Lắng Nghe Nhịp Tim Anh

Chương 91



Đối với việc Phương Lê đến nhà, Nguyễn Túc và Chu Lan đều bất ngờ giống nhau.

Lần trước lúc biết chuyện kia cô thật sự rất tức giận, cho nên ăn nói cũng không nể mặt.

Nguyễn Túc cúi đầu: “Con lên lầu trước ạ.”

“Đợi một lát…” Phương Lê gọi cô lại: “Tây Mễ, dì có chút chuyện muốn nói với mẹ con, cũng muốn nói với con, con có thể ở lại đây không.”

Nguyễn Túc lẳng lặng gật đầu.

Đợi sau khi tất cả ngồi xuống, Chu Lan cũng chẳng kiêng nể, nói thẳng: “Chị đến là vì chuyện của Nguyễn Túc nhỉ, lần này tôi không có ý định nhờ chị tư vấn tâm lý nữa, tôi muốn đưa con bé sang thẳng nước ngoài.”

Nụ cười ở khóe miệng Phương Lê hơi khựng lại, sau khi dừng lại hai giây mới lên tiếng: “Tôi đến không phải vì chuyện này.”

“Vậy chị….”

“Tôi lấy thân phận là mẹ của Thẩm Nhiên đến gặp chị.”

“Cái gì!”

Chu Lan đột nhiên đứng lên, trong mắt đầy vẻ không ngờ đến cũng chẳng dám tin, còn tưởng rằng mình nghe nhầm.

Nguyễn Túc ngồi đó không nói gì, môi khẽ mím lại, Phương Lê đột nhiên đến cửa, cô đã mơ hồ đoán được bà đến vì chuyện này.

Dường như đoán được phản ứng của Chu Lan sẽ như thế này, vẻ mặt của Phương Lê rất bình tĩnh, khóe miệng cong cong: “Lúc trước tôi đã từng kết hôn một lần, Thẩm Nhiên là con trai tôi, anh trai của Tòng Nam.”

“Chuyện này quá vô lý, sao có thể…” Chu Lan vừa nhìn về phía Nguyễn Túc: “Con biết chuyện này sao? Biết từ lúc nào?”

Phương Lê trả lời thay cô: “Tây Mễ cũng chỉ mới biết hai ngày trước, con bé nhất thời cũng không chấp nhận được. Thật ra thì không chỉ nó, ngay cả tôi cũng đã từng không muốn chấp nhận sự thật này, cũng bởi vì tôi hèn nhát và vô trách nhiệm, mới khiến cho Nhiên Nhiên…”

Nói đến câu sau, giọng bà có chút vỡ òa, nhưng cố sức đè nén lại, trên mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh như cũ.

Phương Lê vừa nhìn về phía Nguyễn Túc, nụ cười dịu dàng: “Tây Mễ, khoảng thời gian này cám ơn con ở bên cạnh Nhiên Nhiên, bây giờ dì đã hiểu rõ, nếu dì đã làm sai chuyện gì, thì dì phải đứng ra gánh vác, dì không dám quá đáng mong thằng bé tha thứ cho dì, chỉ hy vọng tất cả mọi chuyện trở lại như cũ.”

Nguyễn Túc mở miệng, nhưng không biết nên nói gì, lại cúi đầu xuống.

Bây giờ đầu óc của Chu Lan rất rối loạn, vẫn chưa thể nguôi ngoai được cú sốc từ chuyện Thẩm Nhiên là con trai của Phương Lê, bà nói với Nguyễn Túc: “Con lên lầu trước đi, chuyện của con lát nữa rồi hằn nói.”

Sau khi quay lại phòng, tất cả âm thanh đều bị ngăn cách ở bên ngoài.

Nguyễn Túc cũng không muốn nghe Phương Lê sẽ nói những gì.

Cô ngồi xổm sau cửa, lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Nhiên, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Dì…Phương đến nhà em, đang nói chuyện với mẹ em.”

Bên đầu dây bên kia, Thẩm Nhiên sau khi khựng lại vài giây, giọng hơi căng ra: “Bây giờ còn đang ở đó sao.”

“… Dạ, anh không cần đến đâu, em cũng không nghe được bọn họ đang nói gì.”

Bây giờ trong lòng cô cũng rất bất ổn, ôm một hy vọng nhỏ bé, chắc có lẽ sau khi mẹ cô thấy dì Phương, thì sẽ đồng ý cho cô và Thẩm Nhiên ở bên nhau.

Mặc dù cô cũng biết vậy là không được, nhưng vẫn luôn không nhịn được mà…

Sau một lát, Nguyễn Túc lại nói: “Lần trước dì bảo em nói với anh, vô cùng xin lỗi, dì muốn bù đắp, cho dù làm gì đi chăng nữa.”

Thẩm Nhiên nói: “Anh không cần những thứ đó.”

“Vậy anh…. Sẽ tha thứ cho dì sao?”

Thẩm Nhiên khẽ cười, giọng rất trầm: “Không chuyện tha thứ hay không tha thứ, anh không liên quan đến bọn họ.”

Nguyễn Túc im lặng, ba năm trước khi dì Phương liên lạc với anh, có thể trong lòng Thẩm Nhiên vẫn còn có chút ảo tưởng, tò mò, hy vọng về người mẹ này, nhưng sau khi trải qua những chuyện kia, tất cả hy vọng của anh chỉ còn lại lạnh nhạt và tê tái.

Dù sau, từ nhỏ bà ấy đã bỏ rơi anh.

Bị vứt bỏ một lần nữa, đối với anh mà nói chẳng qua là chỉ hoàn toàn vạch ra khoảng cách mà thôi, không liên quan đến đau lòng hay không.

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, sau hai tiếng gõ cửa ngắn ngủi, Chu Lan đẩy cửa ra.

Nguyễn Túc ngồi trên ghế sofa, từ từ ngẩng đầu lên.

Chu Lan đi tới, ngồi đối diện cô, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào, lời nói vừa tới miệng liền biến thành tiếng than thở nặng nề.

Qua một lúc lâu, Nguyễn Túc mới thấp giọng nói: “Mẹ, Thẩm Nhiên anh ấy thật sự không phải giống như mẹ nghĩ đâu ạ, anh ấy đối xử với con rất tốt, đối với bạn bè xung quanh cũng rất tốt. Fan hâm mộ của anh ấy cũng rất nhiều, anh ấy đạt được rất nhiều giải quán quân, giải vô địch thế giới cũng thắng được, anh ấy sẽ còn tiếp tục đoạt được, anh ấy…”

“Mẹ không muốn nghe mấy chuyện này.” Chu Lan cắt ngang cô, vẻ mặt có chút mệt mỏi: “Tây Mễ, con biết, mẹ lúc nào cũng chỉ quan tâm một mình con có tốt hay không thôi, mẹ không quan tâm những người khác thế nào.”

Nguyễn Túc cúi đầu, hai tay ôm lấy đầu gối, giọng rất nhẹ, lại rất kiên định: “Nhưng mà con thích anh ấy.”

Chu Lan không tranh cãi với cô, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh mở miệng: “Tây Mễ, mẹ hỏi con, lúc trước con từng nói con muốn ở ký túc xá là vì muốn trốn tránh mẹ. Vậy là…. ở cạnh cậu ta, cũng là vì muốn trốn khỏi mẹ, nên cố ý làm vậy đúng không? Muốn mượn chuyện này để chống lại mẹ?”

“Không phải như thế, con thật sự thích anh ấy, lúc con gặp chướng ngại biểu diễn là anh ấy luôn ở bên con, động viên con, ủng hộ con…. Mẹ, nếu như hiểu anh ấy,  mẹ cũng sẽ thích anh ấy đấy ạ.”

Chu Lan trầm lại: “Nghĩa là hai đứa ở bên cạnh nhau từ lúc đó?”

Nguyễn Túc lắc đầu: “Không có, bắt đầu từ lúc đó con thích anh ấy.”

Chu Lan không nói gì nữa, trong phòng lại rơi vào im lặng.

Rất lâu sau, Chu Lan nói: “Mẹ hy vọng con làm theo lời hứa đi học viện âm nhạc Curtis.”

Nguyễn Túc ngẩn người: “Ý là chỉ cần con đi thì mẹ sẽ đồng ý….”

“Không có.” Vẻ mặt Chu Lan không thay đổi: “Hiện tại mẹ không có khả năng nào đồng ý cho các con ở bên cạnh nhau, nhưng mà Tây Mễ con hiểu rất rõ, đây là cuộc đời của con, mẹ không có cách nào lựa chọn thay cho con, mẹ có thể đưa ra gợi ý cho con, nhưng rất rõ ràng, con cũng sẽ không nghe theo lời gợi ý của mẹ. Bây giờ con còn nhỏ, suy nghĩ dễ bị người khác chi phối, đợi con lớn hơn chút nữa, có lẽ sẽ hiểu lời mẹ nói là đúng.”

“Vậy nếu như con lớn hơn một chút, vẫn không thay đổi suy nghĩ thì sao mẹ.”

Chu Lan mím môi: “Mẹ nói rồi, mẹ chỉ có thể đưa ra đề xuất cho con, nếu như con vẫn giữ vững suy nghĩ như cũ, vậy thì con nhất định phải tự chịu trách nhiệm cho con cuộc đời con đấy.”

Qua vài giây, môi Nguyễn Túc mới từ từ cong lên.

Ý của mẹ cô là, nếu như hai năm nữa, cô vẫn thích Thẩm Nhiên, muốn ở cạnh anh, vậy thì mẹ sẽ không ngăn cản bọn họ nữa.

“Con hiểu rồi, cảm ơn mẹ!”

Chu Lan đứng dậy khoanh hai tay trước ngực, không lạnh không nhạt lên tiếng: “Trước hết đừng vui vẻ quá sớm, mẹ có điều kiện. Kể từ bây giờ đến khi con ra nước ngoài, không được gặp mặt cậu ta nữa, sau khi đến học viện Curtis cũng không được trở về giữa chừng, cho đến khi khóa học kết thúc. Mẹ và bố con, ông nội và bà nội cách nửa năm sẽ đi thăm con, bất cứ lúc nào con cũng có thể gọi video call cho bọn họ, con ở bên đó tự do sẽ không phải chịu bất cứ giới nghiêm nào. Chỉ là, không được về nước.”

Nguyễn Túc hơi ngừng lại: “Con…”

“Không phải là con thích cậu ta như vậy sao, cậu ta cũng thích con như thế, ngay cả chút thời gian này cũng không đợi được sao?”

“Con có thể.” Nguyễn Túc ngẩng đầu nhìn về phía Chu Lan, đáp lại từng câu một: “Con đồng ý với mẹ, trước khi con đi nước ngoài con sẽ không gặp anh ấy, sau khi đến học viện âm nhạc Curtis, cho đến khi hoàn thành khóa học, tuyệt đối sẽ không trở về giữa chừng.”

Môi Chu Lan cong lên: “Hy vọng con làm được, nếu như con làm trái với lời hứa, vậy thì tất cả những chuyện này đều không giữ lời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.