Lắng Nghe Tiếng Mưa

Chương 26: Cảm thông



Lúc Dương Thính Vũ về nước, trong nước đã tràn đầy không khí chào đón năm mới. Vừa ra khỏi sân bay, cô lập tức cởi áo khoác nhung cừu ra ngoài. Ở thành phố này, nhiệt độ bây giờ đối với cô đã là mùa xuân rồi.

Về đến nhà, cô tắm rửa một phát, sau đó cảm thấy nhức đầu liền đi ngủ. Bởi vì, buổi tối còn phải hao phí tâm sức để ứng phó với bữa tiệc, cho nên cô sẽ giữ gìn sức khỏe thật tốt.

Tầm chạng vạng, Dương Thính Vũ và bố mẹ đi đến nhà ông ngoại, cô không giống như trước đây trực tiếp trốn ở phòng thư pháp của ông ngoại, mà đi thăm Vương Thu Hà. Bà luôn nằm ở viện, lễ chúc mừng năm mới nên đặc biệt về nhà mấy hôm.

“Bà ngoại Thu Hà, bà ăn thêm một chút nhé?” Dương Thính Vũ lại đút một múi quýt cho Vương Thu Hà. Đây là loại quýt cô đặc biệt mang về từ đảo Jeju, rất ngọt và nhiều nước.

“Đủ rồi, không ăn nữa.” Vương Thu Hà cầm lấy chiếc khăn tay Dương Thính Vũ đưa đến lau miệng, “Thính Vũ, trở về thật rồi.”

“Vâng?” Dương Thính Vũ lau tay, nghe thấy Vương Thu Hà hỏi mới ngẩng đầu nhìn về phía bà.

“A Trấn, nó đã giải trừ quan hệ cậu - cháu của hai người ra khỏi hộ khẩu.” Bà đã sớm biết, việc đứa con trai này muốn làm, bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản.

“…” Vừa nghe được những lời này, Dương Thính Vũ khẽ giật mình, cô không nghĩ Dương Trấn sẽ làm như thế.

“Chuyện của hai người thì tự hai người giải quyết, bà không có khả năng cũng không muốn tham dự chuyện của hai người.” Sau một trận bệnh nặng, Vương Thu Hà đã suy nghĩ thấu đáo, yên tĩnh sống quãng thời gian còn lại. Con cháu đều có phúc của con cháu, hiện giờ bà mới hiểu.

Cho dù Vương Thu Hà không phản đối chuyện bọn họ ở bên nhau, nhưng muốn bọn họ trở lại bên nhau thêm một lần nữa, dễ dàng như vậy sao? Lúc Dương Thính Vũ đi qua hành lang, quay đầu lại, xuyên qua cửa sổ thủy tinh dưới đất, nhìn về phía cửa lớn cách đó không xa, vừa liếc mắt cô đã nhận ra chiếc xe dừng ở cửa… đó là xe của Dương Trấn.

Dương Trấn đang xuống xe, nhanh chóng vòng qua mở cửa bên kia, cẩn thận từng li từng tí vịn Liễu Hinh xuống xe.

Dương Thính Vũ cảm thấy hai mắt đau nhói, cô sao có thể quên, Liễu Hinh đang mang thai.

Liễu Hinh bước vào trong nhà, nhìn thấy Dương Thính Vũ liền nhào tới, lộ ra vẻ mặt tươi cười vui vẻ: “Thính Vũ, em về lúc nào? Không phải nghe chị Thục nói năm nay không về sao?”

Dương Thính Vũ cười ngượng ngùng, “Vâng, mẹ nói bà ngoại Thu Hà thân thể không khỏe, cho nên em trở về.” Đây là một trong những nguyên nhân.

Dương Trấn mang theo mấy cái túi lớn đi tới, Dương Thính Vũ cảm thấy trái tim thoáng ngừng đập, sau đó bắt đầu đập nhanh hơn gấp bội so với trước.

Chẳng qua là ba tháng không gặp, tại sao cô có thể nhớ anh nhiều hơn so với tưởng tương như thế? Trong chớp mắt, cô không nhớ phải kiềm chế tình cảm của mình, quyến luyến nhìn chằm chằm vào Dương Trấn, anh gầy rồi, lộ ra hai đầu mày, nếp nhăn gần như sâu hơn.

Dương Trấn đã biết Dương Thính Vũ hôm nay trở về, vì vậy anh đã sớm chuẩn bị xong phòng tuyến tâm lý vững chắc, nhếch môi, tươi cười dịu dàng như ngày thường đến gần cô, cưng chiều xoa đầu: “Về rồi sao?”

Vỗ về như người thân, làm cho chóp mũi của Dương Thính Vũ chua xót, là cô nhạy cảm ư? Tại sao cô cảm thấy Dương Trấn đối với cô thật sự như cậu đối với cháu ngoại vậy? Đơn thuần không chứa một chút tình cảm của anh.

Điều này, nhất định sẽ làm cho Dương Thính Vũ nuốt không trôi, trong bữa cơm tối sắp tới. Liễu Hinh chủ động mời cô vào phòng xem chiếc lợi phẩm cô mua ngày hôm nay, Dương Thính Vũ nhìn đồ dùng dành cho trẻ con chất đầy giường, trong lòng khó chịu không thốt nên lời.

Dương Trấn, sẽ là một người bố tốt.

Liễu Hinh thu vẻ mặt khổ sở của Dương Thính Vũ trong mắt. Sau khi Dương Trấn thẳng thắn với cô, hẳn là cô nên nói một chút chuyện cho Thính Vũ biết, “Thính Vũ, năm đó, em biết vì sao A Trấn kết hôn với chị không?”

Toàn thân Dương Thính Vũ chấn động, vô thức trốn tránh đề tài này, cô… không muốn biết.

Liễu Hinh kịp thời giữ tay không cho cô rời khỏi, “Là vì em.”

Đáp án ngoài ý muốn, Dương Thính Vũ ngẩng đầu không tin tưởng, mắt nhìn thẳng vào Liễu Hinh, chờ cô nói tiếp.

“Nếu không phải vì em bức anh ấy kết hôn với chị, em cho rằng, trên đời này ai có thể làm anh ấy ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ?” Liễu Hinh cười, ngồi trên ghế, vỗ về nhẹ lên cái bụng của mình, “Mà chị, đúng lúc cần một cuộc hôn nhân trên danh nghĩa. Bạn trai của chị buôn bán thất bại, bị người ta đến đòi nợ đánh cho trọng thương. Người nhà chị thấy chết không cứu, chị không có khả năng gánh khoảng tiền thuốc men đắc tiền đó, chị chỉ có thể mượn tiền và thế lực của anh ấy, đến cứu bạn trai của chị.”

“Khoảng nửa năm trước, bạn trai của chị cuối cùng đã tỉnh lại, chị và Dương Trấn vẫn luôn lo liệu thủ tục ly hôn. Nhưng mà, khi đó, gặp phải tai nạn xe cộ của em nên phải trì hoãn. Thính Vũ, chị chiếm vị trí “Dương phu nhân” hữu danh vô thực đã lâu, thực xin lỗi.” Liễu Hinh thật lòng xin lỗi, vì cô mà tạo thêm nhiều chuyện phiền phức cho tình yêu không mấy suôn sẻ của họ.

“… Chị đừng nói vậy…” Một người phụ nữ có thể vì bạn trai mà trả giá nhiều như vậy, Dương Thính Vũ thật lòng khâm phục cô.

“A Trấn đã đồng ý làm cha nuôi, còn vị trí mẹ nuôi, không phải em thì không ai thích hợp hơn.” Liễu Hinh mỉm cười đứng dậy, để lại không gian cho Dương Thính Vũ một mình suy nghĩ thật kỹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.