Lắng Nghe Từng Hơi Thở Của Anh

Chương 70: 70: Chap 70 Hành Động Của Diệp Tư Hạ





Khi nghe Thạch Thảo nói vậy, tất cả những người ở đây mới chú ý chiếc váy của hai cô gái đứng trên kia hoàn toàn giống nhau.

Chiếc váy lộng lẫy nhất, đẹp nhất phải thuộc về chủ nhân bữa tiệc vậy mà có hai người mặc hai chiếc như nhau, đương nhiên sẽ có sự so sánh.

Nhìn trong hoàn cảnh hiện tại, Thạch Thảo là người sánh vai bên cạnh Bạch Kỳ Thiên nên rõ ràng có thể thấy, Diệp Tư Hạ là kẻ thua cuộc đang cố ngụy biện cho bản thân.

Dường như chính cái đau thương đã khiến cho tinh thần của Diệp Tư Hạ trở nên sắt đá hơn.

Dù cô hoàn toàn trong thế bị động, không biết tiếp theo đây Thạch Thảo sẽ giở ra chiêu trò gì nhưng điều đó chẳng khiến cô lo sợ hay chùn bước.

Cô càng tự tin hơn, nở một nụ cười tà mị, ánh mắt trở nên sắc lạnh như dao, mắt đối mắt với Thạch Thảo.

“Vậy càng không thể ngờ được Bạch nhị thiếu lại tặng cho vị hôn thê của mình bộ váy giống với chiếc đã tặng cho bạn gái cũ.

Theo Thạch tiểu thư ai là kẻ đáng thương đây.” Nếu Thạch Thảo đã muốn khiêu chiến vậy thì cô đấu với ả ta đến cùng.
Mặt mũi Thạch Thảo lúc xanh lúc trắng, cô ta không thể ngờ được mỗi câu nói như đang tự mua dây buộc mình.

Đấu lại người có miệng lưỡi cay độc như Diệp Tư Hạ, cô ta càng phải đề phòng hơn.

Diệp Tư Hạ không buồn để ý tới nét mặt của coi ta, ra lệnh cho vệ sĩ, đưa một chiếc dao cho mình.

Cô cầm chiếc dao trên tay, đưa lên cao cùng với đó là vẻ mặt giảo hoạt khiến mọi người ở đây nín thở trước hành động của cô.

Họ một phần lo lắng nhưng phần nhiều là háo hức khi muốn biết Diệp Tư Hạ sẽ thế nào nếu đâm nhát dao kia vào người Thạch Thảo.

Tay cầm chiếc dao của cô lượn một vòng rồi đưa xuống.

“Xoẹt”, một tiếng xé vải vang lên.

Diệp Tư Hạ chủ đích là đưa chiếc dao đó xé rách đi phần tà váy của mình.

Chỉ một lúc sau, khi cô buông chiếc dao xuống cũng là lúc phần vải của tà váy rơi xuống đất.

Chiếc váy dài tới gót chân giờ chỉ còn ngắn tới đùi của Diệp Tư Hạ.

Cô không chú ý đến những kẻ hóng chuyện cũng chẳng chú ý đến Bạch Kỳ Thiên, tiến bước đến gần Thạch Thảo, đuôi mày nhếch lên đầy giảo hoạt:
“Thật may tôi chẳng ưa chiếc váy này cho lắm.

Đặc biệt tôi rất ghét việc có người mặc đụng hàng với mình nên hôm nay dù có phải mặc một chiếc váy rách nát thảm hại cũng không mặc giống Thạch tiểu thư đâu.”
Chẳng quan tâm phản ứng của Thạch Thảo ra sao, cô hất cằm với những kẻ ở đây, đi thẳng về phía hai anh mình.

Khí chất quyền quý là thứ bắt buộc không thể mất ở Diệp Tư Hạ dù tối nay cô đã trở thành kẻ thua cuộc trong tình yêu.

Điều mà cô không ngờ tới chính là Tử Đằng xuất hiện ở đây.

Anh ta tiến lên kéo cô vào lòng, một tay đặt lên eo như đánh dấu chủ quyền.

Anh ta cố tình nói lớn như muốn cho tất cả mọi người cùng nghe đặc biệt là Bạch Kỳ Thiên:
“Tư Hạ, chiếc váy anh tặng sao em lại cắt thành như thế này.

Tức giận ai thì cũng đừng trút lên chiếc váy chứ.”
Giọng nói của Tử Đằng nhẹ nhàng, trầm ấm, có chút trách móc đối với người con gái mình yêu.


Anh ta nhìn thẳng vào Bạch Kỳ Thiên, nói lớn như lời thông báo:
“Bạch nhị thiếu, xin lỗi vì hành động lỗ mãng của bạn gái tôi hôm nay đã làm phiền đến tiệc đính hôn của anh và Thạch tiểu thư.

Bây giờ chúng tôi xin phép về trước, hẹn gặp lại.”
Tầm nhìn của Diệp Tư Hạ rơi vào khuôn mặt của Bạch Kỳ Thiên, sau từng đấy chuyện xảy ra, cô muốn xem phản ứng của anh sẽ như thế nào.

Nhưng càng hi vọng bao nhiêu thì thất vọng lại càng nhiều, anh đứng đó mà chẳng hề có chút hành động gì khác thường, cứ như những việc xảy ra chỉ là trò đùa không đáng để anh quan tâm.

Anh vẫn ôm Thạch Thảo trong vòng tay của mình, mặt không đổi sắc, luôn lạnh lùng, cứng rắn.

“Không tiễn.” Ý đuổi khách đã rõ, Diệp Tư Hạ không cần phải ở lại để rước thêm đau khổ.

Cô quay mặt ngay đi, không muốn nhìn thấy anh kia một giây phút nào nữa.

“Khoan đã, mấy người đi như vậy có phải quá hời rồi không? Bữa tiệc vốn vui vẻ bị Diệp tiểu thư khiến cho mọi việc rối tung lên, tôi nghĩ cô nên có lời xin lỗi.

Không thì đừng hòng bước ra khỏi đây.”
Cùng với lời nói của Thạch Thảo là đám vệ sĩ không biết từ đâu xuất hiện vây kín cửa ra vào.

Cô ta quả nhiên muốn khiêu khích Diệp Tư Hạ đến cùng, vậy thì cô nào để cô ta được như ý muốn.

Ngay lúc cô đang định bước lên mặt đối mặt với Thạch Thảo thì một người trong số những vệ sĩ đi theo ba anh em cô tiến lên trước.


Anh ta ngăn cô lại rồi bước lên chính giữa khán phòng, nhìn thẳng vào mắt Thạch Thảo và thẳng thừng cảnh cáo:
“Thạch tiểu thư, nếu cô muốn chọc giận Liễu lão gia thì có thể tiếp tục những hành động ngu xuẩn của mình.”
Ba chữ “Liễu lão gia” khiến không khí của cả khán phòng ngưng bặt, ai cũng biết Liễu lão gia dù đã rửa tay gác kiếm nhưng vẫn là người có máu mặt trong giới hắc đạo, là người không nên động vào.

Người đàn ông vừa nói trên tay đeo chiếc nhẫn là kí hiệu riêng của Liễu gia nên lời hắn nói không thể xem thường.
Thạch Thảo nghe thấy vậy, mặt mũi tái mét.

Cô ta không thể lường trước được Diệp Tư Hạ còn mang theo tâm phúc của Liễu lão gia đi cùng.

Dù lo sợ nhưng cô ta không muốn mình trở thành trò cười nên quay ra cầu xin sự giúp đỡ của Bạch Kỳ Thiên.

Bạch Kỳ Thiên đương nhiên biết rõ Liễu lão gia là người không dễ dây vào nên anh mở lời có ý nhún nhường:
“Vị hôn thê của tôi hôm nay đã mạo phạm tới Liễu lão gia, mong ngài thứ lỗi.” Rồi anh ra lệnh cho mấy vệ sĩ đứng chặn ở cửa tách ra mở đường cho Diệp Tư Hạ đi khỏi đây.
Bóng lưng mảnh khảnh, nhỏ bé đó khuất dần phía khiến cho trái tim anh nhói lên từng hồi đau đớn, xót xa.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.