Lắng Nghe Từng Hơi Thở Của Anh

Chương 8: 8: Chap 8 Diệp Phu Nhân-liễu Huệ Di





Quay trở về thực tại…
Nhớ lại lúc đó cô cầu xin ba cô cho đại mỹ nam kia ở bên cạnh mình rồi nhớ về câu nói của cô, gì mà ba cô nhìn trúng anh ta chứ.

Cô bật cười vui vẻ, từ lúc kéo tên mỹ nam kia về, mỗi ngày vừa bổ mắt vừa trêu đùa khiến tâm trạng cô tốt lên không ít.
Hôm nay cô không cần vệ sĩ đưa đón mà lái con xe Lexus màu đỏ được cô đập cả đống tiền để mang về.

Đi về đến cổng nhà, cô đưa chìa khoá xe cho người vệ sĩ đi cất nốt xe cho mình rồi vui vẻ lon ton chạy vào nhà.
\-Diệp chủ tịch, Diệp phu nhân, hai người ở đâu rồi, đứa con gái xinh đẹp, đáng yêu, tài giỏi của hai người về rồi đây.
Ba cô đang ngồi ở ghế sofa tại phòng khách xem báo ngẩng đầu lên nói:
\-Con thì cái gì cũng tài giỏi, giỏi nhất là gây chuyện.
\-Ba à, tuổi trẻ mà, gây chút chuyện mà vẫn nằm trong tầm kiểm soát thì không sao đâu, quan trọng khiến cho cuộc sống của con nhiều màu sắc.
Nói rồi Diệp Tư Hạ lướt qua ba mình ngó vào phòng bếp chào mẹ rồi chạy tót lên phòng thay quần áo.

Gia đình cô luôn như vậy, vui vẻ, bông đùa, không toan tính.

Giờ thiếu có hai ông anh trai của cô thì gia đình mới đông đủ, một người thì vi vu trời Mỹ, một người thì bay lượn trên bầu trời Thuỵ Sỹ, mãi chưa về, lâu rồi cô vẫn chưa được đấu võ mồm với hai người anh trai này.

Bữa cơm tối gia đình vẫn luôn như mọi ngày.

Sau khi ăn tối xong, cô đà đưa ở phòng khách một chút rồi lại cũng bay về phòng xem tí tài liệu.

Về đến nhà là độ lười tăng cao, xem tài liệu một tiếng thì ngồi chơi mất 30 phút.

Chán nản, Diệp Tư Hạ xuống lầu, mò vào phòng bếp xem có gì ăn cho đỡ buồn mồm.
Cô lượn một vòng vào bếp thì thấy mẹ mình đang hí hoáy làm gì đó ở thành bếp, bên cạnh còn có đĩa hoa quả.
Diệp Tư Hạ như tìm được niềm vui thích, rón rén bước chân về phía mẹ mình và nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo mẹ, thì thầm nói:
\-Diệp phu nhân đang làm gì vậy mà yên lặng chăm chú đến lạ thường nha? Hay mẹ đang lén lút ăn mảnh trong nhà bếp?
Liễu Huệ Di, mẹ của Diệp Tư Hạ, cũng phải giật mình trước sự xuất hiện bất ngờ của con gái.

Nhưng bà nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh của một quý phu nhân vốn có, liếc nhẹ ánh mắt sắc lẹm của của mình về phía Diệp Tư Hạ như một lời mắng yêu.

Dù bà đã gần chạm đến ngưỡng cửa 50 nhưng khuôn mặt vốn xinh đẹp lại thêm việc chăm sóc da kĩ lưỡng nên không hề nhìn thấy nhiều dấu vết của tháng năm.

Vì vậy đứng cạnh Diệp Tư Hạ, nhan sắc Liễu Huệ Di chỉ có hơn chứ không có kém.
Bắt được ánh nhìn của mẹ, Diệp Tư Hạ rụt đầu lại cười khúc khích.

Đúng là dù con người có trưởng thành tới đâu thì bên cạnh ba mẹ vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Không nhận được được câu trả lời của mẹ, Diệp Tư Hạ cũng chẳng bận lòng, quay ra cầm chiếc xiên hoa quả, định xiên miếng xoài đưa lên miệng thì cô bị mẹ mình đánh nhẹ một cái vào tay:
\-Ra tự gọt quả khác mà ăn, đĩa này là của ba con.
Miếng ăn chuẩn bị đưa lên mồm lại tuột mất, Diệp Tư Hạ bĩu môi:
\-Diệp phu nhân, người hơi bị thiên vị rồi đó, dù gì con cũng là con gái của mẹ mà, ăn một miếng đâu có sao.

Với cả đĩa hoa quả này nhiều trái cây như vậy, một miếng vào bụng con cũng không hao hụt gì đâu.
Đáp lại mấy lời lí lẽ đó, vị phu nhân xinh đẹp kia chỉ nở một nụ cười hiền từ và lắc đầu.


Đồ ăn chuẩn bị cho chồng bà, đâu thể để con nhóc này vài ba câu giành mất.
\-Diệp phu nhân à…
\-Không cho là không cho!
\-Mẹ à, trái tim nhỏ bé của con bị tổn thương đó, con có xin ăn nữa đâu, con chỉ muốn hỏi mẹ đang hí hoáy đun ấm nước kia trong bếp làm gì thôi.
Thấy được đứa con gái đã từ bỏ ý định xăm soi đĩa hoa quả kia, Liễu Huệ Di cũng từ tốn trả lời:
\-Pha ít trà rơm yến mạch cho ba con thôi.

Tối nào mẹ chẳng pha, chỉ là con đấy, cứ ăn cơm xong là lăn về phòng, không biết là xem tài liệu hay xem phim, thì sao mà biết mẹ pha trà thường xuyên được.
Nhà có người giúp việc nhưng nấu ăn, pha trà cho ba và gia đình vẫn là do chính tay mẹ cô làm, người giúp việc chỉ ở cạnh giúp đỡ.

Cô biết, đó là cách thể hiện tình yêu đơn thuần và thiết thực nhất của mẹ.
\-Ôi, khổ con quá, suốt ngày ở nhà bị cặp vợ chồng già đây nhồi cẩu lương chắc sắp chết rồi.

Ghen tị chết đi được.
\-Ghen tị nên hôm nay ở công ty làm càn khiến ba con lại bực mình hả?
Biết ngay mà, Diệp chủ tịch kia về nhà có gì là bẩm bảo với vợ hết, suốt ngày đội vợ lên đầu mà.

Diệp Tư Hạ lè lưỡi cười đùa:
\-Ở gần trai đẹp, mẹ thông cảm giùm nha.


Con gái mẹ cũng biết tiết chế lắm chứ nhưng mà suốt ngày nhìn ba mẹ khoe ân ái nên cũng muốn trải nghiệm chút xíu đó mà.

Nói tóm lại, nguyên nhân bắt nguồn từ hai người thôi.
Liễu Huệ Di cũng biết được khả lươn lẹo của con gái, chỉ lắc đầu ngao ngán.

Bỗng Diệp Tư Hạ đứng bật dậy, bê đĩa hoa quả lên, dõng dạc nói:
\-Mẫu hậu đại nhân, cho con mượn đĩa hoa quả này mang đi chuộc tội với Đại ma vương nhé.

Mẹ yên tâm con chỉ cầm đĩa hoa quả không giành mất trà của mẹ đâu, mẹ vẫn còn cơ hội chăm chút cho ba.
Thấy con gái chuẩn bị đứng lên đi mất, Liễu Huệ Di cất giọng vui đùa cảnh cáo:
\-Nhớ đừng có ăn vụng.
\-Ui, đồ để chuộc lỗi với Diệp chủ tịch con nào dám động đũa.

Mẹ nhanh nhanh rồi vào nhé, để ba tha lỗi cho con nhanh một chút.
Nói rồi cô cầm đĩa hoa quả chạy mất hút, trên đường đến phòng làm việc của ba, cô đã thành công xiên được vài miếng hoa quả vào miệng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.