(Ô long nếu dịch theo nghĩa chữ thì là rồng đen, nhưng mà người ta thường dùng với nghĩa là con chó hơn, theo t thì ô long chắc là việc gặp đen đủi hay tình tiết cẩu huyết máu chó nào đó thôi.)
Triển Chiêu bị Đường Di nói đến hồ đồ, nhịn không được hỏi “Đều là bị sói cắn chết sao?”
“Ha!…Việc kia vô cùng kỳ quái!” Đường Di nói đến đây có chút hứng trí “Có bị chó cắn, hổ cắn, gấu, còn có bị cương thi, tiểu quỷ…. Tóm lại là đủ loại”
Triển Chiêu nhìn chằm chằm Đường Di, nhìn nửa ngày mới hỏi “Sao lại tà môn vậy?”
“Ầy, vậy mới nói.” Đường Di gật gật đầu, vừa mới dứt lời, chợt nghe tiếng chiêng trống vang trời từ dưới lầu vọng tới.
Đường Di thăm dò đi ra bên ngoài nghe ngóng, nhíu mi “Oa! Sao lại nhiều đoàn người đến vậy nha?”
Triển Chiêu cũng ra ngoài xem “Oa, thật sự là vậy, nơi này phải có vài đoàn đi? Hôm nay hình như là ngày tốt”
“Một…Tám…” Đường Di đếm xong nói “Có mười kiệu hoa, mười tân nương tử nha… Đáng tiếc, thật đáng tiếc.”
Triển Chiêu nhíu mày nhìn hắn, hỏi “Người ta thành thân là việc tốt, ngươi tiếc cái gì chứ?”
Đường Di giương mắt nhìn Triển Chiêu, nói “Sao lại không tiếc chứ? Ta đây chẳng phải là mất đi mười mục tiêu sao?”
Triển Chiêu nhịn không được giật giật khóe miệng, tâm nói… Đường Di, nữ nhân khắp thiên hạ ngươi không muốn buông tha ai sao?!
Sau đó, đột nhiên nghe bên trong một chiếc kiệu truyền đến tiếng khóc la kinh thiên động địa “Ta không muốn thành thân! Không muốn thành thân!”
Thanh âm thật lớn, thực xứng với câu kinh thiên động địa đó.
Không ít người đi đường của Khai Phong Phủ đều hoảng sợ há to miệng nhìn vào cỗ kiệu kia. Cỗ kiệu truyền ra tiếng khóc là ở chính giữa. Cỗ kiệu này cũng khá thú vị, các cỗ kiệu khác đều chỉ có hai người nâng, một cô nương thì nặng bao nhiêu chứ? Chính là cỗ kiệu này đặc biệt rộng, cỗ kiệu lớn như vậy phải đến bốn người phụ nâng.
“Ô, tân nương này lớn tiếng thật đó” Triển Chiêu có chút cảm khái nghĩ, giọng Trương Tam gia năm đó phỏng chừng cũng là như thế này đi, có khi lại còn là Trường Giang sóng sau đè sóng trước hay không.
“Triển hộ vệ!” Đường Di đột nhiên rống lên.
Triển Chiêu cả kinh, giương mắt nhìn hắn, tâm nói – làm sao vậy chứ?
Vẻ mặt Đường Di hết sức bi phẫn nhìn Triển Chiêu “Ngươi nói đi, đến tột cùng ngươi có định cho chút động tĩnh nào không?”
“A?” Vẻ mặt Triển Chiêu khó hiểu cộng thêm vô tội – ta phải có động tĩnh gì?
“Ngươi không có nghe mỹ nữ kia đang kêu gào cái gì sao?” Đường Di hỏi “Nàng bảo nàng không muốn lập gia đình kìa!”
“Ách…Đúng thế.” Triển Chiêu gật gật đầu, hỏi “Cái kia… Mọi cô nương lúc thành thân đều nói là không muốn mà… Làm gì có ai nói là rất muốn được gả ra ngoài nha! Mọi người đều khóc lóc như nhau, cô nương này khóc lớn hơn một chút mà thôi, không phải nói không khóc chính là điềm xấu sao?”
“Nói bậy!” Đường Di nói “Nàng khóc lóc thê thảm lớn tiếng như vậy ngươi còn không nghe thấy sao?”
Triển Chiêu tâm nói, thanh âm thì rất lớn, nhưng còn thê thảm thì… Hình như không có nghe ra.
“Ngươi còn không đi cứu nàng?” Đường Di nhìn Triển Chiêu.
“Không phải đâu…” Triển Chiêu mở to hai mắt “Tại sao bảo ta đi cứu? Hơn nữa, việc này là cứu người hay là cướp cô dâu, ai có thể giải thích cho rõ được?!”
“Sao ngươi lại lãnh đạm như thế?!” Đường Di còn thật tình chất vấn.
Triển Chiêu dở khóc dở cười, tâm nói, nghe nói Đường Di trọng sắc khinh bạn tới cực hạn, điều này quả nhiên không sai!
Sau đó, phía trước có một con ngựa đen đi tới, một người mặc xiêm y đỏ thẫm theo cách ăn mặc của chú rễ lại gần hướng cỗ kiệu hô “Liễu Diệu Nga, không cần gả, ta từ hôn!”
…..
Hiện trường trầm mặc…. Mọi người đều trầm mặc….
Trong lúc mọi người còn đang chìm trong một mảnh trầm mặc, Triển Chiêu nghe được từ hướng cửa thành truyền đến tiếng ngựa hí vang.
Tiếng ngựa hí này, rất quen! Triển Chiêu đảo mắt nhìn qua, chỉ thấy từ ngoài cửa thành, một con ngựa trắng đang chạy vội vào, trên lưng là một người toàn thân áo trắng, tóc đen theo gió nhẹ bay, trong tay là một thanh trường đao lấp loáng ánh bạc, một hiệp khách áo trắng tuấn lãng tiêu sái… Xứng với câu “Ngân an chiếu bạch mã, táp đạp như lưu tinh.” (không hiểu câu này)
(Đây là một câu trong bài Hiệp khách hành của Lý Bạch. Dịch thơ là:
‘Ngân yên bạch mã huy hoàng
Vó câu vun vút như ngàn sao bay’,
vâng túm lại là khen phong thái của cả người và ngựa nhà anh BNĐ mà thôi ~~~)
(Cám ơn bạn beta đã giúp đỡ tuôi [ôm chân] hiểu không nổi mấy vần thơ này -_-)Triển Chiêu hơi hơi nhếch khóe miệng, trên mặt hiện ra ý cười.
Bạch Ngọc Đường phóng ngựa chạy vội vào Khai Phong… Không phải, xác thực phải nói thế này, bất luận hắn có kéo thế nào, Hồi Phong cũng không chịu đi chậm lại, cho nên hắn đành phải ở nơi phố xá sầm uất mà cho ngựa chạy như điên.
Đi được một quãng, Bạch Ngọc Đường nhìn thấy ngã tư đằng trước bị một đám người mặc hỉ phục chặn lại, đang buồn bực, chợt nghe tiếng khóc la rung trời đất…
“Oa…….” Bên trong kiệu hoa truyền ra tiếng khóc đặc biệt lớn “Mệnh ta sao khổ thế này?! Vì sao vậy! Lần nào cũng bị từ hôn….Ta không muốn sống nữa!”
Bạch Ngọc Đường nhanh tay kéo Hồi Phong lại, lúc này ngay cả Hồi Phong cũng bị dọa, nhanh chóng đứng thẳng lên, hí vang một tràng dài, gấp đến độ đảo quanh tại chỗ – mau cho ta qua, Tiểu Nguyệt đang đợi!
Bạch Ngọc Đường nhanh tay chụp cổ Hồi Phong, tâm nói……..Con ngựa này sao lại tương tư thành bệnh như vậy chứ?
Mà đúng lúc này, lại nghe đằng trước chú rễ vừa mới từ hôn kia ở trước mặt mọi người nói với cô nương trong kiệu hoa “Liễu Diệu Nga, ngươi có biết xấu hổ hay không?! Như ngươi mà dám nghĩ đến lập gia đình? Ta phi, may mắn là có người nói cho ta, bằng không chẳng phải chịu chết oan chết uổng à? Cha ngươi có nhiều bạc hơn nữa, ta cũng không ham, muốn ta cưới người con gái đã xuất giá?! Kiếp sau đi!”
Trên đường không ít người cười, mà bên trong kiệu hoa, tiếng khóc của cô nương càng vang.
Bạch Ngọc Đường ngồi trên lưng ngựa không biết xảy ra chuyện gì, bất quá nghe qua mấy lời của chú rể kia, có chút không thoải mái, tâm nói… Ngươi một đại lão gia, sao lại nói về cô nương người ta như vậy? Sau này cô nương ấy làm sao còn mặt mũi làm người?
Bất quá hắn cũng bị giọng của cô nương này làm cho kinh ngạc, như thế nào lại vang vọng đến thế?
Mà trên lầu hai, Triển Chiêu cũng nhíu mày, nói “Tân lang nhà kia thật đáng giận.”
Mà lúc này, Đường Di ở bên cạnh hắn đã tức giận đến mặt trắng bệch, đời này hắn hận nhất là nam nhân bắt nạt nữ nhân! Cơn tức ngập đầu, Đường Di có chút mất lý trí, một cước đạp bay lan can, đối chú rể kia rống to “Ngươi đang nói tiếng người sao? Còn không mau xin lỗi cô nương nhà người ta?!”
Có không ít người đều cảm thấy Đường Di nói có lý, nhưng cũng có không ít người đang cười, Triển Chiêu khẽ nhíu mày, phản ứng của mọi người tựa hồ có chút kỳ quái. Nhìn thấy một tiểu nhị vừa bưng trà tới, Triển Chiêu liền hỏi hắn: “Tiểu nhị, chuyện này là thế nào?”
Tiểu nhị có chút bất đắc dĩ, nói “Triển đại nhân, ngài không biết sao, Liễu Diệu Nga này ở thành Nam rất nổi tiếng.”
“Vậy sao?” Triển Chiêu có chút giật mình, sao hắn chưa từng nghe nói? Liền hỏi “Vì sao nàng lại nổi danh như vậy?”
“Là không thể xuất giá đó!” Tiểu nhị cười nói “Trước sau tổng cộng đã năm lần thành thân nhưng không lần nào gả thành công, nàng a…”
Đường Di sau khi nghe được, không đợi tiểu nhị nói xong đã vội trừng mắt “Ngươi còn là người không?! Cô nương nhà người ta không gả đi được ngươi còn chê cười nàng? Ta muốn làm thịt ngươi!”
Tiểu nhị thấy Đường Di như hung thần ác sát, vội vã bưng chén đĩa chạy mất, Triển Chiêu vốn muốn hỏi một chút vì cái gì một cô nương không thể xuất giá, có phải là có vấn đề gì không?
Nhưng mà, người đã chạy mất rồi!
Đường Di chỉ vào chú rể kia “Ngươi không chịu hối lỗi, hôm nay ông nội ngươi đây liền thay trời hành đạo, cho ngươi biết tay!”
Triển Chiêu đỡ trán, tâm nói…. Việc này có quan hệ gì với thay trời hành đạo sao?! Bất quá hắn cũng hiểu được chú rể kia rất quá đáng, hẳn là phải giải thích rõ với cô nương kia!
Cô nương kia tựa hồ cũng nghe được lời nói của Đường Di, tiếng khóc liền ngừng lại, Đường Di cũng nhẹ nhàng thở ra.
Bạch Ngọc Đường ngồi trên lưng ngựa, giương mắt nhìn Đường Di trên lầu 2 thì nhìn thấy bên cạnh Đường Di, Triển Chiêu đang vịn lan can lầu hai, vừa cười tủm tỉm vừa vẫy tay với hắn.
Bạch Ngọc Đường nhịn không được cũng cười thật tươi… cái con mèo này…
Hồi Phong cũng nhìn thấy Triển Chiêu, không ngừng cào đất, nhìn khắp xung quanh “Triển Chiêu ở đây còn Tiểu Nguyệt ở đâu? Tiểu Nguyệt của ta ở đâu?”
Bạch Ngọc Đường để cho Hồi Phong xoay tới xoay lui một hồi muốn chóng mặt đến hôn mê, hắn nhanh chóng nhảy xuống, túm trụ cổ nó nói “Nếu ngươi không nghe lời, ta không cho phép ngươi gặp Tiểu Nguyệt!”
Hồi Phong trừng Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường trừng lại nó “Ngươi muốn tạo phản sao?! Đợi thêm lát nữa đi!”
Hồi Phong không thoải mái đứng tại chỗ khịt mũi, nhưng không náo loạn nữa.
“Ngươi thì biết cái gì chứ?” Chú rể kia cảm thấy Đường Di xen vào chuyện người khác, nói “Nàng chính là yêu tinh hại ngươi, ngươi có biết nàng khắc phu không? Hại bao nhiêu người nhà tan cửa nát rồi?”
Triển Chiêu nhíu mi, quả nhiên… Bất quá hắn thật chán ghét cái cớ khắc phu vừa nói, gặp tai họa cũng đâu phải cô nương kia nguyện ý, làm gì mà gặp xui xẻo liền đổ cái tội khắc phu lên đầu người ta? Các đời hoàng đế vì hồng nhan mà mất nước, rõ ràng điều kiện tiên quyết không phải là các cô nương đó đẹp, mà là hoàng đế đó có háo sắc hay không!
Đường Di dĩ nhiên hết sức tức giận, tưởng tượng, liền cảm thấy được cô nương này khẳng định là điềm đạm đáng yêu trong thiên hạ, thuận miệng nói “Hồ đồ, khắc phu vốn không hề có căn cứ!”
Mặt khác không ít người đi đường đều tụm năm tụm ba bàn tán, có mấy người còn nói với Đường Di “Là thật đó, không phải lừa gạt đâu.”
Lúc này, quan binh tuần thành đến, cho những kiệu hoa khác đi trước, giải tán một phần đám đông đang chắn trên đường để khỏi ảnh hưởng đến người qua lại.
Đám người tản ra, Hồi Phong bắt đầu muốn bước về phía trước, Bạch Ngọc Đường cũng không có cách nào, dù sao cửa lớn Khai Phong phủ ở ngay trước mắt, hắn đơn giản buông tay, nói “Không được đụng trúng người qua đường đó!”
Hồi Phong thấy Bạch Ngọc Đường đã buông tay, hí vang vui mừng rồi chạy vội về phía trước…
Nha dịch Khai Phong vừa nhìn liền thấy một con ngựa cao to vọt tới đều giật mình lui về phía sau… Nhìn kỹ, hình như là có quen biết.
Triệu Hổ vừa từ trong nha môn đi ra, nhìn thấy “Ai u, này không phải Hồi Phong sao, Ngũ gia đến rồi à?”
“Hồi Phong, Tiểu Nguyệt đang muốn ngươi… Ai….” Triệu Hổ còn chưa nói xong, Hồi Phong đã một mạch chạy vào.
May mắn là Trương Long kéo Triệu Hổ ra, Hồi Phong thẳng hướng phủ nha, tiến ngay vào chuồng ngựa.
“Hồi Phong!” Tiểu Nguyệt nhìn thấy Hồi Phong cũng hoan hỉ vô cùng, mọi người nhìn hai con ngựa ở trong chuồng vừa cọ xát vừa phát ra tiếng phì phì trong mũi, không biết đang tâm sự cái gì.
Mấy nha dịch nói “Ai, Tiểu Nguyệt với Hồi Phong thật đúng là xứng đôi nha.”
“Đúng vậy, rõ ràng là lai giống rất tốt, đời sau chắc chắn sẽ rất tốt, dù sao hai con đều là ngựa quý.”
“Đúng vậy!” Đang lúc bọn nha dịch khua môi múa mép, người chăn ngựa vác một bó cỏ khô vào nhìn thấy Hồi Phong liền hỏi “Các ngươi nói cái gì vậy?”
“Ai, lão Vương, Hồi Phong kia….” Nói chưa dứt lời, mọi người chợt nghe một vài tiếng động khác thường…Ngẩng đầu….
“Ai nha!” Mấy nha dịch hô to lên “Thật sự… Thật sự lai giống rồi!”
“Nguy rồi!” Người chăn ngựa nhanh chóng ném bó cỏ khô chạy qua ngăn cản, bị mấy nha dịch giữ chặt “Đừng qua đó, ngươi ngăn cản bọn chúng thân thiết, cẩn thận bị Hồi Phong đá cho mấy phát!”
“Xong rồi xong rồi!” Người chăn ngựa giậm chân “Chắc chắn là phải sinh ngựa con rồi, Tiểu Nguyệt đang kỳ động dục (thì ra là động dục nên mới gấp gáp như thế:v).
“Hắt xì….” Triển Chiêu ở lan can lầu hai đột nhiên cảm thấy được thái dương có chút ngứa… Ngưỡng mặt lên đánh một cái hắt xì.
Đánh xong, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường thả người bay lên lầu “Miêu nhi!”
Triển Chiêu thấy hắn rất phấn chấn, tinh thần cũng phấn khởi lên, liền cười cười gật gật đầu “Ân, Ngọc Đường.”
Đường Di nhìn thấy hai người bọn họ liền cảm thấy có chút ê răng, tâm nói… Khó trách chẳng có tâm tư hành hiệp trượng nghĩa, người trong lòng đến đây a!
Nhưng mà Đường Di vẫn thấy quan tâm, hắn cảm thấy cô nương trong kiệu đang bị bắt nạt, bà mối cùng nhóm kiệu phu đều hỏi cô nương ấy “Liễu cô nương, bằng không? Chúng ta về nhà đi?”
“Không thể quay về…” Cô nương lắp bắp nói “Cha mẹ ta nói nếu không gả đi được sẽ không cần ta nữa, muốn ném ta xuống sông.”
Đường Di dậm chân “Sao có thể thiếu đạo đức như vậy?!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe thế cũng cảm thấy tức giận, cái này là cha mẹ gì a?
“Cô nương kia khắc phu?” Bạch Ngọc Đường hỏi “Thế thì đi tìm thầy bói hoặc người phá mệnh số không phải là được rồi sao, còn quá đáng như vậy làm gì?”
“Đúng vậy.” Triển Chiêu cũng gật đầu.
Chú rễ kia thấy Đường Di không chịu buông tha còn muốn ra mặt giành lý lẽ cho cô nương kia, liền nói “Ngươi nói nghe dễ dàng quá nhỉ, có bản lĩnh thì tự mình cưới nàng ta đi?!”
Đường Di lên cơn tức, vì mỹ nữ hắn quyết định không tiếc cả mạng sống, liền vỗ vỗ ngực nói “Ngươi giải thích với vị cô nương đây, cưới thì cưới, lão tử không tin chuyện khắc phu!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều giương mắt nhìn Đường Di – như vậy, không sao chứ?
Đường Di cũng không lớn tiếng, chợt nghe đến một tiếng kinh hô rung trời từ trong kiệu truyền ra “Thật sao? Nói lời phải giữ lấy lời nha!” Nói xong, chỉ thấy màn kiệu bị vén lên, “đông” một tiếng…
Tất cả mọi người dụi dụi mắt… Chỉ thấy một cô nương nhảy xuống, vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đường Di, vừa mừng vừa sợ vọt lên hô “Tướng công!”
Tất cả mọi người hít một hơi lạnh, mà Đường Di còn đang sững sờ đứng ngốc tại chỗ.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, Triển Chiêu hỏi “Cái kia… Nàng, chắc khoảng hai trăm cân?”
“Ách… Cũng không chắc.” Bạch Ngọc Đường nói “Ta xem phải tới ba trăm…”
Sau đó, từ trên thang lầu truyền đến thanh âm răng rắc răng rắc như là sắp gãy đến nơi.
Một người béo chạy lên lầu hai, Triển Chiêu nghĩ nghĩ nói “Nga… Ta từng nghe nói qua, ở vùng ngoại thành Khai Phong có một nhà giàu, gia tài khổng lồ, bất quá khuê nữ vô cùng béo, bởi vậy vẫn không gả đi được.”
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, nói “Gia đình nhà chồng ghét bỏ nàng béo, còn nói làm chi chuyện khắc phu để nàng không gả đi được? Không chừng còn có người thích béo?”
Triển Chiêu gật gật đầu “Đúng thế.” (phu xướng phu tùy, nãy giờ mèo toàn nói theo chuột, chuột nói gì nghe nấy ^^).
“Triển đại nhân, Ngũ gia, không phải!” Tiểu nhị ở bên cạnh nói “Liễu Diệu Nga không chỉ có béo, nàng thật sự khắc phu, những người cưới nàng, người thứ nhất chết lúc mới vừa nhìn đến nàng lần đầu tiên, người thứ hai là nhìn thấy nàng lúc ăn cơm bị nghẹn mà chết, người thứ ba nghe nói vừa định hôn liền thắt cổ tự tử, người thứ tư là theo tình nhân bỏ trốn, buổi tối đi đường núi vô ý rơi xuống mà chết, người thứ năm là người thảm nhất, chui dưới gầm giường, Liễu Diệu Nga ngủ đến nửa đêm… Giường sập, bị đè chết (đúng là thê thảm thật).”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều sửng sờ tại chỗ, trong đầu có một ý niệm… Việc này cùng với khắc phu có nửa đồng tiền quan hệ sao?!
Lại nhìn Đường Di, vẻ mặt không thể nói phấn khích, chỉ thấy hắn hơi cau mày, mặt có chút biến trắng.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt một cái, Đường Di thích chính là mỹ nữ, một nha đầu béo như vậy, phỏng chừng lập tức chuồn mất.
Cô nương kia lên lầu, đứng ở thang lầu thở hổn hển một trận, giương mắt thấy Đường Di, lại nhìn tất cả mọi người đứng cách nàng xa xa, nhỏ giọng nói “Tướng công… Chàng… Đổi ý còn kịp… Ta, cùng lắm thì đi nhảy sông cũng tốt.”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều cảm thấy cô nương này thật đáng thương, xoay mặt nhìn Đường Di.
Đường Di nhìn chằm chằm nha đầu béo kia rồi nhìn ra ngoài một hồi, đột nhiên đưa tay lên sờ sờ cằm, nói “Ân?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không rõ Đường Di một tiếng “Ân” có ý tứ gì đây.
Đường Di từ trên xuống dưới đánh giá nha đầu kia, lập tức lại tươi cười, nói “Đi! Cưới nàng thì cưới nàng! Nhưng ba tháng sau bái đường, ba tháng này, nàng phải hoàn toàn nghe lời ta, nếu không nghe lời, ta sẽ không cưới!”
Cô nương mở to hai mắt, đưa bàn tay to núc ních những mỡ che miệng không dám tin.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt một cái, đều có chút giật mình – nguyên bản còn tưởng rằng Đường Di là một tên háo sắc, không nghĩ tới… Vậy mà người này lại là người tốt!