Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 112: Ngựa con, Cáp Nỗ Quốc



Khai Phong phủ hôm nay thời tiết thật tốt, trời trong xanh không một gợn mây, ngày ấm có chút gió thoảng, đúng là thích hợp để ra ngoài dạo chơi.

Trên dòng sông xuyên qua thành Khai Phong, thuyền hoa xuôi ngược.

Trong đó có một con thuyền hoa nhỏ, đang truyền đến từng đợt tiếng đàn.

Một cô nương béo phúc hậu ngồi ở đầu thuyền đang nhẹ nhàng gảy chiếc đàn cổ trước mặt, hiển nhiên là nàng vừa mới học đánh đàn không lâu, bởi vậy khúc nhạc đánh ra có chút lạc điệu, nhưng  tuy rằng hơi đứt quãng cũng không hề khó nghe.

“Nương tử.”

Phía sau cô nương kia, có một trúc tháp( vầng, là võng bằng trúc đấy ạ), trên đó là một nam tử tuấn mỹ mặc áo màu xanh đen, nam tử này tướng mạo xuất chúng trẻ trung sáng lạn, khóe mắt mang ý cười, tóc được chải chuốt không chút rối loạn, tướng mạo ôn hòa, là diện mạo mà nữ nhân đều thích.

“Lưng thẳng lên một chút.” Nam tử cầm trên tay một chén rượu, vừa nhấp rượu vừa nhắc nhở cô nương béo kia.

“Ân.” Cô nương phi thường nghe lời, thẳng lưng lên, cảm thấy có chút mệt nhưng vẫn cố chịu đựng.

Nam tử vừa lòng cười cười “Nương tử vất vả rồi.”

Cô nương béo lập tức ngượng ngùng, nhỏ giọng nói thầm “Không vất vả chút nào.”

Nhân vật chính trong bức tranh này chính là ai? Dĩ nhiên là Đường Di cùng Liễu Diệu Nga!

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi trên triền đê, vừa liếc mắt một cái đã thấy được Liễu Diệu Nga ở trên thuyền.

“Đã gầy đi nhiều rồi.” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh “Phải không?”

“Ân.” Bạch Ngọc Đường cũng gật gật đầu “Đúng là gầy đi một vòng, mới ba ngày mà phải nhìn với cặp mắt khác xưa nha.”

“Biện pháp của Đường Di tuy rằng có điểm nghiêm khắc, nhưng cũng thật hữu hiệu.” Triển Chiêu nói xong, muốn lên thuyền lại bị Bạch Ngọc Đường nhéo.

Triển Chiêu quay đầu lại khó hiểu nhìn hắn, Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ xa xa, ý bảo hắn nhìn bên kia.

Triển Chiêu theo hướng ngón tay Bạch Ngọc Đường nhìn qua, chỉ thấy phía sau con thuyền của bọn Đường Di còn có một con thuyền hoa khác, đầu thuyền đứng đầy các cô nương xinh đẹp nhưng sắc mặt không tốt chút nào, cả một đám đều có chút hung thần ác sát.

“Ai nha, ca tahình như bị các nàng phát hiện rồi.” Đường tiểu muội không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh hai người bọn họ, sốt ruột nói.

“Ngọc Đường, ngươi đoán các nàng muốn làm gì?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, nói “Làm sao ta biết được, nữ nhân mà điên lên thì chuyện gì cũng có thể làm được.”

“Có nghiêm trọng như vậy không?” Triển Chiêu lo lắng “Các nàng sẽ đối phó Đường Di hay là Liễu Diệu Nga nhỉ?”

“Chuyện này cũng khó nói lắm.” Đường tiểu muội cau mũi nói “Mấy nữ nhân kia hiện tại chắc là ghen tị đến muốn chết, nói không chừng sẽ gây phiền toái cho tẩu tử của ta!” Nói xong, xắn tay áo lên “Ai dám khó xử tẩu tử của ta, ta liền hung hăng hung hăng giáo huấn kẻ đó!”

“Lại nói.” Triển Chiêu nhìn Đường tiểu muội “Ngươi hình nhưrất vừa lòng với vị tẩu tử này nha.”

“Đương nhiên rồi!” Đường tiểu muội nói “Ta không thích tiểu thư khuê các, càng không thích nữ nhân luyện công phu trên giang hồ.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt một cái, hỏi “Liễu Diệu Nga kia là loại nữ nhân nào?”

“Ta thích chính là loại nữ nhân như thế!” Đường tiểu muội nói xong, nhéo Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, nói “Hai người chắc không biết, hiện tại tình cảm của bọn họ tốt lắm?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn, chỉ thấy Đường Di không biết đang nói gì đó, Liễu Diệu Nga hắc hắc cười nhưng còn muốn bảo trì bộ dáng đánh đàn nên không có động tác gì quá lớn, như vậy, xem ra chơi rất vui, hai người xem ra cũng không thể nói là không xứng, nhưng mà Đường Di phỏng chừng cùng nữ nhân nào cũng xứng…

“Tẩu tử đã mệt mỏi non nửa tháng, thật vất vả mới có một ngày cùng ca ca im lặng hưởng thụ một chút, không thể bị người khác quấy rầy!” Đường tiểu muội nói với hai người “Đi, chúng ta đến giúp bọn họ!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nàng “Giúp như thế nào đây?”

“Phá hoại một chút được không?” Đường tiểu muội hỏi.

Triểu Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhau, không hiểu gì nhìn nàng, lắc đầu.

Đường tiểu muội cười cười, tròng mắt chuyển a chuyển, đưa tay trước mặt Bạch Ngọc Đường nói “Trả thù lao.”

“Cái gì?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu nhìn nàng, không nhớ rõ mình đã thiếu tiền của nha đầu kia.

“Ngươi cung cấp bạc, cái này gọi là người ra tiền, người xuất lực.” Đường tiểu muội cười hì hì.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu gật đầu thật mạnh “Ngọc Đường, cấp bạc!”

Bạch Ngọc Đường thở dài, hỏi Đường tiểu muội “Nhiều hay ít?”

Đường tiểu muội nhìn thoáng qua túi tiền của Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ đem cả túi tiền đều đưa cho nàng.

Đường tiểu muội nhận lấy, suy nghĩ một chút sau đó cười tủm tỉm “Ngũ gia chính là bạc nha.”

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, hỏi “Ngươi chuẩn bị làm sao?”

“Hắc hắc, thiên cơ không thể tiết lộ.” Đường tiểu muội hí mắt cười cười, sau đó chạy.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở dưới tàng cây đối diện, Triển Chiêu nói “Ngươi cũng thật thành thật, đem tất cả bạc đều đưa cho nàng ấy?”

Bạch Ngọc Đường vô lực nhìn hắn “Miêu nhi, ngươi bảo ta đưa hết mà.”

“Vậy ngươi cũng phải lưu lại một ít để chút nữa chúng ta ăn cơm chứ.” Triển Chiêu vẻ mặt buồn bực nói.

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn “Bổng lộc của ngươi đâu?”

“Phải để dành mua đồ ăn cho Tiểu Nguyệt bổ thân, còn ở cữ nữa.” Triển Chiêu thật thà nói.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy khóe miệng có chút co rút, hỏi “Ngươi nghĩ mỗi ngày đều hầm canh gà ác cho nó ăn sao?”

Triển Chiêu trừng mắt nhìn “Cũng không ai quy định ngựa không thể ăn thứ đó.”

Sau đó, hai ngườiliền nhìn thấy hai bên thuyền nhỏ đột nhiên xuất hiện một đám người.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cảm thấy kỳ quái, chỉ thấy trên thuyền đều là nam tử tuổi trẻ, bộ dáng gì cũng đều có.

Đường tiểu muội ở phía sau không biết nói cá gì, những nam tử tuổi trẻ kia đều hưng phấn không thôi, lên thuyền, chèo thuyền nhằm thẳng phía chiến thuyền của các cô nương đang đuổi theo thuyền hoa của Đường Di.

“Ngươi nói với bọn họ cái gì?” Triển Chiêu khó hiểu hỏi Đường tiểu muội đang chạy tới.

Đường tiểu muội cười cười, nói “Các cô nương này luận võ chọn rể, ai đánh thắng các nàng liền có thể cưới các nàng!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mở to hai mắt, Triển Chiêu nhíu mày “Như vậy… Không sao chứ? Nhỡ thực sự đánh thắng thì sao?”

“Vậy thì cưới!” Đường tiểu muội cười ha ha nói “Này không phải là chuyện tốt hay sao?!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện như vậy hình như cũng được.

Đường tiểu muội lần này còn có thể tạo ra náo nhiệt!Chợt nghe bên bờ sông còn có một đám bà mối được nàng thuê khua chiêng gõ trống, nói là có người luận võ chọn rể… Bên bờ sông tụ lại thiệt nhiền người vây xem.

Những nam tử tuổi trẻ tụ lại bốn phía của chiếc thuyền, bắt đầu cố gắng nhảy lênthuyền.

Các cô nương cũng có chút ngạc nhiên không biết phải làm sao, nhưng càng về sau thuyền càng nặng, người chèo thuyền cũng có chút choáng váng, thuyền hoa đã bắt đầu xoay vòngngay tại giữa sông.

Đường Di cùng Liễu Diệu Nga lúc này cũng nghe thấy động tĩnh ở phía sau, đều đứng lên nhìn xem.

“Bọn họ đang làm cái gì vậy?” Liễu Diệu Nga hỏi.

Đường Di sờ sờ cằm, chợt nghe trên bờ có người kêu cái gì luận võ chọn rể linh tinh, liền không thể không cảm khái mà nói “Ai… lại có nhiều cô nương tốt như vậy phải xuất giá sao?”

Thấy vẻ mặt tiếc hận của Đường Di, Liễu Diệu Nga cũng không nói, trở lại tiếp tục đánh đàn.

Đường Di quay đầu lại nhìn nàng, cười hỏi “Nương tử, sao lại không làm nũng?”

Liễu Diệu Nga sửng sốt, quay đầu lại nhìn hắn,  hỏi “Cái kia… Muốn như thế nào?”

Đường Di cười cười,  nói “Không phải cho tới bây giờ nàng chưa bao giờ làm nũng chứ? Làm nũng là một mặt đáng yêu nhất của nữ hài tử, cùng nhu thuận trọng yếu như nhau. Thấy ta nhìn cô nương khác như vậy, nàng có thể ghen, sau đó theo ta đùa giỡn bảo ta không nên nhìn.”

“Chỉ là… Người ta không phải đều nói bắt chước bừa sao.” Liễu Diệu Nga nói “Các cô nương xinh xắn lanh lợi như vậy, làm nũng thì đẹp còn ta như vậy, người ta… Không phải sẽ rất phản cảm sao?”

Đường Di ngẩn người, lập tức cười ha ha nói “Đây cũng coi như một phương thức làm nũng khác của nàng sao, ha ha, cũng rất đáng yêu.”

Liễu Diệu Nga giương mắt nhìn hắn, có chút khó hiểu.

Đường Di đưa tay chỉ nhẹ nhàng lên cánh tay Liễu Diệu Nga có chút thịt, cười nói “Cô nương có béo cũng là cô nương mà, đừng lo.”

Trên mặt Liễu Diệu Nga bắt đầu đỏ ửng lên, tựa hồ rất là ngượng ngùng.

Đường Di ngừng cười, ngồi ở bên người nàng tiếp tục uống rượu, thuyền hoa dần dần đi xa, đem một chiếc thuyền hoahỗn loạn cùng các cô nương đang nổi trận lôi đình bỏ lại phía sau.

“Thành công!” Đường tiểu muội hưng phấn nắm chặt tay, chụp bả vai Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường “Nhìn thấy không? Ta đã nói, tẩu tử cùng đại ca ta là xứng đôi nhất.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có chút bất đắc dĩ mà liếc nhau, nhìnkiểu gì cũng thấy tình cảm của Đường Di đối với Liễu Diệu Nga là giúp người đơn thuần… Nhưng mànha đầu Liễu Diệu Nga kia thật ra không tồi, Đường Di hoa tâm như vậy, đối với nàng ấy thật không công bằng.

Đường tiểu muội kích động tiếp tục theo dõi, vì đại ca và tẩu tử nhà mình mà hộ giá hộ tống, nàng hiện tại thích tác hợp cho đại ca cùng tẩu tử viên phòng (động phòng hoa chúc), tốt nhất là có thể sinh một bé trai bụ bẫm, phỏng chừng Đường lão phu nhân sẽ đãi tiệc rượu ba ngày.

Triểu Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thấy tả hữu vô sự (không có gì rắc rối xảy ra) liền cùng nhau quay về Khai Phong phủ.

Vừa vào sân đã thấy từ phủ nha đưa ra đầy thi thể.

“Đều là bị cắn chết gần đây nhất?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều có chút giật mình.

“Đúng vậy, thiệt nhiều người.” Công Tôn lắc đầu “Không ra không biết, mới tra liền phát hiện, nguyên lai từ nam đến bắc, cơ hồ tất cả các châu huyện đều có chung một tình huống như vậy, còn có thiệt nhiều, hơn nữa nghe nói là có một số đông người trải qua sự việc này.

“Xem ra đội ngũthần bí lần đó đã thấy chính là manh mối.” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa đi lên núi vừa trò chuyện về án kiện.

“Ân.” Bạch Ngọc Đường gật gật đầu “Sớm biết vậy ngày đó dã theo dõi bọn họ một đoạn xem sao.”

“Bất quá hiện tại có thể thấy được những người đó tựa hồ không có quanh quẩn theo một phương hướng.” Triển Chiêu nói “Bởi vì địa điểm Đường Di nói lúc trước, cùng với chỗ mà ngươi nhìn thấy, còn có phủ Khai Phong, cũng không phải đơn thuần là từ nam đến bắc hoặc từ bắc đến nam, mà giống như một đường cong.”

“Miêu nhi?” Bạch Ngọc Đường thấy đã qua tiểu viện của họ, liền hỏi Triển Chiêu “Ngươi muốn đi đâu?”

Triển Chiêu chỉ chỉ hậu viện nói “Ta muốn đi xem Tiểu Nguyệt.”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ “Mỗi ngày đều nhìn?”

“Ta đi sờ sờ bụng nó xem có lớn thêm chút nào không.” Triển Chiêu cười tủm tỉm nói xong, mởcửa chuồng, liền nhìn thấy Hồi Phong rồi tới Tiểu Nguyệt, cúi đầu nhìn chằm chằm bụng của Tiểu Nguyệt.

“Hồi Phong, ngươi đang làm gì?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu nhìn nó.

Hồi Phong vẫy vẫy cái đuôi, Triểu Chiêu cũng đi qua nhìn chằm chằm bụng của Tiểu Nguyệt, vừa nhìn……

“Ô?” Triển Chiêu một tay vuốt cằm, nói “Ngọc Đường, ngươi tới xem!”

“Như thế nào?” Bạch Ngọc Đường đi qua.

“Có phải lớn hơn một chút?” Triển Chiêu nhìn chằm chằm bụng của Tiểu Nguyệt.

Hồi Phong ở một bên ngoắc cái đuôi, thấp giọng kêu to – đúng nha, ta cũng phát hiện!

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn, đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ, nói “Giống như phì ra một chút đi?”

Tiểu Nguyệt kêu một tiếng, lui lui lại – Bạch Bạch đáng ghét!”

Hồi Phong cũng túm lấy tay áo Bạch Ngọc Đường kéo qua một bên.

Bạch Ngọc Đường trừng nói “Gì chứ?”

Hồi Phong túm hắn qua một bên – Bạch Bạch, không thể nói Tiểu Nguyệt béo, nó sẽ tức giận!

Triển Chiêu vỗ vỗ cổ Tiểu Nguyệt, nói “Ân… Tiểu Nguyệt, ngươi gần đây thích ăn ngọt hay vẫn là ăn chua? Đều nói nam chua nữ cay.”

“Ngựa hình như không thể ăn cay hay sao đó Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ bờ vai của hắn “Ngươi nghĩ nhiều rồi.”

Triểu Chiêu thở dài.

Đang lúc nói chuyện, người chăn ngựa đưa cỏ đến cho Tiểu Nguyệt, nhìn nhìn bên trong chuồng, nói “U, Triển đại nhân, Ngũ gia lại đây xem Tiểu Nguyệt à.”

“Ân.” Triển Chiêu gật đầu “Lão gia tử vất vả rồi, Tiểu Nguyệt gần đây ăn uống thế nào?”

Người chăn ngựa đi tới nhìn nhìn Tiểu Nguyệt, nói “Có một con…Kia phỏng chừng có thể nhìn ra bụng.”

“Thật sao?” Triển Chiêu giật mình.

“Ân.” Người chăn ngựa đi qua, đưa tay sờ sờ lên bụng Tiểu Nguyệt cười nói “Được rồi! Có!”

“Thật sự a?” Triển Chiêu vừa mừng vừa sợ, Hồi Phong cũng cao hứng dùng chân trước cào cào mặt đất.

“Dưỡng cho tốt cơ thể, phải một năm sau mới có thể sinh ra.” Người chăn ngựa cười vỗ vỗ Tiểu Nguyệt nói “Vất vả rồi.”

“Phải lâu như vậy ư?” Triển Chiêu sờ sờ cổ Tiểu Nguyệt, nói “Tiểu Nguyệt a, ngươi xem ngươi sinh con phải lâu như vậy, chúng ta sinh long phượng thai (một đực một cái) đi, được không?”

Người chăn ngựa lắc đầu “Triển đại nhân, ngày còn nói đùa, ngựa mỗi lần mang thai chỉ đẻ một con thôi.”

Triển Chiêu cảm thấy như vậy có chút chậm, phải đợi hơn một năm mới có một chú ngựa con ra đời.

Bạch Ngọc Đường một bên chải lông cho Hồi Phong, một bên hỏi người chăn ngựa “Lão gia tử nuôi ngựa đã bao nhiêu năm?”

“Nuôi cả đời, từ heo chó trâu dê ngựa hoa cỏ chim chóc, ta cái gì cũng đều đã nuôi qua.” Người chăn ngựa hắc hắc cười trả lời.

“Lão gia tử cũng từng nuôi chó?” Triển Chiêu hỏi “Có biết Thương Nghê khuyển hay không?”

“A! Cái đó làm sao không biết được, Ngao khuyển là giống chó tốt!” Lão nhân gật đầu nói.

Triển Chiêu liền hỏi “Thế lão gia tửcó biết nếu một đám người mang theo mấy con Thương Nghê khuyển cùng nhau lặn lội đường xa có thể lưu lại manh mối gì không?”

“Có thể.” Người chăn ngựa gật gật đầu nói “Đi đến chợ mà hỏi, có người mua một lượng lớn phổi heo hay không.”

Triển Chiêu sửng sốt, hỏi “Phổi heo?”

“Giống Ngao khuyển phải nuôi cho béo tốt, phải cho nó ăn chút thức ăn mặn.” Người chăn ngựa nói “Tốt nhất chính là phổi heo, ngao khuyển lớn, mỗi lần ăn cơm cũng không phải ít, nếu để cho nó ăn thịt thì nên để cho chúng ăn cùng, huống chi là tới vài con ngao khuyển?”

“A…. Khó trách Trương Ngọc Khê mở tửu lâu mới nuôi dưỡng ngao khuyển.” Bạch Ngọc Đường gật gật đầu “Không lo ăn uống.”

“Ngao khuyển của Trương Ngọc Khê chính là Tiểu Tuyết phải không?” Người chăn ngựa hỏi một tiếng.

“Ân, Tiểu Tuyết mới vừa sinh con, Ngọc lão bản nói chờ cai sữa sẽ tặng ta một con.” Triển Chiêu nói.

“Tốt tốt!” Người chăn ngựa liền gật đầu “Kia chính là loại chó có duyên gặp không thể cầu a!”

“Trừ bỏ giống chó này ăn thật nhiều, còn có manh mối khác không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ân…” Người chăn ngựa nghĩ nghĩ, nói “Ngao khuyển này cần sân khá lớn để nuôi, không thể nuôi nhốt trong lồng sắt.”

Triển Chiêu gật gật đầu, lại hỏi “Lão gia tử có biết loại Ngao khuyển từ Tây Vực đưa tới không?”

“Ân.” Người chăn ngựa gật đầu “Tây Vực cũng là nơi sản sinh Ngao khuyển, phần lớn màu vàng, rất hung hãn.”

“Địa phương nào của Tây Vực sinh ra loại chó này nhiều nhất vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ân, có Cáp Nỗ Quốc.” Người chăn ngựa nói “Nơi đó sinh ra Hoàng Ngao khuyển, hung hãn nhất!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.