Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 47: Đệ tứ thập thất thoại tra, người áo đen thần bí



Bạch Ngọc Đường bị một câu nói của Triển Chiêu nghẹn lời, trong lòng nghĩ, ta không phải sợ con mèo ngươi cái gì cũng đều không hiểu bị người ta chiếm tiện nghi sao? Nhưng lại vừa nghĩ... con mèo này bị ai chiếm tiện nghi liên quan gì bản thân?

“Uy.” Bạch Ngọc Đường đang suy nghĩ, Triển Chiêu đột nhiên chọt hắn một cái, tỏ ý hắn nhìn ngoài cửa.

Bạch Ngọc Đường liếc một cái, chỉ thấy một người áo đen lên thuyền, người đó cúi đầu, trên mặt che một khối khăn đen, sau khi lên thuyền liền nhanh chóng vòng qua sàn thuyền, không vào khoang, mà là lui về phía sau, phía sau hắn, có hai tiểu nhị, mang một rương gỗ lớn đi theo. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn một chút, chiếc rương kia cũng rất thích hợp để chứa Bàng Dục.

Nhìn nhau một cái, hai người liền định cùng đi qua xem một chút, nhưng vừa lúc đó, liền thấy tại đại môn một người mập mạp ăn mặc hoa lệ lắc lư đi vào, trong miệng đang thét, “U, các vị khách quý, hôm nay vận may không tệ a! Tài nguyên nghiễm tiến, đại sát tam phương!”

“Thừa quý ngôn của ngài a, Kim lão bản.” Có mấy đổ khách tới chào hỏi, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trong lòng sáng tỏ, thì ra vị này chính là Kim lão bản.

“Hắn cùng người áo đen mới vừa rồi chân trước chân sau, hai người nhất định biết nhau.” Bạch Ngọc Đường cọ cọ Triển Chiêu, bảo, “Ta xem, tám phần là đồng bọn.”

Triển Chiêu sờ sờ cằm, suy nghĩ một chút, bảo, “Bộ dáng kia của hắn giống như là chắn cửa không để cho bất kỳ kẻ nào đi ra ngoài.”

“Được nghĩ biện pháp đi ra ngoài mới được.” Bạch Ngọc Đường nói khẽ với Triển Chiêu, “Làm sao bây giờ?”

“Ân...” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, nhìn hắn, “Ngươi không phải mưu ma chước quỷ rất nhiều sao? Có chiêu không?”

Bạch Ngọc Đường nhìn trời suy nghĩ một chút, gật đầu một cái, “Chiêu là có chiêu... Bất quá hai ta phải phối hợp.”

“Ân.” Triển Chiêu gật đầu một cái, Bạch Ngọc Đường gọi một tiểu nhị nói hắn muốn một vò rượu, sau đó từ trong lòng ngực móc ra một xấp ngân phiếu, đối Triển Chiêu bảo, “Biện pháp một, không đi ra cửa chính được, ta đi cửa sổ.”

Nói xong, đem ngân phiếu nhét vào trong tay Triển Chiêu, đẩy cái vò rượu ra, uống hai ngụm, liền vòng vo dựa hướng bả vai Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhìn hắn, “Làm gì?”

Bạch Ngọc Đường trừng hắn, “Ta say!”

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, “Ân, sau đó thì sao?”

“Ngươi thuê nhã gian chứ sao, mèo ngốc! Tìm một nơi nghỉ ngơi!”

Triển Chiêu giật mình, “Sòng bạc còn có nhã gian nha?”

Bạch Ngọc Đường ngước nhìn trời, có chút vô lực.

Sau, Triển Chiêu đỡ Bạch Ngọc Đường tìm được một tiểu nhị, nói, “Tiểu nhị, bằng hữu ta uống rượu say, có nơi nào để nghỉ ngơi một chút không?”

“Nga, có phòng khách, khách quan được không?” Tiểu nhị hỏi.

“Hảo, cho ta gian sạch sẽ.” Triển Chiêu lấy ra một chục ngân phiếu, hỏi, “Bao nhiêu bạc một gian?”

Bạch Ngọc Đường vô lực, nhưng lại không thể nói chuyện, thầm nói, “Đồ mèo chết này, bạc không phải của ngươi, ngươi cũng nên tiết kiệm một chút chứ, tiền bạc không để lộ ra không biết à!”

Tiểu nhị thấy một chục ngân phiếu kia ánh mắt đều biến xanh, vội vàng đưa ra một đầu ngón tay, “Một... Một tấm là đủ rồi.”

“Nga, ngươi rút.” Triển Chiêu đem ngân phiếu đưa tới, để cho hắn rút.

Tiểu nhị nuốt nước bọt, rút một tấm một trăm lượng, sau đó liền mang theo Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lên lầu, chạy đến nhã gian lầu hai.

Triển Chiêu dư quang liếc thấy Kim Lão Lục hướng về phía thuyền công mũi thuyền la, “Lái thuyền đi!” Tựa hồ cũng không thèm để ý động tĩnh bên trong, xem chừng, chỉ cần là không ra khoang thuyền, hắn sẽ không thèm để ý.

Triển Chiêu có chút khó hiểu, đợi đến khi cùng tiểu nhị vào gian phòng, đóng cửa lại, hắn mới hiểu được tại sao — trong phòng không có cửa sổ!

Triển Chiêu liếc nhìn vách tường trơn bóng, phiêu đến Bạch Ngọc Đường đang trợn to hai mắt nhìn bốn phía, nhỏ giọng lầm bầm, “Còn may bạc không phải của mình.”

“Mèo chết.” Bạch Ngọc Đường trợn mắt nhìn hắn một cái, đi tới bên tường tìm tìm, cắn răng, “Nơi khốn kiếp gì vậy, đến cánh cửa sổ cũng không có!”

Triển Chiêu hỏi, “Vậy làm sao bây giờ a?”

Bạch Ngọc Đường nhụt chí, đi tới, muốn ngồi xuống bên cạnh bàn, cũng cảm giác phía dưới nách có món đồ cứng rắn, mới nhớ tới cao thủ dịch dung giấu binh khí của hai người bọn họ ở bên trong xiêm y phía dưới nách rồi, thật may là hai người này cũng gầy, y phục chỉnh hơi rộng rãi chút, nhìn cũng không được gì, vừa nghĩ tới Long Lân Thối Nhẫn, Bạch Ngọc Đường lại đột nhiên có chủ ý.

Triển Chiêu đang ngẩng đầu nhìn nóc phòng, thầm nói, “Nơi này vẫn là lầu hai, bên trên hẳn là gian phòng hoặc là sàn nhà, nếu như là lầu ba là tốt rồi, có thể từ trên nóc phòng đi ra ngoài.”

“Miêu nhi, sợ cái gì, có biện pháp.” Bạch Ngọc Đường nói, đem đao lấy ra, Triển Chiêu cũng đem kiếm lấy ra, đi tới bên cạnh Bạch Ngọc Đường, thấy hắn đem Long Lân Thối Nhẫn rút ra, dọc theo vách tường vừa vận nội lực, đem đao phong hướng vào trong tường. Long Lân Thối Nhẫn nhưng là bảo đao, tước kim đoạn ngọc, mấy khối gạch như vậy tự nhiên là không cần để ý. Bạch Ngọc Đường đem vách tường khoét ra một hốc rộng, sau đó rút đao ra xuyên thấu qua vách tường hướng ngoài liếc mắt nhìn, khiêu khóe miệng, “Miêu nhi, thông ra ngoài.”

Triển Chiêu sáp qua nhìn nhìn, liền nhìn thấy màn đêm trầm trầm bên ngoài.

Bạch Ngọc Đường dùng Long Lân Thối Nhẫn, cắt tường tựa như cắt đậu hủ cắt ra một khối vuông có thể chứa một người thông qua, sau đó đưa tay bắt được một khối gạch, kéo vào trong, lấy ra, nhẹ nhàng dời đi.

Hai người đi xuống nhìn, nhìn nhau một cái, phía dưới là mạn thuyền, hơi hẹp, tịnh không có người nào.

“Từ nơi này đi ra ngoài.” Bạch Ngọc Đường đối Triển Chiêu nháy mắt, “Miêu nhi, ngươi xuống trước, ta lấp động lại trước.”

“Ân.” Triển Chiêu dẫn đầu nhảy xuống, Bạch Ngọc Đường thổi tắt đèn trong phòng, sau đó vác cả khối gạch lớn tới, một đầu gác ở cửa động, thân thể lui về phía sau một chút, tay nhẹ nhàng kéo, lực đạo nắm giữ vừa vặn, khối gạch vừa lúc chặn lại cửa động.

Hai người ngẩng đầu liếc mắt nhìn, nếu không nhìn kỹ, hẳn sẽ không chú ý, hơn nữa cũng không ai sẽ vô duyên vô cớ ngắm tường đi.

Nghĩ xong, hai người lại tung người mà bay, lên nóc phòng.

“Thuyền này lớn thật a.” Bạch Ngọc Đường liếc một cái, chỉ vào phía sau bảo, “Hẳn đã chuyển đến kia đi.”

“Ân.” Triển Chiêu gật đầu một cái, cả hai tung người lướt qua nóc phòng, đến đuôi thuyền, chỉ thấy còn có một khoang thuyền, hai tầng lầu, mặc dù không lớn bằng phía trước như vậy, nhưng rất tinh tế, xem ra là người ở.

Đang đánh giá, hai người liền nghe đã có tiếng bước chân truyền đến, vội vàng trốn được liễu vách tường phía sau, chỉ thấy cửa phòng tiểu lâu hai tầng vừa mở ra, có hai tiểu nhị đi ra.

Một người xoa bả vai, “Má ơi, mệt chết đi được, trong rương kia chứa thứ đồ chơi gì lại nặng như vậy a.”

Một người khác nói một cách hớn hở, “Uy, ngươi không cảm giác đồ bên trong là vật sống sao? Còn nhúc nhích được kìa.”

“Ai, bớt can thiệp vào bớt can thiệp vào.” Tiểu nhị khoát khoát tay, hai người cùng đi.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, thừa dịp tiểu nhị đi, liền đi vòng qua trước cửa, vừa nhìn vào trong, chỉ thấy bên trong tối om, trống rỗng, có thang lầu thông hướng lầu hai.

Hai người nhìn nhau, theo tốc độ bước đi của bọn tiểu nhị mới vừa rồi để xem, hẳn là đem chiếc rương đặt lên lầu hai, liền nhanh chóng vào cửa phòng. Hai người mới vừa đi tới cửa thang lầu, liền nghe thấy lầu hai truyền đến tiếng mở cửa... Nhìn nhau một cái, vội vàng ẩn đến phía sau thang lầu, nín thở chờ.

Rất nhanh, liền thấy một người từ trên lầu đi xuống, chính là người áo đen mới vừa nãy, hắn cũng không phát hiện Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, trực tiếp đi tới ngoài cửa, đến bên hàng rào bên ngoại khoang thuyền, đứng nhìn hồ nước nơi xa, tựa hồ có chút tâm sự.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, hai người nhẹ nhàng bắt được vạt áo, để tránh tạo ra âm thanh, tung người, đến lầu hai lặng yên không một tiếng động, sau đó nhẹ nhàng nhấc cửa, mở ra... Không phát ra âm thanh. Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn vào bên trong, không ai, hai người nhanh đi vào, lại cẩn thận khép cửa... chuỗi động tác liên tiếp này, đều được hoàn thành một cách im lặng.

Chờ cửa đóng kín, hai người mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ thấy chiếc rương kia, đang đặt ở bên cạnh bàn, hai người muốn đi đến mở ra, nhưng phát hiện phía trên chiếc rương có một chiếc khóa đồng. Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn, hạ thấp giọng đối Triển Chiêu bảo, “Cửu khúc liên hoàn tỏa, không có chìa khóa mở không ra.”

Triển Chiêu chau mày, lúc này, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến thanh âm của một nữ nhân, “Gia... Ăn một chút gì đi? Lục gia để cho ta đưa tới.”

Ngay sau đó, liền truyền đến tiếng bước chân.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, tìm kiếm xung quanh, nhìn xem có chỗ để ẩn núp hay không, cuối cùng, hai người cùng phi thân, chui vào dưới sàn. Dưới giường rất chật chội, hai người dán tại một khối, biến mất nội tức, lẳng lặng chờ.

Không lâu lắm, liền nghe thấy thanh âm cửa bị mở ra, có hai người đi vào, nữ nhân kia rất thân mật, vừa sắp món ăn trên bàn, vừa hỏi, “Gia, có muốn ta bồi ngài uống vài chén hay không?”

Hắc y nhân kia vẫn không nói lời nào, đoán chừng là lắc đầu, nữ nhân tiện nói tiếng, “Vậy ngài chậm rãi dùng.” Cũng rất thức thời đi ra ngoài.

Người áo đen luôn luôn nghe được lầu dưới truyền đến tiếng đóng cửa, mới đứng lên, đi tới cạnh cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại, cẩn thận cài then cửa.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, đều cảm thấy hắn tựa hồ vô cùng cẩn thận.

Bạch Ngọc Đường khiêu khiêu mi — làm sao đều không nói lời nào? Chẳng lẽ là người câm?

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái — cũng có thể nha, hoặc là sợ bị người khác nhận ra thanh âm của hắn?

Lúc này, hai người nghe được tiếng vang của kim loại, là thanh âm mở khóa, nhìn nhau — hắn mở khóa rồi?

Rất nhanh, khóa được mở ra, liền nghe đến chi dát một tiếng thanh âm chiếc rương được mở ra, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn ra ngoài, nhưng giường thấp còn có trải giường cản trở, chiếc rương bên ngoài lại cao, không thấy rõ, chỉ nghe được truyền đến thanh âm “Ô ô”.

Sau đó, liền nghe được một ít tiếng động rất nhỏ, sau đó...

“Ngươi là ai a! Mau thả bản hầu a!” Một thanh âm quen thuộc truyền đến, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau — được, chính là con cua nhỏ kia!

Người áo đen tuyệt không lên tiếng, cái mâm trên bàn vang động một chút, sau đó, liền nghe thấy Bàng Dục nói, “Ta mới không ăn, ngươi mau thả ta! Bản hầu là con trai của Thái sư đó, ngươi muốn cái gì, bản hầu cũng có thể đưa cho ngươi.”

Người đó không nói lời nào, sau đó, liền nghe được thanh âm ô ô ô của Bàng Dục truyền đến, bộ dáng kia, giống như là người đó cường ngạnh nhét đồ vào trong miệng hắn.

“Ngô... Ngươi mau thả bản hầu đi ra ngoài, bản hầu đau bụng!” Bàng Dục vừa ăn vừa giãy giụa.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường nhe răng, nhớ tới Bàng Dục vẫn còn đang trúng độc, đứa cháu trai lúc này có thể coi như là chịu nhiều đau khổ rồi.

Không bao lâu, tựa hồ là cho ăn xong rồi, người đó lại dùng thứ gì bịt kín miệng Bàng Dục, đóng lại nắp rương, khóa lại. Sau đó, nghe được Bàng Dục trong rương chống cự một chút, nhưng sau đó, cũng không còn động tĩnh nữa.

Bạch Ngọc Đường nháy mắt mấy cái với Triển Chiêu— Miêu nhi, vì sao ta cảm thấy hả giận như thế?

Triển Chiêu cũng nháy mắt mấy cái với hắn— như nhau đi, cái này gọi là ác nhân tự có ác nhân diệt! Hy vọng hắn trải qua lần này, hắn có thể biến khá hơn chút.

Bạch Ngọc Đường lắc lắc đầu — không thể nào, phải đổi tốt đã sớm thay đổi tốt hơn rồi.

Sau đó, hai người lại nghe được tiếng động nhẹ nhàng, là thanh âm chiếc đũa va chạm chén bát— đang dùng cơm.

Bạch Ngọc Đường khiêu mi — Miêu nhi, ăn cơm luôn phải kéo khối khăn trên mặt xuống đi?

Triển Chiêu gật đầu một cái, lúc này, liền nghe thấy lầu dưới truyền đến tiếng mở cửa, động tác người đó hơi chậm lại, lập tức buông chén đũa trong tay xuống, vọt đến cạnh cửa. Nghe thanh âm bên ngoài một chút, ngay sau đó tháo then cửa, trở lại bên cạnh bàn, tiếp tục ăn cơm.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng từ tiếng bước chân trầm trọng nghe được, người tới, hẳn là Kim Lão Lục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.