Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 84: Đệ bát thập tứ thoại mê, chuyện xưa dần dần rõ ràng



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe Nguyên lão gia tử tự thuật, đã cảm thấy Mạc Cơ năm đó nhất định là làm gì đó có lỗi với người khác, mong đừng là chuyện gì không bằng cầm thú đi.

“Hai ngươi cũng đừng nghĩ lung tung nha!” Lão đầu thấy vẻ mặt hai người, vội vàng khoát tay, bảo “Thật đúng là không dối gạt nhị vị hiền chất, Mạc Cơ không phải người xấu xa gì! Hắn cũng là một nam tử hán có trách nhiệm a, hắn quả thực để ý Tang Mẫu không sai, nhưng không làm gì không tốt, vẫn luôn rất tôn trọng nàng… Hơn nữa, đó cũng là hai người bọn họ lâu ngày sinh tình, Tang Mẫu đối Mạc Cơ cũng không phải không có hảo cảm, chẳng qua là phát hồ tình chỉ hồ lễ mà thôi!”

“Lâu ngày sinh tình?” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, nghe lão đầu tiếp tục nói.

“Tang Mẫu mặc dù cùng trượng phu nàng đính hôn, nhưng Tà Vọng quanh năm bên ngoài đánh giặc, bọn họ cơ hồ không có tình cảm gì.” Nguyên lão gia tử bảo “Mạc Cơ liều mạng luyện công, ta biết hắn có ý tưởng… Hắn hy vọng mình có tiền đồ, đến lúc đó có thể có phần gia nghiệp xứng với Tang Mẫu, cưới nàng đi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe nhướng mày, cảm thấy này Mạc Cơ đích xác không tồi, cũng thật sự có rất nhiều bất đắc dĩ đi, chỉ có thể nói duyên phận trêu người.

“Chẳng qua là, lúc Mạc Cơ luyện công bị ngăn trở.” Nguyên lão gia tử bảo “Bởi vì không có cuồng đao.”

“Đúng vậy, võ công Cuồng Đao Môn, nếu như không có Minh Linh, rất khó phát huy ra bao nhiêu uy lực.” Bạch Ngọc Đường gật đầu.

“Qua một thời gian, đến lúc võ công chúng ta xem như tạm được, Tà Vọng trở lại.” Nguyên lão gia tử bảo “Hoàn toàn không giống với chúng ta nghĩ, Tà Vọng hung tàn đáng sợ… không có điểm nào giống người tốt, hoàn toàn là một tên cuồng ma khát máu.”

“Tại sao phải như vậy?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời hỏi, “Bởi vì Minh Linh sao?”

“Đúng vậy.” Lão gia tử gật đầu, bảo “Chúng ta lúc ấy mới biết, hắn đang đánh chính là người Trung Nguyên chúng ta, cho nên Tà Vọng vừa nghe nói Tang Mẫu chứa chấp hai người Hán liền giận dữ, mang đám người đi muốn giết chết chúng ta… sau đó Tang Mẫu cầu xin mãi, hắn mới thả chúng ta, chúng ta liền chạy về Trung Nguyên.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu, hai người bọn họ đúng là làm phiền cô nương Thổ Phiên kia.

“Sau khi về Trung Nguyên, chúng ta có võ công, nên dần dần bắt đầu có danh tiếng. Lúc ban đầu, chúng ta làm bảo tiêu cho người ta, hoặc là bắt tội phạm bị treo giải thưởng, rồi chúng ta nhanh chóng tích lũy số tiền lớn, xem như một phần gia nghiệp, không lâu, cả hai đều đến tuổi thành gia.

Ta lấy vợ rất sớm, nhưng Mạc Cơ vẫn buồn buồn không vui, không chịu lấy vợ… Cuối cùng, ta khuyên răn mãi, Mạc Cơ cũng chịu từ bỏ ý niệm đối với Tang Mẫu — dù sao, người ta cũng đã có chồng, cho nên vẫn nên thực tế chút, lấy vợ sinh con thôi.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, gật đầu.

“Đến một ngày, chúng ta nghe nói biên quan cấp báo, bọn người xâm phạm đúng lúc là người Thổ Phiên.” Nguyên lão gia tử than thở, “Chúng ta lúc ấy khí huyết dâng trào, muốn đi bảo vệ quốc gia, liền phóng đi vùng biên quan, mới biết rõ, người mang binh lại là Tà Vọng.”

Bạch Ngọc Đường nghe đến đó cảm thấy rất hứng thú địa sờ sờ cằm, hỏi, “Vậy Tà Vọng so với bây giờ biến thành như thế nào?”

“A.”Lão đầu cười cười, lắc đầu, “Thật đúng là không dối gạt Ngũ gia… Tà Vọng đơn giản giống như quỷ sống, sau đó ta và Mạc Cơ, liền không khỏi nghĩ đến Tang Mẫu, Mạc Cơ lúc ấy luôn luôn lẩm bẩm, chỉ có một câu ‘Không biết Tang Mẫu có hạnh phúc không.’ … Bởi vì nơi này cách Thổ Phiên không xa, vì vậy chúng ta đến thảo nguyên, muốn thăm Tang Mẫu một lát. Đến chỗ cũ, không thấy người, đám dân du mục nói cho chúng ta biết, Tang Mẫu đã gả cho Tà Vọng, chuyển vào phủ tướng quân rồi.”

“Cũng phải, các ngươi đều đã thành thân.” Triển Chiêu cảm khái, “Đó là chuyện của nhiều năm sau đi?”

“Ân.” Nguyên lão gia tử gật đầu, “Khi đó, Mạc Nhất Bắc đã sinh ra, chỉ bất quá phu nhân Vương thị của Mạc Cơ, bởi vì khó sanh qua đời… Mạc Cơ cũng không có ý muốn tái giá, chỉ một lòng quan tâm chuyện môn phái, không nghĩ đến thứ khác.”

“Vậy sau đó thế nào? Các ngươi có đi phủ tướng quân tìm Tang Mẫu không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Đi, ta vốn không muốn đi, nhưng Mạc Cơ đột nhiên rất nhớ Tang Mẫu, liền bảo muốn đi thăm nàng.” Nguyên lão gia tử bảo “Đi mới biết Tang Mẫu đã mang thai… Chẳng qua là, sống rất đau khổ.”

“Đau khổ?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều chau mày, thầm nói cô nương tốt như vậy sao lại đau khổ?

“Tà Vọng sau khi được thăng lên tướng quân, liền cưới rất nhiều thê thiếp, đối xử với Tang Mẫu vô cùng lãnh đạm.” Nguyên lão gia tử than thở, “Hơn nữa hắn tàn bạo dị thường, thường xuyên đánh đập chửi mắng, Tang Mẫu không phải xuất thân đại gia khuê tú, cũng đấu không lại đám thiên kim tiểu thư, cho nên ở một mình tại cái viện nhỏ trong phủ tướng quân, sống cô đơn.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng không khỏi lắc đầu, thật không biết Tà Vọng là bởi vì quyền thế trở nên xấu xa, hay là bởi vì thanh Minh Linh quỷ dị mà đánh mất tâm trí.

Hai chúng ta len lén chạy vào phủ tướng quân, Tang Mẫu thấy chúng ta, mừng rỡ vô cùng… Chúng ta nhiều năm không gặp, nàng nhiệt tình chiêu đãi, ngay đêm đó, ta đi ngủ rất sớm, nàng và Mạc Cơ ngồi ngoài cửa, hàn huyên cả đêm.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều một khiêu mi — ân, cơ hội này thật tốt a!

Nguyên lão gia tử cười cười, lắc lắc đầu, “Nhưng đến lúc trời sáng, Tà Vọng đột nhiên trở lại… sau khi hắn thấy chúng ta thì đại phát lôi đình, nói Tang Mẫu bất trung, muốn giết gian phu, ta và Mạc Cơ động thủ chống cự… Cuối cùng, chúng ta giết chết Tà Vọng.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt, hai miệng đồng thanh hỏi, “Giết chết?”

“Đúng vậy!” Nguyên lão gia tử gật đầu rất xác định, “Chúng ta lúc ấy đâm đao vào lồng ngực hắn, đôi mắt hắn trừng to, hai chân đạp một cái, đã không còn thở, mạch đập và nhịp tim không có gì cả!”

“Các ngươi xử lý thi thể như thế nào?” Triển Chiêu hỏi.

“Lúc ấy… Tang Mẫu bị dọa ngất đi, Mạc Cơ nói dù chết cũng phải mang theo nàng rời đi.” Nguyên lão gia tử nói tiếp, “Sau đó hắn ôm Tang Mẫu, ta khiêng thi thể Tà Vọng, đi tới phía sau núi phủ tướng quân, bỏ thi thể xuống vực sâu vạn trượng!”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, thầm nói — chậc, hai ngươi làm chuyện này đủ lưu loát sạch sẽ à!

“Minh Linh các ngươi để lại?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Mạc Cơ muốn Minh Linh đã lâu rồi.” Nguyên lão gia tử lắc đầu, “Lúc ấy hắn cũng là đầu óc không tỉnh táo, liền mang Minh Linh đi… Bởi vì Đại tướng quân chết, cho nên binh Thổ Phiên khi ấy không công tự bại, ta và Mạc Cơ lập công lớn, lấy được rất nhiều phong thưởng. Mạc Cơ mang Tang Mẫu về nhà, an bày cho nàng xong, cưới nàng làm thê tử, khổ luyện cuồng đao, thành lập Cuồng Đao Môn.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe xong, đều có chút khó xử, chuyện này nói như thế nào đây… Có thể nói hai người đúng là có chỗ không đúng, nhưng cũng khó nói… Dù sao, nhìn người mình yêu chịu khổ, không cứu là không thể nào.

“Mấy năm đó, Mạc Cơ thật là mọi chuyện thuận lợi a.” Lão đầu cười cười, bảo “Hắn cùng với Tang Mẫu vô cùng ân ái, hài tử do Tang Mẫu sinh ra, cũng chính là con trai Tà Vọng – Mạc Nhất Tiếu, Mạc Cơ cũng xem như con trai ruột của mình, vô cùng sủng ái… Không lâu lắm, Tang Mẫu lại sanh ra Mạc Nhất Đao, ta cũng có khuê nữ, Mạc Cơ nhiều lần đánh bại quân Liêu, hơn nữa mang theo người võ lâm Trung Nguyên, đánh bại yêu giáo, từ đó về sau, trong võ lâm Trung Nguyên, thành một đại tông sư tiếng tăm lừng lẫy, Cuồng Đao Môn, cũng thành nơi mà lúc ấy người người kính ngưỡng.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu.

“Chỉ bất quá… chuyện tốt đẹp thì không được lâu dài, Mạc Cơ cũng dần dần trở nên kỳ quái.” Nguyên lão gia tử nhíu mày nói.

“Là bởi vì yêu đao Minh Linh sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Đúng vậy, hắn xuất hiện tình huống tương tự Tà Vọng, trở nên cuồng vọng ngạo mạn, tính tình cũng dần dần trở thành thô bạo… Rốt cục có một ngày, hắn bên ngoài hoa thiên tửu địa bị Tang Mẫu phát hiện… Tang Mẫu cảm thấy tuyệt vọng, uống rượu độc tự vận.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều chau mày, cô nương này cả đời đều hủy vào thanh Minh Linh kia… Ai, thật là ở hiền không gặp lành.

“Mạc Cơ uống rượu cả đêm, sau khi về nhà lại thấy ái thê tự vận.” Lão đầu thở dài lắc đầu, “Hắn đau lòng như muốn chết, đều là do bản thân hại chết Tang Mẫu, vì vậy, hắn tuyên bố phong đao, giam Minh Linh vào đao quan, rồi giao chìa khóa Minh Linh cho ta, bảo là để cho thanh yêu đao hại người này vĩnh viễn không thấy mặt trời… Từ đó về sau, Mạc Cơ không hỏi chuyện giang hồ cũng không tái giá nữa, ở nhà sống cô đơn một mình, mộ phần Tang Mẫu đặt ngay trong sân trước cửa hắn, hắn dạy dỗ ba đứa con trai rất nghiêm khắc, không cho phép bọn họ đến gần Minh Linh nửa bước.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe xong lão gia tử tự thuật về Mạc Cơ và cuồng đao, đều có chút thổn thức, người có khi luôn quá mức tham lam, Mạc Cơ và Nguyên lão gia tử năm đó lúc nghèo khổ vất vả, đại khái một bữa cơm no cũng đã đủ làm bọn họ vui vẻ… sau đó từ từ, có võ công rồi thì muốn có quyền thế, có quyền thế lại muốn người yêu, có người yêu lại muốn có nhiều quyền thế hơn… Quay đầu lại, khi người yêu bỏ hắn mà đi, chỉ để lại hư danh và cả đời cô độc, quả thật ngu xuẩn biết bao nhiêu. Nếu như năm đó sau khi hắn cứu được Tang Mẫu, không cần danh dương giang hồ gì đó, chỉ sống một cách bình thản ấm êm, có lẽ Tang Mẫu bây giờ vẫn còn sống, hai người cũng có thể cùng nhau bạc đầu, làm gì có nhiều tranh chấp như vậy chứ.

Nghĩ tới đây, Triển Chiêu theo bản năng nhìn Bạch Ngọc Đường, mà lúc này Bạch Ngọc Đường cũng đang nhìn hắn, hai đôi mắt nhìn nhau, trong thoáng chốc hai người không biết nên diễn tả như thế nào, chỉ có thể im lặng.

“Ách, nhị vị hiền chất.” Nguyên lão gia tử thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không nói lời nào, liền nói, “Hôm nay Tà Vọng bỗng dưng xuất hiện… Này, nói câu không biết xấu hổ, ta không vì mình cũng phải vì khuê nữ, nhị vị hiền chất nhất định phải cứu ta nha.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu dở khóc dở cười, lão gia tử nói thẳng ra như thế, rất tốt, chuyện gì cũng trút hết lên đầu bọn họ.

Bất quá, Bạch Ngọc Đường cũng âm thầm may mắn, cũng may bản thân chạy đến, nếu không chuyện này chẳng phải là đều đổ hết cho một mình Triển Chiêu sao? Con mèo này có lợi hại hơn thì cũng không thể nào một mình đối phó nhiều võ sĩ Thổ Phiên như vậy đi? Nhất định sẽ gặp chuyện không may cho xem. Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường lại có chút tức giận, lão già này cũng thật là, không thể đem chuyện nói rõ ngay từ đầu sao? Như vậy bọn họ có thể gọi thêm mấy người đến, tối thiểu hắn có thể mang theo mấy huynh trưởng nhà hắn đến, tên bệnh phu nhiều trò quỷ, cũng tiện có một người nghĩ kế cho a.

“Lão gia tử, chúng ta chỉ gắng hết sức thôi.” Triển Chiêu bảo “Bất quá nói đến Minh Linh, tuyệt đối không thể cho người Thổ Phiên.”

“Vậy cũng phải.” Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, “Hung khí như thế, nếu như cho người Thổ Phiên, vậy không cần chờ người khác nắm thóp, để cho bọn họ dùng Minh Linh đến tấn công Đại Tống chúng ta sao? Tuyệt đối không được.”

“Thế, nhị vị hiền chất chuẩn bị làm sao?” Nguyên lão gia tử hỏi.

Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm, nhìn Triển Chiêu, “Chỉ cần đừng làm cho đám người Thổ Phiên thắng là được.”

“Lần này, võ lâm Trung Nguyên chúng ta dù sao nhiều người.” Triển Chiêu bảo “Chỉ cần làm hết sức, tất nhiên có thể chiến thắng đám võ sĩ Thổ Phiên, lão gia tử, ngài không cần quá lo lắng.”

“Uy.” Trong lúc nói chuyện, Đường Di đến tới cửa, gọi mấy người, “Tỉ võ bắt đầu!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trao đổi ánh mắt, đứng dậy, ra ngoài đánh lôi đài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.