Lãng Nhân Thiên Nhai

Chương 30



Phong Thiên Nhai cúi đầu đi đường, im lìm, chẳng biết đang nghĩ gì.

Chốc sau, nàng đến phủ tướng quân.

Thị vệ canh cửa biết mặt nàng, cho vào.

Phong Thiên Nhai giữ một tên sai vặt lại, hỏi: “Tướng quân các ngươi đâu?”

Sai vặt bị nàng kéo lại, hốt hoảng, “Cô… Cô nương…”

Phong Thiên Nhai: “Tướng quân các ngươi đâu?”

Tên sai vặt này đầu óc chậm chạp, ấp úng nửa ngày vẫn chẳng thốt ra được một lời. Phong Thiên Nhai bĩu môi, hỏi gằn từng chữ một: “Ta hỏi tướng quân nhà các ngươi đang ở đâu? Diệp Hoài Sơn đâu?”

“Phong cô nương, có chuyện gì mà lại tức giận đến thế.”

Lúc Phong Thiên Nhai hỏi mãi mà không được trả lời, sau lưng vọng lại tiếng của một thiếu nữ. Phong Thiên Nhai ngoái đầu, thấy một nữ tử áo tím đứng đấy, bên người có một nha hoàn.

Phong Thiên Nhai nhận ra nàng ta, là nữ nhân nàng trông thấy lúc rình trên nóc nhà hôm nọ, nha hoàn bên người nàng ta chính là người đã đến tìm Thanh Nhi ngay đêm đầu tiên nàng đến phủ.

Nàng biết, nữ nhân kia là biểu muội của Diệp Hoài Sơn.

Gã sai vặt nọ thấy Diệp Tinh Ca, vội vàng kính cẩn khom lưng, “Biểu… Biểu tiểu thư.”

Diệp Tinh Ca gật đầu với gã, lại cười với Phong Thiên Nhai, nói: “Phong cô nương có việc cứ nói với ta, cớ gì phải làm khó một bề tôi.”

Phong Thiên Nhai bỏ tay ra.

“Diệp Hoài Sơn đâu?”

Nàng lại gọi thẳng cái tên ấy một lần nữa, nha hoàn bên người Diệp Tinh Ca cau chặt mày, nhưng Diệp Tinh Ca lại không để tâm lắm.

“Phong cô nương đang hỏi về biểu ca à?”

Phong Thiên Nhai: “…” Thừa lời hả.

Giọng nói của Diệp Tinh Ca rất dịu dàng lại chậm rãi lắm thay, là kiểu giọng nhẹ nhàng uyển chuyển chỉ có ở những khuê nữ quyền quý. Nhưng bây giờ, Phong Thiên Nhai lại chẳng có tâm trạng đâu mà dông dài với nàng ta.

“Diệp Hoài Sơn đâu, mau gọi y ra đây.”

Thị nữ sau lưng Diệp Tinh Ca cất tiếng.

“Sao ngươi dám nói chuyện với biểu tiểu thư bằng giọng như thế!”

“Thái Nhi.” Diệp Tinh Ca khẽ trách, “Không được vô lễ.”

“Tiểu thư.” Thái Nhi cáu đến độ dậm chân đành đạch, đêm qua tướng quân không đếm xỉa đến nguyện vọng của tiểu thư, vẫn khăng khăng đưa nữ nhân này đi trẩy hội, tiểu thư cả đêm đau buồn trong phòng, thị nhìn mà lòng cũng đau. Hôm nay gặp Phong Thiên Nhai, thị không kìm được, muốn xả giận dùm tiểu thư.

Thực ra, nếu là trước kia, Phong Thiên Nhai sẽ rất vui lòng tán gẫu với nữ tử đồng trang lứa này. Nhưng hôm nay, nàng chẳng còn tâm trạng. Đến nàng còn chả biết vì sao.

Phong Thiên Nhai thấp giọng, chậm rãi hỏi lại lần nữa.

“Diệp Hoài Sơn đâu.”

Diệp Tinh Ca: “Biểu ca rất bận, chi bằng để Tinh Ca đi dạo với Phong cô nương nhé.”

Phong Thiên Nhai ngước mắt lên, “Cô đi với ta?”

Diệp Tinh Ca gật đầu.

Phong Thiên Nhai cười nhẹ một tiếng.

“Cô nương, nếu cô không biết Diệp Hoài Sơn đang ở đâu, ta đành phải tự gọi y ra đây thôi.”

Diệp Tinh Ca khẽ nhăn mày, “Biểu ca rất bận, sáng sớm đã đi rồi, cô có gọi cũng chẳng ích gì.”

Phong Thiên Nhai nhìn nàng ta, ờ dài một tiếng, “Thế à.”

Diệp Tinh Ca không đáp.

Phong Thiên Nhai: “Cô biết người học võ không chịu nổi điều gì không?”

Diệp Tinh Ca nhếch môi, nhẹ giọng: “Điều gì…”

Phong Thiên Nhai khẽ ghé đầu lại gần Diệp Tinh Ca, tựa như sợ nàng ta nghe không rõ.

Nàng thốt ra hai chữ.

“Khiêu khích.”

Chỉ một từ ngắn gọn, vừa dứt lời, Phong Thiên Nhai xoay phắt người đi.

Ánh mắt tối tăm, khí chuyển khắp người.

Thoáng chốc, gió cuốn cát bay, cuồn cuộn khắp trời.

“Diệp Hoài Sơn, ra đây ———-!”

Vần điệu trôi chảy, gió lành tiễn giọng!

Thực ra Phong Thiên Nhai không vận sức để quát, thế nên âm thanh này không có vẻ đứt hơi khản tiếng mà lại như một lời trò chuyện bình thường, mang theo chất giọng trong trẻo của riêng nàng, truyền đến mọi ngóc ngách trong phủ tướng quân.

Diệp Tinh Ca đang đứng một bên hoàn toàn ngây ngẩn. Cả đời nàng ta chưa từng gặp người nào như thế, bây giờ đừng bảo phải đối đáp thế nào, vì ngay cả một lời nàng ta cũng không thốt ra được.

Phong Thiên Nhai vừa dứt lời này, cả phủ tướng quân kinh hãi.

Đây là ai, muốn làm gì? Phiên cương đánh đến kinh thành rồi? Đến phủ tướng quân khiêu chiến à?!

Chẳng mấy chốc, một đám người ồ ạt đổ ra, bảy tám tên thị vệ vây kín Phong Thiên Nhai lại.

Đại quản gia – Bác Tề vội vã chạy đến, nhận ra đây là “ân nhân cứu mạng” mà Diệp Hoài Sơn đưa về, vội vàng bảo thị vệ hạ binh khí xuống.

“Hạ xuống hạ xuống mau!”

Bác Tề bước đến trước mặt Phong Thiên Nhai, cẩn thận ướm hỏi: “Cô nương, đây…”

Phong Thiên Nhai lườm lão, “Ta tìm người.”

Bác Tề thầm tự hỏi đây là cách tìm người quái gì vậy. Đảo mắt một vòng, lão thấy Diệp Tinh Ca đang đứng bên cạnh, định hỏi nàng ta.

“Biểu tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

Diệp Tinh Ca hoàn hồn, liếc về phía bóng lưng Phong Thiên Nhai một cái rồi khẽ gật đầu với bác Tề, nhẹ nhàng đáp:

“Bác Tề, Tinh nhi… Tinh nhi cũng không rõ, Phong cô nương hỏi con biểu ca đang ở đâu, con bảo biểu ca có việc, hãy còn bận, nàng ta bèn… bèn…”

Phong Thiên Nhai ngửa đầu ngó trời.

Mây ở kinh thành, cách mặt đất xa ơi là xa.

Bác Tề cân nhắc một lúc, nói với Phong Thiên Nhai: “Cô nương, tối qua tướng quân về đây bận rộn cả đêm, vẫn luôn ở trong viện mình không ra ngoài, cô xem chi bằng…” Lão bên này dè dặt châm chước từ ngữ, Phong Thiên Nhai bên kia vẫn cứ ngó trời, cứ như không nghe thấy.

“Cô nương?”

Phong Thiên Nhai ngẩng đầu thật cao, khẽ giọng tự nhủ.

“Đến rồi…”

Bác Tề nghe mà không hiểu, “Cô nương? Cái gì đến rồi?”

Phong Thiên Nhai không đáp. Nàng không cần phải đáp, vì ngay khi nàng cúi đầu xuống, một bóng người vọt đến từ nơi sâu trong phủ đệ.

Chính là Diệp Hoài Sơn.

Y mặc y phục màu xám, tay hãy còn cầm trường thương, mồ hôi dầm dề trên đầu. Theo sau y là một đại hán đeo trường đao sau lưng.

Diệp Hoài Sơn chạy đến.

“Phong… Phong cô nương!”

Phong Thiên Nhai nhìn từ trên xuống dưới người y một lượt.

“Làm gì thế?”

Diệp Hoài Sơn điều chỉnh nhịp thở, nhìn đám người bu xung quanh, “Giải tán hết đi.” Lại quay sang nói với Phong Thiên Nhai, “Phong cô nương, chúng ta vào trong hẵng nói.”

Chúng thị vệ nhận lệnh Diệp Hoài Sơn, rối rít rời đi, bác Tề nói với Diệp Hoài Sơn: “Đại thiếu gia còn căn dặn gì không ạ?”

Diệp Hoài Sơn: “Không, bác cũng lui xuống đi đã.”

Bác Tề thấy Diệp Hoài Sơn như có chuyện muốn nói với Phong Thiên Nhai, biết điều lui xuống, trước khi đi còn đưa mắt ra hiệu cho Diệp Tinh Ca, Diệp Tinh Ca lại tựa hồ không thấy.

Nàng ta tiến lên hai bước, nhẹ nhàng gọi: “Biểu ca…”

Diệp Hoài Sơn bấy giờ mới biết nàng ta cũng đang ở đây.

“Tinh nhi, em đến trò chuyện với lão thái quân đã nhé, giờ ta bận, xong việc sẽ đến thỉnh an lão thái quân.”

“Biểu ca…”

Giọng Diệp Tinh Ca run run, nhưng lòng dạ Diệp Hoài Sơn không đặt ở đấy, đến cả lời nàng ta nói cũng không nghe thấy.

Diệp Hoài Sơn đưa Phong Thiên Nhai đến viện của mình, đại hán sau lưng vẫn đi theo.

Phong Thiên Nhai tranh thủ liếc hắn một cái, thầm sáng tỏ.

Diệp Hoài Sơn giới thiệu với Phong Thiên Nhai, “Phong cô nương, hắn là La Thành, phó quan của ta, cũng là giáo đầu của tiên phong doanh.”

Phong Thiên Nhai nhìn La Thành, khẽ chắp tay, “Chào*.”

[*Ở đây là “Hữu lễ”, nhưng để nguyên thì có vẻ tối nghĩa quá, mình mạn phép dịch trại nghĩa đi.]

La Thành siết chặt hổ quyền, “Cô nương hữu lễ!”

Phong Thiên Nhai: “Anh biết Diệp Hoài Sơn gọi mình đến làm gì không?”

La Thành lắc đầu, “Tối qua tướng quân cho đòi tôi đến, luyện tập cả đêm, nhưng không nói với tôi là để làm gì!”

Phong Thiên Nhai gật đầu, nàng đi vòng quanh La Thành hai lượt, chỉ thanh đao sau lưng hắn.

“Anh dùng cái này?”

La Thành: “Là Trát Cốt đao của tôi!”

Diệp Hoài Sơn nói: “Trên chiến trường La Thành có thể lấy một địch mười, dũng mãnh vô cùng, từng dẫn dắt gần một trăm người đại phá doanh địch, là một mãnh tướng hiếm có.”

Phong Thiên Nhai nhướng mày, “Ồ?”

Diệp Hoài Sơn: “Phong cô nương, cô có thể kiểm tra hắn thử.”

Phong Thiên Nhai lắc đầu, “Không cần thử đâu.”

Diệp Hoài Sơn: “Vậy chúng ta —–“

“Hắn không đạt.”

Diệp Hoài Sơn, La Thành: “?!”

Diệp Hoài Sơn thì vẫn bình thường vì biết Phong Thiên Nhai nói gì đều có lý do, nhưng La Thành thì hơi chỏi tai, hắn là võ tướng nên thẳng tính, sự không vừa lòng hiện luôn lên mặt.

“Tôi không đạt chỗ nào! Cô nói xem!”

Diệp Hoài Sơn trừng mắt nhìn La Thành, “Càn rỡ!”

La Thành bị y quát một câu, mặt mày ấm ức nhưng vẫn ngậm miệng lại.

Diệp Hoài Sơn nói với Phong Thiên Nhai: “Phong cô nương, cô thấy hắn không đảm nhiệm nổi?”

Phong Thiên Nhai nhìn Diệp Hoài Sơn, không đáp mà hỏi lại: “Chúng ta sắp ra chiến trường ư?”

Câu hỏi này khiến Diệp Hoài Sơn sững lại.

“Sao cơ?”

“Anh bảo trên chiến trường hắn có thể lấy một địch mười, nhưng nơi chúng ta đến là chiến trường à?”

Diệp Hoài Sơn bị nàng nhìn chằm chặp, dần vỡ lẽ.

Phong Thiên Nhai: “Đây không phải người chúng ta cần.”

La Thành không chịu nổi nữa: “Cô nói tôi không đạt thì phải đưa ra bằng chứng! Tôi chưa múa một chiêu nào, sao cô biết tôi không đạt!”

Diệp Hoài Sơn định lên tiếng, lại bị Phong Thiên Nhai ra hiệu bảo đừng.

Phong Thiên Nhai bước đến trước mặt La Thành, đại hán này rất cao, suýt soát vóc người Yến Cô Minh.

Phong Thiên Nhai ngước đầu lên, “Trên chiến trường, anh phải đối mặt với bao nhiêu kẻ địch?”

La Thành: “Hàng ngàn hàng vạn!”

Phong Thiên Nhai: “Thế một kẻ thì sao?”

La Thành mơ hồ, “Sao cơ?!”

Phong Thiên Nhai nhìn vẻ ngờ nghệch của hắn thì vui vẻ hẳn, “Ta bảo, nếu kẻ địch chỉ có một thì sao?

La Thành đứng im, thiên quân vạn mã hắn còn không sợ, huống hồ là một người.

“Thế này nhé.” Phong Thiên Nhai lùi sau hai bước, đưa tay hái một chiếc lá trên cái cây bên cạnh, huơ trước mặt La Thành, “Chỉ cần anh giật được chiếc lá này khỏi tay ta, ta sẽ thừa nhận anh.”

La Thành trừng mắt nhìn chiếc lá nọ, lại ngoảnh mặt nhìn Diệp Hoài Sơn, Diệp Hoài Sơn bất đắc dĩ gật đầu.

“Hây —–“

La Thành mười ngón thành vuốt, nhào đến chiếc lá kia.

Thực ra, với thân hình La Thành như thế mà nhịp bước vẫn linh hoạt đến độ này đã là không dễ, nhưng chỉ dựa vào nó mà đòi giật được đồ từ tay Phong Thiên Nhai, tuyệt nhiên là trò cười.

Nửa chung trà, một chung trà.

Nửa nén hương, một nén hương.

“A —–!!”

Một tiếng quát to, La Thành đỏ ngầu hai mắt, thở dốc từng hồi. Quần áo ướt đẫm, cả người cứ như vừa được vớt từ nước lên.

Phong Thiên Nhai cũng rịn tý mồ hôi, mặt hơi đỏ.

Nàng nhìn La Thành, nói: “Sao rồi, muốn dùng đao cũng được, nhưng mà kết quả vẫn thế mà thôi.”

Tuy Phong Thiên Nhai đổ ít mồ hôi nhưng khi buông lời, giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng.

La Thành nghiến răng, Diệp Hoài Sơn bước tới vỗ vai hắn.

“Được rồi.”

Lần này có muốn không phục cũng không được, La Thành gạt mồ hôi trên mặt, thần sắc ủ rũ.

Phong Thiên Nhai bước đến, cài chiếc lá nọ vào đai lưng La Thành.

“Thác nước có thể dằn xuống đầm sâu, nhưng không thể tưới tắm cho một mảnh ruộng nho nhỏ. La phó tướng, anh có kỹ nghệ chuyên sâu, hôm nay đừng để bụng.”

La Thành vẫn đang thở dốc, chắp tay vái Phong Thiên Nhai, không nói lời nào.

Diệp Hoài Sơn: “Được rồi, ngươi lui xuống trước đi.”

La Thành: “Vâng.”

Sau khi La Thành rời đi, Diệp Hoài Sơn thở dài.

Phong Thiên Nhai: “Anh đồng ý thoải mái thế, ta tưởng anh đã chọn được người thích hợp rồi chứ.”

Gương mặt tuấn tú của Diệp Hoài Sơn nóng lên, “Ta… Ta suy tính quá không chu toàn rồi.”

Phong Thiên Nhai: “Tướng sĩ trong quân luôn đi ngay đứng thẳng, những người như vậy có thể dùng được trên chiến trường, nhưng sẽ uổng phí nếu giao việc đối phó với cao thủ phiên cương cho họ.”

Diệp Hoài Sơn cau chặt mày, thầm kiếm tìm một người khác.

Một lúc sau, y vẫn chưa nghĩ ra được ứng cử viên.

Phong Thiên Nhai nhìn y, hỏi: “Diệp tướng quân, anh không quen ai trong giang hồ ư?”

Diệp Hoài Sơn: “Sao cơ?”

Phong Thiên Nhai dằn từng chữ, “Người, giang, hồ.”

Diệp Hoài Sơn do dự: “Chuyện lớn thế này mà gọi giang hồ làm ư…”

Phong Thiên Nhai: “Thiên hạ này, chỗ nào mà không phải giang hồ.”

Diệp Hoài Sơn đứng đấy, im bặt.

Phong Thiên Nhai: “Tìm được đối tượng rồi?”

Diệp Hoài Sơn ngước mắt lên.

“Nếu như thế, vậy thì trong lòng ta nảy ra một người…”

Phong Thiên Nhai: “Thân thủ thế nào?”

Diệp Hoài Sơn cười nói: “Phong cô nương, dưới tay người này, tôi không chống nổi mười chiêu.”

“Ồ?” Phong Thiên Nhai nhướng mày, “Ta từng thấy thương pháp của anh, ai mà có thể khiến anh bại trong vòng mười chiêu?”

Diệp Hoài Sơn: “Năng lực của huynh ấy, cô gặp sẽ rõ.”

Phong Thiên Nhai gật gù, “Vậy đi thôi.”

Diệp Hoài Sơn ngăn nàng lại, “Giờ không được, tối đến mới gặp được huynh ấy.”

Phong Thiên Nhai nhìn y, “Anh phải biết, bây giờ có khi Khanh Sĩ Việt đã khởi hành rồi.”

Diệp Hoài Sơn: “Ta biết, nhưng người này có nguyên tắc riêng, chưa đến giờ tuất*, huynh ấy sẽ không tiếp khách.”

[*Từ 7 giờ đến 9 giờ tối.]

“Dồi ôi, phô trương gớm thế.” Phong Thiên Nhai cười đáp, “Thôi được, nếu anh đã không gấp, chúng ta cứ đợi vậy.”

Diệp Hoài Sơn đưa Phong Thiên Nhai vào thư phòng, sai tôi tớ đưa trà vào, vừa uống trà vừa trao đổi kế hoạch.

Thời gian trôi qua chỉ trong nháy mắt.

“Phong cô nương, chúng ta xuất phát thôi.”

Phong Thiên Nhai gật đầu, “Đi.”

Diệp Hoài Sơn đưa Phong Thiên Nhai ra khỏi phủ tướng quân, đi về phía bắc. Họ rẽ đến ngoặt lui vài con đường phồn hoa sầm uất, Phong Thiên Nhai lượn mãi, đến độ váng đầu luôn rồi. Đến lúc nàng hết sạch kiên nhẫn, định mở miệng hỏi thì Diệp Hoài Sơn đã dẫn nàng rẽ vào một con đường nhỏ, vừa đặt chân rẽ, trước mắt là một vùng trống trải.

Một tòa lầu óng ánh sắc vàng sang quý đứng sừng sững trước mặt.

Lầu khắc gấm quàng, khảm vàng nạm ngọc, đứng xa mà nhìn đã thấy phú quý khôn xiết.

“Ồ…” Phong Thiên Nhai hơi kinh ngạc, nhìn tòa tiểu lâu này. “Đẹp thật…”

Diệp Hoài Sơn như đã lường trước được phản ứng của nàng, cười đáp: “Đây là Cẩm Tư lâu, dù là ở kinh thành thì số lầu các lộng lẫy được như nó cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi.”

Phong Thiên Nhai đi vào theo Diệp Hoài Sơn.

Sơn vàng rắc bạc, tơ lụa bảy màu, phủ kín không gian.

Trong tòa lầu vang lên tiếng đàn tranh thanh nhã, từ trên gác vọng xuống.

Diệp Hoài Sơn đưa Phong Thiên Nhai lên gác.

“Ở đây kinh doanh cái gì, sao không thấy người đâu cả?”

Diệp Hoài Sơn: “Nơi này không phải tửu lâu hay khách điếm, nó chỉ là một tòa lầu.” Y dắt Phong Thiên Nhai lên đến tầng thượng, ở đây không có phòng, không gian rộng mở, chỉ đặt lớp lớp bình phong bằng vàng thêu để chắn tầm mắt, làn điệu thanh nhã kia vọng lại từ sau tấm bình phong.

Diệp Hoài Sơn nói tiếp: “Nơi này được xây nhằm mục đích khác, cô xem, lộng lẫy rạng ngời, sang quý vô song.” Y dẫn Phong Thiên Nhai vòng qua một tấm bình phong.

“Nên cũng có người gọi nơi này là Diễm lâu.”

Phong Thiên Nhai thoắt cái đã ngừng bước.

“Gọi là gì?”

Diệp Hoài Sơn xoay đầu lại, khó hiểu nhìn nàng, “Diễm lâu, sao thế?”

Phong Thiên Nhai nhìn y chằm chằm, chỉ một thoáng chốc, Diệp Hoài Sơn chợt mơ hồ cảm nhận được một tia lệ khí.

Sau đó, Phong Thiên Nhai cứ như chưa từng có gì khác lạ, chậm rãi bước theo y, “Đi thôi.”

Diệp Hoài Sơn đưa nàng vòng qua tất thảy bình phong, đến một khoảng trống chỉ bày một tấm thảm.

Nơi đây được bày biện rất đơn giản.

Một nữ tử đang gảy đàn trước mặt họ, hương Phạn vấn vít, trước mặt nữ tử, đưa lưng về phía Phong Thiên Nhai và Diệp Hoài Sơn là một người đang khẽ tựa vào ghế ngồi.

Diệp Hoài Sơn tiến lên một bước, “Sư huynh.”

Người nọ khẽ đưa tay, tiếng đàn dừng ngay lập tức, nữ tử thi lễ, ôm đàn rời đi.

Không còn tiếng đàn, tòa lầu này chợt im lìm, im lìm đến đáng sợ.

Người nọ từ tốn quay người lại.

Không thể bảo gã đẹp, nhưng cả người như toát ra hơi thở khó tìm nổi từ để hình dung, chỉ đang ngồi tựa nửa người ở đấy, nhưng quanh thân chả lộ ra một điểm nào sơ hở.

Hoàn toàn kín kẽ.

Diệp Hoài Sơn nói với Phong Thiên Nhai:

“Phong cô nương, đây là chủ nhân của Diễm lâu, cũng là sư huynh của ta, Phong Đô.”

Phong Thiên Nhai nhìn nam nhân này, chậm rãi nhếch mép, cười không tiếng động.

“Chuyến này quả là thú vị rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.