Lãng Nhân Thiên Nhai

Chương 35



Phút chốc, mọi âm thanh biến mất.

Phong Thiên Nhai siết chặt tay, mắt sáng như đuốc, chăm chú nhìn vào phòng.

Khanh Sĩ Việt.

Người ở trong phòng là Khanh Sĩ Việt.

Ở vị trí này, Phong Thiên Nhai vừa khéo nhìn thấy bóng lưng Khanh Sĩ Việt, hắn ngồi bên giường, đối diện với nó. Nửa cánh tay thò ra từ bên trong giường, Khanh Sĩ Việt đang bắt mạch.

Chỗ Khanh Sĩ Việt ngồi vừa khéo che khuất gương mặt của người trên giường, Phong Thiên Nhai không thấy tướng mạo người ấy, nhưng căn cứ vào nửa cánh tay kia, người ấy hẳn là một nữ tử, một nữ tử tuổi không lớn lắm.

Thời gian Khanh Sĩ Việt dùng để chẩn mạch đủ để cháy hết một nén nhang, Phong Thiên Nhai không dám lơ là, cứ đợi suốt như thế. Chẩn mạch xong, Khanh Sĩ Việt đứng dậy, lấy một gói giấy từ bọc hành trang trên bàn, mở ra rồi đặt đấy.

Phong Thiên Nhai lập tức dán mắt vào thứ trên bàn, trông thấy rõ ràng một nhúm dược liệu nằm bên trong gói giấy, lúc còn ở đỉnh Thiên Nhai, Phong Thiên Nhai vẫn thường hái thuốc đổi nhu yếu phẩm, có hiểu biết kha khá về các vị thuốc, nhận ra tất cả đám dược liệu kia đều có tính hàn.

Khanh Sĩ Việt loay hoay bên bàn một chốc, phân chia lượng dược liệu rồi bỏ riêng vào một chiếc đĩa nhỏ, sau đó bưng đĩa bước ra khỏi phòng.

“Sắc thuốc à…” Phong Thiên Nhai thấy hắn khép lại cửa, lòng thầm rục rịch.

Cân nhắc một lát, Phong Thiên Nhai quyết đoán đứng dậy, trở mình nhảy từ chái nhà xuống.

Gian phòng Khanh Sĩ Việt nằm tuốt trong góc, đằng sau có một cửa sổ thông ra ngoài, sau khi nhảy xuống, Phong Thiên Nhai lập tức dán chặt tay vào mép ngoài cửa sổ, trước lúc hành động, nàng cẩn thận nghe ngóng tất cả mọi động tĩnh trong phòng, chẳng có gì. Đoạn dồn lực vào đầu ngón tay, cạch một tiếng, Phong Thiên Nhai mở cửa sổ từ bên ngoài.

Vóc người nàng bé, cửa sổ chỉ hé một khe nhỏ đã đủ để nàng len vào.

Đặt chân xuống đất không một tiếng động.

Phong Thiên Nhai tài cao gan lớn, đi thẳng đến giường, vén màn ra.

Vừa lia mắt đến, Phong Thiên Nhai giật nảy mình.

Trên giường là một thiếu nữ, thực sự là một thiếu nữ, nhưng nom rất dị dạng. Ngoài tứ chi ra thì cơ thể nàng ta phù thũng cả, mắt nhắm nghiền, gò má phồng lên, ngực và bụng nhô cao, lại bốc mùi tanh khó ngửi.

“Vậy mà còn sống được à…”

Phong Thiên Nhai đưa tay sờ vào cổ thiếu nữ. Tuy mạch hơi yếu, nhưng vẫn đập. Cơ thể nàng ta rất nóng, như đang cố nén một ngọn lửa trong người, nóng đến bỏng tay.

Phong Thiên Nhai rút tay lại, bước đến bàn nhìn thử.

Trên bàn vẫn còn những vị thuốc mà Khanh Sĩ Việt để lại khi nãy, Phong Thiên Nhai không động vào, chỉ cúi người xuống ngửi thử.

“Đúng là toàn thuốc mang tính hàn.”

Phong Thiên Nhai cũng hiểu sơ sơ về dược lý, vị thuốc nào trong số những dược liệu có trên bàn đều mang tính hàn vượt trội, gộp nhiều vị như thế sắc cùng nhau thì chẳng khác nào cực hàn nhập thể, bình thường mà nói chính là thuốc độc, chỉ nửa bát thôi đã chí mạng.

Để tránh có biến, Phong Thiên Nhai không ở lại lâu, đứng một lúc đã lỉnh ra từ cửa sổ. Sau khi ra ngoài, Phong Thiên Nhai lại nhảy lên nóc nhà, phục ở lỗ hổng.

Chốc sau, Khanh Sĩ Việt quay về, hắn bưng bát thuốc, gài cửa rồi bước thẳng đến bên giường.

Dìu thiếu nữ trên giường dậy, Khanh Sĩ Việt kê bát thuốc đến sát miệng nàng, một tay đỡ lưng, giúp nàng độ khí phòng sặc thuốc.

Phong Thiên Nhai nhìn mãi cho đến lúc toàn bộ bát thuốc được trút vào miệng nàng ta, không thừa giọt nào mới lặng lẽ rời đi.

Về đến ngõ hẽm mà Lý Lý đứng chờ thì đã gần đến giờ tý*. Lý Lý thấy Phong Thiên Nhai trở lại, chạy ra khỏi ngõ.

[*Khoảng 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng.]

“Phong cô nương.”

Phong Thiên Nhai ừ một tiếng.

Lý Lý: “Gặp rồi chứ?”

Phong Thiên Nhai gật đầu, “Gặp rồi, đi, chúng ta quay về, vừa đi vừa nói.”

“Vâng.”

Ánh trăng vấn vít, Phong Thiên Nhai và Lý Lý rời trấn.

Ngay lối vào trấn có một tấm bia bằng đá, khắc ba chữ “Hương Lâm trấn”. Phong Thiên Nhai thấy bèn hỏi Lý Lý: “Nơi này đến một gốc đàn hương cũng chẳng có, sao lại gọi là trấn Hương Lâm?”

Lý Lý: “Cô nương không biết đấy thôi, mười năm trước nơi đây quả thuật có một rừng đàn hương, nhưng vì một sự kiện mà cây cối nơi đây đều bị chặt sạch cả.”

Phong Thiên Nhai vẫn không ngừng bước, hỏi: “Ồ? Trước đây có cả rừng à?”

Lý Lý gật đầu, đưa tay chỉ bên đường, nói: “Trước đây, rừng đàn hương nằm ở kia.”

Phong Thiên Nhai nhìn sang, có thể lờ mờ thấy được một vạt rừng cây thấp trong bóng đêm.

“Một mảnh đất rất rộng đấy.”

Lý Lý đáp: “Vâng, nơi đó vốn còn được gọi bằng một cái tên nổi tiếng, bình địa Yên Vũ.”

“Đợi đã…” Phong Thiên Nhai đứng lại, “Bình địa Yên Vũ? Nghe có vẻ quen quen.”

Lý Lý chẳng chút bất ngờ, nói: “Cô nương hẳn từng nghe qua, mười năm trước, Đao thủ phiên cương thành tài, khiêu chiến tất cả anh hùng trong thiên hạ, chính là ở bình địa Yên Vũ này.”

“Đúng rồi, yến khờ từng kể.” Phong Thiên Nhai thầm thì, “Đao thủ Đao thủ… Nghe mãi mà chưa từng thấy lộ mặt cho mọi người chiêm ngưỡng, sức phô trương quả không nhỏ.”

Lý Lý nghe không rõ, “Cô nương?”

Phong Thiên Nhai lắc đầu, bước nhanh hơn, “Đi thôi, lo chuyện gấp trước.”

Về đến doanh trại, Diệp Hoài Sơn đang đợi trong doanh trướng. Thấy Phong Thiên Nhai về, lập tức đứng lên đón.

“Phong cô nương!”

Phong Thiên Nhai quay đầu đi, “Hét cái gì hét cái gì.”

Diệp Hoài Sơn xông đến, vốn định chìa tay kéo vai Phong Thiên Nhai nhưng cuối cùng lại cố nhịn xuống.

“Phong cô nương, không sao chứ?”

Phong Thiên Nhai: “Sao mà bị gì được.”

Diệp Hoài Sơn quan sát từ đầu đến chân nàng một lượt, cuối cùng thở phào một hơi.

“Không sao thì tốt, không sao thì tốt…”

Phong Thiên Nhai lạ lùng, “Hỏi thế thôi à, sao không hỏi có gặp Khanh Sĩ Việt không?”

Diệp Hoài Sơn cười ngượng hai tiếng, “Phong cô nương…”

“Thôi thôi.” Phong Thiên Nhai ngồi xuống băng ghế dài, “Ngồi đi, chúng ta bàn cho rõ ràng.”

Diệp Hoài Sơn ngồi xuống chỗ đối diện Phong Thiên Nhai.

Phong Thiên Nhai nói: “Trông thấy Khanh Sĩ Việt rồi, cũng thấy người hắn đưa đi theo rồi.”

Diệp Hoài Sơn: “Phàn Lung Lệ Gia…”

Phong Thiên Nhai: “Trước đây ta chưa từng gặp Trí thủ tọa, không biết vẻ ngoài ả thế nào.”

Diệp Hoài Sơn nói: “Kẻ mà cô nhìn thấy trông ra sao, tả lại ta nghe xem.”

Phong Thiên Nhai nhớ lại: “Là một thiếu nữ, mười bốn mười lăm tuổi, cao xấp xỉ ta. Ả bị thương cực nặng, mạch tượng yếu ớt. Mà cũng chẳng biết vì nguyên nhân gì, cả mặt và cơ thể ả phù thũng một cách kỳ lạ, cũng rất nóng, Khanh Sĩ Việt sắc thuốc mang tính hàn cho ả uống.”

“Đúng rồi!” Diệp Hoài Sơn vỗ chân, “Phàn Lung Lệ Gia có vẻ ngoài trông như vừa mười mấy tuổi, ả trúng phải Khai Dương đại pháp, nội phủ nóng rực, người sốt là chuyện thường. Về phần cơ thể phù thũng…” Diệp Hoài Sơn ngẫm một lát, nói, “Khanh Sĩ Việt giỏi độc cũng thạo thuốc, nghe đồn y thuật của hắn bí hiểm lại dị đoan, có lẽ hắn đã tìm cách nào đó để kéo dài mạng sống cho Phàn Lung Lệ Gia.”

“Ha.” Phong Thiên Nhai cười khan một tiếng, “Dị đoan, đúng là dị đoan. Năm tên tùy tùng mà Khanh Sĩ Việt đem theo, anh biết là gì không?”

Diệp Hoài Sơn: “Tùy tùng… Không phải tinh binh phiên cương ư?”

Phong Thiên Nhai lắc đầu, “Hắn đúng là hạ quyết tâm bảo vệ, năm tên ấy là bì liễn.”

Diệp Hoài Sơn nhíu chặt mày, “Bì liễn, từng nghe kể…”

“Năm tên bì liễn?”

Lúc Phong Thiên Nhai và Diệp Hoài Sơn trao đổi, Phong Đô – kẻ vẫn luôn ngồi tựa trên giường, nhắm mắt dưỡng thần chợt lên tiếng.

Phong Thiên Nhai nhìn sang, đôi mắt khép hờ của Phong Đô liếc nàng.

“Ờ, năm tên tùy tùng đều là bì liễn.”

Phong Đô chậm rãi ngồi thẳng dậy.

Diệp Hoài Sơn nhìn gã, hỏi: “Sư huynh, có gì muốn nói à?”

Ngón tay thon dài của Phong Đô khẽ gõ lên vỏ đao Hoàng Tuyền.

“Năm tên…”

Diệp Hoài Sơn: “Sao thế, năm tên thì thế nào?”

Phong Đô im lặng một chốc, ngước mắt nói: “Tên Độc thủ lấy mạng ra cược chuyến này rồi.”

Diệp Hoài Sơn: “Sao lại nói thế?”

Phong Đô nhìn Phong Thiên Nhai, khẽ nói: “Cô bé, biết Ban Di Ngũ Độc trận không?”

Phong Thiên Nhai lắc đầu, “Không biết.”

Diệp Hoài Sơn: “Ấy là trận gì, công dụng?”

Phong Đô đáp: “Ban Di Ngũ Độc trận là bí pháp của giáo phái Vu Độc. Đây là trận phòng hộ, tuy năng lực công kích không cao nhưng năng lực phòng vệ lại có thể xưng rằng đến một giọt nước cũng không lọt, vô cùng tuyệt diệu.”

Diệp Hoài Sơn cau mày, “Thủ trận, năm tên, võ công có cao hơn nữa thì cũng thủ được bao lâu đâu?”

Phong Đô cười nhẹ, đáp: “Tiểu Hoài Sơn, đệ chưa từng đối chiến với phiên cương ở một nơi ngoài chiến trường, đương nhiên không hiểu được bản lĩnh môn hộ của bọn chúng. Điểm đặc biệt của Ngũ Độc trận ở chỗ năm tên thủ trận, đều không phải người sống.”

“Cái gì!?” Diệp Hoài Sơn kinh ngạc đứng bật dậy, “Không sống nghĩa là đã chết ấy à?”

Phong Đô: “Chưa chết, nhưng chẳng khác nào đã chết. Ban Di Ngũ Độc trận còn gọi là Bì Liễn trận, vì tất cả những kẻ thủ trận là bì liễn. Những kẻ này đã bị Vu Độc giáo cấy cổ vào từ nhỏ, thần trí và cơ thể sớm đã bị cổ trùng chiếm mất, không còn sống nữa. Bì liễn rất khó nuôi, khống chế còn khó hơn, lần xuất hiện gần nhất của Bì Liễn trận là cách đây sáu mươi năm, được Tông Ba – trưởng lão tiền nhiệm của Vu Độc giáo sử dụng để giúp tộc Đông Nhĩ thống nhất phiên cương, sau khi lão chết, không còn ai có thể dùng trận Bì Liễn nữa.”

Phong Đô cười nhạt, vừa kể vừa vuốt ve thanh Hoàng Tuyền bên tay.

“Khi ấy Bì Liễn trận của Tông Ba chỉ có bốn tên, ngày nay Khanh Sĩ Việt lại có thể thao túng những năm… Ha, vị Độc thủ này công phu đại đao trường kiếm không tới, tà môn dị số lại tinh thông vô cùng, cũng chẳng hổ danh Độc thủ.”

Diệp Hoài Sơn: “Sư huynh, huynh có biết đặc điểm của trận này, phá giải bằng cách nào không?”

Phong Đô đáp: “Ta nói rồi, những kẻ thủ trận không còn sống nữa. Đã không còn sống, nghĩa là những cách bình thường giết không được chúng. Chúng đã không chết thì thứ có thể chết chính là đặc điểm lớn nhất của trận này.”

Diệp Hoài Sơn: “…”

Phong Đô nhìn Diệp Hoài Sơn, cười nói: “Tiểu Hoài Sơn, chưa thắng trận thì đừng bày ra cái mặt trông như đã chết thế.”

Diệp Hoài Sơn: “Không chết được… Vậy chúng ta cứ bắt phắt tên Khanh Sĩ Việt kia, hắn chết rồi, tự khắc sẽ không còn cách điều khiển chúng nữa.”

“Ha.” Phong Đô cười thành tiếng, “Đã bảo Bì Liễn trận là thủ trận, dựng lên phòng vệ thì đến cả một giọt nước cũng không lọt, thiên hạ vô song, sao đệ còn có ý nghĩ ngu ngốc thế chứ?”

Giọng Diệp Hoài Sơn dần nghiêm lại, “Sư huynh, thời gian gấp gáp, nếu có cách thì mau đề ra cho chúng ta nghe, còn phải sắp xếp người dưới nữa.”

Phong Đô không đổi sắc mặt, giọng nói vẫn ôn hòa như cũ.

“Hoài Sơn bé nhỏ, cứ mỗi lần bàn đến chuyện chinh chiến, thì trông đệ không còn bé nhỏ nữa nhỉ.” Gã đứng dậy, bước đến trước mặt Diệp Hoài Sơn, “Đúng là có một cách có thể phá trận.”

Diệp Hoài Sơn: “Là cách gì?”

Phong Đô: “Mắt trận nằm ở chính con Vương cổ, Vương cổ sẽ xuôi theo thế trận mà không ngớt đổi vị trí, di chuyển lung tung giữa năm tên, chỉ có ra tay với tên Bì Liễn chứa Vương cổ mới có thể giải được trận này.”

Diệp Hoài Sơn: “Làm sao để biết Vương cổ nằm trên người ai?”

Phong Đô: “Chiêu thức của kẻ có Vương cổ trên người sẽ hơi khác với những tên còn lại, kẻ ấy sẽ hướng dẫn động tác của bốn tên kia, đấu với tất cả bì liễn sẽ tìm ra được Vương cổ. À, đúng rồi…” Phong Đô như vừa sực nhớ ra cái gì, lại nói, “Bì Liễn trận gặp mạnh sẽ mạnh, không nên bảo tất cả cùng xông lên, phải luân phiên, từ từ nhập trận mới có thể làm rõ điểm khác nhau của chiêu thức đoạt mạng.”

Diệp Hoài Sơn cau chặt mày, “Vương cổ khác gì với đám cổ còn lại?”

Phong Đô: “Vương cổ do Vu Độc giáo bỏ công sức ra để nuôi, trăm năm mới có một con, mười năm thành hình, mỗi năm phải uống máu đồng tử, uy lực cực lớn. Kẻ có nó trong người sẽ gia tăng sức khỏe trong thời gian ngắn nhưng thường khó mà tiếp nhận nổi, cho nên Vương cổ mới phải di chuyển qua lại.”

Diệp Hoài Sơn: “Thế có nghĩa là khó giết nổi.”

“Ha.” Phong Đô lại tựa người vào giường, “Khó mà giết, Hoài Sơn bé bỏng ơi, trước mặt ta mà lại bảo khó giết nổi là muốn kiếm chuyện hửm?”

Diệp Hoài Sơn liếc hắn một cái, cơ mặt thả lỏng.

Bấy giờ, người vẫn luôn im lặng – Phong Thiên Nhai lên tiếng.

“Những binh sĩ đó, bảo họ phải tiếp chiêu thế nào?”

Diệp Hoài Sơn và Phong Đô cùng lúc nhìn sang nàng.

Phong Đô nhìn nàng bằng ánh mắt hài hước, lướt qua hai lần rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Diệp Hoài Sơn bước đến trước mặt Phong Thiên Nhai.

“Phong cô nương.”

Phong Thiên Nhai nhìn y, “Trận pháp ấy mạnh như vậy, ngươi bảo binh sĩ xông lên tìm đường chết à?”

Diệp Hoài Sơn cân nhắc một lúc, đáp: “Phong cô nương, ta không biết phải giải thích thế nào với cô nữa.”

Phong Thiên Nhai: “Có gì không thể giải thích?”

Diệp Hoài Sơn: “Về trướng nghỉ ngơi đi.”

Phong Thiên Nhai nhướng mày, “Hả?”

Diệp Hoài Sơn bị nàng nhìn bèn quay mặt đi, chốc sau, y khẽ giọng:

“Phong cô nương, trên chiến trường không có ‘xông lên tìm đường chết’, đối diện với gia quốc, sinh mạng của bất cứ ai cũng chả đáng gì, bao gồm cả ta.”

Hồi lâu sau, Phong Thiên Nhai gật đầu.

“Biết rồi, ta về nghỉ đây.”

Bước ra khỏi doanh trướng của Diệp Hoài Sơn, nàng không về thẳng lều của mình mà đến bên vách núi ngồi hóng gió đêm.

Giữa bóng đêm tiêu điều mờ mịt, Phong Thiên Nhai nhìn doanh trướng lốm đốm trên triền núi, qua ngày mai, bao nhiêu người trong số này có thể sống sót đây.

“Ha.” Phong Thiên Nhai bật cười.

Chẳng trách có nhiều kẻ mải mê hồng trần như vậy, chẳng trách có nhiều kẻ yêu thích giang hồ đến thế.

Nơi đây thú vị đến vậy, kích thích đến vậy.

Mà —–

Thú vị bao nhiêu, nguy hiểm bấy nhiêu.

Kích thích đến đâu, vô tình đến đấy.

“Yến khờ, sư phụ rất muốn kể chuyện ở đây cho anh nghe…”

Phong Thiên Nhai ngồi một lúc, đứng dậy quay về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.