Lãng Nhân Thiên Nhai

Chương 57



Giữa trưa ngày mười bảy, bình nguyên Yên Vũ.

Trong mười trượng vuông, loan đao chiến Hoàng Tuyền.

Một bình địa đầy những sỏi cát, hai đao thủ vang danh thiên hạ. Trận đấu võ này, ngoài mặt là đòi đất, nhưng trong thâm tâm các thế lực đang tính toán những gì, không ai nhìn thấu.

Nhưng, chuyện ấy không ngăn được kẻ đến góp vui.

Phong Thiên Nhai dạo quanh rìa bình nguyên, vẫn chưa đến giờ, trên sân đấu chẳng có một ai, nhưng bên ngoài đã đầy những người.

“Gã lãng khách kia nói chuẩn thật.” Phong Thiên Nhai tìm một gốc cây to, đứng tựa dưới bóng râm. “Giang hồ này nhiều kẻ ưa náo nhiệt thật.”

Nàng nhìn quanh, xung quanh sân đấu chẳng được quây riêng lại, song không ai sớ rớ đến gần. Tất cả đều giữ trật tự đứng ngoài vòng.

“Ừm… Giang hồ khách tuân thủ quy củ thật.”

Phong Thiên Nhai ngồi xếp bằng xuống, bóc chiếc bánh bao nóng hổi ra khỏi ngực áo, ngoạm một miếng, thỏa mãn khép mắt nghỉ ngơi.

Mọi người kẻ thì tán gẫu, kẻ thì đùa giỡn, nhưng phần nhiều là những kẻ đang nín thở chờ đợi. Nhưng thứ khiến Phong Thiên Nhai chú ý, lại là luồng hơi thở ẩn giấu rải rác trong rừng. Nàng đặt tay lên gối, đầu tựa vào cây, nhắm mắt như đang ngủ. Nhưng mỗi một tia sát khí và chiến ý xung quanh, nàng đều không bỏ sót.

Phong Thiên Nhai âm thầm dò xét, gã lãng khách Lưu Ly Dạ kia, giấu mình sâu thật…

Thời gian dần trôi, đã sắp đến giờ hẹn đấu.

“Sắp tới giờ rồi, sao vẫn chẳng có gì thế này?”

“Ở đây cũng chả có binh triều đình canh giữ, có vẻ sai sai.”

“… Đừng nói bậy, trận này chiêu cáo thiên hạ, mọi người đều là nhân chứng, nếu có sai sót gì, thì mất mặt không chỉ có mỗi trung nguyên. Ấy còn là nỗi nhục của phiên cương.”

“Nhưng tới giờ vẫn chưa —–“

Lời tán gẫu vừa buông lưng chừng, gió đã nổi lên, mọi người thoắt cái đã nín thở lặng thinh.

Ngọn gió nhàn nhạt yên ả thường ngày, giờ phút này lại nhuốm mùi chết chóc. Không một tiếng động, cũng chẳng một điềm báo, nhưng một khắc ấy, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía con đường nhỏ bên núi.

Mùi máu tanh, chỉ có thể phả ra từ kẻ cuồng giết chóc.

Ngay cuối đoạn đường núi khúc khuỷu, một người thong dong bước đến. Áo xanh tóc dài, vạt áo phất phơ, khóe miệng còn vương nét cười rất nhạt. Thoạt nhìn tựa một thư sinh thản nhiên thần bí. Nhưng mà… trong tay gã là một thanh đao dài lộng lẫy, và đôi mắt hẹp dài lạnh lùng vô tình kia, khiến người ta không dám nhìn lại lần nữa, tự tận đáy lòng.

“Ồ…” Phong Thiên Nhai khe khẽ mở mắt, nhìn bóng dáng cao ngạo kia. “Khi giết chóc trở nên thú vị, thì việc rút đao càng thú vị hơn.” Nàng ngồi thẳng người, chống cằm, ánh mắt bình thản nhìn chằm chằm Phong Đô.

Lúc Phong Đô đến nơi, từ đầu kia của con đường, cũng có một người đi tới.

Không như Phong Đô, người này im hơi lặng tiếng mà đến, gã mặc áo đen vải thô, lại còn rách lỗ chỗ, nom như bọn thất phu quê mùa. Thứ duy nhất đáng chú ý, có lẽ chính là vóc người cao lớn vạm vỡ kia.

Phong Thiên Nhai đứng phắt dậy.

Là ông ấy…

Phong Thiên Nhai chưa từng gặp gã, nhưng chỉ trong chớp mắt đã nhận ra Thiền Nhạc. Chỉ có nhân vật như này, mới có thể xứng với danh Đao thủ.

“Hớ, trận này thằng chả lâu chủ chết tiệt kia gặp nguy rồi.” Phong Thiên Nhai cười khẽ.

Hai người đối mặt, Phong Đô vẫn giữ điệu bộ ơ thờ hờ hững kia, nhưng lúc nhìn Thiền Nhạc, thì mắt lại ánh vẻ bí hiểm. Đao thủ đứng lại, hơi thở trầm ổn, cơ thể vững vàng, lặng lẽ như núi. Trên lưng gã là một thanh loan đao dài rộng giản dị, còn nằm trong vỏ.

Bốn phía lặng yên, xung quanh có vô số khán giả, nhưng chẳng có lấy một tiếng động.

Phong Đô nhếch khóe môi sắc sảo, “Quy củ trận này, hiểu rồi chứ?”

Thiền Nhạc buông tiếng thản thiên: “Cậu thắng, thành trì về tay. Ta thắng, trả tế ti và Độc thủ.”

Phong Đô cười khẽ, nụ cười khiến tất cả phải thảng thốt trong lòng.

“Ta bảo là quy củ, chứ không phải thứ đánh cược…” Đôi mắt hẹp dài của gã ánh tia lạnh lùng, ung dung nói: “Quy củ của ta, chính là sống chết.”

“Thì ra là thế.” Thiền Nhạc đáp, “Tỉ võ, đương nhiên kẻ không thể tái chiến là kẻ thua.”

Phong Đô: “Ấy ấy…” Gã thong dong phẩy tay, chỉnh lời: “Không thể tái chiến chưa phải là thua, kẻ chết rồi mới là kẻ thua.”

Thiền Nhạc chẳng lấy làm ngạc nhiên với những gì Phong Đô nói, gã bảo: “Đã là đánh cược, thì tỉ võ chỉ để luận bàn bản lĩnh, luận ra chiêu thức thắng thua là được, không cần phải giết.”

Phong Đô: “Lời ấy, đã báo lại với lão Man chủ nhà ngươi chưa?”

Lời lẽ ngông nghênh, đôi mày rậm của Thiền Nhạc khẽ chau lại, bảo: “Chẳng cần nhiều lời nữa, ra tay đi.”

Phong Đô lại cười, nụ cười này khiến Phong Thiên Nhai nhớ lại lần đầu tiên gặp gã ở Diễm lâu. Khi ấy gã cũng cười như thế, khi ấy là lúc gã động sát ý, muốn giết nàng…

Phong Thiên Nhai khẽ ngẩn ngơ, chỉ trong chớp mắt, sân đấu đã là đao phong đối đầu —–!

Chẳng một dấu hiệu, Phong Đô và Thiền Nhạc đồng thời xuất đao, Hoàng Tuyền chém ngang cơn gió lạnh độ thu về, lưỡi đao gầm thét, tựa như tiếng gào của địa ngục —–

Còn Thiền Nhạc vẫn đao không rời vỏ, vỏ đao của gã đang chặn cứng lưỡi đao của Phong Đô. Chiêu thứ nhất, hai người so sức lực —– Ánh mắt Phong Đô vương nét cười, càng cười càng thấy lạnh lẽo.

Lá thu lả tả, đôi mắt nhuốm máu, đao của gã, hệt như cái tên Diễm lâu —– Quỷ dị thê lương, diễm quan quần phương. Còn Thiền Nhạc lại chiêu chiêu mộc mạc, chẳng chút lộng lẫy. Thế nhưng, trong số khán giả, hễ ai đã tiến vào đao cảnh, đều nhận rõ sự lợi hại của những chiêu thức giản dị ấy. Mỗi một đao của gã, đều đã đến tầng sâu nhất, sâu như hoa ngục, khiến Hoàng Tuyền nhất thời bó tay.

Chiêu thứ hai, hai người so tốc độ —— Thế đao phải nhanh, Hoàng Tuyền khéo léo linh hoạt, loan đao giản dị mạnh mẽ. Phong Đô chủ công, Thiền Nhạc chủ thủ, vẫn chưa thể phân cao thấp.

Phong Đô càng đấu càng vui vẻ, chiêu thức xuất ra cũng ngày càng thê lương. Đao của gã không ai dám nhìn thẳng —— Ấy là đao pháp tàn khốc nhất trên đời, chẳng mảy may thương xót.

Kẻ nghe đau lòng, kẻ thấy mạng vong.

“Một sát thủ, có thể đến thế, cũng như đã thành tinh…” Phong Thiên Nhai lẩm bẩm. Hai người nơi xa kia, đao pháp hoàn toàn bất đồng, nhưng khác đường cùng đích, đều từ những lối khác nhau, bước tới đỉnh cao của đao thủ. Phong Thiên Nhai nén nỗi kích động trong lòng —– Đúng thế, có thể chiêm ngưỡng một trận tỷ võ như vậy, lòng nàng không thể không kích động. Kẻ tập võ luôn muốn đến được đỉnh cao, dù có là đàn ông cao to hay một cô gái bé nhỏ.

“Ôi thôi… Ngứa tay rồi.” Phong Thiên Nhai nghe tiếng đao bén ngót, tay vô thức chà sát eo.

“Không được, phải làm chuyện chính rồi.” Phong Thiên Nhai vỗ mặt mình, bắt đầu quan sát tứ phía.

Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về sân đấu. Phong Thiên Nhai trèo lên cây, ngồi trên cao, nhìn bao quát cả khu này. Đôi mắt tròn xoe đảo tới đảo lui.

“Ra đi kìa, ra đi kìa.” Phong Thiên Nhai ung dung tự thuật, ánh mắt lại chẳng quét đến khu đông người, mà hướng về phía rừng cây chả có mấy ai. Bất thình lình, Phong Thiên Nhai híp mắt, khẽ ồ một tiếng.

“Bởi ta nói, ta tìm có nghề lắm.”

Nàng nhảy tót từ trên cây xuống, đi đến một vạt cây thấp.

Từ lúc Phong Đô xuất hiện, ánh mắt Lưu Ly Dạ chưa từng rời khỏi gã. Ngoài hận, ngoài thù, thì còn gì có thể khiến lãng khách hưng phấn đến thế nữa…

Mảnh lưu ly đen đã ẩn quá lâu trong tay, gã đang chờ, chờ một cơ hội, mạng của Phong Đô, gã thề phải lấy.

Chính lúc Lưu Ly Dạ đang tìm cơ hội, chợt thấy lạ. Trên cổ, dường như đã lạnh ngắt. Lưu Ly Dạ chẳng ngoái đầu, tay đã đột ngột đánh úp về phía sau! Nào ngờ chưa đến nửa đường đã bị một bàn tay nhỏ xinh ngăn lại.

Lưu Ly Phiến rơi xuống đất, gã lại chẳng thể quay đầu —– vì một bàn tay khác, đang bóp chặt cổ gã.

“Nhúc nhích là giết nhé.”

Giọng nói này —– Lưu Ly Dạ ngoái đầu, đưa khóe mắt nhìn về cô gái đứng đằng sau.

“Mỹ nhân… Muốn chết à?”

Phong Thiên Nhai cười cười, tay lại tăng thêm mười phần trăm sức lực, gân cổ Lưu Ly Dạ căng ra, mắt vằn tia máu.

“Giờ rốt cuộc là ai muốn chết?” Nàng hờ hững, “Trận tỷ võ này có thiên hạ làm chứng, là trận quân tử, muốn làm gì thì sau hẵng ra tay.”

“Ha…” Lưu Ly Dạ buông lời coi rẻ lạnh lùng, “Trận quân tử, mỹ nhân ngây thơ quá. Nơi đây giữa lòng trung nguyên, Thiền Nhạc vào sâu trong sào huyệt kẻ địch, Diễm lâu tay sai triều đình há có thể bỏ qua cho gã. Mười năm trước, Diễm lâu đã được lệnh Phong Đô, cao thủ phải dốc toàn lực —– Hôm nay dù Thiền Nhạc thắng hay thua, có chắp cánh cũng khó bay đi nổi.

“Ồ?”

Phong Thiên Nhai ngước mắt lên, nhìn bình nguyên Yên Vũ gần đấy.

“Mỹ nhân, nàng lo cho ai?”

Phong Thiên Nhai rũ mắt, “Nhờ ngươi quản chắc?”

“Đừng bất hữu thiện như thế.” Lưu Ly Dạ cười bảo, lại ra dáng côn đồ. “Nàng nói ta biết mình lo cho ai, có khi chúng ta hãy còn cơ hội hợp tác.”

Phong Thiên Nhai đứng trên cao nhìn xuống gã, “Thôi bớt đi.”

Ánh mắt Lưu Ly Dạ thấu suốt, tựa như trông rõ tất cả. “Mỹ nhân, Thiền Nhạc đang bị thương, chắc nàng biết nhỉ?”

“Biết thì sao?”

“Khà.” Lưu Ly Dạ cười khẽ, “Đao pháp Hoàng Tuyền thiên hạ vô song, đao Thiền Nhạc không rời vỏ đã rơi xuống thế hạ phong, vậy mà còn bị thương, e rằng là —– Ấy!” Gã chỉ vừa nói được một nửa, Phong Thiên Nhai đã bấm tay, cứng rắn cắt ngang nửa câu sau. Lưu Ly Dạ rên lên một tiếng, hai mắt càng thêm đỏ.

Phong Thiên Nhai thờ ơ buông lời: “Luôn mồm bảo Thiền Nhạc thế này thế kia, định khiến ta làm gì? Ra tay giúp ông ấy?” Nàng nhìn cuộc chiến xa kia, nói: “Muốn ta ra tay với Phong Đô, đúng không?”

Lưu Ly Dạ cũng chẳng giấu giếm, “Tiểu gia quả thực muốn xuống tay với gã, mỹ nhân, đã lo cho Thiền Nhạc, sao lại không hợp tác? Nàng chẳng cần làm gì hết, đứng đây hóng mát là được, tiểu gia đảm bảo gã Đao thủ ấy sẽ không bị thương nữa.”

Phong Thiên Nhai lặng thinh, lại nhìn Lưu Ly Dạ, hỏi: “Ngươi có biết trận chiến này lấy thứ gì ra cược không?”

Lưu Ly Dạ híp mắt đáp: “Ý là sao?” Gã đương nhiên là biết, vì gã chính là người tiết lộ chuyện này cho Phong Thiên Nhai, nàng biết rõ lại hỏi là có ý gì?

Phong Thiên Nhai nhìn gã, nhận ra vẻ mặt ấy không phải giả vờ. Nàng không kìm nổi cau nhẹ mày: “Ngươi còn là người trung nguyên không vậy?”

Lưu Ly Dạ nghe xong ngẩn ra, lúc hoàn hồn thì ha ha cười lớn. Cổ gã đang bị Phong Thiên Nhai bóp chặt, vốn đã hít thở khó khăn, trận cười này lại càng khiến mặt lộ ra gân xanh, da đỏ lên. Tuy gã đã khó chịu đến mức này, nhưng Phong Thiên Nhai chẳng có ý lỏng tay ra.

Lưu Ly Dạ lại không để tâm, vì lời ấy quả rất nực cười.

“Mạng sống của dân chúng toàn thành ấy, trong mắt ngươi lại buồn cười đến thế ư?”

Lưu Ly Dạ cười đến độ thở gấp, nhưng ý cười lại chẳng vương đáy mắt. Gã liếc nhìn Phong Thiên Nhai trên cao, mặt mày đượm vẻ giễu cợt khó tả. Gã buông lời, giọng biếng nhác lại lạnh lùng.

“Sống chết của chúng, liên quan gì đến ta?”

“Ờ…” Phong Thiên Nhai nhìn gã, không biết lại nhớ đến điều gì, bỗng cười khúc khích.

Lưu Ly Dạ thấy nàng cười thì lấy làm lạ, gã cau mày hỏi: “Cười cái gì?”

Phong Thiên Nhai: “Làm sao, chỉ cho phép ngươi cười còn ta thì không à?”

Lưu Ly Dạ: “… Chẳng phải nên mắng ta một hồi sao?”

Phong Thiên Nhai thắc mắc: “Mắng gì?”

Lưu Ly Dạ hừ lạnh một tiếng, “Mắng bội đức phản quốc, lạm sát mạng người.” Phong Thiên Nhai lắc đầu, “Không.”

Lưu Ly Dạ: “…”

Phong Thiên Nhai: “Như ngươi nói đấy thôi, dù có thế nào, thì liên quan gì đến ta?”

Lưu Ly Dạ lần khần, sau lại nói: “Chuyện này thú vị thật.” Phong Thiên Nhai như nhớ đến gì đó, hỏi gã: “Có phải lãng nhân nào cũng chẳng màng đến mạng sống kẻ khác không?”

“Ồ?” Lưu Ly Dạ nhướng mày, “Nghe nàng nói thì, nàng còn quen lãng khách khác à?”

Phong Thiên Nhai: “Có một người.”

Lưu Ly Dạ: “Không giống nhau, hắn nghĩ thế nào, tiểu gia không biết, cũng chẳng muốn biết.” Gã đưa mắt nhìn hai người đang chiến đến độ bất phân thắng bại nơi xa, ánh mắt chợt trở nên vội vã, nói: “Mỹ nhân, buông tay được không?”

Phong Thiên Nhai dứt khoát cự tuyệt: “Không.”

Lưu Ly Dạ thầm nghiến răng, sắc mặt vô cùng âm trầm.

Phong Thiên Nhai thấy thì hỏi: “Sao, cảm giác bị khống chế không dễ chịu chút nào nhỉ. Khà, cũng đừng quá khó chịu, dù gì cũng chẳng phải lần đầu tiên, cứ coi như đang hồi tưởng lại một chút là được.”

“Hả —–!?” Thấy lạ, Lưu Ly Dạ đột ngột tấn công ra sau, tìm cơ hội thoát thân, Phong Thiên Nhai đã sớm chuẩn bị, thúc mạnh đầu gối, đá thẳng vào eo Lưu Ly Dạ, lãng khách chưa kịp đứng dậy đã quỳ xuống lại. Phong Thiên Nhai bấm tay lên mạch cổ lãng khách, tụ chân khí, còn thêm hàn ý lành lạnh.

“Ta nói rồi, nhúc nhích là giết đấy.” Phong Thiên Nhai khẽ buông một câu bên tai lãng khách, một câu uy hiếp dịu dàng như lời tán tỉnh.

Lưu Ly Dạ khàn giọng: “Nàng rốt cuộc là ai!?”

Phong Thiên Nhai: “Người qua đường.”

Lưu Ly Dạ quyết ngẩng đầu lên, Phong Thiên Nhai ồ hai tiếng: “Còn ngước lên nữa là đứt cổ đấy, đừng trách ta không nhắc nhở.”

Lưu Ly Dạ: “Là người Diễm lâu?”

Phong Thiên Nhai: “Không phải.”

Lưu Ly Dạ: “Vậy sao nàng lại biết ta đã từng… từng —–” Gã run rẩy, mặt mày âm trầm, một lời hồi lâu chẳng buông hết. Phong Thiên Nhai nhận ra nỗi căm hờn của gã, cười hỏi: “Sao vậy, từng thế nào, khó nói tới vậy ư?”

Lưu Ly Dạ nghiến chặt răng. Trận thảm bại duy nhất kiếp này, sự bất cam sâu sắc nhất kiếp này, sao gã có thể dễ dàng nói ra được —–!

Phong Thiên Nhai nhìn vẻ bướng bỉnh của gã, dường như đang thấy một Yến Cô Minh trong lòng luôn muốn báo thù trên đỉnh Thiên Nhai ngày ấy. Nàng thở dài một tiếng, tay khẽ lơi ra, để gã có thể hít thở tự do.

“Đừng đoán lung tung làm gì, ta không thuộc Diễm lâu, cũng không thuộc triều đình, còn về chuyện tại sao ta biết được, thì sau này sẽ nói ngươi nghe.” Phong Thiên Nhai buông tay, Lưu Ly Dạ ôm cổ ho khan mấy tiếng.

“Còn bây giờ,”Phong Thiên Nhai tiến lên vài bước, nhìn hai kẻ trong sân đấu. “Nén chuyện khác lại một lúc trước đã, sắp phân thắng bại rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.