Lãng Nhân Thiên Nhai

Chương 78



Bầu trời thật thấp.

Hai hôm liền cả tầng không xanh sẫm, sáng ngày chẳng thấy ánh dương. Mây đen cuồn cuộn lặng lẽ nơi chân trời, như đang ấp ủ cơn mưa tầm tã.

Phong Thiên Nhai đánh giấc đến tận trưa, mở mắt dậy thì bầu trời ngoài kia đã thẫm, nàng còn tưởng mình ngủ tới tối luôn rồi.

“Ôi ôi, chẳng có nhẽ lại ngủ nguyên ngày như ông ma men kia.” Phong Thiên Nhai xoa mặt, ngồi dậy.

Nàng vừa ngồi dậy, Yến Cô Minh đã đi từ ngoài vào. Phong Thiên Nhai thấy hắn mới hỏi: “Yến khờ, chàng chạy đâu đấy?”

Yến Cô Minh bước sang ngồi kề nàng, “Ta có đi đâu đâu.” Vừa đáp vừa kéo chăn đắp lên chân Phong Thiên Nhai.

Phong Thiên Nhai đạp một phát, tung chăn ra.

Yến Cô Minh: “…”

Phong Thiên Nhai: “Nóng lắm.”

Yến Cô Minh không tỏ vẻ gì nhiều, hắn liếc Phong Thiên Nhai một cái, nàng ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Yến Cô Minh lại dém gọn chăn, đoạn xoa đầu Phong Thiên Nhai.

“Em thấy thế nào rồi?”

Phong Thiên Nhai: “Thế nào là thế nào?”

Yến Cô Minh: “Trong người ấy, có khó chịu ở đâu không?”

Được Yến Cô Minh xoa đầu thật dễ chịu, Phong Thiên Nhai mơ màng cựa nhẹ. “Không, ta thoải mái lắm.”

Yến Cô Minh ôm nàng vào lòng, cửa sổ khép hờ, bầu trời ngoài kia âm u. Phong Thiên Nhai tựa ngực Yến Cô Minh, hơi váng vất. Nàng nhìn tầng không tối đen kia, thì thầm hỏi: “Yến khờ, tối rồi à?”

“Chưa.” Yến Cô Minh khẽ đáp, “Chốc thôi sẽ sáng lại.”

Phong Thiên Nhai: “Mịt mù quá.”

Yến Cô Minh cũng ngẩng đầu nhìn ra ngoài. Gió lạnh ngày đông thổi tung mây đen, cuồn cuộn bên chân trời. Yến Cô Minh siết chặt cánh tay, vững vàng ôm lấy Phong Thiên Nhai.

“Chắc sắp mưa rồi.”

Phong Thiên Nhai: “Ở đỉnh Thiên Nhai, dẫu sắp mưa thì trời cũng chẳng u ám thế này.”

Yến Cô Minh: “Thế à?”

Phong Thiên Nhai không đáp, Yến Cô Minh cúi xuống thấy nàng đã díp cả mắt lại, tựa cả người vào mình, mơ màng như muốn thiếp đi. Ngắm vẻ lặng yên ấy, Yến Cô Minh bất giác đưa tay xuống, khẽ khàng đặt lên bụng nàng. Hắn nhìn vòng eo mảnh mai được cánh tay lực lưỡng của mình ôm riết lấy, ánh mắt mịt mờ.

Phong Thiên Nhai đã lại ngủ rồi, hắn im ắng đặt nàng xuống giường, đứng dậy ra ngoài.

Chính lúc hắn đưa tay đẩy cửa, Phong Thiên Nhai lại mở mắt.

“Yến khờ, chàng tính đi đâu?”

Yến Cô Minh ngoái đầu, “Ta ra ngoài một chuyến, sẽ về ngay.”

Phong Thiên Nhai: “Đi đâu?”

Yến Cô Minh cười với nàng, “Đi mua ít rượu, em ngoan ngoãn ở đây chờ ta, không được ra ngoài.”

Phong Thiên Nhai nằm xuống lại, “Vậy chàng phải về sớm đấy.”

“Ừm.”

Vì thời tiết lạ lùng mà chợ phiên vắng bóng người, cả đường quạnh quẽ. Yến Cô Minh đi bên hè, gió rét thấu xương, ẩm ướt nặng trịch. Gió vờn tóc mai, bộ quần áo đen phần phật, trông như mây đen cuồn cuộn nơi chân trời.

Hắn đi mãi đi mãi, chợt nghe tiếng hót. Yến Cô Minh ngẩng đầu lên, trông thấy một con chim không rõ tên đang đậu trên mái nhà của một quán rượu trong ngõ, bộ lông đen tuyền như quạ, nhưng lại to hơn quạ nhiều.

Yến Cô Minh lấy làm khó chịu với tiếng hót của nó, hắn dậm chân, kình khí tản ra dọa chim bay mất.

Yến Cô Minh bước vào quán rượu, cả quán chẳng có lấy một vị khách. Tiểu nhị gật gà gật gù ngồi trong góc thấy có người vào, cuống cuồng đứng dậy đón tiếp.

“Khách quan muốn mua rượu ạ?”

Yến Cô Minh nhón bạc vụn giắt thắt lưng ra, đặt xuống bàn. “Hai vò.”

“Có ngay.” Tiểu nhị xuống hầm đánh rượu, Yến Cô Minh đứng giữa sảnh, thấy gió ngoài kia ngày càng to.

Chẳng mấy chốc, tiểu nhị đã xách rượu ra, hai vò được buộc vào nhau bằng thừng.

“Khách quan, rượu của ngài đây.”

Yến Cô Minh đón lấy vò, tiểu nhị nhìn tiết trời ngoài kia, phàn nàn: “Chết giẫm thật, sáng ngày nổi gió quái!”

Yến Cô Minh liếc gã một cái, tiểu nhị chợt ngó thấy vết sẹo trên mặt hắn, giật nảy mình, rũ mắt cười ruồi: “Khách quan đi thong thả, khách quan đi thong thả.”

Yến Cô Minh rời quán, phăm phăm đi thẳng, qua vài con phố, đến một y quán.

Y quán không vắng bóng người như quán rượu, dù trời có xấu như này thì người cần chẩn trị vẫn rất đông. Vì chỉ có một cụ già khám bệnh, mọi người phải xếp hàng chờ. Yến Cô Minh bước tới trước, bị tiểu dược đồng ngăn lại.

“Chú ạ, chú phải xếp hàng.”

Yến Cô Minh cúi đầu nhìn thoáng cậu bé chỉ cao đến eo mình, hắn khẽ bảo: “Ta tới bốc thuốc.”

Tiểu dược đồng ngửa cổ, “Đằng sau có rất nhiều người tới bốc thuốc, chú vẫn phải xếp hàng thôi.”

Yến Cô Minh cáu gắt một cách khó hiểu, hắn lại sấn tới một bước, cụ già chẩn bệnh chợt buông lời.

“Chàng trai, thuốc bên quầy kia, nếu cậu không muốn xếp hàng thì tự sang đấy mà bốc.”

Yến Cô Minh chững mày, nhìn dược liệu xếp đầy trong hộc. Hắn là lãng khách, nào biết cách bốc thuốc đâu. Liếc ông cụ một cái, cụ ta đang nhắm mắt chẩn mạch.

Yến Cô Minh xoay đi, đứng cuối hàng người.

Hắn cao to lại nom có vẻ dữ dằn, rất nhiều người né xa. Yến Cô Minh nhìn bầu trời ngoài kia, hờ hững với ánh mắt kẻ khác.

Hơi ấm tỏa ra từ lòng bàn tay vẫn chân thực như thế, hắn cúi đầu, lặng lẽ nhìn tay mình, lâu không tập luyện, nốt chai đã dần biến mất, lại còn hơi mềm mại, mềm mại chừng khiến lãng nhân lạ lẫm.

“Thiên Nhai…”

Yến Cô Minh đứng khựng ở đấy, đầu óc rối rắm. Hắn chẳng biết mình đang muốn gì, cũng không rõ mình nên muốn gì.

Rất lâu sau đó, khách đến y quán đã về sạch, Yến Cô Minh vẫn còn ngẩn ngơ.

Tiểu dược đồng bước tới.

“Chú ơi, chú tới bốc thuốc mà phải không, sao đứng mãi đây thế?”

Yến Cô Minh ngẩng phắt đầu lên, khéo ngay lúc ấy, một tiếng sấm rầm trời vang lên ngoài kia, mưa như trút nước.

Tiểu dược đồng nhìn ra ngoài, “Trời ạ, hết hồn.”

Yến Cô Minh ngó ra, trời đất tối đen, cứ như đêm xuống. Hắn cau mày, bước tới trước mặt cụ lang già. Giọng cụ chậm rãi lại già cỗi, “Chàng trai, cậu muốn bốc thuốc gì?”

Yến Cô Minh: “Thuốc an thai.”

Cụ già đứng dậy đến bên quầy thuốc, “Mang thai bao lâu rồi?”

“Độ ba tháng.”

Cụ gật gù, kéo vài hộc nhỏ bốc từng nhúm thuốc ra, đặt vào tờ giấy trải trên mặt quầy. Tiểu dược đồng đứng ngoài quầy, vịn mép quầy quan sát kỹ.

Mưa ngày càng to, khiến động tác bốc thuốc của cụ im lìm hơn thảy.

“Điềm xấu.”

Yến Cô Minh ngước lên, đôi mắt đục ngầu của cụ già đang dõi ra ngoài kia, thì thầm: “Ôi điềm xấu.”

Tiểu dược đồng mới hỏi: “Sư phụ, thầy bảo điềm xấu gì cơ?”

Cụ đáp: “Trời đất mịt mờ, sáng tối không rõ, là điềm báo tai ương.”

Yến Cô Minh mặt mày nặng trịch nhìn cụ ta, cụ ngoái lại như chẳng hay biết, đối diện với gương mặt hung tàn của Yến Cô Minh, cụ vẫn bình thản như không.

Cụ đặt thang thuốc đã gói xong vào tay Yến Cô Minh, Yến Cô Minh ném bạc lên bàn, xoay người bước đi.

Vừa đến ngưỡng cửa, chợt nghe sau lưng khẽ vang tiếng cụ già —–

“Mưa đen, mang điềm chết đến bên người.”

Yến Cô Minh khẽ chững lại tý chút, sau rốt lại sải bước dài rời đi.

Mưa tầm tã, đến nỗi trông không rõ đường. Hạt mưa thật to nện xuống mái nhà, ào ào râm ran. Yến Cô Minh cho thuốc vào ngực áo, che thật kỹ. Nước mưa xuôi dòng theo tóc Yến Cô Minh, gượng mặt lãng nhân cứng lại như tượng.

[Mưa đen, mang điềm chết đến bên người.]

Lời cụ già như tiếng nguyền giữa đêm tối, nương tiếng sấm rền trời, ngân vang từng hồi bên tai Yến Cô Minh. Hắn càng bước càng nhanh, nhanh thoăn thoắt.

Cuối cùng, chỉ thấy giữa màn mưa rợp đất trời, một bóng người đen lao vút đi trên mái nhà từng con phố, tựa yến giương cánh.

Trời đông giá rét, đêm mưa mịt mờ.

Một tia chớp vạch nát bầu trời, sát ý hiện rõ nơi đáy mắt lãng nhân —– Tụ kiếm rời vỏ, lia qua gáy kẻ náu mình. Không kịp phản kháng, không kịp kinh ngạc, người nọ cứ thế im lìm ngã xuống mái nhà.

Yến Cô Minh không ngừng chân, lướt qua từng mái nhà như bay.

Vòng ngoài phủ tướng quân, trên nóc quán rượu, loáng thoáng mấy chục bóng người. Chúng như thể hòa vào mưa đêm, song vẫn không thoát nổi mắt lãng nhân. Túi thuốc rơi xuống trước khi ra tay, nhưng lãng nhân không lo được nhiều đến vậy.

Giết chết một kẻ, vòng vây đã hổng, Yến Cô Minh nhân cơ hội tử sĩ chưa kịp phản ứng, xông thẳng về phủ tướng quân. Hắn biết đám người này sẽ không làm rối đội hình, chúng ở đấy là để đoạn hậu.

Phủ tướng quân sát phạt rợp trời.

Tử sĩ phiên cương khoác áo đen, quấn tóc che mặt, loan đao trong tay bôi đầy nhọ nồi, không lóe sáng. Yến Cô Minh vừa vào phủ, sau lưng đã lia tới một kiếm! Yến Cô Minh xoay người đỡ, ấy là một thị vệ của phủ tướng quân.

Yến Cô Minh chẳng giải thích, hắn lôi người đến trước mặt, trở tay đập lên mặt gã, kẻ nọ tức thì đứt gân cổ, nát nửa gương mặt.

“Cút tất cho ông!”

Giọng Yến Cô Minh trầm hơn bất kỳ lúc nào trước kia, chất giọng chỉ có ở dã thú cùng đường bí lối.

Phiên cương chuẩn bị kỹ càng mới đến, tử sĩ chia làm ba nhánh, vây cả phủ tướng quân lại. Yến Cô Minh ở khá xa, song vẫn bắt kịp tia sáng màu bạc lấp lóe phía trong. Diệp Hoài Sơn áo trắng, thương bạc lia tròn, cùng chiến với chúng tướng trong phủ.

Họ không dốc lòng đọ sức, chủ yếu là thủ. Đây là đô thành của trung nguyên, chỉ cần chống chọi một lúc, ngoài kia nhận được tin, cấm vệ quân sẽ quây lấy phủ, tử sĩ nơi đây như chim trong lồng, khó mà thoát khỏi.

Rợp trời sát ý, song như cảm nhận được gì đó, Diệp Hoài Sơn dõi về phía Yến Cô Minh giữa màn mưa như trút. Đưa mắt nhìn nhau, Diệp Hoài Sơn chợt quát to một tiếng —–

“Ngoại thành! Ra ngoại thành đi —–!”

Yến Cô Minh nhảy lên tường cao, vài đạo Yến tử linh đón mưa phi đến, Yến Cô Minh tránh được tất.

Chớp mắt kề vai, đầu người rơi xuống.

Có một đạo Yến tử linh lướt qua vai cụt của hắn, để lại vài vệt máu, song Yến Cô Minh như chẳng đau đớn, thực ra thì, hắn không còn tâm trạng để cảm nhận nữa. Hắn chỉ căm sao đường quá xa, hờn sao mình không thể nhanh hơn được.

[Mưa đen, mang điềm chết đến bên người.]

“Xin em… Bé con, ta xin em… em phải chờ ta, nhất định phải chờ ta…”

Xa kia, dáng hình lặng lẽ nằm dưới đất khiến lãng nhân phải đứng khựng lại. Lần đầu tiên Phong Thiên Nhai yếu ớt đến thế, xa lạ như vậy.

Tiếng sấm rền trời vang vọng, lãng nhân run rẩy, cóng cả người bước đến trước mặt thiếu nữ.

Phong Thiên Nhai vẫn đang cầm một thanh kiếm, đấy không phải bội kiếm tùy thân của nàng, tuy chưa từng hỏi đến nhưng Yến Cô Minh biết nàng vẫn luôn giắt một thanh nhuyễn kiếm bên eo, nhưng không lâu trước đó lại không trông thấy nó nữa.

Ngực nàng túa máu, mặt trắng tái như mảnh sứ vỡ. Yến Cô Minh run run điểm huyệt cầm máu cho Phong Thiên Nhai, cánh tay duy nhất của hắn ôm Phong Thiên Nhai vào lòng, khẽ khàng lay nàng.

“Đừng đối xử với ta như thế… Bé con, đừng đối xử với ta như thế…” Mặt mày lãng nhân ướt rượt, chẳng biết là mưa hay nước mắt.

“Yến khờ…”

Yến Cô Minh mở bừng mắt, mắt Phong Thiên Nhai khép hờ, hàng mi run nhẹ, giọng thật khẽ.

“Chàng đến rồi à?”

“Là ta… Ta đây, em cố chịu một lúc, ta trị thương cho em ngay đây.”

Phong Thiên Nhai yếu ớt nhếch môi. “Ta vừa mới đánh một trận với Thiền Nhạc.”

“Đừng nói nữa.” Yến Cô Minh xé vạt áo băng bó cho Phong Thiên Nhai. “Bé con, đừng nói nữa, yên lặng một chốc thôi.”

Phong Thiên Nhai lại chẳng chút căng thẳng, nàng nằm dưới đất ướt mưa lầy, se sẽ bảo: “Sư phụ thua rồi…”

Yến Cô Minh nghiến răng, hốc mắt nóng hổi.

Phong Thiên Nhai khẽ cười, giữa màn mưa đêm đen kịt, nụ cười như nến tàn trước gió, yếu đuối vô ngần. “Chàng biết không, ông ta đến không phải là để giết Diệp Hoài Sơn, ông ta đến chỉ để cứu Khanh Sĩ Việt…”

Yến Cô Minh không dừng tay, rồ dại mãi khuyên Phong Thiên Nhai ngừng nói, xin nàng ngừng nói.

Phong Thiên Nhai nhấc tay, kéo chéo áo lãng nhân, thì thầm với hắn như thể đang tiết lộ bí mật nào đó: “Ta đuổi đến đây, trước lúc ra tay, ông ấy hỏi ta rằng —– ‘Ơn cứu mạng dạo trước, có tính không?'”

Yến Cô Minh chững lại.

“Ta không đáp nổi…”

Phong Thiên Nhai siết khẽ tay, “Yến tử, sư phụ sớm biết mình sẽ thua…”

Nước mắt của Yến Cô Minh rốt cũng tuôn rơi, hắn bế Phong Thiên Nhai lên, nghẹn ngào không thốt nổi tiếng.

“Em không thể để lại một mình ta… Bé con, em bảo muốn đến phiên cương và tái ngoại mà phải không, ta đưa em đi, ta sẽ đưa em đến bất cứ nơi đâu… Em không thể để lại một mình ta, đừng để ta lại một mình!”

[Mưa đen, mang điềm chết đến bên người.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.