Giữa ráng đỏ hoàng hôn, Phong Thiên Nhai khoanh tay, nhìn Yến Cô Minh mê man dưới đất.
“Anh thế mà không chết.” Nàng đưa tay bắt mạch Yến Cô Minh.
“Hô hấp dồn dập, kinh mạch đảo dòng, tổn thương nguyên khí rồi.”
Phong Thiên Nhai điểm vài huyệt rồi vác hắn lên.
“Đồ đệ ngốc, nửa đoạn đường còn lại để sư phụ vác anh, xem như là phần thưởng cho nửa đoạn đầu không chết.”
Phong Thiên Nhai vác nam nhân cao to, từ mỏm đá nhảy thẳng xuống, chốc chốc lại xuất chưởng vỗ vào vách núi để giảm tốc. Chẳng bao lâu sau đã xuống đến chân núi.
Nàng nhặt một ít lá cỏ khô trải dưới gốc cây rồi đặt Yến Cô Minh xuống đất. Bản thân lại ngồi ngay bên cạnh.
Giữa màn đêm, nàng lặng lẽ nhìn Yến Cô Minh, mặt không biểu cảm.
Hôm nay, nàng đã chuẩn bị xong tâm lý cáo biệt hắn, nàng biết lưng chừng núi có một mỏm đá nhô ra, nhưng lại không cho rằng Yến Cô Minh sẽ sống để đến được nơi ấy.
Đương nhiên, nàng cũng chẳng có ý muốn cứu hắn. Nếu Yến Cô Minh rơi xuống, nàng sẽ không giang tay giúp.
Vì sao, chính nàng cũng không biết.
Nhờ sống chung một thời gian mà Phong Thiên Nhai hiểu được đôi nét về tính cách của Yến Cô Minh. Theo nàng, lãng nhân sống một cuộc đời như đang đi trên cầu độc mộc, vì cầu quá hẹp nên khi gặp vật cản, nhất định phải dẹp gọn tất thảy mới đi tiếp được.
Như cánh tay bị cụt ấy, như thù hận kia, cũng như quả trái cây be bé nọ, như thời khắc mặt trời xuống núi hôm nay.
Dù là vật cản nhỏ hơn nữa, cũng phải vứt bỏ hoàn toàn, vứt bỏ dứt khoát, nếu không, chính sinh mệnh như cây cầu độc mộc ấy sẽ chấm dứt.
Sự kiên trì của lãng nhân, sự cố chấp của lãng nhân, từ đấy mà ra cả.
Mỗi một bước đi của hắn, đều như đang đánh đổi bằng mạng sống của chính mình.
Vậy nên, Phong Thiên Nhai mới không giúp đỡ hắn. Khó khăn là của chính hắn, nàng sẽ không chìa tay ra.
Dù đang hôn mê, hàng mày Yến Cô Minh vẫn cau chặt lại. Có lẽ đã mất quá nhiều sức, hắn hít thở rất nặng nề.
Phong Thiên Nhai nhìn hắn.
“… Yến khờ.”
Nàng khép mắt, lặng lẽ nhập định.
Bình minh ngày hôm sau, Yến Cô Minh bừng tỉnh.
Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt, chính là tán cây xanh biếc.
Hắn ngây người.
Trên đỉnh Thiên Nhai chẳng có lấy một ngọn cỏ, đã lâu lắm rồi hắn không nhìn thấy màu xanh của lá.
Yến Cô Minh ngồi dậy, vừa nhích người thì toàn thân đau đớn, trán rịn mồ hôi.
“Biết đau rồi à.”
Yến Cô Minh ngoái đầu, thấy Phong Thiên Nhai ngồi gác chân tựa vào cây.
Hắn không lên tiếng, chậm chạp đứng dậy.
Mảnh đất dưới chân hóa ra lại vững chắc như vậy.
Phong Thiên Nhai: “Yến khờ, ngốc rồi à?”
Yến Cô Minh xoay mặt đi, “Sao lại dưới đất.”
Phong Thiên Nhai: “Nếu không thì ở đâu.”
Yến Cô Minh: “Ta nhớ mình mới leo xuống đến mỏm đá ở lưng chừng núi.”
Phong Thiên Nhai gãi cổ, “Anh nhớ nhầm đấy, tự xuống tận đây cơ mà.”
Yến Cô Minh không nói nữa.
Phong Thiên Nhai giúp hắn, cuối cùng nàng vẫn giúp hắn.
Phong Thiên Nhai ném một quả trái cây sang cho hắn, “Ăn đi, xíu nữa chúng ta phải tìm nhện kim cương.”
Yến Cô Minh dùng lưỡi câu ở cổ tay giữ quả, bỏ vào mồm.
Leo trèo cả ngày hôm qua, giờ đây muốn nhấc tay lên cũng phải phí sức.
Yến Cô Minh: “Ai đã đúc thanh tụ kiếm này.”
Phong Thiên Nhai: “Sao vậy.”
Yến Cô Minh: “Cả ngày bám vào vách núi, vậy mà lưỡi câu không biến dạng.”
Phong Thiên Nhai: “Đương nhiên rồi.”
Yến Cô Minh: “Ai đúc thế.”
Phong Thiên Nhai: “Một vị cao nhân, anh đừng nhiều chuyện nữa.” Nàng phủi đồ, “Đi thôi.”
Yến Cô Minh đi theo Phong Thiên Nhai ra khỏi rừng, trên con đường quanh co như ruột dê này, ánh dương soi tỏ, vô cùng ấm áp.
Phong Thiên Nhai tung tăng nhảy nhót, dường như rất vui vẻ.
Lãng nhân lại lặng lẽ im lìm.
Hắn mất tay đã hơn hai tháng, sống trên đỉnh Thiên Nhai không cảm nhận được thời gian trôi đi, xuống đây mới nhận ra lá cây đã hơi ngả vàng.
Thiếu nữ đang đi cạnh hắn, khuôn mặt hoạt bát toát lên vẻ nghịch ngợm.
Yến Cô Minh nghĩ thầm, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi này, cuộc đời hắn đã thay đổi hoàn toàn.
Phong Thiên Nhai nghiêng đầu sang, “Yến khờ, chúng ta phải vòng qua núi Vân Vũ, anh muốn đi đường nào.”
Yến Cô Minh: “Là sao.”
Phong Thiên Nhai chỉ về phía trước, “Có hai con đường có thể đến được khe Thiên Hoa, một đường vượt núi, nhanh gọn lẹ. Đường kia phải vào thành, hơi vòng vèo một tý.”
Yến Cô Minh: “Vượt núi.”
Phong Thiên Nhai: “Không, chúng ta vào thành.”
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai: “Sao.”
Yến Cô Minh sải vài bước đã vượt mặt nàng, “Nếu đã quyết định thì hỏi ta làm gì.”
Phong Thiên Nhai tung tăng tiến lên.
“Ôi dào, ta thích thì hỏi thôi.”
Phong Thiên Nhai và Yến Cô Minh đi khoảng hai canh giờ, cuối cùng đã ra khỏi núi Vân Vũ.
Thành trấn gần núi Vân Vũ nhất chính là trấn Hoán Thái Lai, là một trong những trấn khá là phồn vinh thuộc huyện Ngô quận Nam. Vì quận Nam gần kề phiên cương nên có rất nhiều người sinh sống ở đây, tốt xấu lẫn lộn, khắp nơi đều là nhân sĩ giang hồ và thương nhân vãn du.
Lúc hai người đến trấn đã là giữa trưa, trên đường đông nghịt những người, tiếng rao bán hàng cứ thế vang lên liên hồi.
Phong Thiên Nhai: “Yến khờ, chúng ta có cần nghỉ lại một lát không.”
Yến Cô Minh ngừng chân nhìn nàng, “Nghỉ?”
Phong Thiên Nhai ngắm nghía tứ bề, “Ờ, đi lâu vậy mà anh không thấy mệt hả.”
Yến Cô Minh: “…”
Yến Cô Minh nhìn gương mặt hào hứng của Phong Thiên Nhai, nhìn những sạp hàng cỏn con nằm rải rác bên đường, chớp mắt.
Rốt cuộc vẫn chỉ là một cô nhóc.
Yến Cô Minh thầm nghĩ, có lẽ sống trên đỉnh Thiên Nhai quá khổ hạnh, nên cô thiếu nữ này mới hơi có vẻ thần bí. Nhưng vừa đến những nơi phồn hoa như này, tính cách mười mấy tuổi của cô nàng mới bộc lộ ra.
Những nơi náo nhiệt thế này chẳng ảnh hưởng gì đến Yến Cô Minh. Hắn đã từng nếm thứ thịt thơm ngon nhất, từng uống giọt rượu cay nồng nhất, từng cược trận bạc to nhất, từng giết kẻ mình hận nhất.
Phồn hoa trước mắt, không khiến Yến Cô Minh bận lòng.
“Cô muốn nghỉ thì nghỉ vậy.”
Phong Thiên Nhai cười khì, “Vậy chúng ta đi dạo một lúc nhé.”
Yến Cô Minh gật đầu.
Phong Thiên Nhai nắm tay Yến Cô Minh, vừa đi vừa ngắm những hàng quán dọc đường.
Yến Cô Minh rất bắt mắt giữa biển người. Một là do vóc người cao to tráng kiện, hai là do vẻ mặt lạnh lùng tang thương, ba là do cánh tay cụt nọ.
Người trên đường thi thoảng lại liếc hắn một cái, đều là ánh mắt trốn tránh, không muốn đối diện.
Trước một sạp bán túi thơm, Phong Thiên Nhai dừng chân.
“Thơm quá.”
Chủ sạp tháy có người đến, đon đả chào hàng: “Đây là hương mật thượng hạng nhất, rất hợp với những cô nương trẻ tuổi như nàng đây.”
Phong Thiên Nhai cầm chiếc túi thơm ấy lên.
“Ta muốn cái này.”
Chủ sạp đáp: “Được được, hương mật không phai trong vòng ba tháng, cô nương cứ yên tâm mà đeo nhé.”
Phong Thiên Nhai lại ngửi ngửi.
“Phải làm sao ông mới cho ta?”
“Hả?” Chủ sạp đờ ra bởi câu hỏi của Phong Thiên Nhai, “Ý của cô nương là?”
Phong Thiên Nhai: “Ta muốn cái này, phải làm sao ông mới cho ta?”
Chủ sạp thầm nghĩ đầu óc con nhỏ này không được bình thường, cười khan: “Việc này… Nếu cô nương thích, ta sẽ bán lỗ cho, hai lượng bạc thôi.”
Phong Thiên Nhai: “Ta không có tiền.
Chủ sạp vừa nghe Phong Thiên Nhai bảo không có tiền, mặt xụ xuống.
“Ta bảo cô này, có phải cô đang đùa ta không, không có tiền mà muốn cầm đồ đi à.”
Phong Thiên Nhai: “Ta không có tiền, nhưng ta có những thứ khác, có thể trao đổi với ông.”
Chủ sạp đã mất kiên nhẫn từ nãy, lão xua tay lùa người. “Cút cút cút, đừng lỡ việc buôn bán của ta.”
Ngay khi tay lão sắp chạm vào người Phong Thiên Nhai, bỗng bị một cánh tay gạt đi.
“Ui da! Cái chó gì vậy…”
Chủ sạp vừa mở miệng định mắng nhiếc, ngước mắt lên lại thấy trước mặt mình có người đang đứng.
Yến Cô Minh lướt mắt, từ trên cao nhìn thẳng xuống lão, không cất một lời.
Chủ sạp thấy nam nhân vận y phục đen toàn thân như Tu La địa ngục thì chân nhũn ra, ngồi bệt xuống đất.
Yến Cô Minh lật tay, túi thơm nho nhỏ treo vào lưỡi câu trên tay hắn, huơ huơ trước mặt lão chủ sạp.
Chủ sạp sao mà còn can đảm.
“Tráng sĩ cứ lấy… Tráng sĩ cứ lấy…”
Yến Cô Minh xoay người, đưa túi thơm cho Phong Thiên Nhai.
Phong Thiên Nhai cầm lấy.
Song lại đặt trở về chỗ cũ.
Nàng nói với chủ sạp: “Ông chủ, ông giữ cái này hộ ta, bây giờ ta đi đổi tiền rồi quay lại ngay.
Phong Thiên Nhai tìm được một hiệu thuốc, đổi được mười lượng bạc bằng thảo dược mình đem theo.
“Ha, xong rồi, nhanh đi mua đồ thôi.”
Phong Thiên Nhai tíu tít một đường, sau khi mua được túi thơm thì giắt vào thắt lưng.
“Nếu có người đối xử với anh bằng thái độ vừa nãy, anh sẽ làm gì.”
“Giết!”
Phong Thiên Nhai: “Vậy anh không sợ lão chủ ấy giết mình ư?”
Yến Cô Minh: “Buồn cười!”
“Hà.” Phong Thiên Nhai cười, “Buồn cười hả? Sao anh lại thấy buồn cười.”
Yến Cô Minh: “Lão mà đòi giết ta, chẳng buồn cười à.”
Phong Thiên Nhai nhìn Yến Cô Minh.
“Vậy anh đòi giết Phong Đô, có phải buồn cười lắm không.”
“Hử —–?!” Vừa nghe đến tên Phong Đô, Yến Cô Minh hung ác hẳn lên, “Cô bảo gì cơ?”
Phong Thiên Nhai chẳng thèm để ý đến lệ khí tỏa ra quanh người Yến Cô Minh.
“Nếu Phong Đô biết anh muốn tìm hắn báo thù, nhất định sẽ cười nhạo anh, song anh lại không chịu từ bỏ. Yến khờ, trên đời chẳng có gì là tuyệt đối, anh phải nhớ lấy điều này.”
Yến Cô Minh quay đầu, “Mồm toàn đạo lý thối! Đống thảo dược cô vừa đổi đã bị chém mất nữa giá, lỗ thế mà vẫn đồng ý bán à!”
Phong Thiên Nhai sờ túi thơm thân yêu, “Ôi dào, đủ tiền mua túi thơm là được rồi.”
Yến Cô Minh: “Rõ ràng có bản lĩnh, sao lại để người ta khinh thường.”
Phong Thiên Nhai nhìn Yến Cô Minh, nàng vươn tay đặt lên ngực hắn. Tim nam nhân đập từng nhịp vững vàng.
Ánh mắt Phong Thiên Nhai rất lắng, rất trầm, chẳng như trước đây.
“Yến khờ, nếu một người không thể khống chế được chính mình, vậy thì với họ mà nói, sức mạnh chỉ là tai họa.”