Lang Phi

Quyển 2 - Chương 21: Làm thiếp?



Yến Ngạo Thiên nói xong, tầm mắt liền rơi vào Hàn Lăng ở sau lưng Phượng Hạo Thiên.

Nhất thời, Hàn Lăng trở thành tâm điểm của mọi người, tầm mắt mọi người theo Yến Ngạo Thiên nhìn về phía Hàn Lăng.

Nếu không phải Yến Ngạo Thiên hướng mắt nhìn Hàn Lăng, có lẽ tối nay, sẽ không có ai phát giác sau lưng Tứ vương gia lại có một vị tuyệt đại giai nhân như vậy!

Mỗi người đều vì dung nhan nghiêng nước nghiêng thành của Hàn Lăng mà rung động, bốn phía lại vang lên tiếng hút thanh!

Hầu như tất cả mọi người đều thở dài trong lòng, sao bọn họ lại không phát hiện ra trong đại điện, còn có một cô gái có dung mạo như thiên tiên như vậy!

Đột nhiên bị tất cả mọi người nhìn chăm chú, thiếu nữ tuyệt mỹ không hề có chút xíu khó chịu nào, ngược lại hết sức trấn định, ngay cả ý cười châm chọc nơi khóe môi cũng đẹp động lòng người. Thì ra, lúc ấy hắn không tố giác nàng, là bởi vì muốn nàng.

Phượng Hạo Thiên nghe vậy, lập tức từ chỗ ngồi đứng lên, tròng mắt đen mang theo tuyết giá lạnh lẽo nhìn thẳng Yến Ngạo Thiên. Hắn có ý đồ với Hàn Lăng!

Phượng Hạo Vân vốn cũng không có nhìn theo tầm mắt Yến Ngạo Thiên, chẳng qua, nghe thấy tiếng hút không khí mọi nơi, bèn có tia tò mò, nghiêng đầu nhìn sang, chỉ với một ánh nhìn thôi, đã chứng thực hình ảnh mới vừa rồi hắn trông thấy không phải là mơ, mà là chân thật! Quả thật là nàng. Bờ môi cong len ý cười nhạo không rõ ý tứ, thì ra, đây chính là bạn đọc của Tứ đệ, mấy ngày trước Ngôn Nhi nói có phái người đi ám sát nàng, nhưng không thành công, chuyện đó là đương nhiên. Nàng đủ ngoan, người có thể tàn nhẫn với chính bản thân mình, còn có vật gì có thể ngăn được nàng!

Ngay cả bây giờ đụng phải tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của mọi người, nàng cũng không có nửa phần lùi bước, trái lại, bây giờ hắn thật muốn biết nàng sẽ phản ứng ra sao? Yến Ngạo Thiên thỉnh cầu liên hôn, mà dựa vào thân phận của nàng, căn bản không thể làm phi, ngay cả trắc phi cũng là vọng tưởng! Chẳng qua, y theo thân phận thấp kém của nàng, gả cho Yến Ngạo Thiên, cho dù là làm thiếp, cũng sẽ vinh hưởng giàu sang cả đời.

Cùng lúc đó, cánh tay nắm chén rượu của Phượng Hạo Dạ khẽ run, có lẽ ngay cả chính hắn cũng không phát hiện, thông qua một động tác nhỏ nhặt, đã tiết lộ ý tưởng trong nội tâm hắn!

Lớp mặt nạ cười nhạt của Triệu Dã trong nháy mắt bị tháo rời. Thì ra Yến Ngạo Thiên coi trọng nàng! Hắn nhớ rõ ràng, nàng nói nàng muốn tình yêu thuần khiết, Yến Ngạo Thiên có thể cho ư?

Nghe thấy lời Yến Ngạo Thiên, vui vẻ nhất không ai ngoài ba người. Phong Khinh vừa nghe, lòng liền hồi hộp, không ngờ Thái tử ca ca nghĩ đến phương pháp này, khiến nữ nhân kia rời khỏi Phượng Hạo Thiên, thật tốt, lúc nàng mới vừa trông thấy nữ nhân kia, bỗng có cảm giác nói không nên lời, ai bảo cô ta cũng mặc đồ trắng y nàng!

Tâm tình Triệu Ương Ương và Thượng Quan Minh Tiệp như nhau, chỉ cần Hàn Lăng rời đi, tâm tư Vương gia đặt trên người nàng ắt sẽ thu hồi, mà các nàng sẽ có cơ hội nhiều hơn. Mà Phong Khinh công chúa, nhìn dáng vẻ đơn thuần của cô ta, rõ ràng chính là cô công chúa được chìu hư, tâm cơ kém xa hai người họ, cho nên, có lẽ bắt đầu từ tối hôm nay, đối thủ của họ cũng chỉ có đối phương.

Một hành động hỏi cưới có dự mưu, tâm tư mọi người khác nhau.

Huyết mâu của Phượng Hạo Vân mịt mù, ý cười nhạo càng đậm, thanh âm nhẹ nhàng không cho phép kẻ khác xao nhãng vang lên: “Trẫm thật tò mò, rốt cục bạn đọc nào của đệ đệ trẫm khiến thái tử ái mộ?”

Cho dù tất cả mọi người đều biết người Yến Ngạo Thiên nhìn là ai, nhưng Phượng Hạo Vân lại làm như không biết cất tiếng hỏi.

Nhất thời Ngôn Nhi đi theo Phượng Hạo Vân nhiều năm nhíu mày một cái, có chút khó hiểu nhìn Phượng Hạo Vân, rồi lại nhìn sang Hàn Lăng, chẳng lẽ chưa bao giờ bị sắc đẹp mê hoặc như hắn cũng cảm thấy có hứng thú với Hàn Lăng?

Nghe câu nghi vấn, Phượng Hạo Thiên càng thêm khó hiểu nhìn Phượng Hạo Vân, từ thần sắc mới vừa rồi Phượng Hạo Vân nhìn Hàn Lăng, chứng tỏ hắn ta nhận biết Hàn Lăng. Nhưng sao có thể? Trong tám năm nay, Hàn Lăng chưa hề tiến cung lần nào.

Mỹ mâu Hàn Lăng cau lại, Phượng Hạo Vân rốt cuộc đánh chủ ý gì?

Yến Ngạo Thiên nhíu chặc chân mày, mới vừa rồi rõ ràng hắn biểu hiện rất rõ ràng, cơ hồ tất cả mọi người cũng có thể nhìn ra, bạn đọc mà hắn nói chính là Hàn Lăng sau lưng Phượng Hạo Thiên, nhưng vì sao Phượng Hạo Vân lại hỏi như vậy? Song, hắn không để tâm, trầm giọng nói: “Chính là Hàn Lăng cô nương sau lưng Tứ vương gia, sáng sớm hôm nay bổn điện hạ có cơ duyên gặp nàng một lần, mặc dù chỉ là lần đầu tiên, nhưng, bổn điện hạ vừa gặp đã yêu.”

“Ồ?” Phượng Hạo Vân nhàn nhạt đáp lại.

“Cho nên, bổn điện hạ muốn nạp nàng làm thiếp.” Sau khi Yến Ngạo Thiên nói xong, còn làm ra vẻ như đang cấp cho thiên hạ một đại ân đức lớn.

Chung quanh lại càng thổn thức.

Mấy năm nay người trong Phượng quốc cũng biết thân phận của Hàn Lăng, nàng là Lục tiểu thư mà Thượng Quan gia không thừa nhận, mẹ đẻ là cơ thiếp, thân phận thấp kém, đi theo Tứ vương gia, mặc dù đã tám năm, có lẽ đã bị Tứ vương gia thu vào phòng, chẳng qua, xác thực thân phận của nàng rất hèn mọn, có lẽ chỉ có thể làm một thị thiếp cấp thấp. Không nghĩ tới hôm nay lại được Thái tử Yến quốc coi trọng!

Đây chính là phúc phận của nàng! Mặc dù chỉ là thiếp, nhưng khi Thái tử lên ngôi, trở thành Hoàng thượng, tối thiểu nàng cũng có thể được phong phi hoặc tần!

Ở đây có không ít các quan viên cùng tiểu thư các gia tộc vừa nghe, tâm đều nổi lòng ghen tỵ, chuyện tốt cỡ này sao lại rơi vào người con tiện nữ này thế!

Không phải là nàng chỉ có một lớp da khuynh quốc khuynh thành thôi sao?

Hàn Lăng khinh thường cong môi, thiếp? Bảo nàng làm thiếp? Thật đúng là để mắt đến nàng. Chỉ là…

“Ồ?” Phượng Hạo Vân lại nhàn nhạt đáp lời, rồi sau đó tầm mắt hoàn toàn rơi vào trên người Phượng Hạo Thiên.

“Thần đệ không đồng ý.” Phượng Hạo Thiên lạnh giọng cự tuyệt.

Yến Ngạo Thiên nhướng mày, thể hiện rõ hắn chẳng hề bất ngờ, khẽ cười nói: “Tứ vương gia, bổn điện hạ dùng muội muội đổi bạn đọc với ngài, sao ngài còn hẹp hòi như vậy? Chẳng lẽ Tứ vương gia cảm thấy, Phong Khinh công chúa của Yến quốc lại kém một bạn đọc hay sao?”

Một cơn sấm chấn vang mặt đất.

Tuấn nhan Phượng Hạo Thiên trầm xuống, con ngươi u thâm hiện lên sát khí, chẳng qua chỉ chớp mắt một cái, sát khí liền biến mất vô ảnh vô tung, nam tử trẻ tuổi, xoay người, vươn tay nắm lấy tay Hàn Lăng, thấy vậy, Hàn Lăng đưa tay đặt vào lòng bàn tay rộng lớn của hắn, động tác này, tám năm nay, bọn họ lặp đi, lặp lại, mãi cho đến nó đã trở thành thói quen.

Nam tử mới vừa rồi trong đôi mắt vẫn còn đầy sát khí, lúc này lại thay thế bằng vẻ nhu tình: “Thái tử điện hạ, có lẽ phải nói tiếng xin lỗi với ngài, hai ngày trước…”

“Hoàng thượng, thần đệ có lời muốn nói.” Phượng Hạo Dạ chắp tay tiến lên, cắt ngang lời Phượng Hạo Thiên định nói, quỳ dưới đất, trầm giọng nói.

Phượng Hạo Vân cười, nụ cười nhạt hơn, huyết mâu càng yêu dã hơn: “Lục đệ muốn nói chuyện gì?”

“Thật ra tám năm trước thần đệ đã coi trọng Hàn Lăng, hơn nữa lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở đợt vây thành săn bắn kia, trong một tháng ở dưới vách núi, vẫn luôn có nàng làm bạn, mới khiến cho thần đệ có hy vọng tiếp tục sống, mà trong mấy năm nay, thần đệ vẫn luôn đợi nàng trưởng thành, có thể nói chúng thần là thanh mai trúc mã. Mà chúng thần cũng coi như lấy tử định chung sinh, mong hoàng huynh có thể chỉ hôn Hàn Lăng cho thần đệ làm trắc phi.” Phượng Hạo Dạ thay đổi khuôn mặt phong lưu ngày xưa thành nghiêm túc chưa bao giờ có, trên mặt tràn đầy vẻ thận trọng.

Lời của hắn vừa rơi xuống, nhất thời lại tạo nên một trận hút thanh! Trắc phi! Đầu tiên là Thái tử muốn nạp nàng làm thiếp, sau lại là một Vương gia si tình muốn cưới nàng làm trắc phi!

Rốt cuộc nàng có tài đức gì? Chẳng lẽ chỉ là do dựa vào một khuôn mặt khuynh nước khuynh thành ư?

Hàn Lăng quét ánh mắt bén nhọn như đao sang Phượng Hạo Dạ, khóe miệng giật giật, hắn nhào vô góp vui à? Nàng định chung thân với hắn khi nào?

Tay Phượng Hạo Thiên nắm Hàn Lăng căng thẳng, Lục đệ vẫn có chủ ý với Hàn Lăng! Hàn Lăng là của hắn, bất cứ ai cũng không có tư cách cướp! Dù cho không thể hòa thân, đắc tội Yến quốc, hắn cũng tuyệt đối không tặng Hàn Lăng cho ai!

Yến Ngạo Thiên nhướng mi, không ngờ chỉ là một bạn đọc, lại có thể quyến rũ nhiều nam nhân đến vậy! Còn khiến nhiều nam nhân quyết một lòng với nàng! Quả thật là hồng nhan họa thủy, thứ đồ ti tiện!

“Hoàng thượng, nếu ngài cảm thấy thân phận thiếp thất thiệt thòi cho nàng, bổn điện hạ có thể cưới nàng làm trắc phi.” Yến Ngạo Thiên nói ngay sau Phượng Hạo Dạ.

Phượng Hạo Vân tư lự uống rượu, miệng cong cong, dự tính mở miệng.

Thì bỗng có một nam tử vận hoa phục màu đen, tiến lên, quỳ xuống đất nói: “Thảo dân có lời muốn nói.”

“Nói!”

Hàn Lăng nhìn nam tử đột nhiên tiến lên, Triệu Dã? Hắn đây là?

Triệu Ương Ương thấy Triệu Dã tiến lên giống như muốn nói tốt cho Hàn Lăng, lòng liền quýnh lên, vội vàng kêu: “Tam đệ, không được nhiều lời.”

Nhưng Phượng Hạo Vân vẫn muốn xem trò vui lại phất tay cho phép! “Cứ nói!”

“Trung tâm của chuyện hôm nay vây trên người Hàn Lăng, vì sao không nghe nàng nói thế nào?” Triệu Dã trầm tĩnh nói.

Lời này vừa ra, lại tạo nên một tràng hút thanh, một đọc thân phận thấp kém, nghe ý kiến gì của nàng cơ chứ? Nàng há có thể làm chủ chuyện của mình?

Triệu Ương Ương vừa nghe. Thầm chảy mồ hôi thay Triệu Dã, vội vàng rời khỏi chỗ ngồi, quỳ gối bên người Triệu Dã, chắp tay nói: “Hoàng thượng chớ nghe những lời Tam đệ của thần nói, đệ ấy không hiểu cung quy, nên nhất thời lỡ lời, mong Hoàng thượng thứ lỗi.” Dứt lời liền lôi kéo Triệu Dã đứng dậy.

Kết quả, Triệu Dã chủ ý đã định, quỳ gối tại chỗ, lại lập lại lần nữa: “Xin hãy nghe ý kiến của nàng.”

Một bên, Hàn Lăng thấy một màn này, trong tim lại dâng lên một cơn cay đắng, theo lời hắn nói, hãy nghe ý kiến của nàng? Ý kiến của nàng? Lời này tuy nhẹ, nhưng, nhưng ở trong đại điện lớn như vậy, tất cả biểu hiện mặt ngoài thì tranh đoạt nàng, thực chất đầu là màn ngấm ngầm đọ nhau giữa các nam nhân, mà lời hắn nói, đã đánh động được trái tim giấu trong tường cao vách đá trong lòng nàng!

Phượng Hạo Thiên cầm thật chặc tay nàng, xoay người, thâm tình nhìn Hàn Lăng: “Hàn Lăng, nàng nghĩ thế nào?”

Bốn phía, nghe vậy, cũng hút một hớp khí lạnh, tiếng nghị luận đột nhiên lắng xuống!

Thiết huyết nam tử vẫn không để bất cứ ai vào mắt, lại đi hỏi ý tưởng của một bạn đọc thấp hèn.

Hàn Lăng híp hàn mâu, nhìn đôi mắt thâm tình của Phượng Hạo Thiên, nét mặt thanh lãnh, từ xưa nam nhân trong hoàng gia đều đa tình, hoặc vô tình. Nhưng tình cảm giữa bọn họ, là tình yêu ư? Nàng không hiểu tình, cũng chưa từng nghĩ tới muốn tiếp xúc với tình, có lẽ sẽ có một ngày, khi nàng tháo xuống tất cả ngụy trang trên người, có lẽ có thể thả tâm tiếp nhận tình ái, nhưng mà tuyệt đối không phải là bây giờ. Cho nên, nàng chậm rãi lắc đầu.

Ngay lúc tất cả mọi người đều mong đợi nghe nàng nói, thì vị đế vương trẻ tuổi, vẫn nhất mực xem trò hay cuối cũng bỗng mở miệng, thanh âm vẫn nhẹ nhàng không cho phép bất kỳ ai xao nhãng, “Hàn Lăng sở dĩ làm khó, không muốn gả cho bất cứ ai trong số các vị, là bởi vì, trẫm đã từng hứa hẹn với nàng, cho nàng một danh phận!”

Danh phận?

Lại thêm một đợt sấm kích!

Người bạn đọc này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Hầu như đều khiến cho các nam tử tôn quý nhất nơi đây điên cuồng vì nàng!

Hơn nữa, nghe ý tứ của Hoàng thượng, hình như là, giữa bọn họ đã có phu thê chi thực, chỉ còn thiếu danh phận!

“Không ngờ vì trẫm chần chừ mà lại khiến cho Thái tử điện hạ và mấy vị đệ đệ tranh đoạt, nếu khiến mọi người không vui hoặc là thất vọng, trẫm xin nói tiếng xin lỗi tại đây. Cô nhóc Hàn Lăng này, chỉ là quá thiện lương, hơn nữa, nàng lại rất đơn thuần, không hiểu chuyện tình cảm, cho nên không biết nên cự tuyệt thế nào với các vị.” Phượng Hạo Vân cười nói. Cứ y như hắn rất hiểu Hàn Lăng, có quan hệ rất thân thiết với nàng.

Đơn thuần? Hiền lành? Hàn Lăng dường như có thể nghe thấy thanh âm khinh thường của bản thân dành cho chính mình.

Phượng Hạo Thiên nghệt ra như một pho tượng. Thì ra là, thì ra là, một tiếng nghi vấn kia, là vì những lời này.

Lời nói này sau khi nói ra, Hàn Lăng sẽ thuộc về hắn ta!

Lần này, không chỉ có hắn, ngay cả Yến Ngạo Thiên cũng không thể lên tiếng. Phượng Hạo Dạ kinh ngạc nhìn Phượng Hạo Vân.

Không ngờ, nghi hoặc, ai ai cũng không dự liệu được lại có kết quả này!

Lần này tất cả mọi người đều mê hoặc.

Ngôn Nhi khó tin nhìn Phượng Hạo Vân, đó đến giờ nàng chưa hề phát hiện hắn từng có tiếp xúc với Hàn Lăng!

Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?

Phượng Hạo Thiên chuyển tầm mắt nghi ngờ sang Hàn Lăng, “Hàn Lăng, có thể giải thích với ta không?” Hắn hiểu nàng, nhưng cũng biết một ít tâm tư của Phượng Hạo Vân, trừ phi hắn ta thật động tình, nếu không sao lại mở miệng nói ra những lời này ở ngay tại đây!

Chẳng qua, hắn vừa mới nghi ngờ hỏi, thì liền cả kinh! Chết tiệt! Hắn lại không tin nàng!

Ngay lúc Hàn Lăng mở miệng muốn giải thích, Phượng Hạo Thiên lại lên tiếng: “Không cần giải thích, ta tin nàng, cũng giống như nàng tin ta.”

Hàn Lăng chậm rãi cười, bô bộ sinh liên, đi tới trước mặt mấy vị nam tử, nhìn thẳng nam tử diện sắc trắng trong, có đôi song đồng mâu trên cao, nói: “Hoàng thượng, không chỉ là bọn họ hiểu lầm, mà ngài cũng hiểu lầm. Hàn Lăng không hiểu tình yêu, đơn thuần lại hiền lành, cho nên mới không biết cách cự tuyệt Hoàng thượng, mới làm cho Hoàng thượng có hiểu lầm như vậy. Hôm nay, ở tại nơi đây, ta chỉ nói một lần, Hàn Lăng ta, kiếp nầy người nam nhân mà ta muốn gả, chỉ có thể cưới một mình ta!”

Chỉ một câu, so với tất cả lôi đình phía trước còn ầm vang hơn nhiều, khiến người ta khiếp sợ gấm bội phần!

Chỉ cưới một mình nàng? Làm sao có thể?

Thời nay đàn ông nào mà không tam thê tứ thiếp?

Huống chi lại là mấy vị có thân phận tôn quý, quyền lợi trên hết như này?

Mà lúc mấy người đàn ông nghe thấy lời Hàn Lăng nói, người người vẻ mặt kinh ngạc, dường như muốn nói cho nàng biết, muốn gả cho người đàn ông chỉ có một mình nàng, đây quả thật như kẻ ngốc nằm mơ!

Ý cười trên môi Phượng Hạo Vân đọng lại, hắc huyết song đồng u ám âm sâu nhìn Hàn Lăng. Khẩu khí của nàng quả thật rất lớn!

“Thì ra là như vậy. Vậy thì, trẫm nên trị tội nàng ra sao đây? Khi quân?”

Sắc mặt Phượng Hạo Thiên đại biến, lần đầu tiên, hắn thành tâm thành ý khuỵa gối dưới đất, thanh âm cơ hồi như thành khẩn: “Sở dĩ hôm nay Hàn Lăng không cố kỵ gì, đều do đệ không dạy bảo tốt. Kính mong hoàng huynh đừng trách cứ nàng, sau khi trở về đệ nhất định thâm nghiêm quản giáo, tuyệt đối sẽ không để chuyện giống như vậy xảy ra.”

“Nếu Tứ đệ đã nói thế, trẫm cũng không truy cứu nàng, nhưng, lát nữa thịnh yến kết thúc, nàng phải ở lại giải thích với trẫm một vài chuyện, nếu không, trẫm thật là mất hết mặt mũi!” Phượng Hạo Vân thu liễm ánh sáng máu tanh trong mắt, nhẹ giọng nói.

Phượng Hạo Thiên nhíu chặc chân mày, vào giờ phút này, loại cục diện này, hắn không thể tiếp tục cự tuyệt! Chỉ có thể gật đầu: “Vâng, hoàng huynh.”

Một cuộc hòa thân đầy phong ba đến đây xem như đã kết thúc, cuối cùng cũng không ai ôm được mỹ nhân về.

Chẳng qua, Hàn Lăng, nhân vật chính trong cơn phong ba này xem như đã dương danh thiên hạ! Trên thịnh yến, một nữ tử thân phận hèn mọn, lại đồng thời được mấy người đàn ông tranh nhau, sau cùng nàng lại cự tuyệt cả!

Người đàn ông nàng muốn lấy chỉ có thể cưới một mình nàng! Câu nói này, kinh hãi thiên hạ!

Mỗi người đàn bà đều cười nhạo, đồng thời họ cũng đã quên mất vận mệnh của mình lại rất bi ai!

Hàn Lăng bình tĩnh đối mặt với hết thảy.

Mà Hàn Lăng lại không có dự liệu được, sau khi cuộc phong ba này trôi qua, nàng lại gặp phải trận khiêu chiến lớn hơn!

Phong Khinh, Triệu Ương Ương, Thượng Quan Minh Tiệp rõ ràng không hài lòng với kết quả hiện tại, bai người đồng thời suy nghĩ, vì sao Hoàng thượng không cứng rắn muốn nàng! Chẳng qua, nghe câu nói sau cùng của Hàn Lăng, ba người lại càng khinh thường hừ lạnh, xem ra, nàng không thể gả cho Vương gia! Các nàng cũng đều là nữ nhân của Vương gia cơ mà!

Sau nửa canh giờ, bữa thịnh yến kéo dài khoảng ba canh giờ kết thúc.

Sắc trời u ám, phong vân âm thầm cuộn trào.

Theo lời, Hàn Lăng ở lại trong cung. Chờ đợi cái gọi là chất vấn của Phượng Hạo Vân.

Đám người Phượng Hạo Thiên rời đi.

Nhưng lúc mọi người ở đây rời đi, lại xảy ra một đại sự! Khiến sắc mặt Thượng Quan Chính Hào hốt hoảng! Bân nhi đã xảy ra chuyện!

Mới rồi, lúc thị vệ bẩm báo chuyện xảy ra trong rừng cây cho Hoàng thượng, Hoàng thượng chỉ thản nhiên nói xử trí theo cung quy. Lén lút yêu đương trong cung, toàn bộ đều bị xử tử sau đó ném xác vào bãi tha ma, không được lập bia!

Thượng Quan Chính Hào vừa nghe, không tài nào tin nổi, con trai lão thương yêu nhất, lại chết vì vụng trộm! Đều do lão, vừa rồi ở trong đại điện không chú ý tới nó.

Lúc nghe thấy Phượng Hạo Vân ban lệnh xử trí, nét mặt già nua của Thượng Quan Chính Hào khó coi vô cùng: “Không thể! Tuyệt đối không thể!”

Cuối cùng, lão dắt người trong Thượng Quan gia đi ra thỉnh cầu Phượng Hạo Vân, sau Phượng Hạo Vân đại phát từ bi, cho phép Thượng Quan Chính Hào đem thi thể của Thượng Quan Viêm Bân về nhà an táng.

Lúc đám Thượng Quan Chính Hào, Thượng Quan Minh Tiệp đi tới rừng cây nhỏ, thấy Thượng Quan Viêm Bân trần truồng nằm lên người cung nữ trong một tư thế mập mờ, trong tay hai người đều cầm dao, trên mặt đao còn lưu lại vết máu.

Nhất thời, lão cáo già Thượng Quan Chính Hào rơi rê đầy mặt, lão không hề muốn con trai mình lại chết trên tay một cung nữ!

Thượng Quan Minh Tiệp là kẻ thông minh ra sao, cho nên liền nhận ra có điều không đúng, đột nhiên nghĩ đến Hàn Lăng có lúc không ở trong đại điện, trong mấy năm nay, vô luận trong cung có yến hội gì nó cũng không tham gia, mà thịnh yến hôm nay lại tham gia, chẳng lẽ là nó giết đệ đệ?

“Nhất định là do con tiện nữ kia hại chết Bân nhi!” Thượng Quan Chính Hào chạm đến vết đao trên ngực Thượng Quan Viêm Bân, một đao này vô cùng tàn nhẫn, hơn nữa đao pháp rất chuẩn xác, một đao tức khắc mất mạng! Loại thủ pháp này sao một cung nữ có thể làm được?

Thượng Quan Minh Tiệp gật đầu: “Cha, Tiệp nhi cũng đoán là nó. Thịnh yến bắt đầu không bao lâu, liền không thấy bóng dáng nó đâu, cho nên, nhất định là nó giết đệ đệ!”

“Con ả đáng chết! Lão phu nhất định phải báo thù cho Bân nhi! Quyết không thể để cho nó chết oan uổng!” Thượng Quan Chính Hào tức giận quát.

Trong mắt Thượng Quan Minh Tiệp hiện lên sát khí âm ngoan, độc ác nói: “Cha yên tâm, con nhất định sẽ không để cho đệ đệ chết oan! Tối nay trở lại vương phủ, con sẽ ra tay đối phó nó! Chỉ cần con nói những chuyện mà cha nói với con cho Vương gia biết, nói vậy, sau này Vương gia nhất định sẽ không bảo hộ nó nữa!”

“Được ! Tiệp nhi, chuyện này giao cho con! Phải nhớ, nhất định phải nói đầu đuôi câu chuyện cho Tứ vương gia! Ban đầu vì lấy được tin tình báo này, ám vệ của cha đã chết gần ba trăm người! Mãi đến cách đây không lâu mới nhận được tin tức xác thực! Cho nên, con phải lợi dụng thật tốt!” Thượng Quan Chính Hào nhanh chóng thu hồi tâm tình bi thương, dặn dò Thượng Quan Minh Tiệp.

“Dạ ! Cha cứ yên tâm!” Thượng Quan Minh Tiệp trầm giọng trả lời.

Cứ như vậy, Thượng Quan Chính Hào bảo người mang thi thể Thượng Quan Viêm Bân xuất cung! Mà bởi vì Thượng Quan Viêm Bân chết không được hay ho cho lắm, hơn nữa sau khi chết thân lại mang tội, cho nên, mặc dù Thượng Quan Minh Tiệp thân là thân nhân cũng không thể trở về Thượng Quan phủ phụ giúp một đêm, chỉ có thể ở trở về vương phủ trong màn đêm u tối.

Yến Ngạo Thiên và Phong Khinh trở lại hành cung.

Vừa về tới hành cung, liền bảo cung nhân lui xuống, Phong Khinh đập mạnh tay xuống bàn, phẫn nộ hét lớn: “Một ả đê tiện, ỷ vào vẻ xinh đẹp, thì quyến rũ nam nhân, thật là đáng xấu hổ! Đáng hận! Thái tử ca ca, muội không thể để cô ta sống, nhìn cô ta lòng muội liền không thoải mái, còn ánh mắt Tứ vương gia nhìn cô ta nữa, càng khiến lòng muội khó chịu, nếu cô ta không gả cho huynh chịu bị giày xéo, vậy thì chỉ có chết!”

Nghe Phong Khinh nói, Yến Ngạo Thiên khẽ nhíu mày, “Phong Khinh, bây giờ muội không còn là đứa trẻ, sắp sửa phải lập gia đình, nếu còn càn quấy như vậy, sao có được sự sủng ái của Tứ vương gia?”

Nghe vậy, Phong Khinh chu môi, cắn răng nói: “Không phải là muội càn quấy, mà là, muội quả thật ngứa mắt cô ta, dựa vào cái gì mà cô ta được nhiều người thích như vậy?”

Yến Ngạo Thiên cau chặt mày, hồi tưởng lại biểu hiện trấn định của Hàn Lăng ở trên đại điện hôm nay, mặc dù nàng dựa vào vẻ đẹp, phóng đãng quyến rũ đàn ông, nhưng, không thể không nói, nàng có tư cách này!

Chẳng qua…

Câu nói cuối cùng kia của nàng, không phải là tự tìm đường chết? Huống chi Phượng Hạo Vân đã nói sẽ cho nàng một danh phận, nếu nàng đủ thông minh, nên khấu tạ thánh ân, nhưng nàng không có. Ngược lại, cự tuyệt mà không hề hối hận chút nào!

Rốt cuộc nàng muốn gì?

“Phong Khinh, sau khi gả vào Tứ vương phủ, nhất định phải cẩn thận với cô ta. Cô ta tuyệt đối không đơn giản như chúng ta nghĩ. Một cô gái thân phận thấp kém, có thể đứng bên cạnh Tứ vương gia, hơn nữa còn hấp dẫn sự chú ý của Hoàng thượng và mấy vị Vương gia quyền lực, đã nói lên cô ta không tầm thường.” Suy nghĩ sâu xa xong, Yến Ngạo Thiên dặn dò Phong Khinh.

Nghe vậy, Phong Khinh hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không coi Hàn Lăng vào đâu, một đứa bạn đọc thôi, cẩn thận ư? Chờ nàng gả vào vương phủ, hãy xem nàng nghĩ biện pháp xử lý cô ta! Chẳng qua trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại đáp ứng: “Vâng. muội biết rồi. Thái tử ca ca yên tâm đi, Phong Khinh bây giờ đã lớn, không còn là đứa trẻ, kẻ nào muốn ức hiếp muội, muội sẽ không để cho kẻ đó sống an ổn!”

Yến Ngạo Thiên sao lại không biết cá tính của Phong Khinh, cho nên, trong đoạn thời gian hắn ở Phượng quốc này, nhất định phải giải quyết Hàn Lăng! Nếu nàng ở bên cạnh Phượng Hạo Thiên, nhất định sẽ trở thành hòn đá cản trở mục đích của hắn!

Tứ vương phủ

Phong vân ám động, tâm cơ sát cơ cùng lúc hiện lên.

Lúc Thượng Quan Minh Tiệp trở lại phòng, bị bóng người cao lớn đứng ở trước cửa sổ dọa sợ!

“Vương gia?” Không xác định khẽ kêu.

Bóng lưng màu đen khẽ ừ đáp lại.

Thượng Quan Minh Tiệp yên lòng, chỉ cần là Vương gia thì được, có lẽ là hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cho nên nàng mới dễ bị kinh sợ đến vậy.

“Hôm nay đệ đệ chết, Minh Tiệp có chút thương tâm, cho nên trở về chậm, hy vọng Vương gia không trách!” Thượng Quan Minh Tiệp đi tới cạnh bàn, cầm bình trà rót nước cho Phượng Hạo Thiên, dịu dàng nói.

Nghe vậy, Phượng Hạo Thiên xoay người, lạnh lùng nói: “Thượng Quan Viêm Bân vốn không được an táng, chẳng qua Hoàng thượng thương tiếc nhạc phụ, mới để cho các ngươi đem thi thể Thượng Quan Viêm Bân về, cho nên, Minh Tiệp chớ quá thương tâm, vì, không đáng!” Sao hắn lại không biết là do ai hạ thủ, chẳng qua, Thượng Quan Viêm Bân đúng là nên chết!

Vài đôi câu, đã đẩy Thượng Quan Viêm Bân xuống âm tào địa phủ, mà gián tiếp không hề che lấp đẩy Thượng Quan Minh Tiệp xuống tận đáy cốc! Thân hình Thượng Quan Minh Tiệp run lên, lúng túng cười gượng hai tiếng, sau đó nói: “Vương gia nói cực kỳ có đạo lý, Minh Tiệp sẽ không thương tâm nữa. Hôm nay, chuyện quan trọng nhất của Minh Tiệp đó là cố gắng hầu hạ Vương gia.”

Phượng Hạo Thiên nhẹ cau mày, lúc này hắn không có kiên nhẫn ở đây dối trá với nàng ta, lúc này người hắn lo nhất chính là Hàn Lăng, nàng sẽ ứng đối như thế nào với Phượng Hạo Vân?

Chẳng qua, lúc hắn rời hoàng cung, Hàn Lăng nhỏ giọng nói với hắn, không có việc gì. Mà hắn vẫn không tự chủ được lo âu, bởi vì, hôm nay Phượng Hạo Vân khác hẳn so với thường ngày! Hơn thế còn làm cho người ta không thể nhìn thấu!

Thượng Quan Minh Tiệp dường như nhận ra Phượng Hạo Thiên không kiên nhẫn, uống vài hớp trà rồi nói: “Lúc ở thịnh yến, Minh Tiệp đã nói sẽ nói chuyện liên quan đến Hàn Lăng cho Vương gia, nhưng, bây giờ Minh Tiệp muốn xác nhận một lần, Vương gia, ngài thật muốn nghe không? Có lẽ nếu ngài nghe xong, sẽ không còn tín nhiễm cô ta như lúc trước.”

Tròng mắt đen chớp động, nam tử kiên định gật đầu. Hắn tin tín nhiệm của mình dành cho Hàn Lăng! Bởi vì hắn biết, giữa họ nếu như không có tín nhiệm, thế thì, cái gì cũng không có!

Thượng Quan Minh Tiệp âm thầm cười lạnh, chậm rãi nói: “Một năm trước, thủ hạ của cha phát hiện một bí mật kinh người, nhưng lúc truy tra tính chân thật của sự việc, đã trả một cái giá rất thảm khốc, thủ hạ của cha chết gần hơn ba trăm. Quả nhiên, ông trời không phụ người có lòng, rốt cuộc cha cũng biết được bí mật này! Mà bí mật này có liên quan tới Hàn Lăng, lúc cô ta làm việc cho Vương gia, còn lén lút xây dựng thế lực cho mình! Cổ thế lực này mặc dù không biết là bắt đầu bồi dưỡng từ đâu, nhưng có thể xác định, nó vô cùng âm u, không có ai biết cổ thế lực đen tối đó, và nó đang lặng lẽ lớn dần.”

“Mà cụ thể Hàn Lăng bồi dưỡng những thế lực này như thế nào, là một cái mê. Cha cũng muốn tiến thêm một bước truy tra, lại phát hiện tất cả đầu mối đều bị cắt đứt, căn bản không có cách nào tiếp tục tra nữa. Vương gia, Hàn Lăng lén ngài làm nhiều chuyện như vậy, Vương gia có thể truy xét, nhất thiết sẽ có thể tìm ra đầu mối, Minh Tiệp nói mỗi câu mỗi chữ, đều là thật.” Thượng Quan Minh Tiệp nói xong, phát hiện Phượng Hạo Thiên vẫn luôn trấn định, giống như không hề khiếp sợ với những lời nàng nói, hơn nữa còn không có triệu chứng nổi giận!

Nghe hết lời Thượng Quan Minh Tiệp nói, Phượng Hạo Thiên cong môi cười lạnh, chậm rãi xoay người, nét mặt lạnh lùng lúc này chợt lóe tia ngoan lệ, thanh âm lạnh như hàn băng vạn năm, “Minh Tiệp sau này tốt nhất không nên tìm hiểu bất cứ chuyện gì liên quan tới Hàn Lăng, bất kể cô ấy làm gì, cô cũng không có quyền quản!”

Thân hình Thượng Quan Minh Tiệp run lên, chuyện gì đây? Sao hắn lại không có dáng vẻ lử giận ngập trời? Ngược lại, bộ dáng lại hết sức bất mãn với nàng, chẳng lẽ…

Dứt lời, Phượng Hạo Thiên phất tay áo đẩy cửa bỏ đi.

Lưu lại Thượng Quan Minh Tiệp khó hiểu bên trong.

Sau khi Phượng Hạo Thiên trở lại phòng mình, liền bảo hạ nhân chuẩn bị mấy bầu rượu.

Ly rượu đầy lạnh như băng, trút hết vào trong miệng. Hắn nhìn trăng khuyết ngoài cửa sổ, tự giễu cười mỉa: “Hàn Lăng. Hàn Lăng…”

“Chẳng lẽ Bổn vương chưa thể làm cho nàng tin tưởng ư?”

“Có lẽ là Bổn vương làm chưa đủ, nên mới làm cho nàng lựa chọn tự mình chiến đấu.”

Tối nay nhất định sẽ có rất nhiều người không ngủ, sau khi Triệu Ương Ương trở lại phòng, vẫn cứ mãi ngẩn người.

Bởi vì hành động khác thường hôm nay của Triệu Dã, cũng bởi vì thất vọng do Hàn Lăng không chịu gả, mà nhiều hơn chính là, nghe nói Vương gia trở về liền lập tức đến phòng Thượng Quan Minh Tiệp.

“Vương gia, rốt cuộc Ương Ương có chỗ nào không tốt? Tự nhận tướng mạo không kém Hàn Lăng, nhưng vì sao ngài chỉ yêu mình Hàn Lăng, lại lãnh lãnh đạm đạm với thiếp? Vương gia, thiếp đã rất rất rất cố gắng, mà ngài, vẫn không nghe không thấy không hỏi gì đến thiếp, chẳng lẽ ngài chê thiếp gìa rồi sao?”

Đúng vậy, có lẽ chính là như vậy, nàng và hắn cùng tuổi, con gái sẽ có phần già hơn, có lẽ, thật là như vậy.

Chẳng qua đã nhiều năm như vậy, vẫn là cuộc sống trống không, hắn chưa từng có dấu hiệu cưng chìu nàng.

Đột nhiên, trong mỹ mâu thoáng hiện vẻ ác độc, “Thượng Quan Minh Tiệp chẳng lẽ lại khiến Vương gia động tâm hơn ta? Cho nên bây giờ ngài mới cưng chìu Thượng Quan Minh Tiệp? Không được, Triệu Ương Ương ta tuyệt đối không nhận thua!”

Bắt đầu từ hôm nay, chỉ cần có người cản đường nàng, như vậy giết không tha!

Từ nay về sau, nàng tuyệt đối sẽ không mềm lòng nữa!

Lục vương phủ

Bên trong thư phòng.

Phượng Hạo Dạ tà mị cười ngắm vài đóa mẫu đơn ngoài cửa sổ.

Thịnh yến hôm nay quả là náo nhiệt!

“Hàn Lăng à Hàn Lăng, không ngờ sức hút của nàng lại lớn đến vậy, lặng yên không tiếng động liền quyến rũ được mấy nam tử xuất sắc nhất trên đời, hơn nữa còn khiến họ tranh đoạt vì mình, ở trên đại điện, không màng thân phận nói chuyện thay nàng.” Chẳng qua, đối với bản thân tại sao lại đi lên thỉnh cầu điều kia, ngay cả chính hắn bây giờ vẫn không rõ.

Chẳng qua, lúc nghe Yến Ngạo Thiên xin cưới, nơi nào đó trong đáy lòng hắn đã bị kinh động.

Mặc dù, hắn đã hết sức khiến bản thân lãnh tình, máu lạnh, không có tình cảm với bất kỳ ai!

Chỉ có làm cho bản thân dứt tình, hắn mới có thể chạm tay đến mục tiêu.

Nhưng mà đã quá rõ ràng, hôm nay, Hàn Lăng vẫn làm hắn xúc động!

Lúc Yến Ngạo Thiên nói muốn nàng làm thiếp, hắn lại cảm thấy tiếc thay cho nàng! Mặc dù thân phận của nàng tuyệt đối không thể làm phi, nhưng, một thiếp thất, thật sự là thiệt thòi cho nàng! Một cô gái ngạo khí như nàng, sao có thể chịu thiệt đi làm thiếp cho người?!

Cho nên, vào lúc chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, hắn đã đứng ra, không hề ngẫm nghĩ nói ra những lời kia.

“Hàn Lăng, đây là lần cuối cùng, từ nay về sau, nàng sẽ không làm ta lung lay được nữa.”

Nam tử tà mị, không ngừng niệm nhẩm lại câu nói trên, nàng tuyệt đối sẽ không làm hắn lung lay được nữa…

Nhưng mà, hắn vĩnh viễn cũng không biết, sự việc xảy ra tám năm trước, đã khiến hắn không thể nào lãnh tâm tuyệt tình với nàng.

Hơn nữa theo thời gian lặng lẽ trôi qua, hắn càng ngày càng phát hiện, trong lòng hắn không có cách nào xóa bỏ hình bóng Hàn Lăng, hơn nữa tình cảm của hắn đối với nàng, cũng không đơn giản như hắn nghĩ, không phải là cảm giác đơn thuần, nông cạn sủng ái như bất cứ nữ nhân nào trong phủ, mà là đã thấm tận xương, đợi đến khi hắn nhận ra, hết thảy đã đi quá xa, quá xa, khi đột nhiên tỉnh mộng, khi hắn đưa tay ra, đã không còn kịp.

Triệu phủ

Dưới ánh trăng dịu nhẹ, thân ảnh kéo dài, kèo dài ra xa, nam tử ôn nhuận như gió chắp tay sau lưng đứng trong lương đình.

Khí tức nhàn nhạt thuộc về hắn nở rộ.

“Hôm nay, tại nơi đây, ta chỉ nói một lần, Hàn Lăng ta, nam nhân kiếp này ta muốn gả, chỉ có thể cưới một mình ta.”

Nàng chính là khác biệt như thế, lúc mọi người soi mói ngóng nhìn, nàng vẫn có thể nói ra lời nói kia!

Cả cuộc đời chỉ có đôi ta, chuyện đẹp đẽ như thế, ở cõi đời này, lại rất hiếm có.

Lúc tất cả mọi người cười nhạo nàng, thì hắn lại đau lòng vì nàng.

Vì sao những người đó không thể thấu hiểu ý nghĩ của nàng? Họ chỉ muốn ích kỷ thỏa mãn tư dục của bản thân? Chỉ muốn biết làm sao mới có thể thông qua nàng đạt được gì đó?

Hôm nay, tình cảnh nàng gặp phải, tựa như bốn bề thọ địch!

Yến Ngạo Thiên muốn nàng, là vì Phong Khinh công chúa. Phượng Hạo Dạ cưới nàng, là vì năng lực của nàng. Phượng Hạo Thiên không buông nàng ra, là vì thói quen nhiều năm. Mà Phượng Hạo Vân, căn cứ vào nguyên nhân gì? Hắn nhìn không thấu.

Nhưng, đã có ai nghĩ cho nàng chăng, điều nàng muốn chẳng qua chỉ là một tình yêu thuần khiết, không có quan hệ gì đến lợi dụng, dụ lợi?

Đêm đen, trăng khuyết cao cao, gió xuy phất.

Nam tử đau lòng thay cho thiếu nữ, nỗi niềm không hề che giấu phóng ra ở trong đêm đen, hắn không biết rốt cuộc mình có cảm giác gì với nàng, nhưng mà hắn hoàn toàn có thể khẳng định, gặp gỡ nàng, khiến hắn đau lòng, không phải là tình, không phải là yêu, có lẽ chỉ là thương xót.

“Hàn Lăng, nếu để cho nàng lựa chọn, bảo nàng giũ bỏ mọi thứ nơi đây, nàng sẽ chọn ra sao?”

Ôn nhuận thanh âm, hòa lẫn với tiếng gió đêm, phiêu tán…

Phượng cung

Kiền Thanh Cung, sườn điện.

Hàn Lăng ngồi chờ Phượng Hạo Vân, bây giờ đã qua một canh giờ. Nghe người ta báo lại, Phượng Hạo Vân bỗng nhiên có chút chuyện gấp cần phải xử lý, cho nên, sẽ tới trẽ.

Song, Hàn Lăng vẫn ưu nhã uống trà, an nhiên chờ đợi.

Cung nhân canh cửa thấy vậy, người người nghi ngờ, sao nàng không vội gì cả? Sao lại trấn định đến vậy?

Ngôn Nhi phụng mệnh ở lại trông giữ sườn điện, trông chừng Hàn Lăng!

Có lẽ Phượng Hạo Vân sợ Hàn Lăng lâm thời bỏ trốn, cho nên mới không yên lòng bảo Ngôn Nhi ở lại chỗ này.

Chẳng qua, mặc dù Ngôn Nhi hết sức khống chế xung động bước tới hỏi thăm, nhưng đối với dung mạo hơn xa nàng của thiếu nữ, trái tim vẫn không sao an tĩnh lại

Hôm nay Phượng Hạo Vân đối với nàng ta khác hẳn với thường ngày, việc này quá không bình thường!

Đi theo Hoàng thượng nhiều năm, mặc dù vẫn không cách nào thấy rõ hắn, nhưng nàng lại có thể nhìn ra, hắn đối với cô gái trước mắt, thật sự có chút khác biệt!

“Hãy thu lại ánh mắt quan sát của cô!” Hàn Lăng để chung trà xuống, lạnh lùng mở miệng. Ngôn Nhi vẫn luôn đánh giá ở sau lưng, hơn nữa trong tầm mắt kia, lại ẩn hàm sát khí.

Hàn quang trong mắt Ngôn Nhi hiện lên, cuối cùng mở miệng hỏi nghi vấn chôn giấu trong lòng suốt cả buổi tối: “Rốt cuộc cô quyến rũ Hoàng thượng khi nào?” Vì sao nàng lại không hay biết gì?

Nghe vậy, Hàn Lăng cười khẽ, “Quyến rũ? Nếu ta nói, là Hoàng thượng chủ động dính vào thì sao? Hơn nữa ta muốn tránh cũng không tránh được!” Nàng nói không sai, đêm đó, đích xác là hắn chủ động đưa tay về phía cổ nàng!

“Xấc xược!” Ngôn Nhi quát lên! Hoàng thượng chưa bao giờ chủ động thích một cô gái, lại không thích lãng phí tâm tình trên người một cô gái, ban đầu nàng có thể được hắn cưng chìu, cũng là do hắn bị hạ mị độc, sau đó nàng mới có cơ hội trở thành nữ nhân của hắn! Cho nên những lời Hàn Lăng nói, nàng sẽ không tin! Cũng không có cách nào tin.

Hàn Lăng nhún vai, rồi lạnh lùng cười khẽ. Đối với loại nữ nhân dối mình gạt người này, nàng nói nhiều vô ích!

Ngôn Nhi cắn răng, cả người bùng lên trong cơn tức. Nàng ta càng như vậy, nàng lại càng hiểu lầm, càng nghĩ nhiều, hơn nữa vùi lấp sâu trong đó, không thể rút người ra!

Lúc này, ngoài cửa có tiếng xôn xao, là giọng của một đám nữ nhân.

Chưa đến một lát, một đám nữ nhân đã đẩy cửa xông vào, lúc thấy Hàn Lăng, người người mặt lộ ngoan sắc, ghen tỵ nhìn Hàn Lăng, chất vấn: “Ngươi chính là con hồ ly tinh mê hoặc Hoàng thượng!”

“Chính là cô ta! Mới vừa rồi ở trên đại điện, mấy người chúng ta đều nhìn thấy! Chính là cô ta dùng hồ mị thuật mê hoặc Hoàng thượng!”

“Một kẻ có thân phận đê tiện, lại dám quyến rũ Hoàng thượng! Ghê tởm! Cô ta dựa vào cái gì!”

“Thật là không biết điều, si tâm vọng tưởng! Nghe nói tiện mẹ của cô ta ban đầu cũng dùng hồ mị thuật mê hoặc Thượng Quan tộc trưởng, cho nên mới sinh ra ả nghiệt chủng như cô ta!”

“Đúng vậy!”

“Tuyệt đối không thể để cho cô ta mê hoặc Hoàng thượng!”

“Cô ta chính là hồng nhan họa thủy! Ở thịnh yến, đã mê hoặc rất nhiều đàn ông! Nếu như lấy về, rất có khả năng sẽ có người vì cô ta công chiếm Phượng quốc!”

“Đúng, cô ta chính là đồ yêu tinh! Nhất định không thể để cho cô ta sống!”

“Đợi lát nữa Hoàng thượng tới, thì hãy bẩm báo với Hoàng thượng, để Hoàng thượng xử tử ả hồ ly tinh này!”

“Hồ ly tinh đáng chết! Hồ ly tinh không biết xấu hổ! Nhìn gương mặt hồ mị kia đã thấy ghét! Làm nữ nhân làm được dâm đãng như cô ta, quả thật là mất hết thể diện! Cũng không biết cô ta đã bị bao nhiêu đàn ông đùa bỡn qua! Tàn hoa bại liễu còn dám dã tâm bừng bừng mê hoặc Hoàng thượng!”

“Còn nữa này, các cô có nghe thấy con hồ ly tinh đó nói gì không? Cô ta nói người đàn ông nào muốn cưới cô ta thì cả đời chỉ có thể có một mình cô ta! Thật đúng là vọng tưởng!”

“Đúng vậy…”

Một đám nữ nhân, cô một câu tôi một câu, nói hết sức cao hứng! Chẳng qua, biểu tình của người người đều hiển hiện rõ muốn lôi Hàn Lăng ra băm vằm!

Người người nói rất là thâm minh đại nghĩa!

Ngụm trà Hàn Lăng còn chưa nuốt xuống, thiếu chút nữa đã phun ra ngoài. Từ lúc từng nữ nhân kia nói những lời vũ nhục, thì ánh mắt nàng đã dần dần u ám, tia sáng giết chóc chợt lóe lên trong mắt.

Ngôn Nhi đứng ở một bên xem cuộc vui, nàng không phải là nhân vật chính, huống chi, nàng cũng cảm thấy Hàn Lăng không giống với những nữ nhân ngu ngốc trong chốn hậu cung này, cho dù Hoàng thượng hàng đêm muốn các nàng thị tẩm, nhưng, nàng chỉ có ghen tỵ, mà không hề lo sợ. Kể từ lúc Hàn Lăng xuất hiện, nàng sợ hãi, nhiều năm nay, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy sợ.

Một đám nữ nhân nói huyên thuyện đến khô cả cổ, một người trong đó đưa tay chỉ Hàn Lăng, giận dữ nói: “Tiện nữ nhà ngươi, mau châm trà cho chúng ta!”

Rất tự nhiên bật lời ra lệnh, tựa như Hàn Lăng chỉ là một đứa nô tỳ, nên mới bị các nàng chỉ điểm.

Hàn Lăng khẽ nâng mi, không hề có bất cứ động tác gì.

Một đám nữ nhân dốt nát thấy vậy, nổi giận! Chỉ Hàn Lăng mắng to: “Con hồ ly tinh chết tiệt nhà ngươi! Một đứa ở, bảo ngươi rót chén trà, mà dám đứng trơ ra đó! Ghê tởm!”

Nói xong, trong đó có người lại không biết sống chết tiến lên, giơ tay lên muốn đánh Hàn Lăng! Một đám nữ nhân sau lưng ồn ào hẳn lên: “Đánh ả! Đáng đánh! Phải dạy cho ả biết thế nào là lễ độ!”

Một cái bạt tay sắp sửa hạ xuống.

Sắc mặt Ngôn Nhi thâm trầm, lòng lại hoan hỉ xem trò hay.

Mà Hàn Lăng từ đầu đến cuối không tỏ vẻ gì, lại nhấc tay lên, mau lẹ nắm cánh tay trắng nõn sắp hạ xuống kia.

Ngón tay khẽ nhúc nhích, trong mắt Hàn Lăng xuất hiện vẻ tàn nhẫn, cổ tay lật một cái!

Nhất thời, tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa xuyên thấu cả nóc phòng, xông thẳng lên trời.

Người người trong điện không ai phản ứng kịp, cũng hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra!

Mà phi tử muốn đánh Hàn Lăng, lúc này đang nức nở kêu rên từng tiếng!

Người người kinh lăng nhìn Hàn Lăng, các nàng không hề thấy nó có động tác gì cả?

Buông tay ra, tay của ả phi tử kia vô lực rũ xuống, hơn nữa, cánh tay mới vừa rồi hẵng còn trắng nõn, giờ phút này đã ứ tím! Chỗ cổ tay lại càng thê thảm khiến người ta không dám nhìn!

Tay của Hàn Lăng vẫn giơ lên, khóe miệng chậm rãi kéo ra tia cười lạnh.

Các phi tử mới vừa rồi vẫn còn phách lối, nhất thời trợn tròn mắt nhìn thấy nụ cười lạnh lùng trên môi Hàn Lăng, tức thì cả người run lên, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên đầu!

Ngôn Nhi kinh ngạc nhìn Hàn Lăng! Nàng thật ác độc, dám đánh cho phi tử kia vỡ cả xương tay! Dù ngự y có tới, muốn nối xương, cũng khó mà làm được! Phi tử này chắc hẳn sẽ mất một cánh tay!

Phi tử bị phế một cái tay bò lăn trên nền đất, đau đến mất cả hình tượng!

“Thật to gan! Dưới con mắt mọi người, dám làm hại hoàng phi! Tội này phải giết!” Trong đám phi tử có người gan lớn, thấy tình hình như vậy, cho là đã chộp được đằng đuôi, lại hô to muốn giết Hàn Lăng!

Nghe vậy, Ngôn Nhi nhìn những phi tử dốt nát này, đám người này rốt cuộc có đầu óc không? Hàn Lăng dám không kiêng kỵ dưới cặp mắt bao người, ra tay giải quyết! Đám này lại muốn chọc tới nàng, thật là không biết sống chết!

Hàn Lăng chậm rãi đứng lên, đảo ánh mắt lạnh lẽo khắp người đám phi tử, nụ cười lạnh băng, sát khí không hề che lấp, “Chẳng lẽ, các ngươi cũng muốn nếm thử một chút tư vị bị người vặn gảy cổ tay? Hôm nay, cái người đang bò lăn ra ở góc tường kia đã tưa tay ra trước mặt ta, mà ta thì lại không đành lòng cự tuyệt! Hiện giờ thân là đứa ở trong miệng các ngươi, ta cũng chỉ có thể cố mà thỏa mãn nguyện vọng của các ngươi!”

Một đám nữ nhân hầu như không thể tin nhìn Hàn Lăng! Nó dám điên đảo thị phi!

Nhưng mà mới vừa rồi, là ai đảo lộn trắng đen, vu hãm Hàn Lăng! Bây giờ Hàn Lăng chỉ là áp dụng giống thủ đoạn trên, đáp trả lại các nàng mà thôi!

Chỉ là, thủ đoạn đáp trả, có chút huyết tinh! Nhưng, tuyệt đối tạo ra được tác dụng chấn kinh!

“Ngươi không phải là người!” Mặc dù sợ, nhưng họ là phi tử, là chủ nhân, về khí thế tuyệt đối không thể thua một đứa ở!

Mây đen cuồn cuộn trong mắt Hàn Lăng, nàng khẽ cười nói: “Vậy các ngươi là cái gì?”

Lúc này, ngoài cửa vang lên thanh âm the thé bén nhọn: “Hoàng thượng giá lâm!”

Một thân ảnh màu trắng theo sau đó bước vào trong điện.

Phượng Hạo Vân vừa tiến vào, liền nhìn thấy phi tử khắp phòng, chân mày khẽ nhúc nhích, thanh âm nhẹ nhàng vang lên: “Có chuyện gì?”

Các vị phi tần vừa thấy Phượng Hạo Vân tới, liền ỷ vào hắn “sủng ái” mà lớn tiếng khóc rống, thêm dầu thêm mỡ nói: “Hoàng thượng, ả tiện nữ này đang uy hiếp bọn thiếp, muốn giết bọn thiếp! Hơn nữa vừa rồi còn phế tay của Vương muội muội! Bây giờ lại muốn giết bọn thiếp! Hoàng thượng! Ngài phải làm chủ cho bọn thiếp!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.