Lãng Quên Hận Thù

Chương 13: Âm mưu



Trong lớp 11a10 các trò chơi đang diễn ra một cách vô tổ chức, nhưng đâu đó vẫn tồn tại một loại khí âm hàn, nó phát ra từ đâu, chính là Hải bò lớp tôi, tôi béo cái má trắng một cách thái quá của Hải bò nhưng nổi trên nền trắng đó lại là những hình tròn thâm tím và đây là kết quả của việc đánh nhau ở quán biza, thấy thế nó nhe răng trợn mắt với tôi rồi la oai oái “mày tính giết bạn bè hả?“.

Nhìn tổng thể cậu ta không khác thường ngày là bao...chỉ là...quá khác thôi.

Tối hôm qua khi Tiến ôm tôi xong bị mẹ già bắt gặp tôi đã phải quỳ hết hai tiếng đồng hồ, rồi mẹ già đặc xá cho tôi đi ngủ nhưng sáng nay đi làm luôn không quan tâm gì tới tôi hết cuộc chiến tranh lạnh này có vẻ rất căng thẳng thêm nữa nghĩ tới cái ôm kì lạ đó mà cả đêm không ngủ được giờ đây mắt tôi thành mắt gấu mèo rồi, bởi không dám nhìn mặt Tiến nên tôi lên chỗ Hải bò tám chuyện nhưng không ngờ mặt nó thảm hơn tôi nhiều chỗ xanh chỗ tím nhìn mà thấy kinh, vì để thỏa lòng ý muốn phá hoại của tôi nên tôi béo cái má của nó nhưng tôi chỉ béo nhẹ thôi mà?, đau đến vậy sao? Ai bảo nó bấy lâu nay làm bao cát cho tôi chuốc hết mọi buồn bực làm gì để giờ đây...lãnh quả.

Nghe cái lớp đang chơi rất chi là vui vẻ này kể là do Hải bò muốn tán đổ một em ở quán biza gần trường thế ra bông hoa này đã có chủ, người yêu của cô em đó xông ra kêu đàn em tụm lại dần Hải bò một trận đừ người, đáng nhẽ ra Hải bò còn đang bị đánh tiếp cơ nhưng may mắn Tiến đi ngang qua gặp được cảnh đó liền giúp Hải bò một tay đánh bại được bọn chúng, sức của Hải bò tính ra cũng không đến nỗi bị bọn chúng đánh thảm đêm thế chỉ là do nó bị ốm hai ngày nay rồi nó nói người nó không có sức, coi như Hải bò may mắn khi gặp Tiến.

“ai bảo mày ngu” tôi làm chuyện xấu xong thì phán một câu không tình nghĩa.

“Lũ bạn vô lương tâm, thấy tao như vậy rồi mà chả đứa nào thèm quan tâm tao cả, cả mày cũng vậy, hừ” nó nói với vẻ mặt tức tối, rồi hừ nhẹ, có lẽ ai chơi trò nấy chẳng ai quan tâm nó nên nó thấy tủi đây mà, chẳng phải cũng tại nó sao?.

“Ai bảo mày buổi sáng sớm mà còn muốn tán gái, mà chọn người nào không chọn lại chọn cái đứa đã có tình yêu của mình rồi” tôi nói một tràng dài rồi kết cho cậu ta một câu “qúa giở hơi“.

“Mày” nó tức tối nhìn tôi chòng chọc. Sau đó như phát hiện ra châu lục mới nó xoa xàm tỏ vẻ bác học nói: “Ái chà chà, sao không về chỗ đi, sao từ nãy giờ còn đeo cặp mà không cất đi, mờ ám mờ ám quá” nói xong nó bước đi ra khỏi chỗ ngồi của mình tiến tới gần Tiến kẻ đang mở to mắt đọc sách 10 vạn câu hỏi vì sao.

Tim tôi giật thóp, tâm trạng thấp thỏm lo lắng, trời mùa đông nhưng tay tôi đã ứa ra mồ hôi lạnh.

Cậu ta không nhìn Hải bò mà nhìn thẳng vào mắt tôi, khuân mặt nghiêng nghiêng đó như được khảm vào mắt tôi, và khi nhìn vào trong đôi mắt của cậu tôi thấy mình như đang chiếm trọn lấy nó, một đôi mắt thật đẹp và hình dáng tôi cũng đang lơ lửng vô định.

“Cậu đi sớm không chở tôi đi học” cậu ta lạnh nhạt như sự việc ngày hôm qua chỉ là do tôi nằm mơ, sau đó cậu ta quay đi.

“Chở gì vậy?” nghe thấy Tiến nói vậy Hải bò quay sang nhìn tôi rồi đưa mắt sang Tiến chờ câu trả lời.

“Không phải việc của mày” tôi tức tối đẩy nó ra tồi vứt cái cặp xuống mặt bàn.

Hải bò thấy vậy mặt trề ra bất mãn “tao đâu hỏi mày tao hỏi Tiến mà”, rồi nó cũng bỏ qua cho tôi.

Tôi liếc nhìn kẻ đang cắm đầu vào quyển sách rồi trợn mắt đe dọa ngầm, tôi chỉ thấy mổn bên sườn mặt của cậu ta nhưng dường như đôi môi cậu ta đang nhếch lên một độ cong hoàn hảo có lẽ tôi nhìn nhầm.

“Tiến ăn bánh Hà làm nè” Hà điệu đà đặt chiếc bánh bông lan còn nóng hổi lên bàn Tiến, tôi thấy được cũng chả hiểu cảm giác của mình là như thế nào nữa.

Nhưng tôi và điệu đà luôn đấu đá nhau bấy lâu rồi và...

“ưm, ngon quá, Điệu đà à tay nghề mày tăng nhiều rồi đấy, cảm ơn nha” tôi đưa một miếng bánh vào trong miệng tận hưởng hương vị chiến thắng.

Khuân mặt điệu đà nổi gân xanh lên nói “mày”, dừng lại một chút nó ổn định lại cảm xúc có lẽ là muốn gây ấn tượng tốt với ai kia đây mà sau đó đôi môi đỏ chót nhếch lên châm biếm “mày nghĩ mày là người yêu Tiến thật sao, hừ, mày chẳng phải là đồ ngoài nói một đường trong nghĩ một nẻo sao, đồ giả tạo“.

Mắt tôi nheo lại cho thấy tôi đang rất tức giận vì sao? Có lẽ là vì nó nói trúng tim đen của tôi, tôi chột dạ tôi muốn trốn tránh.

“Hà, cùng một lớp sao mày có thể nói như vậy” Hải bò dù đang đau đớn xoa mặt nhưng cũng bất bình thay tôi.

“Chả liên quan gì tới mày” Hà điệu đà liếc Hải Bò bằng ánh mắt sắc lạnh.

Tôi tuy tức giận nhưng điều nó nói là thật, tức giận thì được gì chứ? Tôi ngồi vào ghế úp mặt vào cặp... ngủ.

Nhìn vào thì sẽ thấy tôi chịu nhiều uất ức nhưng thực ra tôi...quá buồn ngủ rồi có câu chửi của Hà điệu đà có lẽ tôi sẽ ngủ được thế là tư thế tôi đang ngủ đã để lại trong lòng mọi người vi già cũng có lúc yếu đuối.

Do tiết học đầu tiên là của thầy Dũng thầy chủ nhiệm lớp tôi dạy, nhưng 3 tiết học liên tiếp rồi mà thầy cứ nghỉ mãi, và tiết này cũng vậy, chẳng biết lí do vì sao nhưng được cái cơn buồn ngủ của tôi đã thuyên giảm khi ngủ bù ở tiết này.

Tỉnh rồi sao, khi tôi còn đang mơ màng mắt nhắm mắt mở thì Tiến lên tiếng hỏi làm tôi tỉnh hẳn ngủ, thật sự...rất mất tự nhiên.

“Chuyện hôm...qua, hôm...qua cậu” tôi ấp úng mở miệng nói nhưng mắt thì nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là hàng cây bàng lá rụng lác đác trông rất đẹp mắt, và nó cũng làm cho tôi bớt đi chút căng thẳng trong lòng.

Nghe tiếng cười phì tôi nhíu mày quay sang nhìn cậu ta, thấy vậy cậu ta hắng giọng nói “cậu đừng nghĩ linh tinh chỉ là ngày hôm qua tôi có uống chút rượu nên nhìn gà hóa cuốc tôi nhớ em gái tôi“.

“Nhưng hôm qua cậu đâu có mùi rượu” tôi cảm thấy thắc mắc.

“Cậu quên chai reff rồi sao nó có tác dụng khử mùi rượu” cậu ta giải thích cho tôi nghe.

“Ờ, à mà câu nói khi...đó thì cậu giải thích thế nào“.

“Câu nói gì, à câu nói đó sao, cũng có gì lạ đâu, mặt cậu chồng chéo lên mặt em gái tôi đó nên... như vậy đó...” cậu ta giải thích qua loa, nhưng rồi tôi cũng bỏ qua không truy cứu vấn đề này nữa.

Khi cả hai đang im lặng thì Thùy mọt sách cao giọng hét to cho cái lớp đang ồn ào quá mức này “cả lớp im lặng” thế rồi nó quét một vòng qua cả lớp và dừng lại ở tôi bước tới gần tôi nó mỉm cười nói “Vi già à mày đồng ý thay Trinh hát song ca với Tiến rồi đúng chứ, chương trình này còn kèm thêm múa nữa, chúng ta bàn chuyện này đi“.

“Cái gì, song ca với Tiến, chẳng phải tao hát một mình sao?” tôi trợn mắt khiếp sợ.

“Đúng rồi, Tiến hát hay như ca sĩ nghe thử rồi, hai người múa hiện đại nhé” nó nói một câu tỉnh bơ mà làm cho tôi 'máu lên tới não' tôi rít lên “Phan Anh Kiều Trinh” nhìn quanh cả lớp thì chả thấy Kiều Trinh đâu, trốn rồi.

Tới nước này rồi thì...tìm cách trốn việc thôi, tôi chả thích làm việc với cậu ta chút nào.

Suy nghĩ lại thì...hôm nay là ngày 27/11 ớ qua 20/11 lâu rồi mà nhỉ, sao còn phải diễn văn nghệ nữa nhỉ, 20 không diễn thì thôi mà để 29 mới diễn, tôi đưa ra thắc mắc trong lòng “sao giờ còn phải diễn văn nghệ nữa, qua 20/11 lâu rồi mà“.

Và giờ thì ánh mắt của cả lớp đổ dồn vào tôi, có lắc đầu, có diễu cợt, có ngạc nhiên nhưng sau đó tất cả đều dùng ánh mắt 'con này không chữa được' sau đó đồng loạt quay đi.

Thùy mọt sách lắc đầu nói “cũng không trách được mày, mày được mệnh danh là vô cảm mà“.

Sau đó nó nhìn tôi rồi lấy trong cặp chiếc ipas ra đưa cho tôi xem và tôi đọc được dòng thông báo từ diễn đàn trường “trường trung học phổ thông........... xin thông báo vì sân khấu đang trường đang được tu sửa nên tạm giời buổi mitting của 20/11 sẽ được giời lại vào ngày 29/11 năm 20xx, những tiết mục đã được xét duyệt sẽ diễn vào ngày đó, mong các em học sinh cùng quý thầy cô giáo chuẩn bị tốt về mặt thời gian“.

Đọc xong bản thông báo tôi đã hiểu tại sao ánh mắt lũ bạn nhìn tôi thế rồi, đúng là tôi vô cảm thật đến chuyện sân khấu của trường bị hư hỏng mà cũng không biết, chả biết mắt tôi mấy ngày nay để đâu nữa.

Giọng tôi ỉu xìu không sức sống nói nhỏ “nhưng mà người được duyệt là Trinh với Tiến mà“.

Trinh lấp ló ở cửa lớp giờ mới có can đảm bước vào lớp rồi lôi tôi xoành xoạch ra cửa cuối cùng dừng lại ở gốc cây bàng nó nói “mày cũng biết tao thích...anh Nam...” sau đó nó cười toét miệng “nên tao không muốn anh Nam thấy tao thân mật với người khác giới...” vừa nói nó vừa xoắn hai tay lại với nhau mặt thì đỏ ửng...haiz thiếu nữ biết yêu là thế.

Nó nói tiếp “mà lần trước anh Nam thấy tao múa với Tiến có vẻ anh ấy ghen nên rất tức giận” rồi nó nhìn tôi bằng ánh mắt cún con “mày giúp tao đi, lớp mình chỉ có mày hát hay thôi, đi mà...“.

Nhìn nó như thế tôi...không thể từ chối nổi nên miễn cưỡng đồng ý “ừ“.

“Yêu mày nhất nhoa”nó nói.

“Hơn thầy Nam không” tôi trêu chọc.

Thấy vậy nó trợn mắt trừng tôi.

A...tôi hối hận rồi.

Chuẩn bị vào lớp thì tôi thấy bóng hình của Lê Mĩ Vân trông chị ta có vẻ sốt ruột. Nhìn tôi mắt chị ta đáng lên rồi bước tới gần tôi nói nhỏ “anh Lâm Anh muốn gặp cô bé”, trong mắt chị ta lóe lên chút ánh sáng gì đó như tính kế.

Tuy nghe tới cái tên đấy làm tôi không thích nhưng phải công nhận nó có ảnh hưởng tới tôi.

“Gặp tôi làm gì, không hứng thú” tôi lên giọng đều đều.

Mắt chị ta tối lại nhưng rồi môi chị ta đua ra một lời nói chua xót “anh ấy bị ốm rồi, rất muốn gặp em, chẳng phải...” chị ta chưa nói xong thì đã bị tôi kéo đi, và có lẽ mục đích của chị ta đã đạt được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.