“Hả?”
Nghe được yêu cầu hỗ trợ của Diệp Lân, Giang Chấn Nam không lộ ra vẻ khó xử, thay vào đó chính là vẻ mặt hưng phấn, ông ta vội vàng hỏi: “Yêu cầu chú làm cái gì?”
Diệp Lân ho khan một tiếng, nói: “Thật ra cũng không có gì, chỉ hy vọng về sau trên sự nghiệp chú có thể quan tâm một ít đến công ty Thịnh Thế. Dù sao chú cũng là đại gia giàu nhất Giang Thành, tùy tiện thực hiện một chút hoạt động kinh doanh cũng đủ nuôi sống công ty hậu cần Thịnh Thế.”
Giang Chấn Nam cũng không dò hỏi gì nhiều, vội vàng gật đầu nói: “Đây là chuyện nhỏ thôi. Hoàn toàn không thành vấn đề!”
Bên cạnh Giang Uyển Uyển lại ngây dại một lần nữa.
Cô đã gặp qua cha mình đàm phán với các ông chủ của công ty khác, biết trong thương trường cha mình là dạng người gì, từ trước đến này ông ấy chưa từng hào phóng như vậy.
“Rốt cuộc tên này có lai lịch gì, chỉ bởi vì cứu cha mình một lần đã làm cho cha mình dễ dãi với anh ta?” Giang Uyển Uyển nghi ngờ trong lòng, cô càng thêm tò mò về Diệp Lân.
Diệp Lân nói cảm ơn, sau đó ba người bắt đầu dùng cơm bình thường.
Đồ ăn của khách sạn Marriott này thật sự đỉnh cao, hương vị của nó khá ngon.
Thời gian trôi qua trong vô thức.
……
8 giờ tối! Khu vực ngoại ô Giang Thành, trong một nhà máy bỏ hoang.
“Đoàng!”
Minh Tiểu Nam dùng một chân đá văng cánh cửa sắt trước mặt ra, đồng thời cả người nhảy vào bên trong phòng. Trên người cô mặc một bộ đồ màu đen bó sát người, hoàn toàn phác họa rõ nét dáng người lả lướt quyến rũ của cô.
Trên lưng cô cõng hai thanh đao một dài một ngắn! Hoàn toàn không giống với dáng vẻ thường ngày của cô. Đây chính là đồng phục tiêu chuẩn của ‘Người Gác Đêm”!
“Sao rồi!” Phía sau cô, Chiết Thu Vũ cũng ăn mặc giống vậy nhảy vào bên trong nhà máy, mở miệng hỏi.
Sau một lúc lâu, ánh mắt của bọn họ dừng ở cách đó không xa, sắc mặt hơi thay đổi!
Ở chỗ đó, dưới ánh đèn mờ nhạt có một người mặc trang phục nam của Người Gác Đêm nằm trên mặt đất. Nhưng đã không có hô hấp!
“Đây là người thứ bốn.” Ánh mắt của Chiết Thu Vũ có chút khó coi, nói: “Để cho bọn họ xử lý đi, chúng ta trở về cương vị của chính mình. Không cần rút dây động rừng, tất cả hành động theo kế hoạch.”
“Tôi sợ đến lúc đó anh Diệp Lân không muốn phối hợp.” Minh Tiểu Nam mím môi trên nói: “Anh ấy vừa mới ly hôn, lại…”
Chiết Thu Vũ trực tiếp đánh gãy lời nói của cô, giọng điệu lạnh như băng nói: “Anh ta dám không phối hợp!”
….…
Ăn cơm xong, vốn dĩ Diệp Lân định rời đi nhưng hình như Giang Chấn Nam thật sự muốn tác hợp cho hắn và Giang Uyển Uyển, Giang Chấn Nam cười nói: “Hai đứa đều là người trẻ tuổi, thời gian vẫn còn sớm, hai đứa đi ra ngoài chơi một lúc đi. Nghe nói hình như bên này mở một quán bar rất lớn? Người trẻ tuổi đều thích đi, Uyển Uyển con dẫn Diệp Lân đi chơi một chút! Cha đi trước.”
Nói xong, ông ta trực tiếp mở cửa đi ra.
“Cha… Con!” Phản ứng đầu tiên của Giang Uyển Uyển là từ chối, nhưng đột nhiên cô nghĩ lại, xem có thể dò được lai lịch của Diệp Lân không, sau đó xoay cổ, gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười tươi, hỏi: “Cũng được, dù sao thời gian còn sớm, chúng ta đi quán bar chơi một chút?”
Diệp Lân nghĩ dù sao cũng không có việc gì, hơn nữa còn có người đẹp làm bạn, gật đầu nói: “Cũng được!”
Trên mặt Giang Uyển Uyển lộ ra nụ cười tinh quái, hai người nhanh chóng rời khỏi khách sạn. Giang Uyển Uyển mang theo Diệp Lân đi đến quán bar.
Quán bar Minh Mị là quán bar lớn nhất Giang Thành!
Nghe nói ông chủ của quán bar này, Vương Chấn, trước kia từng là một xã hội đen, sau đó thì hoàn lương. Nhưng cho dù như vậy, bây giờ ở Giang Thành cũng không ai muốn trêu chọc phải ông ta.
Ở quán bar này gần như không có người dám gây rối làm loạn, vì vậy rất nhiều người trẻ tuổi nguyện ý đến đây.
Khi đến nơi, bên trong quán bar đã truyền đến từng đợt âm thanh ầm ĩ bốc lửa.
Hai người đi vào bên trong quán bar, rất nhanh người đẹp cấp bậc như Giang Uyển Uyển đã hấp dẫn không ít sự chú ý.
Bọn họ tìm một hàng ghế, sau đó Giang Uyển Uyển đã gọi rất nhiều rượu. Hai người ngồi xuống!
Vừa định ngồi xuống, Giang Uyển Uyển đã mở miệng nói: “Cái đó, anh cứ uống một mình trước đi, tôi đi wc.”
Tất nhiên Giang Uyển Uyển không phải đi wc, cô chạy đến wc, sau đó lấy điện thoại ra gọi điện, nói: “Alo, Hiểu Vi, mau đến đây, tớ ở quán bar Minh Mị! Nhanh đến đây nhảy disco!”
“Ha ha, còn lâu mới tin cậu, cậu còn chưa bao giờ đi quán bar!” Bên kia điện thoại, âm thanh không tin tưởng của một cô gái vang lên.
“Tớ thật sự ở quán bar Minh Mị, cậu không nghe thấy tiếng ồn ào bên tai tớ hay sao? Tớ nhờ cậu chút, sau khi cậu đến đấy thì giúp tớ chuốc say một người!” Giang Uyển Uyển cười hì hì nói.
“Chuốc say? Cậu coi trọng đàn ông nhà ai? Tính chuốc say người ta rồi làm thịt hả?” Bên kia điện thoại lại hỏi.
“Biến biến biến, cậu cho rằng tớ là cậu chắc.” Giang Uyển Uyển bĩu môi nói: “Tóm lại cho cậu 20 phút, tớ ở chờ cậu ở cửa quán bar, nhanh lên!”
……
Diệp Lân ngồi trên ghế, tự rót một chén rượu cho mình, Giang Uyển Uyển gọi rượu tất nhiên là vô cùng quý. Diệp Lân nhìn thoáng qua, phát hiện phần lớn là rượu mạnh!
Hắn mỉm cười, đoán được phần nào suy nghĩ của Giang Uyển Uyển!
Nhưng hắn cũng không quá để ý, mặc dù đã ba năm hắn không uống rượu nhưng từ trước đến nay hắn chưa bao giờ say!
Đợi một lúc, hắn phát hiện Giang Uyển Uyển vẫn chưa trở về, cau mày nói: “Cô gái nhỏ này táo bón hay sao?”
Ngay sau đó hắn lại nói tiếp: “Nghĩ đến em gái xinh đẹp cũng phải đi ị phân mình lại đau lòng!”
Hắn không chú ý đến bốn người đang ngồi trên hàng ghế dài ở vị trí đối diện.
Đúng vậy, chính là bốn người Hàn Thạc, Lâm Vân Nguyệt, Chu Duyệt và Trần Nghị.
Trần Nghị đang không ngừng rót rượu cho Chu Duyệt, ý đồ thuận lợi làm thịt được Chu Duyệt trong đêm nay.
“A, đó không phải là Diệp Lân hay sao?” Đúng lúc này, đột nhiên Hàn Thạc chỉ vào Diệp Lân ngồi cách đó không xa.
Lâm Vân Nguyệt nhìn qua, hơi nhăn mày lại!
Sinh sống với Diệp Lân ba năm, trước nay chưa thấy Diệp Lân uống rượu.
“Một người ngồi uống rượu ở kia, xem ra là mượn rượu giải buồn.” Hàn Thạc nói, lại nắm chặt ôm lấy vòng eo của Lâm Vân Nguyệt.
Hai mắt Trần Nghị rực sáng, lộ ra một nụ cười lạnh lẽo, nói: “Thiên đường có lối cậu ta không đi, ngày hôm qua cậu ta làm tôi mất hết mặt, hôm nay lại làm ra vẻ trước mặt tôi. Tôi đang suy nghĩ nên dạy bảo cậu ta một trận kiểu gì đây, không nghĩ đến cậu ta tự mình đưa đến cửa.”
“Cậu định tìm người đánh anh ta?” Hai mắt Hàn Thạc rực sáng hỏi.
Trần Nghị nở nụ cười lạnh lùng, nói: “Không cần tìm người, bây giờ quán bar Minh Mị này đang được cháu trai Vương Chấn là Đào Đăng Vân quản lý, tôi quen biết cậu ta!”
“Không phải cậu nhìn không thuận mắt cậu ta hay sao?” Hàn Thạc nhăn mày lại hỏi.
“Đó là bởi vì cậu ta cũng có ý với Trâu Thiến Thiến, vừa lúc tôi cũng theo đuổi nên mới có chút không hợp nhau. Nhưng bây giờ nếu cho cậu ta biết bạn trai của Trâu Thiến Thiến là Diệp Lân, cậu nói cậu ta sẽ thế nào?” Trần Nghi nở nụ cười ác độc! Sau đó đứng lên đi lên tầng hai của quán bar!