Diệp Lân ngây ra, hắn giơ điện thoại rồi lại nhìn Giang Uyển Uyển!
Lúc này hắn mới hiểu sao Giang Uyển Uyển lại gọi hắn qua đây, làm gì có chuyện đặc biệt gọi hắn qua chơi, đây là hoàn toàn dùng hắn như súng.
Hiển nhiên, quá trình bày tỏ này đã được sắp xếp từ lâu, e là Giang Uyển Uyển trên tầng đã sớm biết rồi, sau đó cô ấy gọi cho Diệp Lân một cú điện thoại, bảo Diệp Lân qua đó một chút.
Trong lòng Diệp Lân chửi như tát nước, đã muốn nhanh chân chuồn đi.
Mọi người đều nhìn hắn, Trần Nghị trên đất cũng trông thấy hết tất cả, khi nhìn thấy Diệp Lân, anh ta ngớ ra chửi: “Sao đi đâu cũng thấy tên nhãi này vậy! Cậu ta không phải là bạn trai của Trâu Thiến Thiến sao?”
Ngay lập tức, ánh mắt anh ta lại hơi sáng lên: “Xem ra tôi đoán không sai, hắn là bạn trai mà Trâu Thiến Thiến mời đến! Chỉ là tại sao hôm qua lúc ở quán bar Đào Đăng Vân lại khúm núm với cậu ta, quan hệ giữa cậu ta và Giang Chấn Nam là gì?”
Chỉ trong chốc lát mà trong đầu anh ra nảy ra vô vàn ý tưởng, chỉ là anh ta không nói thành lời!
Chỉ là vừa hay có thể mượn tay Lam Tinh dạy dỗ cậu ta một phen.
Ở bên kia, Giang Uyển Uyển trực tiếp khoác tay Diệp Lân, Diệp Lân muốn giãy ra nhưng Giang Uyển Uyển lại bám thật chặt. Đồng thời cô thấp giọng nói: “Anh đã giúp chị Thiến Thiến rồi thì cũng phải giúp tôi một chút!”
“Tôi giúp cô cái quỷ!” Diệp Lân bĩu môi.
Lúc Lam Tinh trông thấy Giang Uyển Uyển khoác tay Diệp Lân thì mặt tái hẳn đi, hắn đen mặt nhìn Diệp Lân.
Diệp Lân ho khan một tiếng: “Tôi không phải bạn trai cô ấy, anh đừng hiểu lầm, tôi với cô ấy không có quan hệ gì đâu.”
Nhưng hiển nhiên Lam Tinh nghe không lọt tai, anh ta nhìn chằm chằm Diệp Lân, ánh mắt như toé lửa!
“Thằng nhãi này được lắm, phụ nữ của tao mà cũng dám động vào, chờ đấy cho tao.” Lam Tinh lập tức uy hiếp.
“Ai là người phụ nữ của anh, ăn nói sạch sẽ chút đi.” Giang Uyển Uyển lạnh lùng lườm anh ta một cái, sau đó cô nhìn sang Diệp Lân rồi nói: “Anh yêu à, chúng ta lên văn phòng đi, em mang bữa trưa tình yêu cho anh đó!”
Nửa câu sau tởm đến độ Diệp Lân nổi cả da gà.
Đồng thời cũng khiến Lam Tinh trợn cả mắt.
Anh ta theo đuổi Giang Uyển Uyển nhiều năm vậy rồi nhưng Giang Uyển Uyển cũng chưa bao giờ nói với anh ta bằng giọng điệu như vậy, anh ta vừa ghen tỵ lại tức giận.
“Mẹ kiếp!” Anh ta nghiến răng chửi một câu đồng thời vẫy vẫy tay.
Rất nhanh đã có một đám người vây quanh đằng sau anh ta.
Mắt Giang Uyển Uyển biến lạnh, nói: “Lam Tinh, anh muốn động tay động chân ngay trước công ty chúng tôi phải không?”
“Chỉ cần bây giờ thằng nhãi này chia tay với em, anh đảm bảo nó có an toàn rời đi.” Lam Tinh phẫn nộ nói.
Diệp Lân cạn lời luôn, kẻ này đúng là mất não, ông đây đã giải thích rồi mà cuối cùng anh ta cũng chăng nghe lọt câu nào.
“Vây quanh đây làm gì, không muốn làm nữa à?” Đúng lúc này, một giọng nói có phần uy nghiêm vang lên.
Giang Chấn Nam mặc vest đi giày da đi đến từ cửa vào toà Tả Tự, ông ta nhíu mày nhìn Lam Tinh rồi hỏi: “Lam Tinh, cậu chạy đến chỗ chúng tôi dương oai đấy à?”
Lam Tinh cắn răng, nhìn Giang Chấn Nam rồi đáp: “Chú Giang ạ, là chú từng nói có thể gióng chống khua chiêng mà theo đuổi Uyển Uyển cho nên cháu mới tới đây, nhưng Uyển Uyển lại nói em ấy có bạn trai, chú xem xem, cái loại như vậy có xứng với Uyển Uyển không?”
Mới đầu Giang Chấn Nam có hơi bất ngờ, sau đó ông ta nhìn sang bên Giang Uyển Uyển!
Diệp Lân cũng bất đắc dĩ nhún vai với ông ta.
Mà trong mắt Giang Chấn Nam lại hơi lộ vẻ kinh hỉ, sau đó ông ta nhìn Lam Tinh rồi nói: “Tôi nói có thể theo đuổi Uyển Uyển nhưng cũng không bao gồm cả cậu, cậu mau chóng cút khỏi đây cho tôi, nếu không tôi gọi bảo vệ đuổi cậu đi!”
“Chú Giang!” Sắc mặt Lam Tinh hơi đổi.
“Ai là chú cậu, mau cút đi.” Giang Chấn Nam nói xong lại nhìn đám người đang vây xem: “Còn đứng ngơ ra đấy làm gì, đều không muốn làm nữa phải không?”
Đám người vội vàng tản ra.
Lúc này Giang Chấn Nam mới nói: “Không nhìn ra à? Uyển Uyển có bạn trai rồi, về sau đừng tìm con bé nữa, Uyển Uyển theo cha lên tầng!”
Ý cười trên mặt Giang Uyển Uyển loé lên rồi nhanh chóng biến mất, sau đó lại trở về dáng vẻ lạnh lùng. Cô khoác tay Diệp Lân đi đến toà Tả Tự.
Trong lòng Diệp Lân không còn gì để nói, xem ra hắn không thể không làm cây súng này rồi.
Lam Tinh này không não, phòng chừng hắn có giải thích thì anh ta cũng không tin thành ra hắn lười giải thích.
Đương nhiên Lam Tinh không dám huênh hoang trước mặt Giang Chấn Nam, chỉ là khi Diệp Lân đi lướt qua, anh ta đen mặt nói: “Mày chết chắc!”
Diệp Lân nhún vai tỏ ý chẳng sao cả sau đó hắn đi theo giang Uyển Uyển vào trong toà Tả Tự, đại sảnh toà Tả Tự, Giang Chấn Nam nhìn hai người rồi nói: “Khụ khụ, không ngờ hai đứa lại xác định quan hệ nhanh chóng như vậy.”
Mặt Giang Uyển Uyển hơi ửng lên, cô vừa định giải thích thì Giang Chấn Nam lại nói thêm: “Diệp Lân đừng lo lắng, chú vô cùng hài lòng với cháu, không có gì lộn xộn, hay là trong hai ngày này hai đứa bỏ chút thời gian đi lĩnh giấy kết hôn, thuận tiện làm tiệc cưới luôn!”
Khoé miệng Diệp Lân giật giật mấy cái, rốt cuộc Giang Chấn Nam này muốn gả con gái đi đến cỡ nào chứ.
“Cha à!” Mặt Giang Uyển Uyển đỏ bừng vội buông tay đang khoác Diệp Lân ra: “Cha nói bừa gì đấy, chỉ là con thấy Lam Tinh lại chạy tới quấy rầy nên mới nhờ Diệp Lân giúp mình ứng phó chút thôi.”
“Không phải gọi đến, mà là lừa đến.” Diệp Lân cạn lời.
Giang Chấn Nam ngẩn ra, sau đó ông ta lắc đầu nói: “Ài, đúng là già rồi, không hiểu được thế giới của mấy người trẻ các con, không hiểu nổi! Hai đứa cứ nói chuyện đi, ta đi trước!”
Nói xong, ông ta nhìn hai người đầy ý tứ sau đó mới xoay người rời đi.
“Cảm ơn nhé!” Lúc này Giang Uyển Uyển mới nói với Diệp Lân: “Xem như chúng ta hoà.”
“Cô ném cho anh phiền phức lớn vậy mà còn nói hoà nhau.” Diệp Lân bất lực mà nói.
“Anh không biết đấy thôi, Lam Tinh này đáng ghét vô cùng, tôi quen anh ta lúc còn học đại học, sau đó chỉ cần có con trai tiếp cận tôi đều sẽ bị anh ta doạ dẫm, đánh đập, thành ra bây giờ quanh tôi chẳng có bạn là nam nào cả.” Giang Uyển Uyển nói: “Hôm nay thấy anh ta đến đây tôi chỉ nghĩ ra anh thôi.”
Nói xong, cô lại bĩu môi nhìn Diệp Lân rồi nói: “Hơn nữa, Hiểu Vi nói với tôi là hôm qua khi có người ám sát anh chạy nhanh lắm, anh nợ tôi một ân tình, hôm nay xem như hoà nhau.”
Diệp Lân thầm cười khổ, tính tình hắn vốn lười nhác cũng lười giải thích với Giang Uyển Uyển, hắn chỉ nhún vai nói: “Tuỳ cô, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đi!”
“Anh thực sự phải đi à? Đám Lam Tinh vẫn còn ở bên ngoài đấy.” Giang Uyển Uyển nói.
Diệp Lân nhướn mày: “Thôi vậy, tôi ngồi một chút rồi đi sau!”
“Hừ, anh đúng là nhát gan, chẳng trách hôm qua chạy trối chết, đúng là không biết sao cha em lại khách sáo với kiểu người như anh.” Giang Uyển Uyển nhìn hắn, vẻ mặt kỳ quái: “Thôi quên đi, dù sao anh cũng giúp em một chuyện, em còn phải cảm ơn anh, tối em mời anh ăn cơm tiện đưa anh đi ngắm đại mỹ nữ xinh đẹp như xem!”
Đương nhiên Diệp Lân chẳng tin mấy lời bốc phét của cô, nhưng vì giúp mấy người Chiết Thu Vũ đảm bảo an toàn cho Giang Uyển Uyển nên hắn vẫn đồng ý.
“Vậy được rồi, anh với em cùng lên văn phòng đợi một lúc đi!” Giang Uyển Uyển nói rồi xoay người!
……
Ở bên ngoài lúc này, đám người Lam Tinh đen mặt rời đi, còn về trước cửa đầy hoa dưới đất đương nhiên bọn họ cũng chẳng thèm dọn dẹp gì hết.
Đám người tìm một quán bar gọi mấy em gái hầu rượu, chơi cả trưa trong quán bar.
Lam Tinh ngồi bên kia, tay phải ôm một cô nàng ăn mặt s3xy, sắc mặt cực xấu!
Trần Nghị ở sau lại gần nói: “Anh Tinh, anh cũng đừng tức giận, Diệp Lân kia cũng chỉ là một thằng kém cỏi thôi.”
“Diệp Lân? Mày đang nói cái thằng bên cạnh Uyển Uyển? Mày quen nó à?” Lam Tinh ngạc nhiên hỏi Trần Nghị.
“Vâng!” Trần Nghị lễ phép châm một điếu thuốc cho Lam Tinh, nói: “Nó là chồng trước của bạn gái hiện tại của Hàn Thạc, lúc trước làm bốc vác ở công trường, sau không biết thế nào giả làm bạn trai của Trâu Thiến Thiến rồi tham gia vào bữa tiệc ông Giang tổ chức hai ngày trước, hình như ông Giang cũng quen nó….”
Ánh mắt Lam Tinh hơi chuyển: “Bởi vì nó nên mày mới bị ông Giang đánh ra khỏi bữa tiệc à?”
“Vâng ạ, ông Giang không mời anh là vì có chút thành kiến với anh.” Trần Nghị vội nói: “Hôm qua ở quán bar em định dạy dỗ nó một lượt, cũng là ông Giang gọi điện cho Đào Đăng Vân nói Diệp Lân là bạn ông ta, nên em mới bị Đào Đăng Vân đánh một trận, chẳng qua Đào Đăng Vân sợ ông Giang chứ không phải sợ anh ta!”
“Nói vậy thì thằng đó không có bối cảnh gì đúng không?” Mắt Lam Tinh thoáng qua chút âm hiểm! Sau đó anh ta dùng lực nắn miết đùi của em gái trong lòng!
…….
4 giờ chiều, Giang Uyển Uyển đưa Diệp Lân rời văn phòng sớm.
Còn về việc chưa đến giờ tan làm thì cô chẳng sao cả.
Dù sao đây cũng là công ty của nhà cô, hai người lái xe thẳng đến sân bay.
Cửa ra sân bay, Giang Uyển Uyển đầy vẻ mong chờ đứng một bên, cô nói với Diệp Lân ở bên cạnh: “Anh yên tâm, chắc chắn không khiến anh thất vọng, trước kia chị khoá trên và tôi được xưng là hai hoa khôi giảng đường của đại học Lâm Hải đấy!”
Trong lòng Diệp Lân hơi động: “Cô học ở đại học Lâm Hải à?”
“Chẳng lẽ anh cũng thế à?” Giang Uyển Uyển ngạc nhiên: “Chắc không phải đâu nhỉ, người tốt nghiệp đại học Lâm Hải sẽ không đến mức phải đến công trường làm bốc vác!”
Khoé miệng Diệp Lân hơi run lên, hắn không giải thích nhiều, chỉ là Lâm Hải chính là quê hắn mà thôi!
Chẳng bao lâu, có người xuất hiện ở lối ra.
Giang Uyển Uyển vẫy tay với người trong đó!
Đúng lúc này, trong lòng Diệp Tân hơi lay động, sau đó ánh mắt hắn nhanh chóng tập trung vào một người.
Đó là một người phụ nữ mặc váy đó, lúc cô ấy đi ra đã hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người đàn ông, cô đeo một chiếc kính râm, cao chừng 1m7 mấy, dáng người nóng bỏng trong chiếc váy đỏ bó sát, đường nét tinh tế được hiện ra! Đúng là vưu vật nhân gian!
Dường như cô đã quen với ánh mắt như vậy, căn bản không thèm để ý, cô kéo vali đi xuyên qua đám đông.
Diệp Lân cũng nở nụ cười lạnh: “Xem ra cái chết của Hạ Huân khiến lão già Hạ Lan Thiên không ngồi yên được nữa rồi, đến Hoa Hồng Đỏ cũng đến Giang thành!”
“Diệp Lân, anh nhìn đi đâu đấy, mau lên tôi giới thiệu cho anh!” Giang Uyển Uyển nói.
Diệp Lân thu mắt, xoay người, lúc này trước mặt hắn đã xuất hiên thêm ba người, hai nữ một nam!
Đương nhiên lúc Diệp Lân nhìn bọn họ, bọn họ cũng nhìn thấy Diệp Lân, ánh mắt của hai bên đều hơi đổi!
Sau đó, ba người đối diện đồng thời lên tiếng: “Là anh!”