Lang Tế Chiến Thần

Chương 29: C29 Chuyện này do tôi quyết định



“Bởi vì tiệm net này là tôi mở.” Tần Hiểu Vi thản nhiên nói.

Diệp Lân ngây người, tiệm net của người ta, người ta không cho phép mình lên mạng ở đây, mình cũng không thể nói gì được.

Hắn ho khan một tiếng nói: “Được rồi! Vậy tôi đi!”

“Còn nữa, sau này anh tránh xa Uyển Uyển ra một chút.” Tần Hiểu Vi hừ lạnh một tiếng nói: “Chỉ cần để cho tôi nhìn thấy anh ở bên cạnh cậu ấy, tôi thấy anh lần nào sẽ đánh anh lần đấy.”

Diệp Lân quay đầu, lông mày hơi nhíu lại.

Trên thực tế, thân thủ của Tần Hiểu Vi không tệ, cô ta tuyệt đối là đã luyện qua từ nhỏ, chỉ là thân thủ của cô ở trước mặt Diệp Lân, căn bản không tính là cái gì.

Hắn nhún vai ý nói sao cũng được rồi đi về phía cửa!

Bang!

Đúng lúc này, một tiếng động lớn vang lên, Diệp Lân kinh ngạc nhìn về phía cửa, phát hiện ở cửa, một nhóm người đang đi lên lầu!

Cầm đầu chính là Đào Đăng Vân ở quán bar Minh Mị, bên cạnh hắn ta còn có một người đàn ông trung niên hói đầu, trên cánh tay buộc thêm một bao cát.

Diệp Lân hơi kinh ngạc, hắn không có ý định rời đi nữa, mà lại tiến về phía ghế trống bên cạnh, kéo ghế ngồi xuống, bộ dạng như muốn xem kịch vui.

Tần Hiểu Vi nhìn thấy biểu tình của Diệp Lân, hừ lạnh một tiếng, sau đó vui vẻ, không chút sợ sệt nhìn về phía Đào Đăng Vân!

“Tần Hiểu Vi, lá gan cũng lớn đấy!” Đào Đăng Vân cười lạnh, người đi theo phía sau hắn bước vào, trên đường nhìn thấy cái gì liền đá văng cái đó sang hai bên, hiển nhiên, bọn họ đến để gây chuyện.


“Cái chân biết điều một chút, muốn lên mạng thì quẹt thẻ nạp tiền, còn nếu không thì, đi ra ngoài.” Tần Hiểu Vi ngược lại không có quá nhiều e ngại, cô ta đứng ở bên đó, hừ lạnh một tiếng nói.

Đào Đăng Vân nhìn Tần Hiểu Vi, cười lạnh một tiếng, hướng về phía người trung niên bên cạnh hỏi: “Chú Lâm, là cô ta, không sai chứ!”

Người đàn ông trung niên hói đầu gật đầu nói: “Đúng vậy!”

Tần Hiểu Vi nhìn người đàn ông trung niên, nhíu mày.

“Tần Hiểu Vi, bình thường cô hay tới quán bar của tôi, tôi đối với cô coi như cũng khá khách sáo, lúc nên giảm giá cũng giảm giá cho cô.” Đào Đăng Vân cười lạnh nói: “Nhưng vị này là khách của cậu tôi, cậu tôi là ai, tôi nghĩ cô hẳn cũng vô cùng rõ ràng, chú Lâm đang yên yên ổn ổn ở quán bar của tôi uống rượu, cô đánh chú ấy đến mặt mũi bầm dập là có ý gì?”

“Hôm nay cô không cho tôi một lời giải thích, tiệm net này của cô, chỉ sợ không thể mở được nữa.” Đào Đăng Vân nhìn Tần Hiểu Vi.

Tần Hiểu Vi cười lạnh nói: “Lão ta tự động tay động chân với tôi, chuyện này có thể trách tôi sao?”

Đào Đăng Vân nhìn thoáng qua Tần Hiểu Vi, cười lạnh nói: “Ngày nào cô cũng ăn mặc gợi cảm như vậy đến quán bar, không phải là để cho người ta nhìn sao? Chẳng phải muốn được soái ca nào nhìn trúng sao? Mặc mấy bộ đồ gợi cảm như vậy mà lại không muốn cho người khác có suy nghĩ kì lạ? Cô lân la tới mấy soái ca lại không cho người khác lân la tới cô?”

Bên cạnh, Diệp Lân cảm thấy khá chí lý chí tình, gật gật đầu, trong lòng nói: “Mấy lời này quả là có cơ sở!”

Tần Hiểu Vi cười lạnh nói: “Lão ta tìm tôi uống rượu, tôi từ chối thì lão táy máy tay chân với tôi, vì thế tôi mới động thủ.”

Người đàn ông trung niên đứng ở bên kia, hừ lạnh một tiếng nói: “Tiểu Vân, cháu tự mình xem xét mà giải quyết đi!”

Đào Đăng Vân kiêng kỵ nhìn thoáng qua người đàn ông trung niên, sau đó nhìn về phía Tần Hiểu Vi nói: “Không quan tâm lý do cô động tay động chân là gì, tóm lại, cô đánh chú Lâm của tôi, chuyện này không xong đâu, đến ông Giang còn phải nể nang chú Lâm ba phần.”


Diệp Lân kinh ngạc nhìn người đàn ông trung niên kia một chút, hắn nhìn ra được, người này phỏng chừng giống với cậu của Đào Đăng Vân, trước kia là xã hội đen, khí phách ở trên người ông ta khiến hắn có thể cảm nhận được.

Diệp Lân đánh giá ông ta từ trên xuống dưới, khóe miệng hơi nhếch lên.

Tần Hiểu Vi cau mày nói: “Vậy hai người muốn làm gì? Tôi bồi thường tiền là được đúng không.”

Diệp Lân kinh ngạc, anh không ngờ với tính cách của Tần Hiểu Vi lại chấp nhận chịu thua.

Hiển nhiên, cậu của Đào Đăng Vân là Vương Chấn, ở Giang Thành này, quả thật không có ai dám trêu chọc.

“Bồi thường tiền? Chúng tôi để ý đến chút tiền của cô sao?” Đào Đăng Vân nhìn Tần Hiểu Vi nói: “Một đêm, cô ngủ với chú Lâm một đêm, chuyện này coi như chưa từng xảy ra, nếu không tiệm net này của cô, còn có hội quán taekwondo của ba cô, đều sẽ không mở được nữa.”

Sắc mặt Tần Hiểu Vi đột nhiên trở nên khó coi, cô cắn răng nhìn Đào Đăng Vân nói: “Anh nằm mơ!”

Đào Đăng Vân nhướng mày, bên cạnh hắn, chú Lâm kia kéo một cái ghế ngồi xuống, thản nhiên nói: “Tiểu Vân à, chuyện này cháu phải xử lý cho chú hài lòng.”

Trong mắt Đào Đăng Vân lóe lên vẻ dữ tợn nói: “Đập cho tôi!”

“Để tôi xem ai dám!” Sự tức giận hiện rõ trên mặt của Tần Hiểu Vi, cô tiến lên một bước, quát một tiếng ngăn cản động tác của đám người.

Nhưng mà cô chỉ có một người, quản lý mạng ở trước quầy lễ tân đã không thấy đâu, khách đến chơi game cũng lục túc trả tiền rời đi.

Mấy người trẻ tuổi này, hầu hết đều biết Đào Đăng Vân.


Trong đoàn người, có mấy người vây quanh Tần Hiểu Vi.

Thân thủ của cô đúng là không tệ, nhưng dù sao cô cũng chỉ là một người phụ nữ, sau khi đánh ngã hai người đàn ông, cô đã bị mắc kẹt giữa một nhóm người.

“Đập!”

Đào Đăng Vân nói lại một lần nữa.

Trong số những người mà hắn ta mang theo, có người cầm ghế đẩu lên, ném thẳng vào máy bán đồ uống trên quầy.

“Bịch, bịch, bịch…”

Máy b án nước giải khát bị đập vỡ, đồ uống bên trong rơi xuống đất!

Người đàn ông trung niên kia đứng lên, lão ta đi về phía Tần Hiểu Vi, vẻ mặt cười như không cười, đến trước mặt Tần Hiểu Vi, lão ta mở miệng nói: “Tính cách nóng bỏng này của em, quả là kiểu tôi thích, người như vậy ở trên giường nhất định cũng tràn đầy sức sống, rất đơn giản, chỉ cần em đồng ý phục vụ tôi đêm nay, hầu hạ tôi thoải mái, chuyện này cứ vậy mà bỏ qua.”

Đào Đăng Vân thở ra một hơi nói: “Tần Hiểu Vi, tôi biết cô và Giang Uyển Uyển có quan hệ tốt, nhưng chuyện này ông Giang cũng không tiện nhúng tay! Cô mau đồng ý đi!”

“Anh nằm mơ đi!” Tần Hiểu Vi cao giọng nói.

Người đàn ông trung niên li3m môi, vươn tay nói: “Chậc chậc, lớn như vậy, cảm giác chắc chắn không tệ!”

Tay của lão ta giơ lên, hướng thẳng tới trước ngực Tần Hiểu Vi.

“A!” Tần Hiểu Vi hét lên một tiếng, nước mắt nhanh chóng chảy xuống, lúc này hắn cũng có chút hiểu được cảm giác bất lực của cô.

“Háo sắc thì cũng được thôi, dù sao chỉ cần anh tình tôi nguyện thì cũng không phải là chuyện phạm pháp, nhưng ông lại cưỡng ép và phi lễ với con gái nhà người ta, như vậy thì không được rồi.” Lúc này, một giọng nói lười biếng vang lên.

Bàn tay vươn ra của người đàn ông trung niên đột nhiên dừng lại trên không trung, sau đó tất cả mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh.


Người lên tiếng, đương nhiên là Diệp Lân, lúc này hắn đang ngồi trên một cái ghế sofa, trước mặt còn có một bộ máy tính, hắn đưa mắt nhìn về phía bên này.

Tần Hiểu Vi sửng sốt, cô không ngờ Diệp Lân lại chưa rời đi, hơn nữa còn mở miệng ngăn cản trò đồi bại của lão trung niên này.

Nhưng nghĩ đến chuyện đêm đó Diệp Lân lâm nguy bỏ chạy, nội tâm cô lại lạnh lẽo, người đàn ông này chính là một kẻ nhát gan, hắn ở lại đây, có ích lợi gì chứ!

Không đúng, cũng có tác dụng, nếu như hắn gọi điện thoại liên lạc với Uyển Uyển, có lẽ Giang Chấn Nam còn có thể tới cứu cô.

Sau đó, cô vội vàng hét lên: “Diệp Lân, anh mau đi ra ngoài, gọi điện thoại cho Uyển Uyển, bảo ông Giang cứu tôi.”

Đào Đăng Vân ở bên cạnh nhìn thấy Diệp Lân, thần sắc khẽ động nói: “Anh Tân, sao anh lại ở đây, chuyện này anh đừng để ý, anh mau đi đi!”

Chú Lâm cũng nhìn Diệp Lân, hỏi: “Hắn là ai vậy?”

Đào Đăng Vân vội vàng giải thích: “Chú Lâm, anh ấy hình như cũng là bạn của ông Giang, lần trước cháu và anh ấy có chút hiểu lầm.”

“Giang Chấn Nam?” Chú Lâm cười nhạo một tiếng, sau đó nhìn Diệp Lân nói: “Nhóc con, chuyện này cho dù có Giang Chấn Nam ở đây, hắn cũng không quản được, cô gái này động thủ đánh tôi trước, tôi chỉ muốn đòi bồi thường, nhóc mau cút đi, đừng muốn tìm chết mà ở lại chỗ này!”

Diệp Lân cười tủm tỉm đứng lên, hắn hướng về phía Tần Hiểu Vi chớp mắt một cái, sau đó từng bước từng bước đi về phía người đàn ông trung niên, lại nhìn Đào Đăng Vân nói: “Chuyện này do tôi quyết định!”

Lời nói vừa thốt ra, mọi người biến sắc!

Kể cả Tần Hiểu Vi!

Cô vốn tưởng rằng sau khi bị đối phương uy hiếp hai câu, Diệp Lân sẽ không cần nghĩ ngợi mà co chân bỏ chạy. Kết quả cô không nghĩ tới Diệp Lân vẫn ở lại, còn nói muốn quản chuyện này.

Ánh mắt chú Lâm híp lại, Diệp Lân rõ ràng nhìn thấy, trong mắt lão ta có một tia sát ý lóe lên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.