Trên tờ giấy phẳng trước mặt Diệp Lân, mở đầu là số 12, theo sau đó là chín số 0!
Điều này có nghĩa là trong thẻ ngân hàng này, số dư khoảng 12 tỷ!
“Shhh!”
Diệp Lân hít một hơi khí lạnh, cả người xụi lơ trên ghế sa lon!
Mới trước đó, hắn vì 400 đồng mà liều mạng làm việc, khuân hết một xe tải xi măng lớn.
Bây giờ đột nhiên có 12 tỷ rơi xuống đầu Diệp Lân, trực tiếp đánh ngất hắn.
"Kính gửi người dùng kim cương, thực ra số dư bên trong thẻ kim cương anh không cần phải quan tâm đ ến, có rất nhiều đặc quyền dành cho khách hàng VIP bên ngân hàng chúng tôi, với thẻ kim cương, anh hoàn toàn có thể huy động đủ vốn trong ngân hàng...” Lúc này, Trâu Thiến Thiến lên tiếng nhắc nhở.
Mà Diệp Lân căn bản không nghe nổi nữa, con số này đối với hắn mà nói, là con số trên trời!
Vô số ý nghĩ bắt đầu nổi lên trong lòng hắn!
"Tấm thẻ này là có thật, vì vậy người phụ nữ đó không hề lừa gạt mình, mình đã từng là thành viên của tổ chức thần bí, hơn nữa còn vô cùng mạnh mẽ! Ngoài ra mình còn có khối tài sản khổng lồ khó lòng đếm hết được!”
"Hai mẹ con đó bởi vì tiền mà bỏ rơi mình, thậm chí còn chiếm lấy căn nhà mà mình đã vất vả kiếm tiền mua, bọn họ cũng được coi là nhà giàu, không biết sau khi biết mình thực sự là một người giàu có, biểu hiện của họ sẽ như thế nào đây?"
...!
Diệp Lân không chờ được chủ tịch ngân hàng tới để lấy hai vạn tiền mặt, cầm một tấm danh thiếp của Trâu Thiến Thiến rồi rời đi.
Hắn không thể chờ đợi thêm nữa, hắn muốn nói lời tạm biệt với cuộc sống hiện tại.
Trước khi rời đi, Trâu Thiến Thiến nói với hắn, ở Giang Thành, xảy ra bất kì chuyện gì cũng có thể gọi điện cho cô ta, ngân hàng của họ sẽ giúp giải quyết tất cả mọi thứ.
Ra khỏi ngân hàng, hắn bắt một chiếc taxi và đi thẳng đến công trường xây dựng!
Đến nơi, hắn không tiếp tục di chuyển xi măng nữa mà đến phòng bảo vệ lấy lại đồ của mình, những đồ vật hắn giữ lại ba năm trước, trong đây có một vài thứ, hắn phải mang đi.
Vừa đến cửa công trường, Diệp Lân đã nghe thấy một tràng tiếng mắng chửi.
"Cái người tên Diệp Lân kia đâu? Trước đó đã nói trong buổi sáng hôm nay sẽ di chuyển xong một xe tải xi măng này, giờ người đâu rồi? Hắn có còn muốn làm nữa hay không? Làm chậm trễ tiến độ công trình hắn phụ trách được sao?"
Ở cửa, một người đàn ông to béo mặc âu phục, đội mũ bảo hiểm, trên tay còn có một chiếc cặp đang tức giận quát to!
Đây là quản đốc của Diệp Lân tên là Từ Đông, một người cực kỳ khắc nghiệt.
Nợ lương là chuyện thường xuyên xảy ra.
Giữa lúc nói chuyện, một thanh niên thoạt nhìn có chút gầy yếu đi về phía Từ Đông, hắn cười cười nói: "Diệp Lân phỏng chừng có chút việc bận, chờ cậu ta trở về tôi sẽ khuân xi măng cùng cậu ta, thời gian vẫn còn kịp."
Trong lòng Diệp Lân dâng lên sự ấm áp, người này xem như là người bạn duy nhất hắn kết giao trong ba năm qua, tên là Dương Cường.
Họ thường làm việc trên một công trường xây dựng, cũng bằng tuổi nhau, dần dần trở nên quen thuộc.
"Hừ, nhiệm vụ này là giao cho cậu ta, nếu không hoàn thành được, tôi sẽ khấu trừ hai ngày tiền công!" Từ Đông liếc mắt nhìn Dương Cường một cái.
Dương Cường cười gượng một tiếng nói: "Đông ca, chuyện đó, ở bên chỗ anh tôi vẫn còn hơn mười ngàn đồng tiền lương chưa được kết toán, anh xem có thể thanh toán cho tôi một chút không, anh cũng biết con tôi bị bệnh...”
Từ Đông nhướng mày, sau đó mắng: "Hoảng cái gì, hoảng cái gì, công trình còn chưa tới kỳ hạn quyết toán, phía trên không thanh toán tiền cho tôi, tôi lấy đâu ra tiền để thanh toán cho cậu."
"Đông ca, đây là tiền cứu mạng." Dương Cường tiếp tục cười nói.
"Không có!" Từ Đông liếc mắt nhìn anh ta một cái, sau đó từ trong cặp móc ra 500 đồng nói: "Tạm ứng cho cậu 500 đồng."
"Con số này..." Sắc mặt Dương Cường không được tốt lắm.
"Muốn thì lấy, không muốn thì cút con mẹ nó đi!” Từ Đông trừng mắt mắng: "Tôi thấy cậu không muốn làm ở chỗ tôi nữa đúng không!"
"Cậu ấy nói rồi, đây là tiền cứu mạng!" Diệp Lân tức giận thở mạnh một hơi, há miệng nói: "Con người anh thật sự là hết chỗ nói."
Từ Đông xoay người lại, lúc nhìn thấy Diệp Lân, hắn ta trừng mắt nói: "Liên quan gì đến cậu, mẹ nó cậu cũng không muốn làm nữa đúng không...! Buổi sáng giao cho cậu khuân vác, cậu lại lười biếng chạy đi nơi nào rồi, trừ hai ngày tiền công, không phục liền cút đi cho ông!"
Diệp Lân thở hắt ra một hơi, hắn nhìn thoáng qua tấm biển quảng cáo trên công trường, trên đó viết mấy chữ ngân hàng Trung Hải!
Rõ ràng, việc xây dựng của công trường này và ngân hàng Trung Hải có liên quan tới nhau!
Hắn trầm mặt, sau đó đi tới trước mặt Từ Đông, bình tĩnh nói: "Tôi ngứa mắt anh không phải là chuyện ngày một ngày hai, tôi với Dương Cường không làm thì không làm, anh thanh toán tiền công cho chúng tôi là được!”
Từ Đông ngẩn ra, hắn ta hiển nhiên không ngờ Diệp Lân lại dám nói như vậy.
Ngay sau đó hắn ta cười lạnh nói: "Không làm nữa phải không? Vậy không thành vấn đề, cậu và Dương Cường thu dọn đồ đạc rồi cút đi, về phần tiền lương, chờ khi cấp trên thanh toán, tôi sẽ trả cho hai người."
Trong lòng Diệp Lân cười khinh, cái gọi là chờ cấp trên quyết toán rồi mới trả, trên cơ bản được hiểu là sẽ không thanh toán!
Sắc mặt Dương Cường biến đổi, anh ta không ngừng nháy mắt với Diệp Lân, để Diệp Lân không tiếp tục nói nữa.
Diệp Lân vẫn rất bình tĩnh: "Tôi nói là thanh toán cho chúng tôi, ngay bây giờ."
"Tôi không thanh toán thì sao?" Từ Đông khinh thường nhìn thoáng qua Diệp Lân nói: "Cậu đi kiện tôi? Hay là bây giờ, cậu động thủ đánh tôi?"
"Đánh anh?" Diệp Lân thở ra một hơi nói: "Đánh anh, tôi sợ làm bẩn tay mình!"
Ý khinh thường trên mặt Từ Đông càng lộ rõ hơn, hắn ta bĩu môi nhìn thoáng qua Diệp Lân nói: "Vậy thì mau cút đi, ông đây không có thời gian ở đây dây dưa với cậu."
"Đây là anh tự tìm lấy." Diệp Lân thở ra một hơi, hắn lấy điện thoại di động ra, lại tìm được danh thiếp vừa rồi của Trâu Thiến Thiến!
" y yo." Từ Đông nhìn Diệp Lân muốn gọi điện thoại, cười nhạo một tiếng nói: "Chậc chậc, không biết còn tưởng rằng cậu là ông chủ nào lớn lắm đó! Lại còn gọi điện thoại, chẳng phải phế vật cả đời phải đi làm thuê làm mướn cho người ta hay sao? Ồ, không, cậu còn có một người vợ xinh đẹp, đáng tiếc, cậu ở chỗ này của ông đây chăm chỉ lao lực giống như một chú chó để kiếm tiền nuôi vợ, còn vợ của câu chạy đi với người nào cậu cũng không biết! Tôi bắt gặp vợ của cậu và Hàn Thạc nhiều lần thân mật đi dạo phố chung với nhau! Hay là nói, cậu vốn thích kiểu quan hệ như thế?"
Từ Đông khinh thường nhìn Diệp Lân.
Mà một bên khác, Dương Cường biến sắc nói: "Từ Đông, anh đừng có quá đáng!"
Từ Đông nhìn hai người một cái, cười lạnh nói: "Không phải hai người vừa mới nói muốn đi, bây giờ lập tức cút đi cho ông!"
"Thanh toán tiền cho tôi!" Dương Cường thấy Từ Đông muốn rời đi, cũng có chút sốt ruột, nên bọn họ cũng không đoái hoài đến Diệp Lân nữa!
Bất kể là Từ Đông, hay là Dương Cường có quan hệ không tồi với Diệp Lân, đều không để ý tới cuộc điện thoại của Diệp Lân.
Cả hai đều không nghĩ rằng Diệp Lân gọi điện thoại thì sẽ có tác dụng gì.
“Tút...!tút...!tút...”
Điện thoại được kết nối, giọng nói êm tai của Trâu Thiến Thiến vang lên trong điện thoại: "Alo, xin chào Diệp tiên sinh!"
"Làm sao cô biết là tôi?" Diệp Lân hỏi theo bản năng.
"Số điện thoại của tôi không phải là tùy tiện đưa cho người khác, những người có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi đều ghi chú lại, số của anh là số lạ, vì vậy không khó để đoán." Trâu Thiến Thiến kiên nhẫn giải thích.
Diệp Lân yên lặng, anh ho khan một tiếng nói: "Trâu tiểu thư, trước đây cô nói tôi có nhu cầu gì cũng có thể gọi điện thoại cho cô, hơn nữa ngân hàng Tân Hải đều sẽ giúp tôi giải quyết, đúng không?"
"Đúng vậy." Trâu Thiến Thiến nói, "Xin hỏi anh gặp rắc rối gì sao?"
Diệp Lân thở ra một hơi nói: "Cô có biết vườn hoa bốn mùa đang được quy hoạch để xây dựng chung cư không? Tôi làm việc ở đây, tôi thấy nơi này có biển quảng cáo của ngân hàng Tân Hải.
"Tòa nhà này được khai thác dưới quyền của ngân hàng của chúng tôi, anh gặp phải vấn đề gì ở đó sao?” Trâu Thiến Thiến kiên nhẫn dò hỏi.
"Ừ, bên này có một chủ thầu, bắt nạt người lao động, kéo dài thời hạn thanh toán tiền lương của tôi và bạn tôi...” Diệp Lân nhìn thoáng qua Từ Đông cách đó không xa, nhẹ giọng nói.
"Có chuyện như vậy sao?" Giọng điệu lạnh như băng của Trâu Thiến Thiến cất lên: "Ngài hy vọng sẽ xử trí hắn như thế nào?"
"Làm sao để hắn ta có kết cục thảm nhất!" Diệp Lân thở ra một hơi.
"Được, ngài chờ một chút, cho tôi năm phút!" Trâu Thiến Thiến nói xong cúp điện thoại!
Diệp Lân híp mắt, nhìn Từ Đông cách đó không xa, lẩm bẩm nói: "Đây chính là cảm giác có tiền có thế sao?"
Cách đó không xa, Từ Đông và Dương Cường đương nhiên không biết Diệp Lân gọi điện thoại cho ai, cũng không biết Diệp Lân nói cái gì.
Từ Đông đẩy Dương Cường gầy gò ra, mắng nhiếc: "Đừng ở đây nói chuyện với tôi, bắt đầu từ bây giờ, cậu và Diệp Lân cút đi, đừng ở đây làm chậm trễ chuyện của tôi!"
Hắn ta khinh thường nhìn thoáng qua Diệp Lân nói: " y yo, không phải cậu gọi điện thoại sao? Sao gọi xong mà tôi vẫn chưa gặp vấn đề gì thế? Đúng là hai tên phế vật!"
Nói xong, hắn ta xoay người đi vào bên trong công trường!
Sắc mặt Dương Cường khó coi, anh tới gần Diệp Lân, cười khổ một tiếng nói: "Diệp Lân, cậu quá kích động rồi, hắn đang giữ tiền lương của chúng ta, xung đột với hắn bây giờ chỉ sợ tiền không lấy lại được."
Cuối cùng, dáng vẻ của Dương Cường có chút lo lắng, "Hazzz, An An vẫn đang chờ số tiền đó để làm hóa trị tháng này...”
"Không có việc gì đâu." Diệp Lân cười cười nói: "Từ Đông xong rồi!"
"Hả?" Dương Cường sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu, không để lời nói của Diệp Lân ở trong lòng..