Lăng Thiên khoanh chân ngồi trên giường tiến vào trạng thái tu luyện...
Kinh Long Thần Công có mười hai tầng, bắt đầu từ tầng thứ sáu nếu muốn lên thêm một tầng lại khó như lên trời. Lăng Thiên biết rõ dục tốc bất đạt. Nếu cưỡng cầu thì công lực không những không tiến bộ mà còn tạo ra gánh nặng thật lớn với thân thể, thậm chí bị tổn thương. Chỉ có thể bảo trì một loại siêu nhiên tâm tính như có ý như vô tình thì công lực mới có thể tiến bộ. Vô luận là tiến bộ lớn hay nhỏ nhưng tiến bộ vẫn là tiến bộ.
Chỉ là gần đây, theo Ngọc Băng Nhan đến mới phá vỡ tâm cảnh tốt nhất của Lăng Thiên. Huyền âm thần mạch của Ngọc Băng Nhan có hi vọng chữa khỏi rất cao. Lăng Thiên có thể chờ được nhưng Ngọc Băng Nhan lại không thể. Ngay cả luyện chế thành công đại hoàn đan thì đó cũng chỉ là kế sách nhất thời mà thôi.
Tối hôm nay Ngọc Băng Nhan không có về Vệ gia mà ở Lăng gia luôn. Ngay cả hộ vệ đi theo nàng cũng ở lại. Điều này làm cho tiểu viện có chút trống trải trở nên chật chội. Trong vô tình Lăng Thiên cũng không có chỗ để làm việc mà Vệ gia lại càng lo lắng. Đại tiểu thư Vệ Huyên Huyên mang theo người đến mời Ngọc Băng Nhan trở về nhưng Ngọc Băng Nhan lại lấy lý do Lăng Thiên bị thương để 'dày mặt' ở lại đây.
Vệ Huyên Huyên không biết làm gì hơn đành phải ước định xế chiều ngày mai sẽ đến đón Ngọc Băng Nhan hồi phủ.
Trên đỉnh phòng vang lên một tiếng 'răng rắc' như ngói bị đạp vỡ.
Lăng Thiên từ trong trạng thái tu luyên tỉnh lại. Chậm rãi mở hai mắt, thần quang từ trong mắt bạo xạ ra. Thần niệm tản ra tập trung vào người trên đỉnh đầu. Nếu như người này có ý đồ làm loạn thì Lăng Thiên sẽ đem toàn lực đưa hắn đi tế ông bà luôn.
"Công tử! Là ta." Cảm nhận được sát ý sắc bén của Lăng Thiên, người trên phòng vội vàng mở miệng. Đúng là Lăng Kiếm.
Cửa sổ mở ra, Lăng Kiếm nhẹ nhàng bay vào:
"CTrong nhà có việc gì vậy? Ta cảm giác được trong nhà ngoại trừ công tử ra còn có hai vị nhất lưu cao thủ xa lạ tồn tại nữa. Hơn nữa tính cảnh giác lại cao phi thường. Rốt cục là chuyện gì xảy ra? Ta sợ bại lộ hành tích mới từ ngoài tường đi thẳng đến nơi công tử."Lăng Thiên khen một tiếng:
"Lăng Kiếm. Mấy năm gần đây ngươi đã trưởng thành rồi. Phát hiện tình hình không đúng còn biết trở về. Ha ha. Nếu là mấy năm trước thì sợ rằng ngươi từ đại môn đi thẳng vào rồi."Lăng Kiếm không có ý tứ gãi gãi đầu. Một sát thủ lạnh như băng mà ở trước mặt Lăng Thiên lại giống như một tiểu hài tử chưa trưởng thành:
"Công tử quá khen. Chủ yếu là chuyện hôm nay vô cùng quỷ dị. Nhà chúng ta làn đầu tiên đề phòng nghiêm ngặt như thế! Nếu không phải thuộc hạ biết rõ khả năng của công tử thì suýt nữa tưởng rằng trong nhà xảy ra biến cố rồi.""Tiểu công chúa của Ngọc Gia đến nhà chúng ta." Lăng Thiên thản nhiên nói.
"Ồ. Trách không được." Trong mắt Lăng Kiếm đột nhiên toát ra chiến ý nóng bỏng:
"Hai người kia là hộ vệ của tiểu công chúa sao? Công tử. Ta..."Lăng Thiên ngắt lời hắn: "Không được! Hai người bọn họ bây giờ không thể động vào. Bọn họ không phải là đối thủ của ngươi. Kiếm của ngươi một khi phát ra sẽ không rút về được, sát phạt quả quyết. Quả thực chính là kiếm pháp công kích mạnh nhất trên thế giới này. Bọn họ mặc dù không phải là đối thủ của ngươi nhưng khi hai người bọn họ liên thủ lại ngươi phải toàn lực đối phó. Cao thủ quyết đấu thì sanh tử chỉ trong chớp mắt. Bọn họ tất sẽ bại dưới tay ngươi nhưng bây giờ sự an toàn của tiểu công chúa Ngọc Gia là quan trọng nhất. Một khi sinh biến thì chúng ta sẽ bị động vô cùng."
Lăng Kiếm trầm mặt trong chốt lát:
"Ta sẽ chờ! Cuối cùng cũng sẽ có một ngày đó..."Lăng Thiên cười nói:
"Lăng Kiếm. Ngươi chờ đến được ngày này thì lúc đó ngươi sẽ phát hiện hai người bọn họ không phải là đối thủ của ngươi rồi!"Lăng Kiếm sáng mắt lên:
"Công tử. Có phải hay không lại muốn đặc huấn?"Lăng Thiên cười ha ha:
"Không phải. Chính là sát ý vừa rồi của ngươi đến một tình huống mới. Lăng Kiếm, ngươi cũng biết thân thủ của ngươi bây giờ không có đặc huấn nào có thể đề cao trình độ của ngươi nữa. Lực phản ứng và thân thủ nhanh nhẹn đối với ngươi đã không còn hiệu quả nữa. Bây giờ cần phải tăng công lực ngươi lên."Lăng Kiếm tựa hồ có chút mất mát vô cớ. Đối với những đặc huấn của công tử sẽ không còn sản sinh hiệu quả với mình nữa thì có chút tiếc nuối. Lăng Kiếm biết rất rõ tập huấn của Lăng Thiên tàn khốc bao nhiêu. Có thể đào tạo một cao thủ như Lăng Kiếm, mỗi một khắc đều bị bóng ma tử vong bao phủ khiến cho thần kinh luôn căng thẳng không dám thả lỏng chút nào. Loại cảm giác này đối với người bình thường thì đó là một loại dày vò nhưng đối với một cường giả luôn dấn thân trong sinh tử thì chính là một loại kinh nghiệm khó cầu.
"Công tử. Người nói là sát ý của ta đã khiến người nghĩ đến một tình huống mới? Không biết là tình huống gì?" Lăng Kiếm hỏi.
Đôi mắt Lăng Thiên chợt lóe thần quang:
"Ngươi có biết được tình huống sau khi giao thủ với hai người kia?"Lăng Kiếm sửng sốt:
"Không phải công tử đã nói ta sẽ dễ dàng thắng được hai người này liên thủ sao?""Ngươi tất nhiên sẽ thắng dễ dàng hai người này nhưng mà ngươi phải trả một giá như thế nào?" Lăng Thiên hỏi ngược lại.
"Vì mệnh lệnh của công tử cho dù chết cũng không sao. Mệnh của Lăng Kiếm sớm đã thuộc về công tử rồi." Lăng Kiếm cơ hồ trả lời theo tiềm thức.
Lăng Thiên lắc đầu:
"Ngươi sai rồi. Hai người kia là nhất lưu cao thủ, với bản lĩnh của ngươi thì cuối cùng nhất định sẽ thắng nhưng phải trả một giá rất đắt. Có thể là..." Lời vừa nói khiến cho Lăng Thiên sửng sốt. Nên biết rằng ở kiếp trước Lăng Thiên bị gia tộc mình bán đứng, bị huynh đệ tay chân của mình vũ nhục nên trong lòng sớm đã không còn tình huynh đệ nào cả. Lăng Kiếm mặc dù đối với hắn luôn trung thành và tận tâm nhưng vì mình có ân với hắn lại thêm công sức tẩy não nữa mới có thể khiến cho hắn trả lời nhanh như vừa rồi. Chẳng lẽ chính mình đã chính thức xem Lăng Kiếm là một huynh đệ thủ túc sao? Nếu không thì tại sao mình lại không thể bỏ quân cờ này được?
Hai người không nói tiếng n
"Chuyện làm xong hết rồi..." Lăng Thiên vẫn là người đầu tiên khôi phục bình tĩnh, thản nhiên hỏi. Câu hỏi này cũng là một câu khẳng định. Bởi vì Lăng Thiên chưa bao giờ hoài nghi khả năng làm việc của Lăng Kiếm. Mà Lăng Kiếm cũng chưa từng làm cho Lăng Thiên thất vọng. Hơn nữa với thực lực của Lăng Kiếm đi đối phó với Nam Cung Nhạc chẳng khác nào đi giết gà lại dùng súng cối. Nếu không thể thành công thì đó mới là lạ.
Lăng Kiếm cười hắc hắc:
"Đầu của Nam Cung Nhạc đã bị ta ném xuống sông rồil công tử, có một việc ta vẫn không rõ. Mong công tử chỉ giáo!"Lăng Thiên mở mắt nhìn Lăng Kiếm ý bảo hắn tiếp tục.
"Thực lực của Nam Cung Gia dường như cũng quá yếu đi. Hộ vệ của Nam Cung Nhạc lại không thể ngăn cản được một kiếm của ta. Công tử không cảm giác được chuyên này có chút kỳ quặc sao?" Lăng Kiếm có chút nghi hoặc.
Nguồn: http://truyenfull.xyz"Nam Cung gia dù sao cũng không phải là Ngọc Gia. Cũng không phải là Thiên Phong Quốc, thực lực hơi yếu một chút. Cũng không phải trong bất kỳ gia tộc nào cũng có đông đủ cao thủ. Bất quá Nam Cung thế gia khẳng định sẽ có cao thủ chân chính tồn tại. Đây là điều không hề nghi ngờ. Về phần những hộ vệ tùy thân của Nam Cung Nhạc lại yếu như vậy thì cũng thấy rõ một hoàn khố đệ tử như Nam Cung Nhạc hắn không phải là nhân vật trong yếu gì trong gia tộc. Gia tộc cũng không coi trọng hắn." Lăng Thiên trầm ngâm nói.
"Ồ." Lăng Kiếm gật đầu:
"Công tử. Chuyện đã làm xong rồi thì ta cũng nên quay về biệt viện thôi."Lăng Thiên cười nói, ngữ khí ôn hòa: "Không vội. A Kiếm, hai chúng ta mấy năm qua mới ở chung một chỗ, ngoại trừ mấy lần nói chuyện trắng đêm với ngươi thì cũng ít có lúc nào trao đổi cả. Nhất là từ sau khi ngươi diệt Huyết Hoa Đường đã rời khỏi biệt viện, cả ngày bôn ba bên ngoài. Ăn cơm gió sương, ngủ ngoài trời đêm. Khổ cực cho ngươi rồi. Tối nay hai chúng ta thoải mái uống rượu một phen đi. Mấy năm nay ngươi làm việc cật lực rồi, cũng phải nghỉ ngơi một chút."
Đôi mắt Lăng Kiếm đỏ lên, nghe được tâm ý từ trong những lời nói này của Lăng Thiên: "Trí tuệ của công tử như biển, học thức thiên nhân. Đối với Lăng Kiếm có đại ân tái tạo. Cho dù tan xương nát thịt cũng cam lòng. Như thế nào có dũng khí xưng huynh đệ với công tử. Ta không có việc gì cả. Vô luận là làm việc gì o công tử đều là do Lăng Kiếm ta cam tâm tình nguyện. Ta vĩnh viễn là thanh kiếm của công tử.
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử