Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 123: Trò khôi hài nơi cửa thành



"Vút!" Hộ vệ ngồi trên xe ngựa quất mạnh roi lên những con ngựa kéo xe ở phía trước làm chúng hí dài môt tiếng. Bốn ngựa đồng thời dùng sức làm cho xe chầm chậm di chuyển.

"Lăng công tử. Chậm đã!" Một tên trung niên nhân đi ra khỏi đám người. Lăng Thiên vừa nhìn thì thấy đó chính là một đại quản sự của Dương Gia. Hắn gọi là Dương Vân. Người này bình thường vẫn đi theo vuốt đuôi Dương Vĩ, không chuyện xấu hổ nào không làm. Những việc Dương Vĩ làm thì hơn phân nửa là chủ ý của người này. Theo lời nói của Lăng Thiên thì người này đầu bị thương, chân nổi mủ. Xấu xí cực kỳ.

"Có việc gì sao?" Lăng Thiên cúi đầu. Roi ngựa trong tay không ngừng gõ gõ lên giày mình, con mắt cũng không thèm hướng đến hắn. Dường như đang nói chuyện với không khí.

Trong lòng Dương Vân phẫn nộ. Đối với vị hoàn khố đứng trước mặt này đau đầu không thôi. Cơ hồ muốn phóng tay cho hắn đi qua, cần gì phải tự chuốc khổ thế này? Nhưng nhớ đến nghiêm lệnh của Dương Không Quần bắt hắn điều tra Lăng Thiên thì hắn không thể làm gì hơn đành phải nhẫn nại nói: "Công tử cũng biết đêm qua Dương Gia chúng ta xảy ra đại sự nên hôm nay mới tiến hành lục soát ở cổng thành cũng là việc bất đắc dĩ. Tiểu nhân chỉ là một hạ nhân thôi. Mong công tử giơ cao đánh khẽ để cho tiểu nhân hoàn thành nhiệm vụ. Mong công tử thông cảm."

Lăng Thiên trợn mắt nói: "Đại sự? Đại sự gì? Là lão bất tử Dương Không Quần chết

Một câu nói xui xẻo cực kỳ khiến cho Dương Vân tức giận muốn bốc cháy, đôi mắt muốn phun lửa. Hắn không thể làm gì khác hơn đành phải cúi đầu để tránh cho Lăng Thiên nhìn thấy bộ dáng phẫn nộ kia. Nhưng thân thể không thể khống chế được có chút run rẩy: "
Công tử nói đùa. Gia chủ nhà ta có thân thể cường tráng, xuân thu cường thịnh. Mười năm sau cũng khó có được khuyết điểm nào thì sao có điều ngoài ý muốn được? Bất quá, tiểu nhân nói chính là khách nhân của Dương Gia chúng ta là Nam Cung Nhạc Nam Cung công tử bất hạnh bị người khác ám sát mà chết."

Lăng Thiên ồ một tiếng thật dài: "
Thì ra là thế. Tên hoàn khố kia đã chết. Ta nhìn thấy đã biết hắn đoản mệnh mà. Trời giúp người mà. Ha ha. Được rồi, vậy chẳng phải đại tiểu thư của các ngươi phải quả phụ sao? Nghe người ta nói người này có thể thành hôn với con gà đó chứ. Dương Vân hả? Bổn công tử nghe xong lời này rất cao hứng. Người đâu, thưởng bạc cho hắn đi."

Cả người Dương Vân run lên kịch liệt, miệng phùng lên thật lớn, một ngụm máu ở trong đó mà lại không dám phun ra. Đôi mắt trừng trừng nhìn Lăng Thiên. Dường như muốn từ trên thân thể của hắn cắn xuống một miếng thịt. Đám hộ vệ Dương Gia bên cạnh cũng xanh mặt, tay nắm chặt chuôi đao. Một đôi mắt tràn ngập sát khí nhìn Lăng Thiên.

Vương Thông đang đứng một bên tiến lên đưa cho hắn một thỏi bạc: "Đây là công tử nhà ta thưởng cho. Còn không mau tạ ơn đi!"

Khóe mắt của Dương Vân như muốn rách ra. Hắn theo tiềm thức đẩy bàn tay của Vương Thông ra. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.xyz

Lăng Thiên thấy vậy đột nhiên giận dữ. 'Vút' một tiếng đánh roi ngựa xuống khiến cho gương mặt Dương Vân xuất hiện một vết máu: "
Công tử thưởng mà ngươi dám không lấy? Muốn chết sao? Nhìn ta như vậy làm gì? Muốn cắn hả? Xem thử các ngươi có gan đó không? Cút ngay! Nam Cung Nhạc chết hay không thì có liên hệ gì với bổn công tử? Hắn đã chết, lão tử rất vui vẻ! Hắn cầu thân không phải là muội tử của bổn công tử. Các ngươi ở đây dám ngăn cản ta là do ai ra lệnh?"

Dương Vân che mặt, đôi mắt toát ra quang mang cừu hận như muốn phát tác tại chỗ. Từ trước đến nay, Dương Vân hắn làm đại quản sự của Dương Gia thì trong Thừa Thiên kinh thành cũng là một nhân vật bá chủ. Những quan viên bình thường khi nhìn thấy hắn đều phải chào hỏi từ xa thì sao có thể chịu được sỉ nhục này? Nhưng người trước mắt ngay cả thiếu chủ Dương Vĩ, chủ tử Dương Lôi của hắn... thậm chí cả lão chủ tử Dương Không Quần cũng phải kiêng kỵ không thôi. Dương Vân có trách nhiệm dò xét Lăng Thiên thôi thì nào dám lỗ mãng?

Hít một hơi thật sâu, cố hết sức để cho tâm tình bản thân bình tĩnh một chút. Trong miệng phát ra tiếng cười so với khóc còn khó nghe hơn: "Lăng công tử nói giỡn rồi. Công tử đại nhân đại lượng chắc chắn sẽ không làm khó cho tiểu nhân..."

"
Nói giỡn? Ha ha, thật sự là tức cười.Dương Vân. Ngươi là con ta hả? Ta không có hứng thú chơi đùa đâu. Mau tránh ra một bên cho ta. Nếu không tránh thì đầu của ngươi cũng rơi xuống đất." Lăng Thiên cười tàn nhẫn lộ ra hàm răng trắng. Ánh mặt trời phản xạ lại như một hàm răng của mãnh thú đang chờ nuốt người.

Lăng Thiên biết với sự can đảm bình thường của Dương Vân thì giờ phút này sợ rằng mình đi quá chậm đó chứ. Nào có lá gan đứng ra ngăn cản lại? Lúc này vẫn còn kiên trì như vậy đó đương nhiên là lệnh dò xét của Dương Không Quần. Chỉ cần mình thoáng nhượng bộ một chút thì lão cẩu kia sẽ hiềm nghi ngay. Cho dù không có hiềm nghi thì người của Dương Gia cũng nói lại cho Nam Cung gia nghe được thì lập tức trở thành hiềm nghi lớn nhất. Đến khi đó thật sự là...

Cho nên Lăng Thiên tuyệt đối không thể làm cho người khác hoài nghi được. Ngược lại cần phải ngang ngược hơn rất nhiều. Dương Không Quần muốn đưa Lăng Thiên ta ra đối phó với Nam Cung thế gia? Ta há có thể để cho ngươi toại nguyện được.

"Người đâu. Đem mấy chân chó này của Dương Gia đánh cho lão tử. Đánh mạnh vào!" Lăng Thiên hét lớn, miệng cười tàn nhẫn: "Nữ tế của Dương Gia chết đi muốn trút giận lên người bổn công tử sao? Các ngươi đúng là con chó mù mắt mà. Đánh cho ta. Đánh mạnh vào! Đánh cho mạnh, bổn công tử sẽ có thưởng!"

Lăng Thiên ra lệnh một tiếng làm cho Vương Thông cùng Lý Khánh đang cầm đầu đám hộ vệ hưng phấn hẳn lên. Vương Thông hét lên một tiếng. Không nói hai lời liền đánh một bạt tai Dương Vân. Âm thanh dễ nghe cực kỳ.

Dương Vân bị đánh phải quay tại chỗ mấy vòng. Một chân chống xuống đất rồi ngã xuống từ từ. Hai mắt trợn tròn lên, máu tươi từ khóe miệng tràn ra. 'Phụt' một tiếng phun ra một ngụm máu với mấy cái răng.

Vương Thông hung tợn mắng: "Công tử thưởng cho mà cẩu nô tài ngươi không biết nói lời cảm ơn còn ỷ trượng con chó nào cản đường công tử nhà ta, mạo phạm sư phó công tử. Dương lão gia bình thường đều giáo dục các ngươi vậy sao? Thật sự là làm mất mặt lão Dương Không Quần kia mà. Hôm nay Vương gia gia sẽ thay chủ tử Dương Không Quần giáo huấn hạ nhân một trận. Sau này khi đi ra ngoài phải biết trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu. Đừng tưởng rằng làm một con chó cho Dương Không Quần là rất giỏi. Đừng nói là ngươi, cho dù lão gia ngươi cũng không có tư cách này. Dám vô lễ với công tử nhà ta thì hôm đánh cho ngươi nở hoa luôn."

Hắn vừa mắng thì dưới chân cũng không nhàn rỗi chút nào. Đôi giày quân phục giẫm lên mặt Dương Vân như điên. Dương Vân chỉ kịp kêu lên một tiếng bi thảm 'Cứu ta...tha mạng...' liền hôn mê bất tỉnh.

Đám hộ vệ Dương Gia thấy Lăng gia động thủ cũng không nhịn được. Trong nháy mắt tức giận lao ra. Vốn đám hộ vệ ở sau lưng Lăng Thiên đang vân vê tay, nhìn thấy Vương Thông đánh Dương Vân thì hâm mộ vô cùng. Lại nhìn thấy người bên Dương Gia lao lên cũng không thèm chào hỏi gì mà lao ra ẩu đả. Nhất thời tiếng la hét khắp nơi, không thể nào vãn hồi được.

Nơi cửa thành trở thành chiến trường của hai nhà Lăng Dương. Tiếng hô hào, tiếng rên rỉ, tiếng nắm tay bàn chân rơi vào người hòa lẫn vào nhau tạo thành một khúc giao hưởng...

Lăng Thiên vẫn không có xuống ngựa, hắn giục ngựa chạy qua chạy lại giữa đám ẩu đả. Trên khuôn mặt tuấn tú có bốn phần đắc ý, ba phần tàn nhẫn, ba phần hưng phấn. Trong miệng lại hùng hùng hổ hổ, roi ngựa trong tay lại nhắm thẳng vào đầu người Dương Gia đánh xuống như mưa! Một roi rơi xuống thì sẽ có máu thịt bay tán loạn! Đám hộ vệ Dương Gia đối với mấy tên hộ vệ Lăng Gia còn dám hoàn thủ nhưng vị oan gia này thì bọn chúng chỉ biết trốn.

"Hảo nô tài! Bổn công tử đánh là để mắt ngươi rồi mà còn dám trốn!" Lời nói kiêu ngạo như vậy đương nhiên là từ miệng của đại hoàn khố Lăng Thiên đại công tử rồi.

Hộ vệ hai nhà ẩu đả một phen sớm đã đẩy bọn lính đang trông cửa thành ra khỏi cửa rồi. Bọn họ xa xa xem cuộc chiến nhìn thấy vậy thì ai dám lên khuyên? Ai dám? Nhìn thấy người động thủ là Lăng Thiên đại công tử đó? Cô phụ của người ta chính là Đương kim thiên tử. Hắn đánh người từ trước đến giờ đều đánh giữa thanh thiên bạch nhật. Một tháng cũng có ít nhất một hai vụ. Sớm đã không còn là chuyện mới mẻ gì nữa.

Trên tường thành đột nhiên xuất hiện một loạt đầu ló hăng hái nhìn hai nhà ẩu đả. Nhìn thấy hoàn khố công tử Lăng Thiên đầu đội lệch mũ, trong miệng không ngừng đọc tam tự kinh, âm thanh vang dội. Ngay cả vạt áo trước ngực cũng mở ra một nửa. Roi ngựa trong tay giương lên hạ xuống liên tục như gió qua rừng trúc. Mỗi người chặc lưỡi không thôi. Quả thực không hổ là đệ nhất hoàn khố mà. Phải là thiên hạ đệ nhất hoàn khố cũng không quá đáng.

Lăng gia bên này chỉ có một trăm mười người. Người Dương Gia ở cửa thành cũng chỉ có một trăm mười người, nhân số ở hai bên cũng tương đương nhưng thực lực cao thấp thấy rất rõ ràng. Lại có Lăng Thiên tự mình tọa trấn nữa. Trong vô hình tạo ra áp bức với người Dương Gia. Lăng Thiên phóng ngựa chạy khắp nơi giữa trận ẩu đả tùy ý huy động roi ngựa nhưng không một ai dám ngăn cản vị công tử này. Mỗi một người đều biết cùng với hộ vệ Lăng Phủ đánh một trận cho dù thắng thua thì cũng thôi. Nhưng nếu bị thương vị đại công tử này chỉ sợ Dương Không Quần cũng không thể sắp xếp chu toàn được. Càng huống chi mọi người đều biết lão gia họ là ai. Phỏng chừng khi đụng đến đại hoàn khố này cũng không cần chờ người Lăng Gia tìm đến thì hắn đã giết mình trước để bồi tội rồi. Tránh được nên tránh, vạn nhất tránh không được thì chịu một hai roi cũng tốt hơn phải bị mất mạng.

Trận ẩu đả này hai bên đánh nhanh mà kết thúc cũng nhanh. Thực lực chênh lệch quá lớn, hộ vệ Lăng Gia mặc dù có vài người bị thương nhưng người của Dương Gia có thể đứng vững cũng không nhiều, nằm ngổn ngang dưới đất.

Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.