Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 137: Đại chiến thảm liệt



"Đến lúc đó. Người trong võ lâm chém giết đạt đến tình trạng không thể thừa nhận được nữa nên cuối cùng nghĩ ra biện pháp liên hợp lại. Khi ấy các môn phái của Thiên Phong đại lục đều do một môn phái tên là Thiên Ngoại Thiên cầm đầu kết hợp lại thành một liên minh thật lớn. Tất cả võ lâm nhân sĩ đều gia nhập vào đó. Thanh thế to lớn vô cùng. Đối với hai đại lục khác tranh đấu dễ dàng bẻ gãy tất cả..."

"
Mà hai đại lục khác dưới tình huống này liền không cam lòng yếu thế. Tất cả đều tự tổ chức phản kháng lại. Những môn phái võ lâm của Thiên Dương đại lục lấy Thiên Thượng Thiên làm chủ. Mà Thiên Tinh đại lục chúng ta lấy Vô Thượng Thiên làm chủ. Từ đó, ba đại lục đều tập hợp võ lâm cao thủ lại tranh đấu. Thậm chí ngay cả cao nhân ẩn sĩ cũng không ngoại lệ. Vì vậy một trận đấy quy mô lớn trước nay chưa từng có diễn ra."

Nói đến đây Diệp Khinh Trần có chút cảm khái, không nhịn được nắm vò rượu rót liền hai chén uống cạn. Lăng Thiên ngồi đối diện cúi đầu lẳng lặng nghe. Hắn biết được đã đến thời khắc mấu chốt cho việc tranh đấu của võ lâm ba đại lục.

"Ba phương không ngừng giao chiến không ngừng có người chết. Cừu hận kết càng sâu, hơn nữa không thể hòa giải được. Cùng lúc đó, sự giao tranh của ba đại lục càng ngày càng kịch liệt. Lúc đầu có hai phương liên hợp lại đối kháng một phương nhưng đến lúc đó đều tự mình tranh đấu. Dưới tình huống luân phiên giao chiến khiến cho bình dân chết rất nhiều. Rất nhiều vùng đất phồn hoa chỉ trong vài năm đã trở thành nơi hoang vu không một bóng người. Rốt cục ba đại lục cũng thấy được nếu cứ tiếp tục như vậy sợ rằng cả thế giới sẽ bị diệt vong. Bởi vậy liền thông báo cho nhau đạt thành ước định sẽ dốc toàn lục đánh một trận trên biển. Một trận quyết định thiên hạ. Thắng làm vua thua thuần phục!"

"
Tin tức này truyền ra khiến cho thiên hạ chấn động. Nhưng những võ lâm của ba đại lục đều có thâm thù đại hận đã đến tình trạng không chết không thôi. Tất cả nhân vật yếu gần như chết không còn. Ngay cả một ít tuyệt đỉnh cao thủ cũng bị chém giết chết gần một nửa trong lúc tranh đấu quyết liệt. Ngay khi tin tức quyết chiến của ba đại lục truyền ra thì nhân sĩ võ lâm không cam lòng chịu yếu thế đồng dạng đưa ra quyết chiến không chết không thôi. Địa điểm quyết chiến chính là núi Mạc Không tại Thiên Phong đại lục. Thời gian ba đại lục đều thống nhất cùng nhau. Bất quá thắng bại lại không giống như trước kia. Người thắng tồn tại, người thua phải lưu lại tính mạng. Sanh tử quyết chiến không chết không thôi."

Hai tiếng thở dài đồng thời vang lên từ Lăng Thiên và Diệp Khinh Trần. Trong chốc lát này trái tim hai người như cùng hướng về trận quyết chiến sinh tử ngàn năm trước của các tiền bốicảm thấy bi ai vô cùng. Nhiệt huyết dâng trào không nhịn được nâng chén cùng cạn.

"Tới ngày đó. Những võ lâm cao thủ sống sót của ba đại lục khoảng hơn hai vạn người đều đến, không một ai lâm trận chạy trốn cả. Môn chủ Thiên Ngoại Thiên Môn Mộng Khai Thiên còn chưa nói xong lời khai trận thì hơn hai vạn võ lâm nhân sĩ kia thấy kẻ thù của chính mình liền đỏ mắt. Tiếp theo đó là trận sát phạt đầy máu tanh kinh thiên động địa!"

"Đó là một trận đánh trước đây chưa từng có. Không có đường lui cho bất cứ ai. Mỗi người đều tử chiến. Trên núi Mạc Không nhất thời mây đen, sương mù bao phủ khắp thiên địa. Bảy ngày bảy đêm chém giết thảm thiết. Những cao thủ võ lâm dưới trướng Thiên Thượng Thiên của Thiên Dương đại lục không còn một ai. Kể cả Thiên Thượng Không môn chủ Âm Tuyệt Không đạt đến cảnh giới siêu phàm nhập thánh, đột phát tiên thiên đỉnh cũng phải bỏ xương cốt tại núi Mạc Không này!"

"A..." Lăng Thiên hít một ngụm không khí lạnh. Sớm đã đoán được trận chiến này thảm khốc vô cùng nhưng cũng không ngờ đến tình trạng như vậy. Cao thủ võ lâm của cả đại lục lại không còn một ai sống sót. Ngay cả võ lâm tông sư đã đột phát Tiên thiên cảnh giới cũng không tránh thoát. Điều này quả thực không thể tin tưởng nỗi...

Thần sắc Diệp Khinh Trần ảm đảm nói tiếp: "Đến sau đó thì những người còn lại của hai bên đều không còn lực tái chiến nữa. Tất cả chỉ còn lại một hơi thở để sống thôi, ngay cả di chuyển đầu ngón tay cũng khó. Hai bên bất đắc dĩ ngưng chiến nhưng đến lúc đó những võ lâm cao thủ còn sóng sót của hai đại lục còn không đến một ngàn người. Trong đó còn có rất nhiều người bị thương nặng, càng có nhiều người đang trong tình trạng 'hồi quang phản chiếu'. Những người mạnh mẽ hơn cũng mang thương tích đầy người. Đệ nhất môn phái của Thiên Phong đại lục Thiên Ngoại Thiên hơn một ngàn người cũng chỉ còn môn chủ và hai vị hộ pháp mà thôi. Mấy trăm người khác đều là môn nhân của các môn phái nhỏ khắp đại lục. Những nhân vật võ lâm của Thiên Tinh đại lục chúng ta sau trận chiến chỉ còn lại chín người kể cả môn chủ Vô Thượng Thiên Tôn Chánh Dương. Mỗi người đều bị trọng thương rất nặng, võ công không thể khội phục lại như xưa."

"
Hai vị võ lâm đại tông sư nhìn thấy cảnh tượng thê thảm như địa ngục kia liền thất thanh khóc rống lên. Đấm ngực giậm chân. Hai người đối mặt với hài cốt tràn ngập núi lập lời thề những môn phái sau này của hai người tuyệt không tham gia bất kỳ sự phân tranh nào của thế gian đồng thời nghiêm lệnh cho những nhân vật võ lâm còn sống không được trả thù nhân vật võ lâm nếu như không có việc gì cũng không được hành tẩu trên giang hồ nữa! Núi Mạc Không của Thiên Phong đại lục được đổi tên thành Vô Hận Sơn. Ý nói từ đây về sau, những nhân vật võ lâm ở tại đây không được lưu giữ cừu hận trong lòng. Nguồn: http://truyenfull.xyz

Lăng Thiên thở dài một hơi, trên thế giới này không thấy được võ lâm cao thủ tồn tại là do ngàn năm trước. Lại có một chuyện xưa bi thảm như vậy...

"Từ đó, có thêm mười mấy tên cao thủ vì trọng thương mà buông tay. Sau khi trở lại Thiên Tinh đại lục hơn nửa tháng thì tin tức quyết chiến của ba đại lục ở trên biển liền truyền ra ngoài. Ba đại lục tham chiến gần trăm vạn người đều đồng quy vu tận. Còn sống cũng không quá mấy vạn. Những tướng quân, nguyên soái cầm quyền tham chiến không một ai còn sống. Máu tươi nhiễm đỏ cả biển, trải qua mấy tháng vẫn không đổi màu. Thi thể chất đống dưới đáy biển cũng không có ai quan tâm. Từ đó về sau, khu vực đó được gọi là Huyết Hồn Hải. Ba đại lục vẫn chưa gượng dậy nổi."

Diệp Khinh Trần lặng yên bưng chén rượu lên uống liền ba chén thở dài không thôi. Lăng Thiên nghe đến nhập thần. Nghĩ đến cảnh những tiền bối của ba đại lục với kim qua thiết mã tranh đấu ngàn dặm thì trong mắt không nhịn được có chút hồng. Cả đời có thể oanh liệt chiến đấu thì cuộc đời còn gì bằng? Sống có gì vui chết có gì khổ?

Lúc này Diệp Khinh Trần lại không chú ý đến ánh mắt của Lăng Thiên, dùng âm thanh nhỏ chậm rãi nói tiếp: "Từ đó về sau hơn mười năm. Tất cả các đại lục đều im lặng, nghĩ ngơi lấy sức. Bất quá trong các quốc gia đều có nhân tài dẫn dắt hơn mười năm. Trăm năm sau thì phong vân trên đại lục lại xuất hiện. Một lần nữa thực hiện thanh trừ nhưng lần này chỉ là ở trong các môn phái võ lâm mà thôi. Còn bị giới hạn trong đại lục cũng không lan đến cả thế giới cho nên đều vô sự."

"
Những nhân vật từ Vô Hận Sơn trở về. Sau khi trở lại quê quán của bản thân chuyện thì chuyện đầu tiên chính là hạ tổ huấn tất cả những con cháu đời sau không được tham gia tranh đấu giữa các quốc gia, không được tham gia đấu tranh chính trị. Ẩn cư tại núi rừng sống bình thản cả đời. Nếu đi ngược lại tổ huấn, thiên địa đồng thời trừng phạt."

Lăng Thiên gật gật đầu. Thầm nghĩ những lão gia may mắn sống sót này đều là những người sáng suốt. Mặc dù tổ huấn này có chút nghiêm khắc nhưng có thể cam đoan gia tộc của mình hưng thịnh không bao giờ suy

"
Nhưng tại lúc này lại có hai gia tộc có thế lực lớn nhất vì những nhân vật trọng yếu trong gia tộc gần như đã chết trong tay đối phương gần như không còn gì. Thù sâu như biển không chịu thỏa hiệp đường sống. Đến cả Thiên Ngoại Thiên của Thiên Phong và Vô Thượng Thiên đồng thời ra mặt hòa giải mà vẫn không làm ra chuyện gì."

"
Không thể làm gì hơn, hai đại cao thủ đồng thời cảnh cáo: Bình thường hai gia tộc không được tranh đấu mà chỉ cách một giáp mới được phái mười tên đại biểu ra quyết chiến một lần. Đối phương bị thua trong trận quyết chiến này phải hành lễ với bên thắng với tư cách là hậu bối. Trong khi quyết chiến thì sanh tử tại trời. Không được cố tình suy tính trả thù. Nếu đi ngược lại Thiên Ngoại Thiên và Vô Thượng Thiên sẽ đồng thời ra tay tiêu diệt hai gia tộc thành đất bằng, không còn tồn tại nữa. Sau gần ngàn năm, hai gia tộc này đều tuân theo ước định nên cũng rất an ổn."

"
Xin hỏi tiền bối hai gia tộc này là..." Lăng Thiên cầm chén rượu trên tay có vẻ như hỏi rất tùy ý. Trong lòng hắn gần như đã xác định đây là Bắc Ngụy Ngọc Gia và Thiên Phong Chi Thủy. Trong lòng Lăng Thiên xuất hiện câu nói của Tiết Lãnh trong buổi tối hôm đó: Ước định ngàn năm của tổ tông, ba đời đánh nhau. Chẳng phải đúng với việc này sao?

Quả nhiên, Diệp Khinh Trần nói: "
Hai gia tộc này là Bắc Ngụy Ngọc Gia ở Thiên Tinh Đại Lục và một võ học thế gia truyền thừa ngàn năm tại Thiên Phong đại lục - Thủy Gia, gọi là Thiên Phong Hữu Thủy. Nhớ năm đó, Thiên Phong Hữu Thủy, Thiên Tinh Hữu Ngọc. Thủy Ngọc tương phùng nhân gian vô sanh! Những lời này vang vọng khắp nơi. Không người nào không biết, không người nào không hiểu.

Trong lòng Lăng Thiên thầm nghĩ: Quả nhiên là vậy! Hắn không nhịn được hỏi: "Ta biết võ công tiên sinh đã đạt đến cảnh giới tuyệt đỉnh siêu phàm nhập thánh. Xin hỏi tiên sinh nhìn võ công thiên hạ như thế nào? Đánh giá như thế nào? Có phân chia cấp bậc nào không?"

Diệp Khinh Trần thở dài một tiếng: "Tuyệt đỉnh? Siêu phàm nhập thánh?? Có mấy người có dũng khí đánh giá đây? Lão phu mặc dù không tự coi nhẹ mình nhưng tự hỏi bản thân còn chưa đạt đến cảnh giới này. Quay lại cuộc chiến thảm thiết ngàn năm trước. Ba đại lục đều bị tổn thương nguyên khí, mười loại võ công tuyệt thế thì có bảy tám loại thất truyền. Không còn cách nào tái hiện trên nhân gian nữa."

Quyển 2: Lăng Thiên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.