Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 174: Hàm nộ xuất thủ



Thân thể Lăng Thiên vừa động, trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách năm trượng, bàn tay trắng nõn mang theo khí thế như di sơn đảo hải ầm ầm đánh xuống. Gọn ghẽ lưu loát, lại không có chút dấu hiệu nào.

Ngọc Mãn Thiên chỉ cảm thấy thân thể thiếu niên vừa mới nhích động thì thủ chưởng đã tới trên đỉnh đầu mình. Tựa hồ như nó vốn ở chỗ này.

Hắn hét lớn một tiếng, Thu Sầu kiếm huyễn hóa ra một đạo cầu vồng phá không chém lên.

Lăng Thiên bạch y tung bay, tại không trung cực kỳ linh hoạt, khẽ uốn thắt lưng, nhất thời lăng không thay đổi phương hướng, kình lực không giảm chút nào lại điên cuồng đè xuống.

Ngọc Mãn Thiên hú lên một tiếng quái dị, trường kiếm trong tay phải trong nháy mắt thuận thế như tia chớp đâm ra, tả chưởng cũng ngưng tụ toàn thân công lực còn sót lại vung ra nghênh đón. Không có chút trì hoãn, quả nhiên có phong phạm nhất đại cao thủ.

Lăng Thiên khóe miệng nhếch cười, tay trái theo một quỹ tích kỳ diệu khiên dẫn, một đạo kình lực nhu hòa cực kỳ mềm mại đem trường kiếm của Ngọc Mãn Thiên vô thanh vô tức hóa giải kéo lệch qua một bên, hữu chưởng thì giữ nguyên quỹ đạo, chỉ bất quá lại tăng thêm vài phần lực đạo.

"Ầm." Song chưởng mười thành tương giao. Kình khí bắn ra bốn phía.

Tấm thân tráng kiện của Ngọc Mãn Thiên bị hất văng lên khỏi mặt đất bay ra ngoài, ra xa ba trượng rồi sống lưng ầm ầm đụng gẫy một gốc cây đào to cỡ cổ tay thì mới ngừng lại. Trong lòng hoảng sợ kinh hãi, người này công lực rất hùng hậu. Nội lực Ngọc Mãn Thiên cũng cực kỳ hùng hậu, đơn độc nói về nội lực còn muốn cao hơn Lăng Thiên một bậc. Mặc dù sau khi cùng Lăng Kiếm đại chiến một hồi đã bị hao tổn không ít tuy nhiên Lăng Thiên chỉ bằng một chưởng này cũng không thể đánh hắn thương nặng được.

Ngọc Mãn Thiên kinh ngạc, tinh thần còn chưa hoàn toàn phục hồi thì đột nhiên cảm giác một cỗ kình phong mạnh mẽ quét vào mặt, bàn tay trắng nõn nọ mang theo chưởng phong hùng hậu lại đánh tới.

Cho tới lúc này, thân thể Lăng Thiên thủy chung vẫn xoay quanh trên không trung, chưa rơi xuống đất. Đây là cái võ công gì.

Ngọc Mãn Thiên thần hồn sợ hãi, miễn cưỡng đề một hơi chân khí, liều mạng vung song chưởng nghênh đón. Tại giờ khắc này, trường kiếm trong tay không kịp đâm ra, không thể làm gì khác hơn là quăng kiếm lấy chưởng nghênh địch.

Ầm một tiếng, thân thể to lớn của Ngọc Mãn Thiên biến thành hồ lô lăn lông lốc ra ngoài. Hắn cũng không phải là không nghĩ đến thể diện nhưng một chưởng vừa rồi của Lăng Thiên lại thật sự vô cùng mãnh liệt bá đạo. Khiến cho thân thể Ngọc Mãn Thiên quay cuồng lăn đi không dừng lại được.

Lăn ra xa ngoài bốn trượng, Ngọc Mãn Thiên mới lấy tay chống giữ người, xoay mình đứng lên, trên mặt đỏ hồng, há to miệng "Phốc" một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Cũng do Ngọc Mãn Thiên công lực thâm hậu, thân thể cường kiện hơn người nên mới chỉ thương nặng không chết. Đổi lại là một người khác thì đã sớm bị đánh chết đương tràng.

Lăng Thiên ba lần ra tay, một hơi chân khí đã cạn kiệt. Hắn cũng không phải là thần tiên, không có khả năng vĩnh viễn dừng lại giữa không trung. Chỉ thấy thân hình Lăng Thiên khẽ động, mũi chân điểm nhẹ lên một cây đào bên cạnh, một thân áo bào trắng liền như rồng bay bay trời cao, phượng vũ cửu thiên. Trong ánh mắt mang theo sát ý vô cùng, không chút lưu tình vận mười thành công lực, nhằm đầu Ngọc Mãn Thiên đánh

Dám đả thương huynh đệ của Lăng Thiên ta. Mặc kệ là ai, chỉ có một con đường, đó là chết.

Đi chết đi.

Dưới một chưởng này, Ngọc Mãn Thiên muốn tránh cũng không thể tránh được. Toàn thân công lực còn sót lại đã hoàn toàn tiêu tan dưới ba chưởng trước của Lăng Thiên, hắn thở dài một tiếng, nhắm mắt đợi chết. Trong lòng buồn bã, nghĩ không ra Ngọc Mãn Thiên ta tự phụ võ công cao cường, hôm nay trong một ngày gặp hai cường địch. Bạch y thiếu niên tới sau kia võ công cao tới mức cơ hồ là chính mình không tin được.

Đồng thời, trong lòng Ngọc Mãn Thiên còn có một tia tiếc nuối. Cao thủ như thế, nếu ta có thể ở trạng thái sung mãn đỉnh phong cùng hắn đánh một trận. Thật là chuyện thống khoái. Đáng tiếc!

Quả nhiên không hổ một đời võ si, sắp chết mà vẫn chỉ suy nghĩ đến luận bàn võ công. Nhưng cũng không phụ vũ giả chi danh. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Lăng Thiên khóe miệng khẽ nhếch hiện ra một tia tàn nhẫn, thủ chưởng vẫn không trì hoãn chút nào tiếp tục đánh xuống.

Mắt thấy Ngọc Mãn Thiên hẳn là phải chết.

"Công tử hạ thủ lưu tình." Thanh âm Lăng Kiếm từ xa gấp gáp truyền đến.

Lăng Thiên nhướng mày, thủ chưởng trước mặt chợt nghiêng đi, chưởng lực mạnh mẽ lướt qua mang tai Ngọc Mãn Thiên đánh lên một cây đào bên cạnh. Rắc một tiếng, cây đào to bằng cổ tay gẫy làm đôi, nửa trên vẫn bị dư lực hất bay ra ngoài hơn bảy trượng rồi mới rơi xuống.

Nương theo lực phản chấn, thân hình Lăng Thiên vốn đang vọt tới trước tại không trung chợt dừng lại, tiếp theo không thể tưởng tượng nổi liền bay vọt về phía sau.

Ngọc Mãn Thiên chỉ cảm thấy trên người bị chưởng phong quét tới đau như dao cắt, nhắm mắt đợi chết. Đột nhiên nghe thấy thanh âm ngăn cản, tiếp theo liền cảm giác cả người buông lỏng, luồng áp lực khổng lồ nọ trong nháy mắt liền biến mất vô tung vô ảnh. Không khỏi kinh ngạc mở mắt.

Mới vừa mở mắt, Ngọc Mãn Thiên vừa vặn đượcchứng kiến cảnh Lăng Thiên lần nữa thi triển thân pháp tuyệt diệu nọ lăng không dừng lại rồi lui về phía sau cực nhanh. Chứng kiến một màn này, Ngọc Mãn Thiên cơ hồ rơi cả tròng mắt. Thân pháp lần này còn cao siêu hơn cả thân pháp hư không đổi chiêu vừa rồi, thân pháp chuyển đổi như thế thật không giống với vũ học thường lý, nếu là một cao thủ khác thi triển, sợ rằng kinh mạch trong cơ thể trong chớp mắt sẽ bị rối loạn mà tẩu hỏa nhập ma. Nhưng Bạch y thiếu niên này lại thi triển một cách hời hợt, tựa hồ không đáng nói đến. Cứ như thế, sau khi bỏ qua cho Ngọc Mãn Thiên, hắn cũng không quay đầu lại mà cứ như vậy thụt lùi đi về, chỉ trong hai cái hơi thở đã về tới cạnh Lăng Kiếm.

Chỉ riêng phần khinh công này, Ngọc Mãn Thiên đã tâm phục khẩu phục. Khinh công như thế làm như thế nào tu luyện được.

"Bị thương như thế nào?" Nhìn sắc mặt Lăng Kiếm trắng bệch, Lăng Thiên ân cần hỏi.

"Không đáng ngại, không chết được. Chỉ là thương ngoài da thịt thôi, nhiều nhất hai ba ngày là sẽ khôi phục" Lăng Kiếm mạnh mẽ chống tay muốn đứng lên. Lăng Thiên đứng mà mình lại ngồi, Lăng Kiếm cảm thấy trong lòng không dễ chịu. Ngay cả khi chính mình thân chịu trọng thương cũng không thể chủ tớ điên đảo.

Lăng Thiên vươn một tay, đè lên đầu vai hắn, ý bảo hắn không nên lộn xộn. Tiếp theo Lăng Kiếm cảm giác được một luồng nội lực tinh thuần đến cực điểm từ huyệt Kiên Tỉnh trên bả vai tiến vào, luồng khí lưu ấm áp này theo toàn thân kinh mạch chạy qua một lần, nhất thời cảm giác được cả người ấm áp dào dạt thoải mái nói không nên lời. Thân thể đang bị nội thương được luồng nội lực ôn hòa điều trị nhanh chóng khôi phục.

Sau khi vận chuyển chín vòng chu thiên, Lăng Thiên mới thu hồi nội lực. Nội thương trong cơ thể Lăng Kiếm đã không còn đáng ngại, nội lực đã có thể tự động vận hành. Lăng Thiên không khỏi thở phào một cái.

"Vì sao ngăn cản ta giết hắn?" Lăng Thiên hất hất cằm về hướng Ngọc Mãn Thiên đang ngồi khoanh chân toàn lực chữa thương xa xa, trong khẩu khí có chút không được mãn ý.

Lời vừa nói ra, xa xa Ngọc Mãn Thiên cũng không kìm hãm được dỏng tai lên nghe. Chính mình lúc trước muốn giết chết hắn, một kiếm nọ không phải là giả, hắc y thiếu niên này tại sao lại muốn cứu mình.

"Người này không tệ, công tử, hắn hơi cổ hủ một chút mà thôi. Hắn sớm có thể giết ta, nhưng lại tựa hồ có ý mến tài, không muốn xuống tay, cuối cùng xuống tay cũng là ta buộc hắn. Ta nhận ân tình của hắn." Lăng Kiếm mở mắt, nhìn Lăng Thiên, chân thành nói. Lăng Kiếm mặc dù cao ngạo, cũng ít khi nếm mùi thất bại nhưng thất bại tuyệt không chịu nhờ vả, ngoài miệng không chịu khẩu phục là một chuyện, nhưng nhận ân tình lại là một chuyện khác. Đối với người bình thường đây hiển nhiên là một chuyện, nhưng đối với Lăng Kiếm thì đây là hai việc khác nhau.

"Mẹ kiếp. Người này nguyên lai không ngốc a. Dĩ nhiên vẫn biết Lão Tử vẫn không muốn giết ngươi. Vậy sao ngươi vẫn cứng đầu như hòn đá ngoài nhà xí vậy. Lão tử là người quang minh chính đại hiếm có, làm gì mà cổ hủ" Ngọc Mãn Thiên hùng hùng hổ hổ hô to, không có chút cảm kích người mới vừa rồi cứu mình một mạng, ngược lại tính toán chi li chuyện Lăng Kiếm nói mình cổ hủ. Lão Tử xem thường nhất là mấy lão phu tử cổ hủ cực độ, ngươi dám nói lão tử cổ hủ.

"Ồ, nguyên lai là thương tiếc tài năng, đã như vậy, như vậy lưu lại cho ngươi sau này thu thập sao." Lăng Thiên cười có thâm ý trực tiếp đem ý nghĩ trong lòng Lăng Kiếm nói ra.

Bị Lăng Thiên nói đúng tâm sự, trên khuôn mặt tái nhợt của Lăng Kiếm nhất thời đỏ lên, thoáng cái lại đè thấp giọng nói, thanh âm chỉ có Lăng Thiên nghe thấy: "Người này luôn tự xưng Tam gia, thuộc hạ phỏng chừng hắn là người của Ngọc gia, sợ rằng thân phận không thấp, có thể đó là Ngọc Mãn Thiên, tam đệ của gia chủ Ngọc gia Ngọc Mãn Lâu. Công tử mặc dù không sợ, nhưng lúc này giết hắn cũng có chút phiền toái."

Lăng Thiên ánh mắt co rụt lại, hiểu ý nở nụ cười, vỗ vỗ vai Lăng Kiếm:" Không sai, Lăng Kiếm, đầu óc ngươi bây giờ rất linh hoạt a."

Cái vỗ này lại vỗ vào vết thương trên vai Lăng Kiếm, nhất thời hắn kêu lên một tiếng đau đớn. Khuôn mặt lãnh khốc của Lăng Kiếm nhất thời biến thành vẻ như ăn phải mướp đắng.

"Đau không?" Lăng Thiên tựa hồ cười rất hiền lành, rất quan tâm nhưng Lăng Kiếm khi chứng kiến vẻ mặt này của Lăng Thiên thì nhất thời cả người rùng mình. Mỗi lần Lăng Thiên lộ ra vẻ mặt này, hắn cảm giác như như thần chết sắp đến gần.

Quả nhiên, Lăng Thiên biến sắc:" Đau nhức thì phải nhớ kỹ giáo huấn này. Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, bao nhiêu lần nữa thì ngươi mới có thể bỏ được tật xấu này. Chỉ biết tiến không biết thối, nhất định thiệt thòi lớn. Bây giờ được giáo huấn rồi chứ. Ngươi nếu có chủ tâm muốn đi, gã đại ngu nọ khinh công thân pháp làm sao có thể đuổi được ngươi. Hỗn trướng. Không đem tánh mạng mình chơi đùa thì không vui vẻ có phải hay không. Chẳng lẽ ngươi đã quên, mạng của ngươi là của bổn công tử, ngươi liều mạng đã hỏi qua bổn công tử chưa. Ngươi là một đứa ngu ngốc."

Lăng Thiên quả thật trong bụng đầy lửa giận. Lăng Kiếm này có một tật xấu mà mình không biết đã nói hắn nhiều ít bao nhiêu lần, mỗi lần đều là vâng vâng dạ dạ đáp ứng nhưng mỗi lần gặp chuyện thì đều máu nóng bốc lên đầu mà quên mất. Lần này bị thương, chính mình mượn cơ hội này để giáo huấn, bắt hắn đem tật xấu này sửa chữa.

Lăng Kiếm cúi đầu nghe giáo huấn, một câu cũng không dám nói; cũng không có nói ra việc Ngọc Mãn Thiên sỉ nhục Lăng Thiên nên chính mình mới không bỏ đi. Nhưng trong lòng nhưng lại ấm áp đến cực điểm, mưa to vừa tạnh, đường xá lầy lội, công tử dĩ nhiên từ một chút sai biệt về thời gian mà phát giác ra nguy cơ của mình, đích thân tới cứu. Chứng kiến trong ánh mắt Lăng Thiên mơ hồ lộ ra vẻ uể oải, Lăng Kiếm biết đoạn đường này công tử nhất định là liều mạng chạy tới, hơn nữa do đường lầy lội nên phải dùng nội lực hùng hậu thi triển khinh công tuyệt đỉnh mà đến. Nếu không, trong thời gian ngắn như thế làm sao có thể vượt qua mấy trăm dặm đường. Công tử tuy thần công cái thế nhưng vượt qua lộ trình dài trong thời gian ngắn như thế cũng là một việc tuyệt không thoải mái, chân nguyên nội lực tiêu hao rất lớn.

Quyển 3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.