Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 204: Vong ân phụ nghĩa



Lăng Thiên hít sâu một hơi, đưa tay đặt lên vai Lăng Kiếm, mắt nhìn năm người còn lại, xúc động nói: "Các huynh đệ, cái Lăng Thiên ta cần không chỉ là một đội sát thủ võ công cao cường, lãnh huyết tàn khốc, ta còn một một đội huynh đệ đáng để ta thác tâm thác mệnh! Ta không chỉ hi vọng các ngươi có thể giúp ta làm việc, còn hi vọng các ngươi mỗi người đều có thể cưới vợ sinh con, mỗi người đều có thể hưởng thụ sự phồn hoa và mỹ hảo trên thế gian này. Các ngươi, đều là đệ đệ của Lăng Thiên ta! Các ngươi hiểu ý ta chứ?"

XXXXXXXXXXXXXXXXXXXX

"Tiêu cô nương, mỗi ngày đều chạy ra ngoài như vậy, không mệt à? Ta chỉ là rất quan tâm tới nàng thôi." Lúc Lăng Thiên quay về phủ thì đã gần giữa trưa. Vừa hay gặp phải Tiêu Nhạn Tuyết và Tiêu Phong dương đang dẫn theo mấy cao thủ hộ vệ của Tiêu gia, trong tay cầm bao lớn bao nhỏ, tựa hồ như đi tặng lễ vật cho ai đó, đang sải bước ra cửa.

Tiêu Nhạn Tuyết vừa nhìn thấy Lăng Thiên, đột nhiên mặt ứng đỏ, tựa hồ như có chút xấu hổ, nhưng lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Lạnh lùng nói: "Lăng đại công tử chơi chán rồi lại về đó à? Hôm nay chơi có vui không?"

Lăng Thiên ngây người, thầm nghĩ nha đầu này chẳng lẽ tới thời kỳ mãn kinh trước thời hạn à? Sao lại hỉ nộ vô thường như vậy? Vừa đỏ mặt vừa tức giận, thật đúng là hiếm thấy.

Lăng Thiên đâu biết từ sau ngày đó khi hắn khoe khoang một trận trước mặt Tiêu Nhạn Tuyết, và chê Tiêu Nhạn Tuyết là ếch ngồi đáy giếng, nàng ta mấy ngày nay đều đóng cửa không ra ngoài, không biết là đã tra cứu bao nhiêu tư liệu điển tịch, mới phát hiện mình không ngờ thực sự là là hiểu biết về Nam Hải Tử đàn châu không bằng Lăng Thiên, không khỏi vừa xấu hổ vừa tức giận.

Nếu Lăng Thiên chỉ khoe khoang khoác lác, trên thực thế thì không có chuyện đó, Tiêu Nhạn Tuyết cũng sẽ không tức giận, nhưng ai ngờ đó lại là thật, khiến cho Tiêu Nhạn Tuyết cảm thấy mình thua một trậnthể trả đũa lại, thấy Lăng Thiên, đương nhiên là có chút khó chịu rồi.

Lăng Thiên bất ngờ lại hành lễ với Tiêu Phong Dương, mỉm cười nhìn Tiêu Nhạn Tuyết: "Ối, Tiêu cô nương hôm nay trang điểm quốc sắc thiên hương như vậy, chẳng lẽ lẽ là... đi ra mắt à?" Hắn kéo dài hai chữ chẳng 'lẽ', ba chữ sau cùng thì đột nhiên nói ra, tạo một loại cảm giác đột ngột cho người nghe.

Tiêu Nhạn Tuyết vốn giỏng tai lên nghe xem hắn rốt cuộc muốn nói gì, nào ngờ lại là câu đó. Không khỏi đỏ mặt, hậm hực mắng: "Ra mắt! Ra mắt cái đầu ngươi đó!"

Lăng Thiên ha ha cười lớn, sải bước tới cửa rồi lại đột nhiên quay người lại, tựa như vô ý mà lại cố ý hỏi: "À, Tiêu cô nương, xin hỏi một câu, cuộc bán đấu giá của quý phủ sẽ diễn ra trước hay sau Nhã Văn hội?"

Lời nói vừa nói ra, Tiêu Nhạn Tuyết và Tiêu Phong Dương đồng thời dừng bước, nhanh chóng đánh mắt ra hiệu cho nhau. Tiêu Nhạn Tuyết cẩn thận nói: "Thời gian... vẫn chưa định, Lăng công tử có gì dặn dò chăng?"

Lăng Thiên nhíu chớp mắt, cười hi hi: "Không có gì, chỉ là hiếu kỳ hỏi chơi thôi. Đại hội như vậy không có bổn công tử tham dự tất nhiên sẽ mất vui đi nhiều!" Trong lòng thầm nghĩ, cái đánh mắt ra hiệu của Tiêu Phong Dương và Tiêu Nhạn Tuyết có ý tứ gì vậy?

Tiêu gia nếu hiện tại vẫn chưa quyết định thời gian, vậy cơ bản là để sau Nhã Văn Hội ư? Lăng Thiên trong lòng cười ha ha. Nhìn đôi vai gầy guộc, râu đen phất phơ, thân hình tiên phong đạo cốt của Tiêu Phong Dương đầy thâm ý, trong lòng không khỏi cười hắc hắc. Ài, tế bào nghệ thuật đừng có đậm như vậy chứ Tiêu nhị gia!

Lăng Thiên không nói gì nữa, quay người vào phủ, nhưng vào thời khắc hắn quay người, cảm thấy ánh mắt nhìn xa trông rộng của Tiêu Phong Dương đánh giá mình từ trên xuống dưới đầy ý vị sâu xa, tựa hồ như khi mình rời đi, ánh mắt này vẫn theo mình cho tới tận khi đi xa.

Vừa vào trong tiểu viện, Lăng Thần liền chạy ra nghênh đón. Trong lúc nói chuyện Lăng Thiên mới biết, thì ra sáng sớm ngày hôm nay trong cung có người đến, nói rằng Lăng quý phi mời lão phu nhân vào cung. Lăng lão phu nhân và Sở Đình Nhi đều đã tới đó rồi.

Lăng Thiên không khói có chút bực bội, vốn đã nói rõ là mấy ngày cùng mình, sao hiện tại lại trực tiếp ném mình sang một bên? Mình tuy tuổi còn nhỏ nhưng dẫu sao vẫn là một nam tử. Sao có thể một mình vào cung, như thế thì không hay lắm!

Dứt khoát không nghĩ đến chuyện này nữa, dịch ghế trúc đến dưới cây nho. Ngẩng đầu nhìn một cái lỗ lớn ở bên trên, không khỏi thở dài. Nhớ tới Ngọc Mãn Thiên Ngọc Tam gia, khóe miệng hắn nở nụ cười. Bất kể tương lai mọi việc phát triển như thế nào, quan hệ giữa mình và Ngọc gia rốt cuộc là địch hay bạn, Ngọc Mãn Thiên vẫn tuyệt đối là một bằng hữu đáng để kết giao. Nếu có thể làm bạn với hắn, tất nhiên có được nhiều lợi ích.

Nghĩ ngợi một vòng lại quay về Tiêu gia. Đám người Tiêu gia mấy ngày nay tựa hồ như ngày nào cũng không thấy bóng dáng bất kỳ một ai, bận rộn chạy đi chạy lại giữa các đại gia tộc trong thành Thừa Thiên. Sau khi các đại thế lực kéo tới Thừa Thiên, Tiêu Phong Dương càng bận rộn hơn, cơ hồ như mỗi nhà đều bái phỏng một lượt không biết mệt.

Hiện tại tình báo trên bàn Lăng Thiên liên quan đến việc Tiêu gia bái phỏng các đại gia tộc trong thành không ngờ trong hai ngày lại dày thêm một chồng! Những tình báo này mỗi lần Lăng Thiên đọc qua, trong lòng lại dâng lên một cỗ nộ hỏa! Hắn cũng biết, mục đích của những chuyến đi này của Tiêu gia chủ yếu chính là một trường bán đấu giá sau mấy ngày nữa. Nhưng không phải trên danh nghĩa thương nhân trục lợi, mà đây là thủ đoạn chủ yếu của Tiêu gia là mượn thế gây chia rẽ khiến thiên hạ hỗn loạn.

Lăng Thiên dựa vào ghế trúc, híp mắt lại, đột nhiên khóe miệng lộ ra một đường cong tàn nhẫn, trong lòng nẩy ra một ý nghĩ ngoan độc: Có nên dứt khoát để Tiêu Phong Dương vĩnh viễn ở lại Thừa Thiên không?

Quan hệ giữa Lăng gia và Tiêu gia hiện tại vẫn bảo trì sự hòa hợp lẫn nhau, ít nên ngoài mặt là như vậy, nhưng Lăng Thiên đã nhìn ra rất rõ ràng, dã tâm của Tiêu gia đã càng ngày càng không thể dằn xuống! Một khi Tiêu gia khởi sự, vậy thì, Lăng gia có quan hệ chặt chẽ nhất với Tiêu gia vô luận là có ra tay giúp đỡ hay không, đều tất nhiên sẽ bị liên lụy! Kết quả tốt nhất cũng là sẽ bị hoàng thất Thừa Thiên nghi kỵ, tới lúc đó việc thu hồi binh quyền trong tay Lăng Khiếu là chắc chắn! Thậm chí còn giam lỏng hoặc là trực tiếp hạ thụ tiêu diệt Lăng gia cũng chưa biết chừng. Nếu như vậy, đối với Lăng gia không nghi ngờ gì nữa sẽ là một tai nạn có tính hủy diệt.

Nhưng Tiêu gia rõ ràng là không hề suy nghĩ đến điểm này, hoặc có thể nói là bọn họ căn bản không để chuyện sống chết của Lăng gia ở trong lòngLăng Thiên cực kỳ phẫn nộ.

Ai cũng biết là Tiêu Phong Hàn từng có giao tình mấy chục năm với Lăng lão gia tử và Lăng lão phu nhân, riêng chỉ với quan hệ nhiều năm nay giữa hai nhà, chuyện hợp tác buôn bán, rồi Lăng lão phu nhân ngấm ngầm hữu ý hoặc vô ý cấp cho Tiêu Gia nhiều tiện ích to lớn, cho nên nói là Lăng gia đã giúp đỡ rất nhiều cho Tiêu gia cũng không phải là nói quá.

Nhưng hiện tại Tiêu ra rõ ràng là chẳng thèm để ý đến phần ân tình này! Càng đừng nói đến chuyện báo đáp, thậm chí lần này đám người Tiêu Phong Dương ở trong Lăng gia e rằng cũng là một nguyên nhân khiến cho Thừa Thiên hỗn loạn.

Cực kỳ vong ân phụ nghĩa! Bất kế là tiền thế hay là đời này, Lăng Thiên đều hận nhất là loại người vong ân phụ nghĩa. Trong mắt Lăng Thiên bắn ra hai đạo hàn quan băng lãnh! Tiêu gia, ngươi đã bất nhân vậy thì đừng trách ta bất nghĩa! Nếu đã trêu vào ta, một trăm người Tiêu gia đến đây, đừng hòng một ai chạy thoát được khỏi Thừa Thiên! Tiêu gia ngươi đã có ý gây chuyện ở Thừa Thiên, địa bàn của bổn thiếu gia, vậy thì ngươi chuẩn bị gánh chịu hậu quả đi!

Lăng Thiên nghiến răng, hai hàng lông mày dựng đứng như mũi đao. Nguồn: http://truyenfull.xyz

Lăng Thần yên lặng ngồi cạnh hắn, thấy hắn nhíu mày, biết rằng đang nghĩ đến chuyện rất quan trọng, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh không nói gì. Chỉ lặng lẽ châm một chén trà, nhẹ nhàng đặt lên bàn trước mặt hắn.

Tên sát thủ Diệp Bạch Phi tới Thừa Thiên làm gì, mục đích là gì? Lăng Thiên đã nghĩ tới việc này, nếu không có nhiệm vụ, sát thủ dạng này quyết không nhàn rỗi chạy tới Thừa Thiên ngắm cảnh? Nếu như có mục tiêu, vậy thì mục tiêu của hắn là ai? Là đại cừu nhân Ngọc Mãn Thiên của hắn ư? Như vậy có ảnh hưởng đến toàn bộ đại kế của ta không? Xem ra, phải tìm cơ hội để bắt lấy hắn! Làm rõ mục đích của hắn rồi mới nói tới những thứ khác.

Có tiếng bước chân khe khẽ vang lên, chính là Ngọc Băng Nhan và Vệ Huyên Huyên tìm tới, từ ngày đó sau khi Ngọc Băng Nhan ở trước mặt Lăng Thiên bày tỏ hết nỗi lòng, hai người tuy đều cảm thấy quan hệ tiến thêm một bước, nhưng Ngọc Băng Nhan rõ ràng lại càng xấu hổ hơn, nghĩ tới mình ở trước mắt hai vị tỷ muội lớn tiếng nói ra tâm sự của mình, Ngọc Băng Nhan có một loại cảm giác thất bại chỉ muốn độn thổ cho đỡ xấu hổ. Hiện tại thấy Lăng Thiên, thì lại có một loại cảm giác giống như một cô vợ trẻ vừa qua cửa lần đầu thấy phu quân của mình, vừa vui mừng lại vừa xấu hổ, không biết phải làm sao, tay chân không biết để vào đâu.

Lăng Thiên có chút buồn cười nhìn Ngọc Băng Nhan, khiến cho nàng cúi gằm mặt xuống, hai tay mân mê chéo áo, mắt thỉnh thoảng lại liếc trộm Lăng Thiên, rồi thỉnh thoảng ánh mắt hai người chạm nhau, nàng lại cúi mặt xuống giống như con thỏ nhỏ đang khiếp sợ, tuy mặt dịch dung cho nên không nhìn ra được sắc mặt, nhưng cái cổ trắng nõn đã đỏ rực, ngay cả cái tai trong suốt cũng thỉnh thoảng lại đỏ lên.

Lăng Thần và Vệ Huyên Huyên nhìn Lăng Thiên và Ngọc Băng Nhan, trên mặt đều lộ ra nét cười cổ quái; Chỉ là, biểu tình trên mặt Vệ Huyên Huyên thuần túy là cao hứng cho cho Ngọc Băng Nhan, và có chút ý tứ hâm mộ; Còn biểu tình trên mặt Lăng Thần ngoài có chút cao hứng cho công tử của mình ra, còn mang theo một tia ghen tuông mờ mờ.

"Khải bẩm công tử, Nam Cung thế gia Nam Cung Ngọc cô nương bái phỏng, muốn cầu kiến công tử. Hiện tại đang đợi ở đại sảnh trong phủ!" Tiếng bẩm báo của hạ nhân từ ngoài cửa truyền vào.

Quyển 3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.