Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 292: Lời nói đau lòng (2)



Giờ khắc này nghe Lăng Thiên nói, lại giống như tiếng chuông thần nơi cổ mộ, gõ thẳng vào chỗ sâu nhất trong trái tim nàng. Cùng với Ngọc Băng Nhan so sánh, Thủy Thiên Nhu đột nhiên cảm thấy mình kém xa. Tại sao Ngọc Băng Nhan có dũng khí đó mà mình lại không có? Tại sao Ngọc Băng Nhan có thể lựa chọn tình cảm của bản thân mà mình thì không dám?

Giây phút này, trái tim của Thủy Thiên Nhu bỗng có cảm giác vô cùng hâm mộ Ngọc Băng Nhan.

Lăng Thiên lạnh như băng nói vậy, đương nhiên là hắn có lý. Nhưng tại lợi ích của gia tộc ngàn năm mà nói, hành vi của Thủy Thiên Nhu mới gọi là phù hợp nhất. Đối với đại gia tộc ở thời đại này, đây mới là chân lý không thể sửa đổi! Nhưng Lăng Thiên đã lợi dụng một điểm, từ đó để cải biến tình thế vi diệu này.

Thủy Thiên Nhu ngàn dặm chạy trốn tìm đường sống, thủ hạ thương vong gần như không còn. Lúc được Lăng Thiên cứu, đúng là lúc tâm thần nàng đang yếu nhất. Lúc này Lăng Thiên lại bóc trần bí mật lớn nhất trong lòng nàng. Vừa bị trầm trọng đả kích, tâm thần lại bị chấn động, trong khoảng khắc yếu đuối nhất này, tâm nàng đã loạn rồi. Lăng Thiên lại khéo léo đưa nàng so sánh với kẻ địch ngàn năm của nàng là Ngọc Băng Nhan. Mà góc độ so sánh lại là góc độ một cô gái, từ tình yêu ảo tưởng mà luôn có trong tim các nàng…Do đó đã tàn nhẫn kích phá nàng, đã phá tan phòng ngự của tâm lý vốn đang yếu nhất của nàng. Thủy Thiên Nhu cho dù có kiên cường đến mấy, giờ phút này cũng không chịu được!

Thủy Thiên Nhu mặc dù tâm cơ thâm trầm, không hổ là Thiên Phong chi Thủy truyền nhân. Nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một cô gái 17, 18 tuổi. Tuổi này chính là tuổi đang theo đuổi mộng ái tình. Lời Lăng Thiên nói vô cùng sắc bén, mặc dù nhìn từ khía cạnh khác rõ ràng là gượng ép, nói càn. Nhưng đối với một thiếu nữ mà nói, đã động đến vị trí thần thánh nhất trong tim nàng. Cho nên đã thừa cơ lẻn vào trong trái tim nàng, chiếm một vị trí đặc biệt trong đó…

Vài âm thanh xé gió vang lên, Lăng Kiếm, Lăng Trì, Lăng Phong, Lăng Vân bốn người toàn thân sát khí, từ trong khu rừng tối đen giống như báo săn mồi, xuất hiện trước mặt mọi người. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Bốn người sau khi hướng về Lăng Thiên hành lễ, đưa mắt nhìn xung quanh, rốt cục sững sờ, có chút hồ đồ. Phía trước là một mỹ nhân quần áo xộc xệch, đang lớn tiếng khóc nức nở. Một bên là một thiếu nữ khác dường như bị trọng thương, nhưng đang trừng mắt giận dữ nhìn Lăng Thiên, hận không thể c xé hắn thành từng mảnh. Mà Lăng Thiên nhưng lại khoanh tay đứng một bên, ra vẻ bàng quan.

Nhất thời, trái tim bốn người không khỏi nghĩ đến một chút ý nghĩ "tà ác" : "Công tử không lẽ đã …mấy nàng này?"

Trong lòng đang suy nghĩ miên man, lại thấy Lăng Thiên lạnh lùng phất tay nói:"Mang đi, giải về Lăng phủ biệt viện, cẩn thận trông coi. Đây là trọng phạm, truyền lệnh không được lộ ra ngoài. Trừ bổn công tử ra, bất cứ ai cũng không được dò xét! Trái lệnh, giết không tha!"

Bốn người chấn động, vội cúi mình tuân lệnh.

"Chậm đã!" Điệp nhi bỗng cất tiếng kêu:"Tiểu công chúa nhà ta người đang bị trọng thương, sao có thể chịu được đường xa gập ghềnh? Lăng Thiên, ngươi mau ra lệnh cho đám nô tài này, làm cho

Tiểu công chúa nhà ta một cái cáng"


"Bốp!" Lăng Thiên phất tay, một cái bạt tai giòn giã vang lên đã đánh bay thân thể nhỏ nhắn của Điệp nhi, mạnh mẽ bay lên rồi đập xuống trên mặt đất. Khuôn mặt trắng trẻo hồng hào giờ bỗng in đậm năm vết ngón tay.

Lăng Thiên lạnh nhạt nói:"Nhớ kỹ, ngươi cho dù là phụ nữ, nhưng cũng là tù binh của ta. Địch nhân của ta không có quyền yêu sách trước mặt ta. Nàng ta là Tiểu công chúa nhà ngươi, nhưng giờ chỉ là tù nhân của bổn công tử! Các ngươi, không có chút đãi ngộ nào đâu!"

Điệp nhi tay ôm mặt, hai mắt đẫm lệ, nghẹn ngào khóc nói:"Tiểu công chúa nhà ta trước giờ đối với ngươi một mối thâm tìm, chẳng lẽ ngươi tuyệt tình vậy? Cho dù đã là tù nhân của ngươi, nhưng Tiểu công chúa nhà ta đang yếu ớt như vậy, sao chịu nổi đường xa? Nếu thế không bằng ngươi giết chúng ta luôn đi!"

Thủy Thiên Nhu lảo đảo đứng dậy, mắt nhìn Lăng Thiên tràn ngập lửa giận:"Điệp nhi, không cần cầu xin hắn! Tên máu lạnh không có tính người như hắn, cầu xin hắn làm gì? Ta có thể tự đi được!"

Lăng Kiếm nghe đến câu Điệp nhi nói "tiểu thư nhà ta đối với ngươi một mối tình thâm.." trong mắt thần sắc biến đổi, bốn người quay mặt nhìn nhau, đã đưa ra quyết định. Lăng Kiếm lớn tiếng phân phó nói:"Lăng Phong, Lăng Vân, hai người các ngươi làm cáng, nâng cô gái này đi"

Lăng Phong Lăng Vân cùng lên tiếng đáp ứng. Lăng Thiên khẽ nhíu mày, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói.

Lăng Kiếm lúc phân phó cho Lăng Phong Lăng Vân không hề hỏi ý kiến của Lăng Thiên. Hắn biết nếu hỏi Lăng Thiên, Lăng Thiên tuyệt đối sẽ không đồng ý để cho huynh đệ của mình phải khiêng nữ tử này đi đường. Chính vì vậy hắn đã tự quyết định, sau đó ra lệnh.

Cũng chỉ có Lăng Kiếm mới có dạng quyền hạn như vậy. Đổi lại là người khác, chắc không dám có dũng khí làm chủ như vậy!

Nên biết rằng Đệ Nhất Lâu trước giờ đều do một mình Lăng Kiếm phụ trách, Lăng Thiên không hề can thiệp vào bất cứ quyết định nào. Cho nên Lăng Kiếm biết Lăng Thiên sẽ không ngay tại đây bác bỏ mệnh lệnh của mình, cho dù mình làm không đúng, Lăng Thiên cũng sẽ sau này một mình dạy dỗ sau. Bởi vì việc trực tiếp bác bỏ mệnh lệnh của Lăng Kiếm sẽ ảnh hưởng đến quyền uy của Lăng Kiếm ở Đệ Nhất Lâu.

Nhưng dù vậy giờ trong lòng Lăng Kiếm trống ngực cũng đang đập thình thịch. Đi theo Lăng Thiên nhiều năm, Lăng Kiếm hiểu rất rõ tính tình của Lăng Thiên. Mặc dù lúc này sẽ không làm mình mất mặt, nhưng sau khi đi về sẽ không tránh khỏi một hồi trách mắng! Thậm chí còn hơn…

Tuy vậy, dù giờ không rõ cô gái tuyệt mỹ này là người nào, nhưng từ việc nàng có tình cảm với Lăng Thiên, Lăng Thiên lại còn đang đem nàng giam giữ làm tù binh..Ai biết sau này bọn họ có thể phát triển tình cảm đến mức nào. Nếu cô gái này có một thân phận quan trọng, có thể vì vết thương mà chết trên đường đi, như vậy không phải làm chậm trễ "việc lớn" của công tử sao?

Thủy Thiên Nhu nhìn Lăng Thiên, thấy ánh mắt dứt khoát của hắn, trái tim bỗng lạnh lẽo, nhắm hai mắt lại. Nàng bỗng cảm giác được trong lòng mình đau nhói. Cơn đau giống như lay động cả linh hồn trong sâu thẳm…

Quyển 4

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.