Một cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong lòng, Ngọc Băng Nhan không tự chủ được dần ngừng tránh né, cảm giác hai đôi môi tiếp xúc cùng một chỗ, một luồng điện truyền khắp thân thể, xúc động đến cả linh hồn, cả người cảm giác nhẹ bẫng muốn bay bổng. Đôi cánh tay ngọc không biết tự khi nào cũng lặng lẽ ôm xiết lấy cổ Lăng Thiên, hai mắt khép hờ, hơi thở gấp gáp. Nàng hồn nhiên không phát hiên ra hai bàn tay
"xấu xa" đã lại tranh thủ chạy vào trong vạt áo của nàng, tùy ý đùa nghịch
"cấm địa" của thiếu nữ.
Hai đôi môi cuối cùng cũng tách ra, Ngọc Băng Nhan thở gấp, khuôn mặt ửng hồng, cặp mắt còn đang ngây ngất, thân thể như không còn sức lực ngã vào lòng Lăng Thiên, một bộ dáng
"phó mặc" hắn làm gì thì làm.
Dục niệm trong lòng Lăng Thiên bốc lên, ôm lấy eo lưng nàng. Ngọc Băng Nhan dường như ý thức được điều gì đó nhưng cảm giác chính mình lại không có vẻ gì là kháng cự cả, miệng chỉ khẽ nỉ non:
"Thiên ca, không nên… muội còn có bệnh chưa khỏi…"Tất cả động tác của Lăng Thiên đột nhiên dừng lại, đứng sững tại chỗ. Rồi hắn đột nhiên buông Ngọc Băng Nhan ra, sau đó đưa tay ra mạnh mẽ véo đùi mình một cái, cơn đau khiến cho lý trí của Lăng Thiên hoàn toàn thanh tỉnh, nhìn Ngọc Băng Nhan nằm trên giường, vẻ mặt ửng hồng, tùy ý hắn làm gì thì làm, trong lòng Lăng Thiên không khỏi thầm than may mắn, lại cũng sợ hãi. Nguồn truyện:
TruyệnFULL.vnNguyên nhân chính là vì Ngọc Băng Nhan còn có tuyệt chứng Huyền Âm Thần Mạch trong người. Khuyết điểm này nếu chưa trừ tận gốc mà lại tùy tiện làm chuyện nam nữ, làm mất một điểm thuần dương sinh tồn trong cơ thể thì sợ rằng nàng sẽ lập tức mất mạng!
Tâm thần Ngọc Băng Nhan đang đê mê, đột nhiên cảm giác được thân thể hai người tách ra, nàng bèn mở hai mắt ra. Nhìn thấy Lăng Thiên đang nhìn mình trìu mến, trái tim không khỏi đập rộn ràng, nói:
"Thiên ca…bất kể huynh đối xử với Nhan nhi ra sao, Nhan nhi đều tình nguyện, Nhan nhi..có thể…" Nói đến đây, sắc mặt nàng càng thêm ửng đỏ, đầu càng cúi thấp.
Lăng Thiên thở dài một tiếng, tiến lên trước hai bước ôm lấy thân thể yếu đuối của nàng vào lòng, trong lòng đầy tình cảm mà không hề có một điểm tình dc nào. Hắn đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, thấp giọng thủ thỉ:
"Nhan nhi, muội có bệnh trong người, không làm chuyện nam nữ được. Muội và huynh tâm đầu ý hợp, thời gian còn dài, huynh nhất định có thể chữa khỏi hết bệnh cho muội, giúp muội có thể làm một nữ nhân thực sự. Nhan nhi…tin tưởng huynh nhé"Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Ngọc Băng Nhan dựa sát vào lòng Lăng Thiên, gật gật đầu. Dựa vào ngực Lăng Thiên, Ngọc Băng Nhan cảm thấy một cảm giác rất an toàn, rất thoải mái và ấm áp, dường như nàng đang tựa vào một ngọn núi hùng vĩ che chở mọi mưa gió thế gian, vừa lại ấm áp như dòng suối nóng giúp xua tan mệt nhọc, nàng thỏa mãn nhắm hai mắt lại.
Hỏi về chuyện Đại Hoàn Đan, Lăng Thiên cảm thấy Ngọc Băng Nhan đã có thêm hi vọng. Sự biến hóa trên thân thể nàng có thể cảm giác được, phương thuốc này cũng đúng với suy đoán của hắn, quả là một loại tốt. Bởi vì sau khi dùng thuốc xong, thân thể nguyên khí của nàng gần như đã khôi phục đến mức của một người bình thường. Thuốc này đối với bệnh chứng của nàng quả là có tác dụng vô cùng, nếu có thể dùng thường xuyên thì cho dù Huyền Âm Thần Mạch tuy không trừ tận gốc vĩnh viễn được, nhưng không còn phải lo lắng về mạng sống nữa.
Nhưng mà Huyền Âm Thần Mạch đâu có dễ trừ như vậy, nếu như thực sự có thể uống thuốc mà khỏi bệnh thì Lăng Thiên đã không phải rầu rĩ như thế. Mà Ngọc Băng Nhan ngoài việc xem nhẹ chứng Huyền Âm Thần Mạch, nàng hoàn toàn không biết Cực phẩm Đại Hoàn Đan này trân quý đến mức nào, nếu nói đến dùng dài ngày, cho dù lấy tài lực của Ngọc gia chưa chắc đã có thể cung cấp được. Mà loại đan dược này trừ lần đầu dùng còn có hiệu quả rõ rệt nhất, những lần sau dùng hiệu quả sẽ giảm đi nhiều. Nếu thực sự dùng nhiều lần có khi còn xuất hiện việc dược lực cắn trả, đó cũng là đạo lý:
"Thuốc có ba phần là độc"!
<Ý dù thuốc bổ mấy nhưng dùng nhiều đều sẽ có hại nhất định!
Hai người ôm ấp nhau, cảm giác như tan ra vào nhau vậy. Nhưng trong lòng cả hai đều thuần túy là tình yêu thuần khiết, không còn cảm giác mê loạn tình dục như vừa nãy.
Thính giác của Lăng Thiên vẫn nhạy cảm như cũ, hắn sớm đã nghe thấy ngoài cửa tiểu viện có bước chân người bước nhanh tới. Tiếp theo liền nghe thấy tiếng nói rất nhẹ nhàng:
"Lăng Thần tỷ tỷ, Lăng công tử có nhà không vậy?"Đó hóa ra là giọng của Tiêu Nhạn Tuyết. Trong lòng Lăng Thiên khẽ độnghẳng lẽ Tiêu gia còn chưa đi?
Lại nghe thấy tiếng của Lăng Thần:
"Công tử đang nghỉ ngơi, Tiêu cô nương có chuyện gì không vậy?"Ánh mắt Tiêu Nhạn Tuyết khẽ ảm đạm, nói:
"Thần tỷ tỷ vẫn còn giận muội sao?" Tiêu Nhạn Tuyết thông minh cỡ nào sao lại không biết chứ. Lúc nàng mới đến Thừa Thiên, vì ái mộ tài hoa của lăng thân nên kết giao, Lăng Thần bèn cùng gọi nàng là tỷ muội, ở chung với nhau rất vui. Nhưng giờ nàng lại gọi là Tiêu cô nương, đủ thấy Lăng Thần đã rất bất mãn với Tiêu Nhạn Tuyết, nếu không với tính cách ôn hòa như Lăng Thần nhất định sẽ không làm thế!
Tiêu gia lần này đến Thừa Thiên, đôn đáo khắp nơi, đặt quan hệ được với nhiều thế lực lớn. Thật sự là thâm sâu khó lường, nhất là sau khi tổ chức đại hội đấu giá, Liệt Thiên Kiếm xuất thế lại càng làm thiên hạ dậy sóng, đẩy Thừa Thiên vào nơi đầu sóng ngọn gió. Mà như vậy thì Lăng gia sẽ có xu hướng bị ảnh hưởng. Nếu kế này thành công thì nhất định sẽ làm hỏng kế hoạch của Lăng Thiên, Lăng Thần sao lại không bất mãn chứ?
Lăng Thiên xoa xoa đầu Ngọc Băng Nhan, ôn nhu nói:
"Nhan nhi ngoan, huynh ra ngoài một chút sẽ quay lại nói chuyện với muội" Ngọc Băng Nhan nhẹ nhàng
"ưm" một tiếng, đang ngoan ngoãn nằm trong lòng Lăng Thiên nàng bỗng ngẩng đầu dậy, đưa đôi môi đỏ mọng lại gần mặt Lăng Thiên khẽ hôn một cái, trong mắt tràn đầy nhu tình…
Lăng Thiên cười cười, vân vê mái tóc của nàng, cất giọng nói:
"Thần nhi, mời Tiêu cô nương đến thư phòng dùng trà"