Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 310: Chiến cục bắt đầu!



Chiến cục không thể tránh khỏi ở phương bắc cuối cùng cũng triển khai, một trận chiến đầy máu tanh, như lửa bỏng dầu sôi!

Binh mã Bắc Nguỵ tràn lên như ác lang, tất cả cung tiễn thủ trong quân trận Thừa Thiên đều gần như có phản ứng ngay lập tức.

Bảy vạn binh lực mà lần này Lăng Khiếu suất lĩnh là tử đệ binh thanh danh xứng với thực lực, cũng là quân tinh nhuệ nhất của Thừa Thiên, tố chất của binh sĩ cao tuyệt, ít ra cũng đều là hạng nhất, với biểu hiện của cung tiễn thủ mà luận cũng đã rất hiếm có rồi!

Cung tiễn thủ nhanh chóng hình thành ba trục, nhóm cung thủ đầu tiên quỳ một gối xuống, hình thành xạ kích thấp, cung thủ ở hàng thứ hai thân hình thẳng như bút, cầm thẳng trường cung, nhắm bắn thẳng, cung thủ ở hàng cuối thì đưa mũi tên lên cao, dùng quỹ đạo đường pa-ra-bôn bắn vào địch nhân, ba nhóm điều chỉnh rõ ràng, phận ai làm việc nấy, không chút hoảng loạn.

"Vù vù vù vu..."

Tên bay như châu chấu nhất thời tràn ngập đại bộ phân không gian của chiến trường, đồng thời bắn ra bốn phương tám hướng như phô thiên cái địa! Cả bầu trời phía trên chiến trường không ngờ lại trở nên tối sầm.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, vô số binh sĩ của Bắc Nguỵ trúng tên ngã xuống ngựa, tiếp theo bị người ngựa phía sau lao lên giẫm đạp cho biến thành thịt nát! Nhưng binh sĩ ở phía sau vẫn dũng cảm quên mình giục ngựa xông lên! Thế công này không ngờ toàn bộ đều là thế công kỵ binh, chính là muốn nhất cử đánh tan quân trận của Lăng Khiếu. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Chỉ sau một lượt tên kỵ binh Bắc Nguỵ đã hoặc chết hoặc bị thương không dưới ngàn người, tốc độ của ngựa tuy nhanh, nhưng mưa tên lại dày đặc, nhân số của kỵ binh Bắc Nguỵ tuy đông, nhưng nhất thời không thể tiếp

Ngụy Thừa Bình mắt thấy kỵ binh tinh nhuệ mà mình khổ tâm bồi dưỡng trong khoảng thời gian chưa tới một chén trà đã tổn thất gần một nửa, trong lòng đau đớn vô cùng, có lòng muốn đổi cho đội ngũ khác tiến công, thanh nhiên họ Thủy nhếch mép, nói: "Ngụy huynh đang đau lòng ư?"

Ngụy Thừa Bình không dám đắc tội với thanh niên này, hòa hoãn nói: "Thủy huynh quân lực của quân ta hơn xa Lăng Khiếu, hà tất phải tiêu hao quân lực kỵ binh như vậy, khó tránh khỏi tổn thất quá lớn!"

Thanh niên họ Thủy lạnh lùng cười: "Cái này gọi là người thành đại sự, không câu nệ tiểu tiết. Trên chiến trận không được có lòng dạ đàn bà. Quân lực của Lăng Khiếu tuy chỉ có bảy vạn, nhưng đều là tinh binh đương thế, nếu không thể giải quyết một cách nhanh nhất, ắt sẽ rơi vào trong cục diện giằng co. Thời gian mà bị kéo dài, ắt sẽ có biến cố phát sinh. Đêm dài lắm mộng không phải là chuyện tốt. Hơn nữa, Lăng quân lần này hành quân rất gấp, trang bị nặng nề đều bị giảm bớt, chỉ cần chịu chút thương vong, sau đó tất nhiên có thể đánh giáp lá cà. Lúc đó, Lăng quân liệu còn có thể làm được gì!"

Ngụy Thừa Bình tuy xót ruột, nhưng cảm thấy những gì mà thanh niên họ Thủy nói đều có lý, cho nên chỉ đành tập trung quan chiến.

Tình thể quả nhiên giống với những gì mà thanh niên họ Thủy đã dự đoán, sau khi kỵ binh Bắc Nguỵ lại nỗ lực trả giá năm trăm thương phong, cự ly giữa hai bên cuối cùng cũng được rút ngắn hơn nhiều. Cung tiễn thủ lại bắn ra hai đợt tên nữa thì kỵ binh của Bắc Ngụy đã tới trước mặt! Dưới ánh dương còn sót lại, có thể nhìn rõ mỗi một khuôn mặt đều lộ ra vẻ dữ tợn khủng bố.

Lăng Khiếu cũng không chút hoang mang, hung hăng phất cờ đỏ trong tay, từ trong quân của Thừa Thiên vô số cọc gỗ to chắc được ném ra, rơi vào khoảng trống cách quân trận của Thừa Thiên bảy tám trượng. Mặt đất lổn ngổn đầy cọc gỗ, có dài có ngắn, có to có nhỏ, có ngang có thẳng.

Tuy chỉ là không gian bảy tám trượng, nhưng đã hình thành một địa phận giới tuyển giữa sinh và tử.

Kỵ binh Bắc Nguỵ xông lên như gió lốc, vừa bị mưa tên không thể tránh khỏi áp chế, hiện tại đã gần trong gang tấc, đang định đòi lại nợ thì dị biên đột nhiên phát sinh, căn bản không kịp phản ứng, chỉ biết đâm đầu vào.

Rất nhiều kỵ binh lập tức kéo cương ngựa, chiến mã nhao nhao ngã rạp, kỵ binh trên lưng ngựa không kịp đề phòng, hoàn toàn không có dư địa để ứng biến, ai ai cũng ngã lộn nhào xuống đất! Kỵ binh phía sau vừa hay đang lao đến với tốc độ điên cuồng, sao có thể dừng lại kịp, lập tức đâm vào người ở phía trước, trong nhất thời người bay ngựa ngã. Ngã ngựa chưa chắc đã chết, nhưng mã đội ở phía sau lại rầm rầm lao tới, người ngã ngựa đạp, sao còn có thể giữ được mạng, người vừa ngã xuống, chỉ trong mấy cái hô hấp liền bị ngựa đạp cho nát người, tràng diện vô cùng thê thảm!

Cung tiến thủ trong quân Thừa Thiên đứng dậy, tên như mưa hè, tiến hành đồ sát không chút lưu tình với những người đã không còn năng lực kháng cự! Bốn phương tám hướng, tiếng gào thét rung trời vang lên.

Trong quân Bắc Nguỵ, tiếng kèn rút lui cuối cùng cũng vang lên. Ngụy Thừa Bình rốt cục không thể chịu nổi tổn thất của kỵ binh tinh nhuệ, quyết tâm ra mệnh lệnh lui quân. Thanh niên họ Thủy đó mặt trầm như nước, im lặng không nói gì.

Cho tới khi kỵ binh Bắc Nguỵ ở phái sau vất vả lắm mới ghìm được ngựa, trước quân trận của Thừa Thiên, trong không gian chưa tới mười trượng đã là một thảm trạng giống như địa ngục! Rất nhiêu binh sĩ Bắc Ngụy trúng tên nhưng chưa chết ngay đang thống khổ lăn lộn trên mặt đất, gào thét thê thảm, trên mặt đất khô cằn, máu đã chảy thành những con suối nhỏ, ngựa bị chết chất cao như núi nhỏ, ngay cả thi thể của binh sĩ Bắc Nguỵ cũng đã vô tình hình thành một tấm chắn thiên nhiên giữa hai quân Thừa Thiên và Bắc Nguỵ.

Đợt tiến công này, kỵ binh tinh nhuệ của Bắc Nguỵ thương vong hơn sáu ngàn! Bên phía Thừa Thiên chỉ có mấy trăm người bị thương nhẹ, chết trận không qua mấy chục người. Có thể nói là Lăng Khiếu đã đại thắng một trận.

"Đại soái!" Một gã thiên tướng mặt không chút biểu tình nhìn về tình hình chiến đấu ở tiền phương, miệng nói với Lăng Khiếu: "Lần đầu tiếp xúc tuy rằng giành được thắng lợi, nhưng địch nhiều hơn chúng ta gấp năm lần, nếu lại tứ diện hợp vây, tình thế sẽ rất hung hiểm, chúng ta cần phải nhanh chóng đột vây."

"Không vội." Lăng Khiếu nhìn binh sĩ Bắc Nguỵ đang rút lui như thủy triều, lắc đầu nói: "Hiện tại mới chỉ là đợt tiến công đầu tiên của Bắc Nguỵ, binh lực của bọn chúng rốt ruột được phân bố như thế nào còn chưa rõ. Cứ đợi một lát đã. Đạt Viễn, Bắc Nguỵ biết quân ta đã nghiêm trận chờ đợi, không ngờ vẫn xuất động kỵ binh đánh trận đầu, chuyện này hình không được bình thường."

Thiên tướng đó tên là Khổng Đạt Viễn, theo Lăng Khiếu chinh chiến đã mười năm, trí dũng song toàn, chính là cánh tay đắc lực của Lăng Khiếu. Hắn nhíu mày, nói: "Không sai, việc này rất không bình thường. Chiến trận trước mắt, phương pháp tốt nhất để đánh quân ta chính là cho bộ binh từ từ đẩy mạnh, cung tiễn thủ, mâu thủ công kích dày đặc phía trước, máy bắn đá công đánh cự ly xa. Quân ta lần này bị ba tên cẩu tặc giám quân xúi bẩy, toàn quân đều mang trang bị hành quân gấp, thiếu hụt quân trọng vật tư, tên mà binh sĩ mang theo cũng có hạn, chỉ cần sau khi cung tiễn trong qun bị tiêu hao phần lớn, dùng bộ binh từ bốn mặt tiếp tục đột vây hợp kích, sau cùng mới xuất động kỵ binh tinh nhuệ, dĩ dật đãi lao, dùng thế lôi đình vạn quân nhất cử tiêu diệt quân ta, phương pháp này là chính đạo. Đây cũng là quân sự thường thức cơ bản nhất, nhưng đối phương lại không dùng, ngược lại còn ngu ngốc dùng kỵ binh để xung trận! Thực sự khiến cho mọi người khó hiểu, thuộc hạ cho rằng, người thống soái có thể làm ra quyết định này, có hai loại khả năng."

Lăng Khiếu hỏi: "Hai loại khả năng nào?"

Khổng Đạt Viễn nói: "Khả năng thứ nhất là thống soái của Bắc Ngụy hiện tại không giỏi thống binh, lại tự cho rằng đã nắm chắc phần thắng cho nên mới phạm phải đại kỵ của binh gia như vậy! Dẫn tới kỵ binh tinh nhuyệ bị tổn thất thảm trọng."

"Cái này không có khả năng!" Một gã thiên tướng ở bên cạnh ngắt lời, phản bác: "Thống soái của bốn mươi vạn đại quân há có thể không giỏi thống binh? Nếu thực sự không giỏi thống binh sao có thể thiết lập ra cái bẫy mai phục chặt chẽ như vậy, ta cảm thấy trong đây chắc chắn còn có dụng ý khác!"

Khổng Đạt Viễn gật đầu, nói: "Khả năng thứ hai chính là viện quân của ta có thể đã trên đường tới đây. Đối phương muốn tốc chiến tốc thắng, cho nên mới có sai lầm này!"

Một tướng quân trung niên bước tới, chính là tên tướng quân đã đánh cuộc với Lăng Nhị Thập, tên là Lý Hướng Đông, chỉ nghe hắn nói: "Khả năng này cũng không lớn. Song phương đã quyết tâm muốn hại chết chúng ta, ở Thừa Thiên liệu còn ai có thể phái viện quân giúp chúng ta? Huống chi, hệ bộ đội của tướng quân lần này đã xuất ra hết rồi, nào còn có hậu viện gì đâu? Cho dù có người nhận được tin tức mà tới cứu viện, ắt cũng sẽ bị ba vạn đại quân của ba tên tạp chúng đó ngăn cản, theo ý ta, chắc đám vương bát đản Bắc Ngụy này có âm mưu khác."

Mọi người nhao nhao gật đầu. Thân phận của Lăng Thập Cửu chính là thiếp thân thân vệ của Lăng Khiếu, hoàn cảnh ở đây vốn không tới lượt hắn lên tiếng, nhưng dưới sự tình khẩn cấp, hắn cũng không nghĩ nhiều, lớn tiếng nói: "Ai nói chúng ta không có viện binh? Viện binh của công tử nhà ta lập tức sẽ tới! Những tên vương bát đản Bắc Ngụy này, trong mắt của công tử ta chẳng qua là một gà đất chó rơm mà thôi!"

Lời này vừa nói ra, mọi người quay sang nhìn nhau ngơ ngác. Những người này mấy tháng nay sống trong chiến trường, ngoại trừ những tin tức liên quan tới chiến tranh ra, những tin tức khác có thể nói là hoàn toàn bế tắc, đâu biết được Lăng Thiên hoành không quật khởi, uy chấn thiên hạ! Trong ấn tượng của mọi người hắn vẫn chỉ là một tên hoàn khố tử đệ có một không hai, tối đa cũng chỉ là một tên hoàn khố tử đệ công phu không tồi mà thôi.

Nằm ngoài dự liệu của mọi người, Lăng Khiếu không ngờ cũng gật đầu nói: "Không sai, tin rằng Thiên nhi nhất định sẽ dẫn quân tới đây. Cho nên, trước khi nó tới, chúng ta phải tìm một địa phương vững chắc để cố thủ. Tận sức kéo dài thời gian, kiên trì cho tới khi viện binh tới. Cái chúng ta thiếu hiện tại chính là thời gian, kéo dài thời gian được càng lâu, thế cục sẽ càng có lợi!"

Chúng tướng trong lòng đã có định kiến với Lăng Thiên, mặc dù có Lăng Khiếu chứng thực, nhưng cũng khó tránh khỏi có chút nửa ngờ nửa tin, nhưng vẫn đồng thanh dạ một tiếng.

Khổng Đạt Viễn nói: "Tin rằng lúc địch nhân công kích một đợt nữa, sẽ bạo lộ ý đồ công kích chân chính của bọn chúng. Và tực tiếp vây khốn quân ta, đó chính là biện pháp tầm thường nhất. Cho dù quân lực của Bắc Nguỵ hơn chúng ta gấp bội, nhưng thực lực của quân tinh nhuệ lại kém xa, nếu muốn diệt hết quân ta, trước mặt quân lực của Bắc Nguỵ ít nhất cũng phải tổn hao hơn nửa, tin rằng tổn thận này người chủ sự của Bắc Ngụy tất nhiên không muốn gánh chịu, cũng chưa chắc đã có thể chịu nổi. Do đó mạt tướng đoán rằng, Bắc Ngụy tất nhiên sẽ dùng chiến thuật vây ba thả một, buông bỏ một chỗ khuyết, thả cho quân ta đào sinh, hóa giải sí khí của quân ta, sau đó đuổi theo truy kích, mới là chính đạo."

"Hơn nữa con đường mà chúng buông bỏ nhất định còn có mai phục khác!" Lý Hướng Đông nói: "Chỉ cần là tướng lĩnh trải qua vài trận, ai mà không biết điều đó?"

Khổng Đạt Viễn mỉm cười, nói: "Ý chí cầu sinh của con người chính là kỳ quái như vậy, biết rõ địa phương mà mình tưởng là sinh lộ đó có bẫy rập, nhưng cũng sẽ vì ham sinh cơ nhất thời mà tiến vào, nếu chúng ta làm ngược lại điều này có lẽ mới là sinh cơ chân chính, nếu chúng ta từ phương hướng ngược lại, cũng là phương hướng quân lực của địch nhân mạnh nhất mà đột vây, liều mạng quyết chiến, nếu có thể thoát được trọng vây, đó mới là sinh lộ chân chính! Cũng chính là nếu bọn chúng để hở mặt bắc, chúng ta sẽ đột vây mặt nam! Nếu bọn chúng để hở mặt đông, chúng ta sẽ đột vây mặt tây." Nói xong liền đắc ý cười một tiếng, rồi mới nói tiép: "Cứ như vậy, chắc chắn có thể xuất kỳ bất ý, nguy hiểm cũng sẽ được giảm xuống thấp nhất! Tuy đột vây từ phương hướng ngược lại, cái mà chúng ta phải đối diện đương nhiên là mặt có quân lực mạnh nhất, nhưng địch nhân đã dùng chiến thuật vây ba bỏ một, khẳng định là từ lúc bắt đầu cuộc chiến đã không có ý liều mạng, hơn nữa ba mặt cùng tiến, binh lực khó tránh khỏi phân tán, quân lực của quân ta chiếm ưu thế, lại thêm liều mạng quyết chiến, tin rằng sinh cơ sẽ tăng thêm nhiều!"

Quyển 4

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.