Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 314: Trung liệt thiên thu



Binh lính Bắc Ngụy liền đột nhiên như nghe thấy sấm nổ bên tai, không nhẫn nại được cả người run run, thối lui vài bước, cuối cùng có người cũng không nhẫn nại được áp lực tâm linh này, đột nhiên hét lên một tiếng đem trường kiếm trong tay ném trên mặt đất rồi xoay người bỏ chạy!

Có được lực lượng thì không cần sợ hãi! Câu nói thông dụng này hoàn toàn đúng trên chiến trường!

Trong hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm nếu có một người ham sống sợ chết trốn chạy nhất định sẽ gây dao động ảnh hưởng đến tâm lý chung của mọi người. Quả nhiên, nhiều người sợ hãi chuyển thân chạy đi nhưng ở phía sau hắn, đám binh lính Bắc Ngụy tăng viện lại không rõ tình huống vẫn tiếp tục dồn lên mà đụng vào nhau, bỗng nhiên loạn thành đoàn!

"Sát!"

"Lên!"

Cục diện có lợi này nếu không biết lợi dụng thì uổng cho Lý Hướng Đông, một thân lão tướng chinh chiến nhiều năm. Hắn hét lên một tiếng rồi suất lĩnh nhân mã trùng thượng. Chúng binh lính Thừa Thiên vốn tinh thần như chó bị đánh rơi xuống nước, trên người không có nửa điểm khí lực cũng mở miệng rống to rồi giục ngựa tiến lên.

Vẫn như cũ, Lăng Thập Cửu cùng Lý Hướng Đông đi phía trước, hai người như hai thanh cương đao dẫn đầu giết vào địch trận, bỗng nhiên mở ra một phiến gió tanh mưa máu! Vô số tiếng kêu bi thảm vang lên trong vòng vây, thoáng chốc đã đánh ra tới ngoại vi địch trận.

Hai người đột nhiên cảm giác cả người thả lỏng, cảm giác rõ ràng không khí mát mẻ trong lànhthổi vào mặt. Trước mắt hai người là một vùng thảo nguyên lớn xanh mát!

Đột phá! Cuối cùng đã đột phá vòng vây!

Tiếng hoan hô rung trời vang lên sau khi người thứ nhất đột vây đi ra, đột phá khẩu càng ngày càng lớn, đội tiền phong liền theo đó mà xuất như thủy triều đi ra! Tiếp theo đó là quân chủ lực của Lăng Khiếu vẫn quân dung nghiêm chỉnh đi ra, huyết hồng kỳ vù vù tung bay phiêu đãng! Không chút chần chờ, đại đội nhân mã nhằm hướng thảo nguyên chạy đi!

Lăng Thập Cửu tung người nhảy lên lưng ngựa ngồi sau lưng Lăng Nhị Thập nói một câu: "Ôm lấy ta!" rồi liền ngất đi, bất tỉnh nhân sự. Cuộc chiến vừa rồi mặc dù thời gian không dài nhưng Lăng Thập Cửu lúc kịch chiến đã giết chết hơn một trăm địch nhân, thật sự đã tiêu hao tất cả thể lực, nội lực. Lúc này hắn cảm giác não đại hôn trầm mệt mỏi muốn chết. Thực sự muốn ngủ thiếp đi, không tỉnh lại!

Lăng Nhị Thập đưa tay nắm lấy thắt lưng hắn chuyển tới trước người ôm vào trong ngực rồi phóng ngựa đuổi theo.

Phía sau binh lính Bắc Ngụy vẫn đuổi theo mà đánh tới. Tuy nhiên khi gặp thảo nguyên thì tựa hồ cũng bị tiếng vó ngựa cùng tiếng hô sát làm chấn động mà phát run!

Khổng Đạt Viễn ở cánh trái vô hình chung trở thành lực lượng cản địch tối hậu. Bộ đội của hắn tổn hại cũng lớn nhất. Một vạn nhân mã nay chỉ còn lại hơn bốn ngàn người mà cơ bản là trên người đều bị thương. Người mệt ngựa mỏi! Khổng Đạt Viễn trên người cũng có nhiều vết thương, trên mặt đầy máu, ngay cả tai phải cũng đã không cánh mà bay. Máu tươi vẫn yên lặng nhỏ xuống!

Mắt nhìn phía trước quân chủ lực của Lăng Khiếu vẫn chưa đi xa, tùy thời có thể bị địch nhân truy sát. Khổng Đạt Viễn quay lại nhìn bộ đội của mình lúc này đã cùng đối phương đầu đuôi tương tiếp thì không khỏi trong tâm nhất động rống to nói: "Các huynh đệ! Ngựa của chúng ta đã mệt, muốn chạy cũng không thoát nữa nhưng đại nguyên soái đã đột vây thành công. Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ, ta đã giành thắng lợi. Các huynh đệ, đằng nào cũng chết, các ngươi có nguyện ý theo bổn tướng quân dùng tính mạng chính mình cho đại nguyên soái tranh thủ một điểm thời gian không?"

"Nguyện ý! Vì đại nguyên soái! Chúng ta đánh chết Bắc Ngụy vương bát đản..!" Mang theo một trận rống hét phẫn nộ đột nhiên ghìm ngựa mà đứng, xoay người lại, mặt đối diện với kỵ binh Bắc Ngụy đang như phô thiên cái địa mà đến. Khổng Đạt Viễn giơ trường đao chỉ về phía trước, đem toàn thân lực lượng hét to nói: "Các huynh đệ. Cho dù phải dùng răng cắn cũng phải đem đám vương bát đản này kéo xuống ngựa. Cho dù chết cũng bắt chúng phải trả giá đắt. Nếu không Khổng Đạt Viễn ta chính là khinh bỉ hắn! Sát! Có ta không có địch. Quân ta nhất định thắng!"

Chúng binh lính Thừa Thiên người người bi phẫn đều rống to: "Kéo đám Bắc Ngụy vương bát đản xuống đâm chết đi! Sát a!"

"Ha ha cáp, lão tử đã chém chết bốn đứa, kéo được một đứa, lão tử buôn bán một vốn bốn lời a"

"Mẹ! Lão Tử mới giết được một, lần này mới kéo được một, thật là buôn bán xui xẻo a!"

Binh lính Bắc Ngụy truy kích đến chỗ này đột nhiên thấy đám tàn binh Thừa Thiên không trốn chạy ngược lại đứng tại chỗ điên cuồng rống lên là vì lý do gì. Nhưng lại cảm giác được có một luồng sát khí giống như ngưng tụ thành thực chất trùng thiên đập vào mặt, khiến bọn chúng lo sợ đồng thời cảm giác được áp lực vô cùng! Rồi lại thấy bốn ngàn tàn binh thân đầy thương tích hô lên một tiếng, dưới sự suất lĩnh của một viên tướng quân cả người đầy máu giống như ác lang hung tợn đâm đầu đánh qua.

Khổng Đạt Viễn thúc ngựa chạy trước, đến gần địch trận thì lại kêu to nói: "Các huynh đệ! Đại nguyên soái sẽ báo thù cho chúng ta! Chúng ta không chết vô ích! Lão tử mười tám năm sau lại là một hảo hán! Lão tử mười tám năm sau lại theo đại nguyên soái đi đánh thiên hạ!"

"Mười tám năm sau lại theo đại nguyên soái đánh thiên hạ!"

"Mười tám năm sau lại theo đại nguyên soái đánh thiên hạ!"

"Sát sát sát sát sát."

Liền như một thùng hỏa dược mạnh mẽ nổ ầm trong quân trận Bắc Ngụy, hơn bốn ngàn tàn binh Thừa Thiên, người người mắt lộ ra vẻ hung ác, nhe răng cười, lợi dụng bất kỳ vật gì có thể giết địch, dùng đao chém, dùng kiếm đâm, dùng mâu chọc. Có người vì không có binh khí, đơn giản là nhảy lên, không quản đao kiếm đối phương chém lên thân mình, cứng rắn dùng hàm răng sắc bén tàn nhẫn cắn vào yết hầu địch nhân, cảm giác thấy máu huyết địch nhân chảy vào cổ họng mình, xem đối phương kinh hãi muốn chết thì trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn mỉm cười rồi rời xa nhân thế...

Ở phía xa, Lăng Khiếu không ngừng rống lên, khóe mắt đã không còn lệ mà chảy ra máu tươi! Vẻ mặt đầy thê lương giống như lệ quỷ! Ông mấy lần muốn phóng ngựa quay về theo các huynh đệ đồng sanh cộng tử nhưng lại bị đám Lăng Thập Nhị ôm giữ lại!

Lăng Khiếu giận dữ không ngừng kêu to: "Thả ta ra! Hỗn đản! Biến con mẹ ngươi đi" Lăng Thập Nhị như không nghe thấy, hai tay ôm chặt ông vào trong ngực. Cho dù quyền đầu như sắt của Lăng Khiếu không ngừng đánh lên trên người nhưng hắn vẫn không nói gì tiếp tục giục ngựa chạy đi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Đột nhiên, Lăng Khiếu cũng không vùng vẫy nữa, cả người tựa h mất đi khí lực, khóc lớn lên "Huynh đệ a. Thật là hảo huynh đệ a..". Thừa Thiên quân thần thống soái trăm vạn đại quân lúc này nước mắt giàn giụa, khóc như một hài tử!

Chiến trường lúc này đã hoàn toàn yên tĩnh. Tất cả binh sĩ Bắc Ngụy đều nhìn về phía một người trong số hàng ngàn thi thể nằm ngang dọc trước mặt, trong núi xác biển máu vẫn đứng thẳng, tay cầm Thừa Thiên quân kỳ mà trên mặt không hẹn đều lộ ra vẻ tôn kính! Trên lá cờ bị tàn khuyết này còn lại một chữ lớn "Khổng" đang ngược gió bay phần phật. Phảng phất như dưới cửu tuyền, anh linh vẫn không cam lòng muốn muốn vùng dậy chiến đấu tiếp.

Trường phong thổi lướt qua thảo nguyên, quét vào đám cây cỏ tạo nên âm thanh như tiếng nức nở.

Thủy Thiên Huyễn cùng Ngụy Thừa Bình giục ngựa đi đến, đưa mắt nhìn thảm trạng như địa ngục biển máu trước mắt, Thủy Thiên Huyễn thở dài một tiếng thấp tiếng nói: "Thực sự là nghĩa sĩ. Tinh nhuệ như thế, hận là ta không thể sử dụng!" Hắn chú ý, tất cả Thừa Thiên binh lính chết trận trên mặt rất nhiều người đều có nét cười kiêu ngạo. Rất nhiều người ngoài vẻ mặt vui mừng còn có thêm sự cực kỳ thỏa mãn. Chỉ có rất ít người trên mặt trước khi chết tỏ vẻ ảo não cùng không cam lòng.

Nhưng Thủy Thiên Huyễn không biết rằng số binh lính này ảo não là vì trước khi chết không thể kéo theo một lính Bắc Ngụy bồi mạng hoặc là kéo theo được rất ít.

Bốn ngàn Thừa Thiên binh lính thương tàn mà không ngờ đem bảy ngàn kỵ binh Bắc Ngụy giết chết. Tỷ lệ thương vong gần gấp

Đây là một thần tích khiến kẻ khác khó tin.

Thủy Thiên Huyễn và Ngụy Thừa Bình cùng yên lặng không nói gì! Một lúc lâu sau Thủy Thiên Huyễn thở dài nói "Lăng Khiếu thực sự là tướng tài" rồi phất tay: "Đuổi theo! Không tiếc trả giá nhất định phải giết chết Lăng Khiếu!". Trong tâm hắn thầm nói, có thể khiến cho thủ hạ bán mạng cho mình như thế không hổ là đại nhân vật. Lưu lại một cừu địch như thế trên thế gian thật không an tâm. Người này quyết không lưu được!

Tiếng truy binh tiếng sau lưng nhỏ dần rồi từ từ đã không còn thấy bóng nhân ảnh nào nữa. Cuối cùng đã thoát sao! Đám truy binh này giống như giòi bọ trong xương, có được kết quả này là nhờ vào Khổng Đạt Viễn cùng bốn ngàn binh sĩ dùng sinh mệnh đổi lấy.

Sau gần một ngày bị truy sát, mọi người chưa uống một giọt nước nên sớm đã người khô ngựa héo. Thời khắc này thoát hiểm thành công cuối cùng cũng không trụ nổi nữa! Lăng Khiếu mạnh mẽ đè nén nỗi đau trong tim hạ lệnh điều chỉnh nghỉ ngơi! Mặc dù vẫn còn truy binh ở phía sau nhưng quân sĩ Thừa Thiên nếu không được nghỉ ngơi thì sợ rằng không cần địch nhân truy kích cũng hỏng mất!

Sau khi nhận lệnh, chúng tướng sĩ xuống ngựa nhìn vết thương trên người cùng khuôn mặt đầy máu, đột nhiên lại nghĩ đến các huynh đệ đã bỏ mình thì không cầm được đều cất tiếng khóc lớn, bộc lộ tình cảm trong lòng! Lăng Khiếu mắt nhìn xuống đất càng khóc không thành tiếng chậm rãi quỳ xuống hướng về nơi Khổng Đạt Viễn hy sinh dập đầu ba cái. Đột nhiên đứng lên trong mắt lệ quang chợt hiện, âm thành lại tràn ngập sát khí bức người "Ngụy Thừa Bình! Long Tường! Ta cùng hai tặc tử này thề không đội trời chung. Cừu này không báo, Lăng Khiếu ta thề không làm người!"

Chúng tướng sĩ cùng kêu rống to: "Cừu này không báo, thề không làm người!"

"Cừu này không báo, thề không làm người!"

Thanh âm xa xa truyền đi.

Sau khi điểm lại quân số, Lăng Khiếu lại càng đau khổ!

Mười vạn đại quân sau khi phá vòng vây đến chỗ này thì chỉ còn lại không đủ năm vạn! Một ngày một đêm phá vây mà thương vong quá nửa, nhữngmay mắn sống sót cũng thương tích đầy mình. Chiến lực chỉ sợ không còn bao nhiêu!

Kết quả bi thảm này vốn không thể phát sinh! Nhưng người nào có thể nghĩ được, vua của một nước không ngờ lại liên hợp với địch quốc cùng mưu hại Đại tướng của quốc gia mình.

Nếu không có chuyện này, có Lăng Khiếu tọa trấn Yến quận, nắm giữ hùng binh, tiến có thể công thối có thể thủ. Ngay cả Ngụy Thừa Bình cùng Thủy Thiên Huyễn có thủ đoạn thông thiên thì có thể làm gì được?

Lăng Khiếu lúc này thống hận nhất không phải Ngụy Thừa Bình, không phải là Bắc Ngụy mà chính là Thừa Thiên Thừa Thiên hoàng đế Long Tường! Huyết cừu của mười vạn đại quân sớm đã bất cộng đái thiên! Nhát đâm sau lưng này đã đem lòng trung thành mấy chục năm của Lăng Khiếu một trảm nát thành phấn, thù hận lại càng khắc cốt ghi tâm.

"Long Tường! Ngươi là một gã súc sanh, ngươi là một gã khốn kiếp, một vương bát đản!" Lăng Khiếu đau khổ nện một quyền tàn nhẫn lên mặt đất! Trên khuôn mặt thô hào đầy vẻ mê man cùng đau hận! Chính mình thuần phục quân chủ, chính mình kết bái huynh đệ cuối cùng là vì cái gì? Lại đi câu kết cùng Bắc Ngụy đẩy mình vào chỗ chết.

Lăng Khiếu ta một lòng trung tâm, phụ thân ta cho Thừa Thiên các người giang sơn cẩm tú, lại đem nữ nhi duy nhất gả cho ngươi làm hoàng phi. Ta vì ngươi trấn thủ biên cương đẩy lui cường địch, Lăng Gia ta có chỗ nào đắc tội với ngươi? Tại sao? Tại sao…

Quyển 4

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.