Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 341: Giang Sơn lệnh xuất!



Theo sự tính toán của thủ lĩnh thái giám tùy thân Vương Đại thì gần đây Ngụy Thừa Bình khi nằm mơ nhắc đến tên Lăng Thiên đã là 117 lần! Đây là chưa tính mấy chục lần Ngụy Thừa Bình nói mê sảng không thể nghe rõ!

Qua đó có thể thấy được sự khủng hoảng đến mức cực kỳ sợ hãi của Ngụy Thừa Bình đối với Lăng Thiên!

Giữa thiên quân vạn mã giết vào tận nơi, cả người nhuộm trong máu tươi, sát ý trảm tuyệt thiên hạ, phong thái phong cuồng vũ nội đó…Ngay cả cách nhau cả trăm trượng, Ngụy Thừa Bình cũng cảm thấy trong lòng phát hãi! Nhất là khi con mắt lạnh băng sát khí ngút trời kia nhìn hắn, khi nghe câu "Ngụy Thừa Bình, nạp mạng đi!" giống y như lời tuyên án của Diêm Vương thét lên…Rồi sau đó tung hoàn dũng mạnh không gì cản nổi lao đến phía hắn, máu tươi và đầu người bay tung tóe trên con đường lao đến, bầu trời cũng hóa thành màu đỏ…Chính hắn đã lên ngựa chạy đi xa vậy mà một đao đoạt mệnh kia vẫn phá không mà đến, 4 tên hộ vệ hợp tính mạng lại ngăn cản chết hết mà thanh đao vẫn lao đến, bổ chiến mã của hắn thành 2 đoạn..Đến giờ khắc này, uy lực của một đao kia vẫn không hề suy giảm, bản thân hắn vẫn có thể sống được s

Ngay cả đến lúc này dưới hông Ngụy Thừa Bình vẫn cảm thấy luồng khí lạnh thấu xương đó! Sao lại không sợ chứ, mỗi khi hắn nhắm mắt lại dường như lại thấy con mắt Lăng Thiên đang nhin hắn, ánh mắt lạnh băng và đầy sát khí khiếp người đang chăm chú nhìn hắn…

Hôm nay đã là ngày thứ tư, Ngụy Thừa Bình cuối cùng cũng có chút tỉnh lại. Điều này khiến cho một thái y bên cạnh hắn thầm cảm ơn trời phật may mắn vị thái tử này không đoản mệnh, không thì sợ rằng người nhà mình cũng phải chôn theo hắn mất. Vị thái tử này không ngờ từ chiến trường về lại phát bệnh như vậy…

"Thủy công tử đâu rồi?" Ngụy Thừa Bình lần này tỉnh lại không còn cảm thấy hàn ý dưới hông nữa, thậm chí còn có cảm giác…ấm ấm. Tinh thần hắn phấn chấn lên, câu nói đầu tiên lại hỏi về Thủy Thiên Huyễn:"Hắn quay về chưa? Mau gọi hắn đến, ta có chuyện muốn thương lượng!"

Mọi người quay sang nhìn nhau, cuối cùng một người hầu can đảm nhất tiến lên một bước bẩm:"Bẩm báo thái tử, sau đại chiến không còn thấy tăm tích của Thủy công tử nữa!" Mặc dù hắn đã nói giảm nói tránh đi, nhưng ý tứ trong đó rất rõ ràng "sợ rằng chết trong đám loạn quân rồi"

Trong mắt Ngụy Thừa Bình bắn ra thần sắc cuồng nộ, vô cùng tức giận. Hắn nhớ rõ ràng trong ký ức mình, Thủy Thiên Huyễn mang theo các cao thủ hộ vệ của Thủy gia một đường chạy trốn không quay đầu lại. Với thân thủ của hắn, sao có thể chết trong đám loạn quân chứ? Chính mình hô lớn kêu cứu vậy mà hắn ngay cả đầu cũng không thèm quay lại!

Sự việc đã sáng tỏ! Thủy Thiên Huyễn và Thủy gia thấy đại thế của Bắc Ngụy đã mất, bản thân mình giờ không còn chút giá trị lợi dụng nào nên không hề lưu tình vứt bỏ mình bỏ trốn! Đối với Thủy Thiên Huyễn mà nói, mình không có 40 vạn đại quân thì chỉ là một phế vật mà thôi?! Ngụy Thừa Bình phẫn nộ nghĩ tiếp:"Nếu ban đầu không có ngươi du thuyết, sao ta lại có thể tùy tiện xuất binh chứ? Hôm nay binh bại, các ngươi không ngờ lại quay mông bỏ đi!

Ngụy Thừa Bình càng nghĩ càng tức giận, đột nhiên ngửa mặt lên trời thét to:"
Thủy Thiên Huyễn, Thủy gia…đám các ngươi là một bọn khốn kiếp!" Hắn ra sức rống giận, nhưng rồi đột nhiên lại đau đến mức ôm đầu rên rỉ. Hắn lại càng nghiến chặt hàm răng.

Người hầu vừa rồi lại nói tiếp:"
Thái tử điện hạ người vừa mới khỏe lại, xin thay quần áo mới!"

Ngụy Thừa Bình giờ phút này đã phát điên, hét lớn:"
Đổi quần áo cái gì, các ngươi cút hết ra ngoài cho ta!"

Đám người hầu như được đại xá vội đi ra ngoài.

Ngụy Thừa Bình đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng. Hạ thân của hắn đang ấm ấm bỗng hóa thành lạnh băng dần, cúi đầu nhìn thì thấy ướt một mảng lớn, hóa ra cảm giác ấm nãy giờ là…

Ngụy Thừa Bình phát hiện mình vừa mới chịu một sự sỉ nhục to lớn, càng lộ vẻ điên cuồng. Xấu hổ và tức giận giao nhau, trong đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ. Ngụy Thừa Bình lại cười như điên dại, dữ tợn tự nói:"Ngay cả Ngụy Thừa Bình ta không còn gì, nhưng cũng không phải ai cũng có thể xem thường được. Ta vẫn có thể tạo nên sóng gió! Ta vẫn có thể giết chết Lăng Thiên và Hàn Thiết Hiên! Giết chết kẻ thù phá hỏng đại kế của ta! Ha ha ha ha…" Ngụy Thừa Bình điên thật rồi…

Xế chiều.

"
Tiên sinh đường xa tới đây, vất vả rồi" Ngụy Thừa Bình trên đầu quấn khăn trắng, nhìn vô cùng nho nhã, phía trước mặt đốt đàn hương, mùi thơm thanh nhã tràn ngập căn phòng.

"
Nói nhảm ít thôi! Ngươi đã xuất động Giang Sơn Lệnh chắc là không muốn nói nhảm với ta phải không? Ngươi muốn giết ai thì nói đi!" Đối diện với hắn là một người áo xanh đang bình thản ngồi đó, trong tay cầm chiếc Giang Sơn Lệnh đã từng thuộc về hoàng thất Bắc Ngụy, kiểm tra qua rồi cất vào trong người. Lời hắn nói có ý rất xa cách, ngữ điệu lại bình thản lãnh đạm, không lộ ra chút tâm tình nào.

"
Lần này xuất động Giang Sơn Lệnh, đúng là có chút bất đắc dĩ!" Ngụy Thừa Bình ngoác miệng cười cứng ngắc.:"Có 2 người cần tiên sinh tự tay giết…"

Lời chưa kịp dứt, người áo xanh đã cắt ngang lời hắn:"
Tặng vua Giang Sơn Lệnh, một lệnh đổi một mệnh! Ngụy Thừa Bình, ta chỉ có thể giúp ngươi giết 1 người!" Lời nói không hề có ý cho mặc cả thêm.

Ngụy Thừa Bình khựng lại, xấu hổ cười nói:"
Ách, điều này..Không biết tiên sinh có thể phá lệ một lần không? Thừa Bình hiện tại có 2 đại cừu gia cực kỳ thống hận, bất kể phải trả giá

Người áo xanh hừ lạnh một tiếng, đảo mắt nhìn, trong mắt thần quang bắn ra:"Ngụy Thừa Bình, Giang Sơn Lệnh đã xuất, khuyên ngươi nên nhanh chóng nói cho ngắn gọn. Nếu làm phiền ta thì ngay cả ngươi ta cũng giết! Ta nói thẳng cho ngươi biết, nếu như không có Giang Sơn Lệnh thì giờ ngươi đã là một xác chết rồi!"

Bị ánh mắt lăng lệ đảo qua, Ngụy Thừa Bình bỗng cảm thấy trong lòng như rơi vào hầm băng, cả người phát rét, lông tóc dựng hết lên. Hắn chợt quên hết điều mình định nói, đầu óc trống rỗng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Người áo xanh lộ vẻ khinh bỉ không hề che giấu:"Nói nhanh, Hàn Thiết Hiên hay Lăng Thiên, ngươi chỉ được chọn giết một người, giết ai?"

Ngụy Thừa Bình lộ vẻ kinh ngạc, rồi lại xuống giọng nói:"Tiên sinh quả là thần cơ diệu toán, nếu tiên sinh có thể…"

Người áo xanh lạnh lùng nhìn hắn, không nói câu nào nhưng sát khí lại mơ hồ hiện ra…

Lau đi mồ hôi lạnh trên trán, Ngụy Thừa Bình cười gượng nói:"Được rồi, theo ý tiên sinh, Thừa Bình đành phải chọn một" Ngụy Thừa Bình cẩn thận cân nhắc một chút rồi mở bừng mắt, trầm giọng nói:"Phiền tiên sinh…Giết chết Lăng Thiên!"

Một khắc này Ngụy Thừa Bình đã đưa ra quyết định. Lăng Thiên nếu không chết, mình cho dù sống cũng sẽ bị hắn làm cho gặp ác mộng. So ra mà nói việc làm phản của Hàn Thiết Hiên mặc dù là nguyên nhân chủ yếu khiến cho Bắc Ngụy thất bại, nhưng Ngụy Thừa Bình cho rằng Hàn Thiết Hiên không đáng giá bằng cả một cái Giang Sơn Lệnh.

Khuôn mặt người áo xanh bỗng mờ dần trong khói hương đàn. Ngụy Thừa Bình cũng không nhìn rõ được vẻ mặt của hắn ra sao, thậm chí còn có cảm giác thân thể hắn tan dần trong khói, mờ mờ ảo ảo…Dường như trong đám sương khói truyền ra một tiếng thở dài trầm thấp…

Đợi đến lúc sương khói tan đi, trước mắt Ngụy Thừa Bình đã không còn ai nữa, chỉ nghe thấy một âm thanh nhỏ như muỗi kêu nhưng vô cùng rõ ràng:"Thu hồi lại Giang Sơn Lệnh. Nguyện quân tự tích mệnh!"

Ngụy Thừa Bình ngây ra, lẩm bẩm lại câu nói này rồi đột nhiên cười to điên cuồng:"Lăng Thiên, ngươi chết chắc rồi

Trong hoàng cung bỗng chốc tràn ngập tiếng cười điên cuồng của Ngụy Thừa Bình.

:"
Lăng Thiên, ngươi chết chắc rồi!"

:"
Lăng Thiên, ngươi chết chắc rồi!":"Lăng Thiên, ngươi chết…."

"
Ngụy Thừa Bình muốn giết Lăng Thiên? Không lẽ hắn xuất động cái Giang Sơn Lệnh của Bắc Ngụy sao?" Khuôn mặt vốn lạnh băng trầm tĩnh của Ngọc Mãn Lâu bỗng biến sắc, thần quang trong mắt lóe sáng:"Dùng Giang Sơn Lệnh giết chết Lăng Thiên?!"

"
Đúng vậy! Người của chúng ta ở trong cùng truyền đến tin này, tuyệt đối không giả dối! Ngụy Thừa Bình đúng là bí mật gặp một người, nhưng không ai thấy cả, cũng không dám tiếp cận gần chỗ đó. Nhưng sau đó thái độ của Ngụy Thừa Bình bỗng thay đổi, vui vẻ đến mức điên cuồng!" Đối diện Ngọc Mãn Lâu là một lão giả áo đen.

"
Tốt lắm! Con bài cuối cùng của Bắc Ngụy đã dùng hết! Ta cũng không cần cố kỵ gì nữa!" Ngọc Mãn Lâu đứng dậy, chắp tay sau lưng đi vài bước, xong lại đột nhiên thở dài một tiếng lắc đầu nói:"Chỉ là…Quá nhanh! Quá khẩn cấp rồi!"

Lão giả áo đen cũng nhíu mày nói:"
Không sai, thực sự là quá nhanh! Rất khẩn cấp rồi! Ồ không, chúng ta vẫn còn thời gian. Mặc dù đã mất đi con chủ bài uy hiếp gia chủ, nhưng kế hoạch nguyên bản xem ra…"

"
Không thể thay đổi được!" Ngọc Mãn Lâu nói như chém đinh chặt sắt, nhíu mày, mắt toát ra thần sắc dứt khoát:"Lập tức dùng phi cáp truyền thư, nói cho tam đệ ở Thừa Thiên bảo hắn lập tức cầu hôn Lăng gia! Ra lệnh cho hắn bất kể làm cách nào cũng phải xúc tiến thành công cuộc hôn sự này! Nói cho hắn nếu không làm được thì vĩnh viễn không cần về nữa!"

Lão giả áo đen thân thể khẽ chấn động, run rẩy nói:"
Rõ!"

Ngọc Mãn Lâu lại đi vài bước, lạnh lùng nói tiếp:"
Không được làm chánh thê thì kết làm bình thê! Không được làm bình thê thì dù cho Nhan nhi làm tiểu thiếp cũng được! Bất kể thế nào cũng phải để cho Lăng Thiên lấy Băng Nhan, phải danh chính ngôn thuận. Hơn nữa phải thật nhanh! Rõ chưa?!"

"
Đã rõ!" Lão giả áo đen chảy lạnh ròng ròng. Ngọc – Lăng hai nhà kết thân vốn là chuyện vui, nhưng qua giọng Ngọc Mãn Lâu có thể thấy giống hệt chư là một chiến lược bố trí vậy. Nhìn quả thực không hề có chút không khí vui mừng nào mà chỉ có vài phần lạnh lẽo khiến người ra phải run sợ!

"
Nói cho đại trưởng lão và tam trưởng lão, bảo bọn họ hai người tự thân ra tay, suất lĩnh tinh nhuệ Bạch Ngọc 300 người, làm hồi môn cho Băng Nhan, lập tức xuất phát!"

"
Hồi môn?!" Lão giả áo đen như đang nằm mơ vậy, cẩn thận hỏi lại:"Gia chủ, mới chỉ là định thân thôi mà. Giờ đưa hồi môn không phải sớm quá sao? Lại nói, sau khi định thân rồi, Băng Nhan đã là người nhà của Lăng gia. Cho dù Lăng Thiên chết đi, Băng Nhân vẫn là góa nhà Lăng gia. Giờ này lại đưa hồi môn, không phải…"

"
Ngươi già nên hồ đồ rồi à?" Ngọc Mãn Lâu trừng hai mắt:"Thủ hạ của Lăng Thiên cao thủ như mây. Kể cả Lăng Thiên chết đi, đơn độc một mình Băng Nhan sao có thể đoạt đại quyền của Lăng gia chứ? Lại nói, Băng Nhan đối với Lăng Thiên là một lòng yêu thương, chỉ sợ chưa chắc đã đồng ý với quyết định của gia tộc. Ta cần các ngươi danh chính ngôn thuận vào trú ngụ ở Lăng gia, đến lúc đó mới có thể đoạt quyền của Lăng gia chứ! 300 Bạch Ngọc cao thủ…Hình như vẫn thiếu một chút..Ừm, mang thêm 500 Tử Ngọc đi, không thể xảy ra sai sót được!"

Quyển 4

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.