Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 344: Nhu tình si luyến



Lăng lão phu nhân thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn trời nói: "Cũng tốt. Chờ chút... Sao ngươi lại khẳng định đứa con trong bụng cô cô ngươi là con trai? Nếu là con gái thì chẳng phải mọi an bài đều hỏng mất sao?"

Lăng Thiên cười lớn, chậm rãi nheo mắt lại: "Nãi nãi. Trừ Lăng Gia chúng ta ra thì ai biết được hắn là nam hay nữ? Chúng ta nói nam là nam. Mà ngay cả nữ cũng phải trở thành nam. Ha ha..."

Rốt cuộc Lăng Thiên cũng trở về biệt viện của mình, khi nhìn thấy hai bóng người bận đồ trắng quen thuộc nhưng lại có chút xa lạ kia khiến cho lòng hắn ba động một trận mãnh liệt. Lần này dấn thân vào vạn quân lính cứu phụ thân nhìn như dễ dàng như vậy nhưng thật ra sinh tử chỉ cách nhau có một sợi tóc thôi. Có thể nói là hắn đi qua đi lại Diêm Vương Điện vô số lần nhưng vẫn trở về được.

Phản ứng lần của Lăng Khiếu cũng nằm trong dự liệu của Lăng Thiên. Hai đời của Lăng Gia luôn trung thành và tận tâm với Thừa Thiên. Nếu không có biến cố đặc biệt thì tuyệt sẽ không phản lại hoàng thất. Nếu không chuyển biến thái độ của gia tộc thì sợ rằng một khi Lăng Thiên quật khởi sẽ bị thân nhân của mình ngăn cản mãnh liệt. Tuy không biết như thế nào nhưng chắc rằng hai vị lão nhân gia này sẽ buồn đến chết.

Cho nên Lăng Thiên cố ý buông lỏng một chút là để tạo ra một nguyên nhân quyết liệt có thể nhổ sạch Dương Gia và Long Tường. Đồng thời cũng khiến cho gia gia và phụ thân hắn có ý niệm tức giận trong lòng, giải khai mọi khúc mắc của cả hai người, để cho bọn họ hiểu rõ dã tâm của Long Tường, vừa chiếu cố được tâm tình của lão nhân gia lại có thể hoàn thành từng bước một triển khai phách nghiệp của mình.

Nhưng Lăng Thiên tuyệt đối không ngờ rằng lần phóng tay này lại vượt qua dự tính của mình. Ngọc Gia, Thủy Gia, Bắc Ngụy, Tây Hàn, Thừa Thiên và các thế lực khác đều âm thầm tham gia vào âm mưu chiến tranh này. Vốn Lăng Thiên chỉ nghĩ rằng có Bắc Ngụy và Thừa Thiên liên thủ lại có thể chống lại các phương thế lực khác. Nhưng lần chơi lửa này suýt chút nữa đốt cháy luôn cả bản thân. Cho đến bây giờ khi nghĩ lại hắn vẫn còn sợ hãi. Vạn nhất mình đi chậm một bước, nếu như không có Ngọc Gia cố ý hỗ trợ cho thì kết quả... Mồ hôi lạnh trên mặt Lăng Thiên đổ xuống ướt cả áo...

Mặc dù bây giờ phụ thân không có việc gì nhưng trong lòng Lăng Thiên vẫn tự trách không thôi. Trải qua chuyện này rồi Lăng Thiên mới biết hiểu rằng trên thế giới này nhân lực nghèo nàn, tr giả có tài giỏi nhưng chuyện 'vạn nhất' cũng còn tồn tại. Không có bất kỳ kẻ nào có thể tính toán chính xác mọi biến hóa trong đó. Ngoài ý muốn luôn là việc ngoài dự đoán của mọi người. Nếu chính mình luôn ôm tâm tư mọi việc đều ở trong lòng bàn tay thì sớm muộn gì cũng bị thiệt thòi thôi.

"Thiên ca! Huynh rốt cục cũng trở về rồi!" Âm thanh vui mừng lẫn sợ hãi của Ngọc Băng Nhan vang lên, tiếp theo nàng lưu lại một làn gió thơm nhào vào trong ngực Lăng Thiên. Lăng Thiên còn chưa kịp mở miệng thì vạt áo của hắn đã ướt đẫm: "Cuối cùng huynh cũng trở về... Ô ô... Mấy ngày nay muội với Thần tỷ tỷ đều rất lo lắng cho huynh. Mỗi ngày đều là ác mộng... Thật sự không chịu được nữa đâu Thiên ca à..."

Lăng Thiên ôm lấy người ngọc đã ốm đi rất nhiều này, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng ôn nhu nói: "Nha đầu ngốc. Huynh đây hoàn hảo mà, có gì đâu mà khóc? Khóc thành mặt mèo không đẹp đâu. Huynh đau lòng lắm đó!"

Ngọc Băng Nhan đang nghẹn ngào nhưng nghe thấy lời này của hắn không nhịn được cười khì một tiếng: "Huynh mới là mặt mèo đó. Thật sự là chán ghét muốn chết mà. Còn nói đau lòng nữa. Lần này không trở về mới khiến cho muội tức giận đó. Hừ!" Vừa nói vừa day nhẹ giầy xuống đất lắc lắc mông hờn dỗi. Trên mặt vẫn còn vương lệ nhưng miệng lại lộ ra một nụ cười vui vẻ như hoa tươi vào buổi sáng xinh đẹp động lòng người.

Đôi mắt của Lăng Thiên nhìn về phía Lăng Thần. Lăng Thần đang lẳng lặng đứng dưới gốc cây nho nhìn Lăng Thiên như xung quanh không còn gì nữa. Trong đôi mắt nàng chỉ có hắn, nam nhân nàng yêu nhất - Lăng Thiên.

Ngay lúc đầu Lăng Thần mỉm cười chào đón Lăng Thiên quay về nhưng đột nhiên nụ cười trở nên cứng ngắc vô cùng. Nàng nhẹ nhàng cắn hàm rắng cố gắng mỉm cười, cố gắng chứng minh cho hắn biết nàng đang vui vẻ nhưng... Hai hàng nước mắt đã bán đứng nàng. Lúc này thân hình xinh đẹp của Lăng Thần như một đóa hoa bách hợp đang run rẩy nhè nhẹ dưới gió, trông có vẻ nhu nhược yếu đuối vô cùng như có thể ngã xuống đất bất kỳ lúc nào.... Không có khả năng đứng lên được...

Ngay khi Ngọc Băng Nhan lặng lẽ rời khỏi ngực của Lăng Thiên thì Lăng Thiên tiến lên từng bước, nhưng cũng không chờ hắn mở miệng thì hắn đã cảm nhận được một thân thể nóng bỏng mà yếu đuối tiến vào trong lòng đang gắt gao ôm lấy hắn như muôn hòa tan vào thân thể vậy. Trong lòng Lăng Thiên kích động không thôi, đôi tay của hắn ôm chặt thân thể mềm mại trong lòng gần như là thô bạo. Hắn hận không thể đưa nàng vào sâu trái tim của của mình...

Lăng Thần trong lòng Lăng Thiên không ngừng run rẩy giống như kinh sợ cực kỳ, giống như một hài tử bị lừa bán còn chưa hồi phục lại. Sau khi rời nhà rồi được tiến vào trong lòng người mình thân yêu nhất. Nàng chỉ gắt gao ôm chặt hắn mà không nói điều gì. Sợ rằng khi buông tay ra đối phương sẽ biến mất vậy...

Trước ngực của Lăng Thiên có một làn nước ấm áp chảy xuống nhưng chỉ trong chốc lát liền lạnh vô cùng, chậm rãi chảy xuống. Đó chính là nước mắt của Lăng Thần thấm vào vạt áo của Lăng Thiên.

Một lúc lâu sau Lăng Thiên mới cảm giác người ngọc trong lòng đã khôi phục lại bình tĩnh rồi mới than nhẹ một tiếng, vỗ nhẹ mái tóc dài của nàng rồi khẽ nâng gương mặt nàng lên muốn nói điều gì nhưng thấy gương mặt người ngọc lộ ra sự tiều tụy vô cùng nên hắn chỉ thốt lên được hai chữ: "Thần Nhi..." Đột nhiên hắn nhớ lại bản thân mình chỉ mới rời nhà đi được bốn ngày mà thôi...

Gương mặt xinh xắn của Lăng Thần chôn sâu vào trong lồng ngực hắn nhẹ nhàng ừm một tiếng. Âm thanh yếu ớt vô cùng, không dám ngẩn đầu lên nhìn hắn chút nào cả. Giống như nàng muốn cả đời này ở trong lòng hắn vậy... Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Lăng Thiên bất đắc dĩ thở dài một tiếng, khẽ cười nói: "Thần Nhi. Ngoan nào. Chờ huynh đổi một cái áo khác rồi lại ôm khóc tiếp nha. Muội cứ khóc như vậy thì khố của ta cũng ướt luôn. Nếu như gặp người khác thì..."

"Xì... Khố gì? Chán ghét..." Lăng Thần cười phá lên muốn nói điều gì nhưng lại không thể lên tiếng được. Nhẹ nhàng chà chà hai chân trên đất, chiếc mũi xinh khẽ hừ một tiếng biểu lộ nàng không hài lòng nhưng tiếng hừ của nàng giống như một tiếng nỉ non lại có vẻ yếu đuối nhu nhược làm cho đôi mắt Lăng Thiên toát ra ánh sáng khác lạ...

Đột nhiên Lăng Thần cảm thấy có gì là lạ liền vội vàng hô một tiếng rời khỏi ngực của hắn. Nghiêng mắt nhìn qua liền thấy vạt áo trước ngực Lăng Thiên ước đẫm, ánh mắt nàng từ trên đi xuống... Mãi đến khi thấy được điều gì khiến mặt nàng đỏ như gấc mới xoay người chạy trốn vào phòng như bay...

Ngọc Băng Nhan đứng một bên giương cái miệng nhỏ nhắn nhìn vệt nước trên người Lăng Thiên nói một tiếng kinh ngạc: "À, nước mắt của Thần tỷ tỷ thật nhiều à nha..."

Lăng Thiên hừ một tiếng nhìn nàng: "Của muội cũng không ít đâu. Công lao nơi đây ít nhất cũng có một nửa là công lao của muội đó!"

Ngọc Băng Nhan chắp tay sau lưng, cố gắng nâng cao ngực, nghiêng nghiêng đầu nói: "Muội không có khóc!" Ngọc Băng Nhan cứ đứng như vậy ở trước mặt Lăng Thiên... Ngực được nàng cố ý ưỡn cao... Thân thể vẽ ra một đường cong chết người... Nhất là phía trước ngực... Ở đó được một vòng eo yêu kiều phụ trợ lại càng có vẻ thần bí hấp dẫn chết người...

Lăng Thiên chỉ cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng nổ 'ầm' thật lớn, hắn cảm thấy lỗ mũi mình nóng rần lên như muốn phun máu... Vị trí kia kia trên cơ thể hắn lập tức phản ứng mãnh liệt... Hơi thở trở nên khò khè...

Ngọc Băng Nhan không phát hiện ra dị trạng này của hắn mà cứ đứng như vậy ở trước mặt hắn... Sau đó nàng khẽ khom lưng xuống, một đôi mắt to trong veo mang theo tiếu ý nhìn vẻ mặt của Lăng Thiên mà còn không biết sống chết cười khanh khách: "Thiên ca. Vẻ mặt của huynh bây giờ thật... Đừng... Đừng..."

Một câu còn chưa dứt thì Lăng Thiên đã không thể nhẫn nại sự hấp dẫn của tiểu yêu tinh này nữa. Một tay ôm nàng vào lồng ngực, cái miệng rộng của hắn khẽ che lấp đôi môi nhỏ bé mềm mại của nàng. Cả người Ngọc Băng Nhan chấn động, nhất thời trở nên cứng ngắc, đôi mắt xinh đẹp trợn tròn bắn ra thần sắc không thể tin tưởng. Nàng há mồm muốn hô nhưng lại cảm giác được một đầu lưỡi linh hoạt tiến vào trong miệng của mình hoạt động ầm ĩ. Trong đầu Ngọc Băng Nhan chấn động ầm ầm... Cả tinh thần của nàng như bị lạc vào một thế giới khác lạ... Nàng chỉ cảm thấy thân thể mình như đang phiêu phù trên mây... Trong đầu không một chút ý thức nào cả...

Đều mình khát khao nhất cuối cùng cũng đã đến...

Đôi tay của Lăng Thiên như có ý thức riêng, cố tình 'công thành chiếm đất' trên thân thể của Ngọc Băng Nhan. Chỉ một thoáng thôi thân thể của Ngọc Băng Nhan gần như đã lọt vào trong vũng bùn, thân thể của nàng không còn chút sức lực nên đành phải dựa vào người Lăng Thiên. Đôi mắt của nàng toát ra thần sắc mê ly, má ngọc hây hây hồng. Bây giờ nàng chỉ biết dựa vào Lăng Thiên để giữ cho thân thể mình không bị ngã trên mặt đất. Mái tóc của nàng hoàn toàn tán loạn, vạt áo trên người nửa mở nửa đóng, đôi mắt lờ mờ nhìn đôi tay của Lăng Thiên đang hoạt động trên

"Công tử!" Đột nhiên một âm thanh truyền vào tai Lăng Thiên: "Thân thể của Băng Nhan còn yếu... Không thể..." Đúng là âm thanh của Lăng Thần được nàng tụ âm thành tuyến truyền đến tai hắn. Cả người Lăng Thiên chấn động, ngọn lửa đang bốc cháy mãnh liệt trên người hắn như bị dội một thùng nước lạnh. Hắn hung hăng lắc lắc đầu cố gắng đẩy những ý nghĩ ấy trong đầu ra ngoài, đang muốn đẩy Ngọc Băng Nhan ra ngoài thì nha đầu kia với ánh mắt mê ly không biết sống chết đang muốn tiến lên ôm hắn...

Quyển 4

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.