Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 362: Tịnh mịch như tuyết



Lăng Thiên thở dài một hơi, đưa tay ra sau lưng Lăng Thần vỗ một cái, nội lực dũng mãnh tràn vào. Lăng Thần "Ưm" một tiếng tỉnh dậy, thấy Lăng Thiên vẫn sờ sờ sống trước mặt mình, trong lòng không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm, vẻ mặt cũng buông lỏng hơn. Lăng Thiên đang muốn nói gì đột nhiên thấy bên ngoài có vài người tiến vào, đó chính là vợ chồng Lăng lão gia tử, Lăng Khiếu cùng với Sở Đình Nhi cũng đến.

Mọi người nghe thấy động tĩnh lớn như vậy ở chỗ Lăng Thiên, giống như trời long đất lở như vậy thì sao có thể yên tâm được, vội vàng đến tận nơi. Nguồn: http://truyenfull.xyz

Lăng Thiên thầm kêu khổ trong lòng, đi lên trước đón đầu.

"Thiên nhi, có chuyện gì vậy?" Lăng Khiếu trên người vẫn quấn đầy băng gạc, lớn tiếng hỏi.

"Làm gì có chuyện gì có thể làm khó được con chứ?" Lăng Thiên không hề nao núng cười trả lời:"Diệp lão ca mang bằng hữu của hắn đến, mọi người luận bàn võ công một chút, không ngờ ra tay hơi quá ảnh hưởng xung quanh, xem ra con lại chuẩn bị tốn kém rồi"

Lăng Khiếu nhìn một đống hỗn độn trng sân, không nhịn được cười ha hả. Vốn tận mắt nhìn thấy con mình tung hoành giữa 40 vạn đại quân như vào chỗ không người, trong lòng Lăng Khiếu con mình đã trở thành thiên hạ vô địch! Giờ khắc này lại nghe con nói vậy, bỗng nhiên hắn cảm thấy nhẹ cả lòng!

Lúc này Lăng lão gia tử cùng với Lăng lão phu nhân cũng đã phát hiện ra Diệp Khinh Trần, trong lòng cũng chợt hiểu ra. Thì ra đám cao thủ cỡ này luận bàn võ công, mà lại có đại nhân vật của Vô Thượng Thiên kia ở đây, vậy không sao rồi. Sau khi hàn huyên vài câu, Lăng Thiên liền "ân cần" đưa 4 vị trưởng bối rời khỏi tiểu viện.

"Ngươi không định tập hợp người để vây công ta sao?" Thiên Lý sau khi nhìn đám người Lăng gia đi xa, vốn đứng có ý cách xa giờ nửa cười nửa như không nhìn Lăng Thiên:"Đám thiếu niên thủ hạ của ngươi công phu cũng không tệ, triệu tập toàn bộ đến đây, có bọn họ quấn lấy ta, ngưoi chờ dịp tung sát chiêu, có thể có cơ hội"

"Không ngờ các hạ cũng biết nói chuyện buồn cười!" Lăng Thiên khịt mũi giễu cợt:"Ngươi tin lời của bản thân mình sao? Ngươi tưởng bổn công tử không biết chắc? Vây công ngươi vốn chẳng có chút tác dụng nào, ngược lại còn làm cho bản thân người bên mình bị bó chân bó tay, càng cho ngươi nhiều cơ hội hơn!" Vừa nãy tiếp một chưởng, Lăng Thiên đã phát hiện ra trong chưởng lực đó có một phần băng hàn lạnh thấu xương, chính là Hàn băng thần công của Lăng Thần lúc đối chưởng với Thiên Lý đã bị hắn khéo léo "mượn tạm" rồi phản công sang mình. Do đó hắn biết được rằng vây công Thiên Lý không có chút tác dụng nào hết.

Hắn đã có công phu mượn lực đối lực, vô cùng giống như một người trong ký ức của Lăng Thiên – Tà Vương Thạch Chi Hiên nổi danh trong Đại Đường Song Long truyện với tuyệt kỹ Bất Tử Ấn Pháp! Chính vì vậy vây công đối với Thiên Lý chỉ vô ích! Lại nói lúc các cao thủ mấy đại thế gia không phải đã vây công hắn lúc đoạt Liệt Thiên Kiếm sao? Kết quả thế nào chứ? Lần đó cũng do Thiên Lý không muốn đại khai sát giới, nếu không có lẽ đã có thêm vài oan hồn rồi!

"Thần nhi, đi cầm vài bình Anh Hùng Huyết lại đây, khó khăn lắm mới gặp được lão ca ca, hôm nay ta muốn cùng lão ca ca uống thoải mái một phen!" Lăng Thiên cười nói với Lăng Thần.

"Không sai. Thiên Lý ngươi cũng nên nếm thử. Rượu của tiểu huynh đệ tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất, điều này tuyệt đối không sai!" Diệp Khinh Trần nheo mắt cười nói. Thiên Lý cũng mỉm cười gật gật đầu. Hắn đã hiểu rõ ý của Diệp Khinh Trần, đó là muốn kéo dài thời gian cho Lăng Thiên. Nhưng dù sao chuyện Giang Sơn Lệnh cũng không phải quá vội, coi như cho lão bằng hữu chút thể diện có sao đâu? Huống chi Giang Sơn Lệnh đã xuất ra, Lăng Thiên nhất đinh phải chết không thể nghi ngờ gì! Sớm hay muộn một lúc thì cũng đâu có sao, việc gì phải vộ

Lại nói, trong lòng Thiên Lý cũng vô cùng ấn tượng tốt với thiếu niên Lăng Thiên này. Lúc hắn mới vào thành, tiếng trường khiếu của Lăng Thiên đã làm cho hắn nổi lên cảm giác tri âm tri kỷ "Tại thế giới này, có ai biết được Lăng Thiên ta tịch mịch đến mức nào?" Câu nói này mới nghe có vẻ hùng hồn khoa trương, nhưng lại tác động mạnh đến sâu trong nội tâm của Thiên Lý. Sở dĩ vì thế nên hắn mới vội vã đuổi đến. Nếu không phải ngại thân phận của mình, Thiên Lý quả thực cũng muốn như Lăng Thiên, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng:"Thế giới này, có người nào biết được Thiên Lý ta tịch mịch đến mức nào?"

Thiếu niên này…sợ rằng chính là người duy nhất có thể lý giải được tâm cảnh của mình. Mặc dù hai bên cũng không phải là thâm giao, nhưng không hiểu sao trong lòng Thiên Lý lại có ý nghĩ như vậy! Đáng tiếc là hắn sắp phải chết! Chỉ vì Giang Sơn Lệnh!

Nhân sinh, quả thực tịch mịch như tuyết!

Lăng Thần có chút chần chừ, nhìn về hướng Lăng Thiên. Nàng sợ rằng Lăng Thiên lừa nàng rời đi, sau đó sẽ theo Thiên Lý ra nơi khác quyết chiến!

Lăng Thiên cười cười nhéo cái mũi nhỏ của nàng, nói:"Thần nhi, đi nhanh rồi về, ta còn có sự tình muốn giao cho muội. Ta sẽ không sớm rời đi đâu"

Ánh mắt Lăng Thần bỗng sáng lên. Không sai, nếu công tử quả thực muốn vậy, theo tính cách của hắn nhất định sẽ phải an bài mọi chuyện thỏa đáng rồi mới đi. Nàng vội đáp ứng một tiếng rồi quay người rời đi.

"Tiểu cô nương này, thành tựu tương lai là không thể hạn lượng! Trong vòng 30 năm, có thể đạt tới đỉnh phong của võ đạo!" Thiên Lý nhìn theo bóng của Lăng Thần, chậm rãi nói.

"Ồ? Không lẽ tiền bối có ý muốn nhận đồ đệ?" Ánh mắt Lăng Thiên khẽ chuyển, hướng về Thiên Lý cười nói:"Chẳng qua, võ công tiền bối tuy cao nhưng nếu để cho tiền bối dạy dỗ, sợ rằng chưa chắc đã có thành tựu"

"Ha ha, không sai" Thiên Lý không phủ nhận "Ta tự mình luyện công thì không sao, nhưng dạy đồ đệ lại chưa chắc đã giỏi. Điều này, ta tự nhận không bằng ngươi"

Lăng Thiên cười to, phất ống tay áo một cái. Mặt đất bỗng nổi lên một phong, mấy đống hỗn độn bỗng bị quạt bay ra, để lộ một khoảng trống, cùng với đó là hút chiếc bàn gỗ và mấy chiếc ghế trúc lại.

Lăng Thiên chắp tay mời hai người ngồi xuống, ngẩng đầu lên cười nói:"Thiên Lý lão huynh, ngươi đến lần này quả thực làm trời đất biến đổi đó. Nếu người ngoài nhìn thấy cảnh này, có ai tin nổi đây là phủ đệ của Lăng gia chứ? Sợ rằng tưởng là chỗ ở của mấy tên ăn mày mất!"

Thiên Lý cười to một tiếng, đột nhiên trầm tư nhìn Lăng Thiên:"Ta bình thường giết người không ít, nhưng cùng với người ta sắp giết chết uống rượu chuyện trò thì hôm nay là lần đầu tiên! Ngươi đúng là không tầm thường, khó trách Diệp lão ca xem trọng ngươi"

"Ồ, vậy sao? Ta lại cứ tưởng ngươi phải sớm phát hiện ra, hóa ra giờ ngươi mới biết ta không giống bình thường" Lăng Thiên cũng cười, ánh mắt tự nhiên thoải mái, không có chút nào miễng cưỡng, thể hiện rõ vẻ lãnh đạm không quan tâm mọi việc khác.

"Ngươi hình như có vẻ nắm chắc trốn khỏi tay ta? Cho nên bộ dáng này, ta thực sự khó lý giải nổi?!" Thiên Lý trầm tư một hồi, sau đó mới chậm rãi hỏi.

"Không phải là có vẻ nắm chắc…" Lăng Thiên chậm rãi lắc đầu cười nói:"…mà là tuyệt đối nắm chắc! Ngươi, nhất định không giết nổi ta!"

"Ha ha ha" Thiên Lý cười to, chỉ tay vào Lăng Thiên:"Tiểu tử, ngươi có biết rằng lúc này ta đang cố gắng xem trọng ngươi một chút, nhưng ngươi quả là tự đại và cuồng ngạo đệ nhất! Da mặt lại càng dày nữa, quả là khiến cho kẻ khác phải thán phục"

Lúc này Lăng Thần đã bước qua cánh cửa bị phá hủy, mang theo mấy vò rượu yêu kiều đi lại gần, giọng nói ngọt ngào:"Thiên Lý tiền bối, sự tự tin và kiêu ngạo của ngươi cũng là thiên hạ đệ nhất à!"

Diệp Khinh Trần cùng Lăng Thiên đồng thời cười rộ, Thiên Lý hơi sửng sốt rồi cũng không nhịn được mở miệng cười.

Lăng Thiên nhận một vò rượu, lấy tay mở lớp bùn niêm phong ra, mỉm cười nói:"Thần nhi cũng ngồi xuống đi. Có thể được ngồi cùng bàn uống rượu với hai vị tuyệt đại cao nhân của Vô Thượng Thiên không phải dễ đâu! Hơn nữa lại có một vị tự xưng là thiên hạ đệ nhất cao thủ nữa chứ! Lăng Thần cười hi hi nói:"Nhưng trong lòng thiên hạ đệ nhất chỉ có một người, đó là công tử nhà ta!" Nói đến đây nàng liền ngồi xuống, không hiểu vô tình hay hữu ý mà lại ngồi xuống giữa Thiên Lý và Lăng Thiên. Thiên Lý liếc nhìn nàg một cười, không khỏi cười khổ trong lòng: "Nha đầu, ta đã đáp ứng Diệp lão ca, sao lại có thể bất ngờ ra tay chứ?" Chẳng qua trong lòng hắn lại có chút tán thưởng sự trung tâm của Lăng Thần.

Rượu màu đỏ sẫm đã được rót đầy 4 cái chén ngọc trong suốt long lanh, mùi hương nhất thời bay ngạt ngào cả tiểu viện. Lăng Thiên giơ cao chén, cười nói:"
Hôm nay khó khăn lắm mới gặp mặt ở đây, chúng ra cùng uống một chén. Ách, Thiên Lý, rượu của ta, ngươi có dũng khí uống chứ?"

Thiên Lý cười cười, giơ cao chén rượu lên uống hết, nói:"
Ngay cả có độc thì đã sao? Chẳng lẽ thế gian còn có loại độc có thể làm hại ta sao? Ta cũng mong trong rượu có độc, có thể có cớ giết ngươi sớm hơn một chút, có khi lại hay hơn nhiều!"

Đồng tử trong mắt Lăng Thiên hơi co lại, miệng cười to nói:"
Quả nhiên có hào khí! Lăng Thiên bội phục. Chẳng qua Thiên Lý lão huynh e rằng khó được như ý nguyện rồi" Nói xong cũng uống cạn chén rượu, rồi phân phó cho Lăng Thần tiếp rượu.

Diệp Khinh Trần nhìn Lăng Thiên, rồi lại nhìn Thiên Lý, đột nhiên thở dài một tiếng. Trong miệng tuy uống loại cực phẩm mỹ tửu mà mình cả nửa năm nay mong muốn, vậy mà bỗng có cảm giác vô vị.

Lăng Thiên hạ chén xuống, cười ha hả đứng lên:"
Hai vị từ từ thưởng thức, ta cùng với nương tử nói vài câu"

Diệp Khinh Trần nhanh miệng nói:"
Không vấn đề, cứ việc trò chuyện một lúc cũng chẳng sao." Thiên Lý cũng nhếch miệng cười, nhưng không lên tiếng, rõ ràng cũng không phản đối, thậm chí cũng không để ý đến việc Diệp Khinh Trần nhanh miệng chặn lời.

Lăng Thiên kéo Lăng Thần đi đến một góc, trầm giọng nói:"
Thần nhi, mỗi lời ta nói bây giờ, muội phải để tâm nhớ kỹ! Tuyệt đối không được có gì sai sót, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi"

Lăng Thần cảm giác như Lăng Thiên đang lo "
bàn giao chuyện hậu sự" vậy, bất giác trong lòng đau đớn, suýt nữa bật khóc. Nước mắt đã lưng tròng, hai mắt nàng si ngốc nhìn Lăng Thiên, giống như nhìn mãi mãi không đủ, làm gì còn tâm trạng nào mà để ý ghi nhớ lời Lăng Thiên?

Lăng Thiên cười khổ thở dài một tiếng, giải thích nói:"
Thần nhi, muội cũng thấy rồi đó, đối phó với người này vây công quần ẩu tất cả đều vô ích! Nếu thực sự động thủ ở đây, ta nhất định sẽ bị bó chân bó tay không thể hết sức, mà cũng làm bị thương đến những người trong phủ. Cho nên ta sẽ kéo hắn đi ra ngoài thật xa. Ta cũng sẽ nghĩ cách để hắn ký kết với ta một lần đánh cuộc, để gia hạn một kỳ hạn. Nếu kỳ hạn đến mà hắn vẫn không thể giết ta, vậy cũng chỉ còn cách ngoan ngoãn nhận thua…" Nói nửa chừng, Lăng Thiên bỗng nhiên ngừng lại một chút rồi tiếp:"Nhưng vấn đề là bọn muội phải quản lý mọi việc ở nhà thật tốt, ta mới có thể toàn tâm toàn ý không còn lo lắng phân tâm, toàn lực đối phó với hắn ở bên ngoài.

Lăng Thần bỗng nhiên ngừng khóc, không lẽ…

Quyển 4

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.