Lăng Kiếm ngại ngùng cười mấy tiếng như con gà mái bị bóp cổ, hắn bị Lăng Thần liếc mắt một cái đã thấy rõ tâm tư trong lòng. Những trừng phạt của Lăng Thần hắn không để ý đến nhưng nếu thật sự không còn là huynh đệ với công tử thì đây là điều hắn không thể chấp nhận được. Bởi vì đây mới là sự trừng phạt tàn khốc nhất.
Đêm hôm đó, cánh cửa lớn của Lăng Phủ lặng lẽ mở ra, bảy con ngựa to lớn chở trên lưng bảy người bận áo đen không phát một tiếng động chậm rãi đi ra. Tiếng vó ngựa trong bầu trời đêm mang theo sát khí nồng đậm hướng về phía bắc đi.
Trên bầu trời phương bắc xa xôi có vài đám mây đang lượn lờ, dưới ánh trăng sáng vậy mà bị nhiễmmàu đỏ tươi như máu...
Sau khi Lăng Thiên phát ra tín hiệu đặc biệt cho Lăng Tam Thập, cũng là Tây Môn Tạp liền đi vào trong Tây Thiên tửu lâu.
Tây Thiên tửu lâu là Đệ Nhất Lâu trong Tiên La Thành, ở ngã tư đường gần đó chính là đại môn hùng vĩ của Tây Môn Thế Gia. Bạn đang đọc truyện được copy tại
TruyệnFULL.vnLúc này còn chưa đến buổi trưa nên người trên tửu lâu cũng không có nhiều người lắm. Vài ba khách nhân tụm năm tụm bảy đang ngồi uống trà nên đại sảnh khá là rộng rãi.
Hình tượng của Lăng Thiên bây giờ giống như là phản chiếu của Diệp Khinh Trần vậy. Bên dưới cằm có một hàm râu dài, bộ trường bào đạo quan có vẻ tiên phong đạo cốt, thế ngoại cao nhân.
Chọn một vị trí gần cửa sổ rồi Lăng Thiên chậm rãi ngồi xuống, đôi mắt ngưng trọng nhìn ra bên ngoài mà trong lòng suy nghĩ liên tục. Lăng Thiên mặc dù tự tin đã tạm thời bỏ cách Thiên Lý nhưng ở trong Thiên La Thành hắn lại ngoài ý muốn tạo ra động tĩnh lớn như vậy nên Thiên Lý cũng sẽ đuổi đến đây rất nhanh thôi. Đến lúc đó mình phải đối phó ra sao đây? Chính mình có phải hay không đã phạm phải sai lầm?
Âm thanh của tiếng bước chân đi lên cầu thang vang vọng, tiếp theo liền vang lên tiếng của một người hầu cung kính:
"Tây Môn công tử khỏe..." Sau vài câu hàn huyên thì một tiếng bước chân nhẹ nhàng đi bên, ẩn chứa bên trong đó có chút dồn dập. Xem ra chủ nhân của tiếng bước chân này có chút kích động.
"Vị tiên sinh này. Bản thân gần đây cảm thấy không khỏe lắm. Vị tiên sinh có thể bói cho ta một quẻ được không? Xem thử đường phía trước là hung hay cát? Là họa hay phúc?" Một âm thanh trong trẻo vang lên trong tai Lăng Thiên.
Mọi người vốn đối với Tây Môn công tử vừa lên tửu lâu đã đi đến bên cạnh tên thầy tướng kia cảm thấy có chút khó hiểu nhưng nghe lời nói này xong cũng không thắc mắc gì cả. Tây Môn công tử thời gian này đâu chỉ là không khỏe mà là một hồi tai kiếp mới đúng.
Bóng người chợt lóe lên, Lăng Tam Thập đã ngồi xuống đối diện với Lăng Thiên, trên gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ đỏ ửng vì kích động. Trong ánh mắt mơ hồ có thể thấy được một chút cuồng nhiệt, cuồng nhiệt như nhìn thấy thần vậy
"Ha ha... Không biết tiểu công tử muốn hỏi chuyện gì?" Lăng Thiên cười cười, ánh mắt lộ ra một chút cảnh cáo.
"Bổn công tử muốn mời tiên sinh xem cho ta một chút mệnh của tại hạ như thế nào? Con đường phía trước ra sao? Gia chủ có gì hung hiểm? Nếu có hung hiểm thì có phương pháp hóa giải hay không?" Lăng Tam Thập mặc dù có chút mất tự nhiên nhưng cũng buông lỏng hơn rất nhiều.
"Ha ha ha... Đây là vấn đề bí ẩn mà Tây Môn công tử hỏi sao? Thiên cơ không thể tiết lộ. Hơn nữa ở một nơi đông như thế nào thì sao có thể nói được chứ..." Lăng Thiên cười cười cố ý đề cao giọng.
Quả nhiên, lời vừa dứt lập tức có chưởng quỹ vội vàng chạy đến:
"Tây Môn công tử. Không bằng công tử cùng với tiên sinh này đi vào một gian phòng độc lập trong bổn điếm đi. Đến đó không một ai dám quấy rầy cả, có thể thoải mái nói chuyện..."Lăng Tam Thập vung tay lên lộ ra vẻ phong phạm của thế gia đệ tử:
"Vậy ngươi đi trước dẫn đường!" Nói xong liền chuyển hướng sang Lăng Thiên:
"Mời tiên sinh!""Không dám. Mời công tử đi trước." Trong lòng Lăng Thiên âm thầm cười, chọn tiểu tử này đi đến nơi đây là đúng rồi. Trên mặt không chút sơ hở nào cả. Trong lòng Lăng Thiên âm thầm tán thưởng.
"Tam Thập tham kiến công tử!" Vừa tiến vào trong phòng thôi mà biểu hiện giả vờ của Tam Thập hoàn toàn biến mất, bùm một tiếng quỳ xuống đất mà nước mắt chảy dài, âm thanh run rẩy:
"Nghe bảo công tử bị Giang Sơn Lệnh Chủ đuổi giết khiến cho Tam Thập lo lắng không thôi. Hôm nay nhìn thấy công tử khỏe mạnh khiến cho Tam Thập thật mừng. Với thần thông của công tử thì Giang Sơn Lệnh Chủ làm được gì đâu.""Đứng lên đi. Lớn như vậy mà còn khóc lóc thì ra bộ dáng gì nữa!" Lăng Thiên mỉm cười đỡ hắn đứng lên:
"Nếu bị người ngoài nhìn thấy đường đường công tử của Tây Môn Thế Gia lại đi quỳ xuống dưới một thầy tướng thì sẽ ra sao? Còn không đứng lên?"Lăng Tam Thập hưng phấn đứng lên cười xấu hổ:
"Ta đã nói lấy tuyệt thế thần công của công tử thì cho dù Giang Sơn Lệnh Chủ có lợi hại hơn cũng không làm được gì. Nhưng thật sự quan tâm quá tất loạn. Mong công tử chớ giận." đầu, trầm giọng nói:
"Giang Sơn Lệnh Chủ Tống Quân Thiên Lý quả là người có học cứu kinh nhân, võ công tuyệt thế, bình sinh bổn công tử rất ít phục người nhưng đối với người này không thể không nói chữ phục!"Lăng Tam Thập không chút để ý:
"Cho dù võ công cao hơn thì như thế nào? Cũng chẳng phải chả làm được gì công tử đó sao?"Lăng Thiên cười khổ một tiếng:
"Nếu người này võ công không cao thì ta sao lại chạy trốn ngàn dặm? Nếu như là dùng số đông có thể đối phó được thì ta cam tâm rời khỏi Thừa Thiên sao? Bản lĩnh của người này là lần đầu tiên ta thấy, không hề hổ thẹn với tên thiên hạ đệ nhất. Mấy lần giao thủ ta đều dùng mọi thủ đoạn mà vẫn hiểm tử hoàn sinh. Gần đây nếu không có hiểm chiêu thì chưa chắc ta đã thoát khỏi tay hắn!"Lăng Thập Tam táp lưỡi:
"Trước có truyền ngôn rằng hắn đuổi giết công tử vô cùng kỳ diệu. Ta còn tưởng rằng chỉ là truyền ngôn thôi nhưng thật không ngờ rằng trên thiên hạ này còn có một nhân vật như vậy. Ta còn muốn dùng thực lực của Tiên La vây công hắn đây...""May mắn ngươi không làm. Người này không là một nhân vật mà người khác hợp lại đối phó được. Nếu ngươi mạnh mẽ ra tay thì nhiều nhất cũng chỉ tống mạng cho đối phương mà thôi. Bất quá tạm thời không cần lo lắng. Hắn đã bị ta khéo léo dùng kế gạt đi, tin rằng giờ này còn cách Thiên La Thành một khoảng cách nữa. Tốt rồi, không nói hắn nữa. Tình huống bên này vẫn thuận lợi chứ?"Lăng Tam Thập nghe Lăng Thiên hỏi chuyện chính thì tinh thần chấn chỉnh trở lại, khom người cung kính nói:
"Bên này đều nằm trong dự tính của công tử. Từ lần trước Tam Thập mang theo rất nhiều chiến lợi phẩm trở về thì địa vị tăng lên rất nhiều. Hôm nay đã là một người duy nhất kế thừa vị trí gia chủ của Tây Môn Thế Gia. Nhưng mặc dù như vậy nhưng trong gia tộc vẫn có mấy lão già không đồng ý. Trong thời gian ngắn sợ rằng không thể thay đổi được."Lăng Thiên nhíu mày:
"Đồ đần. Thủ đoạn ngươi dùng kiểu gì vậy? Ta mất nhiều công như vậy mới đưa ba đời tử tôn của Tây Môn Thế Gia diệt trừ mà chẳng lẽ ngươi còn muốn ta phải giúp ngươi đưa mấy lão già kia đi nữa sao?"Lăng Tam Thập cúi đầu ủy khuất:
"Công tử. Thật ra mấy đệ tử yếu kém trong Tây Môn Thế Gia ta đã âm thầm trừ bỏ rồi. Nhưng bốn người còn thừa này với thực lực của ta ta không nắm chắc lắm. Cho nên
"Còn thừa bốn người? Là bốn người nào?
" Sắc mặt của Lăng Thiên trầm xuống.
"Tây Môn Vô Ý, Tây Môn Thắng, Tây Môn Cuồng, Tây Môn Trùng Thiên. Bốn người này đều có võ công hơn ta. Hơn nữa đều có tâm phúc riêng, cho nên...
" Lăng Tam Thập ấp a ấp úng nói, trên gương mặt tuấn tú tràn ngập sự sợ hãi, Lăng Thiên bất mãn tạo cho hắn một áp lực lớn vô cùng, trên mặt chảy đầy mồ hôi.
Nhưng mà hắn không sợ Lăng Thiên trừng phạt hắn, hắn chỉ sợ Lăng Thiên thất vọng thôi.
"Nếu chỉ như vậy thôi thì ta cho ngươi một tin tức tốt. Bốn người giờ chỉ còn ba thôi.
" Lăng Thiên mập mờ nói: "Tây Môn Thắng đã chết trong tay của ta rồi, Tây Môn Cuồng là một người rất cuồng vọng tự tin. Tin rằng giết hắn không khó khăn gì nhưng Tây Môn Trùng Thiên không thể chết được. Chúng ta cần hắn tại Tây Hàn để kiềm chế Hàn Thiết Hiên cũng như thực lực của Ngọc Gia. Về phần Tây Môn gia chủ Tây Môn Ý thì cứ cho hắn kéo dài hơn tàn một thời gian đi. Ngươi muốn tiếp nhận Tây Môn Thế Gia còn cần người này ở sau lưng ủng hộ. Ít nhất trước khi ngươi hoàn toàn tiếp nhận Tây Môn Thế Gia thì người này không thể chết được!
"
Lăng Thiên cười lạnh lùng, trong mắt hắn chợt lóe hàn quang: "Đưa tin tức của ngươi biết về Tây Môn Cuồng và Tây Môn Vô Ý cho ta. Dù sao cũng đã đến Tiên La rồi nên cũng phải làm một vài chuyện chứ
Lăng Tam Thập trước khi rời khỏi thì Lăng Thiên có nói:
"Vài người của Tây Môn Thế Gia gặp chuyện không may xong thì ngươi phải trong một thời gian ngắn khiến cho Tây Hàn đại loạn, càng rung động càng tốt. Tận lực khiến cho các thế lực trên thiên hạ đều dồn sự chú ý về đây để cho chúng ta bên Thừa Thiên thun tiện hành động. Nhưng phải chú ý an toàn của bản thân. Ta không hi vọng năm sau bên cạnh ta không có Tam Thập!"Hai người đều nói trân trọng rồi cáo biệt rời khỏi.
Ban đêm, Lăng Thiên bằng vào khinh công tuyệt diệu đã lặng yên không phát ra một tiếng động từ cửa sổ khách sạn bay ra như một viên lưu tinh bay qua chân trời nhắm thẳng vào thành tây bay vút đi. Trong đêm lạnh gió thổi vào mặt như có chút khó chịu. Nhất định là một đêm tràn ngập giết chóc sao?
Bên ngoài cửa thành Tiên La Thành Tây, Tây Môn cuồng mang theo hơn hai mươi đệ tử trực hệ của mình uống rượu chơi đùa.
"Trưởng lão, gia chủ muốn cho chúng ta đi tìm chỗ ở của Lăng Thiên nhưng bây giờ chúng ta rời xa thành nói gần không gần nói xa không xa. Cho dù chúng ta muốn tìm Lăng Thiên thì hắn cũng vì tránh Giang Sơn Lệnh Chủ sẽ trốn trong rừng rậm thì sao có thể gặp được hắn? Nếu như bị đại trưởng lão tìm được tung tích của hắn thì cái chúng ta đạt được không đủ để bù cái chúng ta bỏ ra." Có một người hơi men rượu liền cả gan nói.
"Đồ ngu!" Tây Môn Cuồng tuy đang mắng người nhưng đôi mắt híp lại thành một sợi chỉ:
"Ta hỏi các ngươi võ công của Giang Sơn Lệnh Chủ như thế nào?""Nghe nói rằng chính là thiên hạ đệ nhất, không biết là thật hay giả!" Đại hán kia ách một tiếng, nghiêng nghiêng đầu trả lời:
"Nếu như truyền thuyết là thật thì ta có võ công bằng một nửa Giang Sơn Lệnh Chủ cũng đủ tung hoành thiên hạ rồi!"Quyển 5