Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 397: Mắc lừa



Đúng vào lúc này, đột nhiên cảm thấy một cỗ sát khí bén nhọn, mang theo băng hàn thấu xương, giống như là đóng băng thiên địa, từ sau người Thiên Lý, cuộn trào mãnh liệt bắn về phía lão.

Trong nhất thời, trời đất như đóng băng!

Nếu như Thiên Lý bảo trì tư thái này mà tung người ra, vậy thì hắn chắc chắn sẽ nhận một kích kinh thiên ở đằng sau! Mà một kích này, với thân thể mệt mỏi vì vừa trải qua một đại chiến của Thiên Lý mà nói, nếu không cẩn thận ứng phó, e rằng khó tránh khỏi thụ thương!

Người ở đằng sau này đã tạo cho Thiên Lý một sự uy hiếp lớn lao, trong cảm giác của hắn, dường như không hề dưới Lăng Thiên!

Đương thế chẳng lẽ còn có một nhân vật như thế này ư?

Là người trong sư môn của Lăng Thiên chăng?

Thân hình vừa phi lên trong nháy mắt lại rơi xuống, thần sắc ngưng trọng đứng trên mặt đất, chậm rãi nói: "Ở phía sau bên trái bảy trượng là cao nhân phương nào? Đã xuất thủ rồi cớ sao còn chưa hiện thân!"

Trong sát na này, Thiên Lý đã quay người lại, ở sau lưng ánh lửa hừng hừng, lửa cháy ngập trời, nhưng phía trước người năm trượng, không ngờ lại là sương lạnh tê tái, biến thành một màu bạc lạnh toát! Một nóng một lạnh, đối lập cực đoan vô cùng!

Phía trước và phía sau, không ngờ là ngày đông giá rét và ngày hè nóng bức, băng hỏa lưỡng trọng thiên!

Trong màn sương lạnh, một nữ tử mặc áo màu lam nhạt, mặt đeo sa mỏng, đột nhiên hiện ra như một bóng u linh, thân pháp nhẹ nhàng mỹ diệu, áo lam phất phơ đứng trong sương lạnh tê tái, như có một cỗ băng lạnh cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, giống như một tiên tử trên chín tầng trời, đột nhiên hiện ra tại hàn nguyệt cung bao la thoáng đãng.

"Khi nên buông tay thì buông tay, có thể tha thì nên tha. Các hạ, ngươi chính là thế ngoại cao sĩ, người thuộc lớp tiền bối. Đã chiếm được thượng phong rồi, tội gì phải khăng khăng dồn người ta vào chỗ chết? Làm khó một nhân vật hậu bối làm gì!" Giọng nói của nữ tử áo lam rất lạnh nhạt, ánh mắt lạnh lùng, cả người cũng lành lạnh. Khi lời nói lọt vào tai người khác, tựa hồ như rất đương nhiên, tất cả vốn đều rất đúng!

"Bản tọa làm việc gì cũng tùy tâm sở dục, chưa từng có ai dám xen vào. Ngươi là ai? Vì sao lại cản ta truy sát Lăng Thiên?" Thiên Lý cố gắng kiềm chế nỗi tức giận ở trong lòng, lạnh lùng hỏi. Nếu như đối diện không phải là một nữ tử, e rằng Thiên Lý sớm đã xuất thủ giải quyết rồi. Chỉ là tâm lý vi diệu nam nhân tốt thì không đấu với nữ tử đã ngăn cản Thiên Lý! Thiên Lý tuy độc ác vô tình, nhưng chủ nghĩa nam tử lại thâm căn cố đế. Tuy cũng xuất thủ vô tình đối với nữ tử, nhưng lại không chủ động xuất thủ với nữ tử. "Một nữ tử nho nhỏ, tội gì phải chen vào chốn giang hồ?"

"Nữ tử nho nhỏ, nữ tử nho nhỏ thì sao?" Ánh mắt của nữ tử lạnh băng, chế giễu: "Không ngờ trong thế giới này cũng có loại người mang chủ nghĩa sô-vanh giống như ngươi; quả nhiên thiên hạ đen như quạ đen vậy! Nam nhân đáng ghét luôn tự cho mình là đúng kia, ngươi cũng đáng ghét y như tên Lăng Thiên đó. Không, ngươi so với hắn còn đáng ghét hơn! Đáng ghét hơn nhiều!"

Khẩu khí của nữ tử áo lam này tuy rất nặng nề, nhưng kỳ quái là, trên mặt lại vẫn rất hờ hững. Với nộ ý nặng nề như vậy, không ngờ cũng vẫn dùng một loại khẩu khí bình tĩnh lạnh lùng để nói ra. Ánh mắt lành lạnh nhìn Thiên Lý, giống như nhìn vào hư không, không hề có một chút ba động nào. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

"Cái gì... vanh? Ngươi nói cái gì!" Thiên Lý có chút ngây ngốc. Cơ hồ lần đầu tiên trong đời lão hồ đồ như vậy. Mình chỉ chẳng qua là tùy tiện nói một câu mà thôi, sao nữ tử trông thì siêu phàm thoát tục như thế này lại có phản ứng như vậy? Hơn nữa lời nói ra cũng kỳ kỳ quái quái. Quả thực là khó hiểu. Đôi mắt vẫn lạnh lùng như trước, rõ ràng tâm cảnh của nữ tử này không loạn chút nào! Mà với tâm cảnh bình tĩnh như thế này mà lại nói ra những lời nói kịch liệt như vậy, ngay cả Thiên Lý cũng không thể không thấy thật quái dị.

"Quái nhân!" Thiên Lý hừ lạnh một tiếng, không đối đáp với nữ nhân mạc danh kỳ diệu này nữa, hai tay phất ra sau, hai đạo nội lực giống như cuồng long đột nhiên xuất hiện. Cái cây đang bốc cháy ở đằng sau đột nhiên giống như nước sôi bị hắt tuyết, lập tức tắt ngóm.

"Quái nhân? Ngươi chẳng lẽ không phải là quái nhân à! Ngươi vẫn muốn truy sát Lăng Thiên, có phải không?" Nữ tử áo lam đột nhiên hỏi. Ánh mắt vào thời khắc này đột nhiên lại biến thành lạnh toát! Trong lời nói là mờ có ý trào lộng.

"Vậy thì sao? Chẳng lẽ bằng vào thực lực của người còn định ngăn cản ta chắc? Cho dù thực lực của ngươi đủ để ngạo thị đương đại, nhưng cũng không đáng để được lọt vào mắt ta đâu!" Thiên Lý đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh tanh, sát cơ xuất hiện! Thời gian là quý giá, kéo dài thêm mỗi khắc, Lăng Thiên liền xa hơn một phần, nếu cứ kéo dài thêm nữa, cho dù Thiên Lý có công phu truy tung đệ nhất thiên hạ cũng không thể nắm chắc có thể bắt lại được Lăng Thiên, trước đây đã có quá nhiều ví dụ rồi. Nhưng nữ tử này lại cứ ở đây quấy nhiễu, Thiên Lý trong lòng không khỏi động nộ khí

"Cũng chẳng sao cả, ta kỳ thực chỉ là muốn nói cho ngươi biết, ngươi đã không đuổi được hắn nữa rồi, dù có đuổi tiếp, khẳng định là cũng đuổi không được." Nữ tử áo lam dùng ánh mắt thương hại nhìn Thiên Lý, "Nếu ngươi không nhiều lời với ta, trực tiếp đuổi sát theo hắn, với tu vi công lực của ngươi, ít nhất cũng có hơn tám thành cơ hội có thể đuổi được hắn, nhưng hiện tại thì mọi chuyện đã khác, ngay cả một chút nắm chắc cũng không có dâu."

Thiên Lý hừ một tiếng nặng nề, có thể nói là đang vô cùng bực mình. Ngươi cho rằng ta nguyện ý nhiều lời cùng ngươi chắc? Nếu không phải là ngươi đột nhiên tỏa ra thần niệm sát khí để ngăn cản ta, sao ta có thể để cho Lăng Thiên đào thoát? Có điều giảng đạo lý với nữ tử này thì chỉ tự chuốc lấy phiền não, Thiên Lý cố nuốt giận, quay người định bỏ đi.

Thiên Lý vốn cho rằng nữ tử này xuất hiện với khí thế hùng hổ như thế này, chính là muốn đại chiến với mình một trận, mà thực lực của nữ tử này vị tất đã kém hơn Lăng Thiên. Nhưng hiện tại xem ra ả rõ ràng là không hề có ý tứ này, mà với thân phận của mình, sao có thể chủ động xuất thủ đối phó với một nữ tử nhỏ tuổi? Cho nên hắn không khỏi có chút thất vọng.

Chỉ nghe thấy nữ tử áo lam ở đằng sau thở dài một hơi, hờ hững nói: "Các hạ nếu muốn đuổi được Lăng Thiên, kỳ thực cũng không phải là không có biện pháp. Nhưng, nếu không phải là người hiểu rõ Lăng Thiên, e rằng cả tốn cả đời cũng không có cơ hội đuổi được hắn, bất kể là ai, cũng bất kể là võ công của người đó mạnh như thế nào, tài trí cao bao nhiêu."

Thiên Lý trong lòng rúng động, quay người lại: "Xem ra cô nương chính là người hiểu rất rõ về Lăng Thiên rồi?"

Nữ tử áo lam mỉm cười, nhưng ở chân mày thoáng chốc lại hiện lên vẻ sầu muộn, u oán, lẩm bẩm: "Có lẽ, trên thế giới này, chỉ có một mình ta có thể hiểu rõ hắn, cũng chỉ có một mình hắn có thể hiểu rõ ta." Trong giây phút này, Thiên Lý đột nhiên cảm thấy trên người nữ tử này có một loại khí chất đặc thù, tạo cho hắn một cảm giác giống như khí chất của Lăng Thiên, loại khí chất này... chính là cô độc! Tịch mịch!

"Hả?" Thiên Lý không khỏi bị cô ta gợi hứng thú, chẳng lẽ hai người, thật sự là tâm tâm tương thông ư? Cô nương có thể giải thích rõ ràng không? Nghe ý tứ trong lời nói của cô nương, chẳng lẽ cô nương và Lăng Thiên không giống như chúng ta? C này, bản tọa khó có thể tin được."

"
Con người của tên Lăng Thiên này, kỳ thực rất phức tạp." Nữ tử áo lam nhíu mày, tựa hồ như trầm tư gì đó, lại tựa hồ như đang đắn đo cách dùng từ, một lúc sau mới nói: "Ta kỳ thực đã nghiên cứu về hắn rất lâu, cuối cùng, ta đã đưa ra được một kết luận. Nhưng kết luận này phi thường kinh người, ngay cả bản thân ta cũng phải đại kinh thất sắc, chỉ bởi vì kết luận này quả thực là khó bề tưởng tượng! Trước đây, ta chưa từng nghĩ rằng trên thế giới này không ngờ lại có sự tồn tại của loại người giống như Lăng Thiên!"

"
Không biết là có chỗ nào bất đồng vậy? Ta hạ xin lắng nghe diệu luận của cô nương!" Thiên Lý càng lúc càng thấy hứng thú, hắn đương nhiên cũng phát hiện ra sự bất phàm của Lăng Thiên. Nhưng lúc này nghe thấy giọng nói rất thận trọng của nử tử này, mỗi một câu đều được đắn đo kỹ càng, rõ ràng là đáp án cũng sẽ vô cùng bất ngờ, không khỏi bình ổn lại hô hấp, cất tiếng hỏi. Còn chuyện truy tung Lăng Thiên, đúng như lời của nữ tử áo lam này, với khinh công của Lăng Thiên mà luận, quả thực là đuổi không nổi, đã không đuổi được rồi thì thì cứ thoải mái mà nghe chuyện mà mình cảm thấy hứng thú đi. Chuyện của Lăng Thiên, chính là một trong những chuyện ít ỏi trên thế gian khiến Thiên Lý cảm thấy hứng thú.

Nữ tử áo lam ngẩng mặt trầm tư, chậm rãi bước hai bước, thở dài một tiếng. Rồi lại cúi đầu xuống, dưới chân tựa hồ lại vô thức bước thêm mấy bước, cuối cùng nàng ta ngẩng đầu lên, trong mắt đột nhiên xuất hiện nét cười bỡn cợt, vẫn dùng ngữ điệu cực kỳ trầm trọng, chậm rãi mà thận trọng nói: "Ta phát hiện ra rằng, Lăng Thiên hắn...hắn...hắn...không ngờ không phải là....một nữ nhân!"

Nói xong câu này, nữ tử áo đen bật cười khúc khích, rồi đột nhiên bật người lên, bay vút lên cao, không ngờ trong nháy mắt đã giống như phượng bay trên trời, thần long uống lượn, chỉ nhấp nhô mấy cái đã hoàn toàn biến mất trước mặt Thiên Lý.

Giọng nói réo rắt lại một lần nữa truyền tới: "
Kỳ thực, Lăng Thiên đã bị thương rồi, ngươi nếu như không nghe đoạn đánh giá cuối cùng của ta về Lăng Thiên, e rằng ngươi có mười phần nắm chắc đuổi được hắn, có điều hiện tại, ha ha..."

Ngàn vạn lần không ngờ rằng, mình háo hức cả nửa ngày, bình tĩnh tĩnh khí giỏng tai lên để nghe, không ngờ lại nhận được một đáp án dở khóc dở cười như thế này! Không sai, nếu như là lúc bình thường, dừng lại lâu như thế này, tất nhiên là không đuổi được. Nhưng hiện tại, Lăng Thiên cùng mình sống mái một trận, nguyên khí đại thương, lại bị thương nặng, quyết không thể thoát được khỏi tay mình. Nhưng mình bị nữ tử này cầm chân, Lăng Thiên nếu như không chạy thoát được mới là chuyện lạ đó!

Trong nhất thời, Thiên Lý xưa nay luôn trầm ổn cũng phải tức giận! Trước mắt tối sầm, cơ hồ bị nữ tử này làm cho tức giận đến nỗi hôn mê bất tỉnh! Dưới cơn tức giận đến cực độ, Thiên Lý không ngờ lại quên cả phát nộ, chỉ thẫn thờ đứng yên một chỗ, lâu sau mới có phản ứng. Quả thực là bị nữ tử này làm cho tức giận đến nỗi hồ đồ rồi. Hỏa diễm ở đằng sau vẫn cháy hừng hực, lớp sương lạnh ở trước mặt lại tan ra với tốc độ rất nhanh, cảnh sắt mỹ lệ quỷ dị, khiến người ta cảm thấy giống như là đang đắm chìm trong một giấc mộng kinh thế.

Thiên Lý đột nhiên nhớ tới một chuyện mà khiến hắn càng tức giận hơn, đó là thân pháp mà nử tử áo lam đó đã vận dụng khi đào tẩu, Thiên Lý nhìn rất quen mắt, đó rõ ràng chính là tuyệt kỹ giữ mạng Kinh Long Bách Biến thân pháp của Lăng Thiên mà? Thì ra hai kẻ này chính là đồng bọn, ít nhất cũng là người cùng môn phái.

Thiên Lý vì quá ức chế mà ngẩng mặt lên trời hú dài, tung người lên, đuổi tiếp theo phương hướng của Lăng Thiên. Lăng Thiên, ngươi thực sự có bản lĩnh thoát khỏi lòng bàn tay của ta ư? Vậy được, ta sẽ chân chính đánh với ngươi một ván cờ! Ngươi lên trời, đã sẽ đuổi theo ngươi tới tận điện Lăng Tiêu, ngươi xuống đất, ta sẽ theo ngươi tới tận cung Thủy Tinh! Từ ngày hôm nay, ta sẽ chân chính làm một sát thủ để đối phó ngươi, không phải là chỉ có ngươi mới có những thủ đoạn bàng môn tả đạo thôi đâu, ta sẽ cho ngươi biết rằng nhân thượng hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!

Gặp là giết!

Vào lúc Lăng Thiên và Thiên Lý tiếp tục truy tung và phản truy tung giống như chơi trò trốn tìm, đám người Lăng Kiếm cả người mang theo sát khí lẫm liệt, đã bí mật tiềm nhập đô thành Bắc Ngụy, hội họp một chỗ với nhân viên tình báo ở chỗ này.

Đương nhiên, lần này bọ họ có một thân phận khác, đó là thân phận Đệ Nhất Lâu, tổ chức sát thủ đủ để khiến cả Thiên Tinh đại lục phải chấn động!

Mà lâu chủ Lăng Kiếm của Đệ Nhất lâu vừa đến đô thành Bắc Ngụy liền nhận được một tin tức vô cùng phấn chấn, khiến hắn vui mừng như

Đó chính là Lăng Thần từ Thừa Thiên chuyển tới một bức mật hàm, viết rằng Lăng Thiên mượn tay Lăng Tam Thập phát ra một đạo chỉ lệnh chung đối với Lăng Kiếm Lăng Thần: Diệt Bắc Ngụy hoàng gia, làm loạn trận doanh của Ngọc gia, khuấy đảo cục thế của thiên hạ!

Quyển 5

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.