Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 424: Công tâm vi thượng



Đông Phương Kinh Lôi hai mắt phát sáng " ta hiểu rồi" rồi đem dược hoàn trong tay cho Đông Phương Hóa Hổ phục dùng sau đó hắn đứng lên giống như cười mà không phải cười nói: "Cô nương quấy rối bên ngoài cũng là người của ngươi sao? Không có nguy hiểm gì

Lăng Thiên khẽ cười nói "
Đông Phương nhị gia quả nhiên là minh xét thu hào! Nguy hiểm thì chắc là có, bất quá người gặp nguy hiểm tựa hồ không phải là cô ta!"

Đông Phương Kinh Lôi lại chấn động, cười khổ một tiếng, chậm chậm đi đến cửa lều vải, vạch ra một góc nói vọng ra: "
Vị cô nương này là khách quý đến tìm ta, nhanh mời cô nương vào, không ai được vô lễ!"

Hắn quay đầu lại đã thấy Lăng Thiên đã đang ung dung ngồi trên ghế của mình, tay cầm một vò rượu thì không khỏi nhìn chằm chằm nói: "
Ngươi một điểm cũng không sợ ta thừa dịp trốn ra ngoài, bao vây ngươi ở chỗ này sao?".

"
Ha ha." Lăng Thiên vung tay đập nhẹ xuống, mở nắp bình rượu ra đồng thời hai mắt nhìn Đông Phương Hóa Hổ rồi liếc nhìn Đông Phương Kinh Lôi một cái nói: "Một là ngươi không có dũng khí! Hai là ngươi sẽ không làm như thế! Kinh Lôi huynh là người thông minh, sẽ không làm việc bất trí như thế!".

"
Không sai, ta không có dũng khí, mà cũng không thể!" Đông Phương Kinh Lôi đau khổ nhưng thống khoái thừa nhận. Mắt thấy Đông Phương Hóa Hổ không một dấu hiệu cứ thế mà ngã xuống, Đông Phương Kinh Lôi không muốn nói là trốn mà mỗi một động tác cũng đều cân nhắc hết sức cẩn thận để tránh làm Lăng Thiên hiểu lầm. Chỉ một khắc trước chỉ vì một chút xung động đã khiến cho huynh đệ của mình gặp cảnh cửu tử nhất sinh nhưng hắn lại không biết nếu lúc đó hắn cũng xung động thì sinh cơ và hy vọng hoàn toàn không còn.

" Đã như thế thì ta còn sợ gì? Sợ ngươi tìm người đến giết ta ư?! Nếu như ngươi thực sự tìm người thì kẻ tổn thất chính là ngươi thôi!" Lăng Thiên bưng chén rượu, khẽ tợp một ngụm, chép chép miệng rồi đặt sang một bên lười nhác nói: "Rượu này quá tệ, không có tí mùi vị nào!" Đông Phương Kinh Lôi khóc cười không được, nói gì thì nói, rượu này là ngự tửu trong hoàng cung Đông Triệu a.

Lúc này hai huynh đệ Hà Xử Lai và Hà Xử Khứ đều đã biến thành "
người sương". Bên cạnh bọn hắn còn có hơn chục người cả người bị đông lạnh trong sương trắng đang cố gắng duỗi tay đá chân, cắn răng dao động tư thế mà vẫn không động đậy nổi. Ân, rất rõ ràng, tất cả cũng là do tiểu nha đầu Lê Tuyết nọ cấp đông!

Mà Lê Tuyết lúc này đang ôm cánh tay đứng một bên cười cười, xung quanh người là gần một trăm án mặt như đang khóc nhưng lại không có dũng khí tiến lên. Bọn hắn không tiến lên Lê Tuyết hiển nhiên cũng không động. Nhiệm vụ của nàng chính là kéo dài thời gian, tận dụng hết khả năng dây dưa với bọn hắn, khiến cho bọn hắn bao vây chính mình. Mắt thấy người càng lúc kéo đến càng nhiều, trong lòng tiểu nha đầu càng vui vẻ. Ân ân, cũng đến xem sao, cũng đến xem sao. Các ngươi càng đến đây thì Thiên ca cũng càng không bị chú ý a.

Sau khi nghe Đông Phương Kinh Lôi truyền lệnh ra, bọn thị vệ cùng thở phào nhẹ nhỏm mở ra một con đường, một lộ thông đến cửa lều vải của Đông Phương Kinh Lôi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Chỉ mong vị tiểu cô nãi nãi này đi mau. Vị cô nãi nãi này có tà pháp hay sao mà hai vị Hà Xử Lai, Hà Xử Khứ hai vị đại gia này một hiệp đã bị nàng đánh ngã à, mà cả người cũng bị đông lạnh lại, mặc dù không chết, hai con mắt loạn chuyển nhưng cả người như bị quây trong cái lồng sương trắng, không động đậy nổi!

Đây là công phu cổ quái gì vậy? Chẳng lẽ nha đầu này là băng sương chi khu, là tuyết yêu hóa thân hay sao mà vừa tiếp xúc là lập tức biến thành " người sương"! Rất là dọa người mà?!

Nếu Lăng Thiên mà ở đây thì hiển nhiên có thể biết được, mấy người này thật ra là bị Lê Tuyết điểm huyệt. Mặc dù giống như đã bị kết đông nhưng tính mệnh cũng không có gì trở ngại, bất quá Lê Tuyết ra tay rất bí mật, vừa lại tùy theo liền dùng Hàn băng thần công làm thành cái lồng băng. Người không biết nhìn thấy trên người đầy sương tuyết dày đặc thì hiển nhiên cho là bị đông lạnh đến mức cứng cả người.

Mà thực lực của huynh đệ Hà Xử Lai, Hà Xử Khứ hiển nhiên không bằng Lê Tuyết nhưng lấy hai huynh đệ liên thủ thì cũng không thể bị đánh bại dễ dàng như thế. Nguyên nhân là do Lê Tuyết xuất thủ thật sự rất quỷ dị mà Hàn băng thần công cũng là công pháp thần dị ở Thiên Tinh đại lục ngàn năm hiếm thấy, không thì lấy sự liên thủ tới mức tâm ý tương thông của hai huynh đệ chánh diện chống đỡ với Lê Tuyết, nếu có bại thì cũng không thể một hiệp đã bị đánh ngã.

Thấy Lê Tuyết tiến vào lều vải, một gã gia hỏa vội chạy ra, trên tay ôm một đống cây khô đặt bên cạnh đám người bị đông lạnh, tiếp theo liền thấy khói bốc lên nghi ngút. À, thì ra là sưởi ấm tan băng.

Thời tiết lúc này đang vào cuối hè nên sương tầng trên người rất nhanh tan đi, tiếp theo lại nóng bức khiến cho hai huynh đệ Hà Xử Lai, Hà Xử Khứ đau khổ kêu trời nhưng huyệtkhống chế, nói không nên lời, chỉ thấy trên mặt mồ hôi như mưa trút xuống.

Thấy mấy người không ngờ lại vẫn không thể nhúc nhích, chẳng lẽ đông lạnh này lợi hại đến vậy? Đám người trong lòng lo lắng, vài gã gia hỏa nhiệt tâm không sợ nguy hiểm cố gắng tiến vào gần đem đám củi đang cháy đẩy gần thêm vào gần người hai huynh đệ.

Không lâu sau, mùi vị thịt nướng thơm nồng chậm chậm truyền đi.

Mà tác giả của chuyện này là Lê Tuyết đại tiểu tả coi như không có chuyện gì thản nhiên cười cười với Đông Phương Kinh Lôi đang ngồi trong lều, đối việc bên ngoài coi như không biết gì.

Lê đại tiểu tả sau khi tiến vào lều vải thì liền nhu thuận đến đứng sau lưng Lăng Thiên, cần mẫn bóp vai cho hắn, đối với hai người khác trong lều vải, một đứng một nằm tựa hồ toàn bộ không có nhìn thấy.

Đông Phương Kinh Lôi cố nhiên không có nói gì mà Lăng Thiên cũng không nói gì. Nha đầu này mũi hếch lên trời mà không nhận thấy làm như vậy chẳng khác gì thị nữ sao? Chính mình nếu thực sự có thị nữ này thì cũng hết sức nguy hiểm. Nếu để Lăng Thần nhìn thấy thì chính mình phải giải thích ra sao, thật là muốn lấy mạng ta a!

"Lăng công tử thật may mắn ha ha. Thực sự làm cho Kinh Lôi hâm mộ." Đông Phương Kinh Lôi một câu nói phá cục diện bế tắc.

"
Kinh Lôi huynh, sự tình đã tới mức này, chúng ta cũng nên nói chuyện thẳng thắn với nhau…" Lăng Thiên lắc lắc cổ nói: " Đông Phương Thế Gia đã đến bước này, ta muốn biết Kinh Lôi huynh sau này có tính toán gì?"

Đông Phương Kinh Lôi cười cười, ý tứ hàm xúc thâm trường, trong tiếu dung có một chút hối tiếc "
Sợ rằng đây không phải là vấn đề của ta mà Lăng công tử ngươi nghĩ ta sẽ làm gì". " Kinh Lôi huynh nói quá lời rồi. Ta có dũng khí chắc chắn, nếu Kinh Lôi huynh không hợp tác cùng ta, cho dù Đông Phương Thế Gia như thế nào, trong vòng một năm, sau Bắc Ngụy, sẽ trở thành thế lực thứ hai bị diệt vong, không thể tránh khỏi! Kinh Lôi huynh có tin không?". Trong mắt Lăng Thiên chợt hiện lên ngọn lửa u ám, sát khí theo từng câu nói phát ra, ngón tay gõ lên trà án phát ra âm thanh rõ ràng.

Lăng Thiên ý tứ rất rõ ràng. Đông Phương Kinh Lôi ngươi nếu không theo ý tứ của ta mà làm, ngay cả hôm nay bỏ qua ngươi nhưng đối với Đông Phương Thế Gia ngươi thì ta sẽ lập tức triển khai hành động.

Mà lấy thực lực của Lăng Thiên trước mắt, việc này cũng không phải là nói khoác mà là tuyệt đối có năng lực!

"Lời này cũng có đạo lý." Đông Phương Kinh Lôi trầm mặc nói.

"
Kinh Lôi huynh kinh tài tuyệt diễm, hiển nhiên không nguyện ý nhưng cũng không thể nhìn gia tộc mình cứ như thế mà từng bước suy sụp. Hiển nhiên là ngươi muốn cải biến hiện trạng này nhưng muốn cải biến ngay hiện trạng này thì trừ phi Kinh Lôi huynh có thể trở thành người đứng đầu Đông Phương Thế Gia thì mới có thể thuận lợi mà tiến hành! Nhưng lấy thực lực của ngươi lúc này mà muốn qua mặt lệnh huynh trở thành gia chủ, tuyệt nhiên là không thể! Ngay cả khi ngươi thành công thì Đông Phương Thế Gia cũng nhất định nguyên khí đại thương, trở thành một thế gia mạt tịch!".

"
Cho nên, chỉ có thể cùng ta hợp tác thì tổn thất mới là nhỏ nhất. Thậm chí thực lực không tổn thất mà còn tăng. Ta có thể để cho ngươi ngồi lên ghế gia chủ, thực hiện hoài bão của ngươi, làm cho Đông Phương Thế Gia lớn mạnh thiên thu bách niên. Quyết không làm giảm thanh uy!" Lăng Thiên tận lực làm cho thanh âm của mình thong thả trầm thấp, làm cho mỗi một chữ chậm rãi tiêu hóa trong tâm Đông Phương Kinh Lôi.

"
Nếu như mục đích của ngươi là chỉnh hợp lại Đông Phương Gia tộc thì cam đoan Đông Phương Gia tộc có thể hảo hảo sinh tồn, sinh sôi nảy nở. Như vậy đi, ta cam đoan với ngươi, mục đích của ngươi tuyệt đối có thể thực hiện được mà kết quả thậm chí là còn vượt quá kỳ vọng của ngươi. Mà đại ca Đông Phương Kinh Thiên của ngươi dã tâm rất lớn, tại bối cảnh tứ diện bát phương đều có các tồn tại thực lực hơn xa các ngươi thì dã tâm của Đông Phương Thế Gia các ngươi sẽ khiến các ngươi rơi vào vực sâu diệt vong. Một điểm này, ta rõ ràng, ngươi cũng đồng dạng rõ ràng".

Đông Phương Kinh Lôi vẫn trầm mặc như cũ, không nói lời nào. Có thể thấy trong lòng hắn đang cấp bách tự hỏi giữa được và mất.

"
Có thể thấy gia tộc ngươi cũng có quan niệm muốn trở nên cực kỳ mạnh mẽ. Ngươi cũng rõ ràng, Đông Phương Thế Gia các ngươi nếu như không mượn sự trợ giúp từ bên ngoài thì vô luận tối hậu ai giành được đại quyền, sau khi nội đấu thế lực còn lại của các ngươi nhất định là bị suy yếu. Hôm nay các ngươi có thể so với Ngọc Gia, có thể so với Thủy Gia, có thể so với Tiêu Gia hay không? Khoan nói về tương lai! ôm nay ngươi cũng thấy, sau lưng Tiêu Gia có một thế ngoại ẩn thế Thiên Thượng Thiên chi trì, các ngươi thì sao, các ngươi có cái gì? Thậm chí, đến lúc đó thế lực tàn dư của các ngươi còn kém xa so với thực lực của một mình cá nhân Lăng Thiên ta!" Lăng Thiên nói không lưu tình chút nào.

"
Từ xưa đến nay, truyện tranh phách thiên hạ đều không có nói đến chuyện may mắn, nếu như ngươi không cấp bách nâng cao thế lực thì ngươi nhất định là thế lực đầu tiên bị suy sụp! Ta có thể nói rất rõ ràng cho ngươi, thế giới này cái gì cũng không thiếu nhưng lại không thiếu kẻ ngu ngốc! Ngươi có nghĩ Ngọc Mãn Lâu là ngu ngốc, Tiêu Phong Hàn là ngu ngốc? Hoặc là cho Lăng Thiên ta là bất trí? Có thể cho phép các ngươi sau khi thực lực tổn hao lại từ từ ung dung phát triển trở lại?"

Đông Phương Kinh Lôi cố gắng chỉnh lại tư thế thân thể như trước nhưng trong mắt Lê Tuyết lại thấy hắn tựa hồ đã có chút già đi, hắn kịch liệt ho lên hai tiếng gian nan nói: "
Cứ cho là ngươi nói thật đi nhưng Lăng Thiên ngươi lúc này có tư cách gì cùng ta đàm phán hợp tác. Hôm nay ngươi đang bị Giang sơn lệnh chủ truy sát, mà thực lực của Giang sơn lệnh chủ theo Kinh Lôi thấy thì thực sự vô pháp tin tưởng có người có thể trốn thoát được. Nếu tính mạng công tử đã không được bảo đảm thì chuyện hợp tác còn có ý nghĩa gì nữa?"

Đây là lần đầu tiên Đông Phương Kinh Lôi phản kích lại lời của Lăng Thiên nhưng trong ngữ khí và lời nói lại cực kỳ sắc bén! Giống như một kiếm khách, đột nhiên rút ra bảo kiếm, hàn quang chợt lóe chĩa thẳng vào mặt địch nhân!

Không thể không thừa nhận, Đông Phương Kinh Lôi nói có đạo lý. Thực lực của Tống Quân Thiên Lý Lăng Thiên vô pháp phủ nhận!

"
An nguy của Lăng Gia thủy chung đều liên hệ chặt chẽ trên người ngươi. Nếu ngươi cuối cùng vô pháp trốn khỏi Giang sơn lệnh chủ tử vong truy sát thì khoan nói đến chuyện hợp tác, vì Lăng Gia các ngươi cũng lập tức đổi chủ! Không nói về Ngọc Gia, Tiêu Gia cuối cùng đắc thủ, Lăng Gia mới là kẻ cuối cùng suy sụp! Thậm chí so với Đông Phương Thế Gia ta thì càng sớm hơn!" Đông Phương Kinh Lôi dùng giọng lưỡi sắc bén nói.

Quyển 5

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.