Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 432: Một phiến hỗn loạn



Hôm nay hoàn toàn không còn hoàng thất tồn tại, cũng không còn hoàng quyền chế ước nhưng Minh Ngọc thành cũng không có loạn thành một đoàn như thế nhân tưởng tượng. Các cấp quan viên vẫn thực hiện chức trách của mình, không hề hỗn loạn. Ngọc Gia giống như là vạn niên bàn thạch, không chút động tĩnh! Điểm này khiến cho các thế lực đến phúng viếng đều rất là thất vọng.

Muốn nói chân chánh hỗn loạn thì bắt đầu từ vài ngày nay, sau khi thủ bị nha môn Minh Ngọc thành bị một trận đại hỏa ngoài ý muốn, Minh Ngọc thành chủ bị đâm chết tại nha môn! Sau đó trong Minh Ngọc thành liền xảy ra một loạt các sát án, trong một đêm mưa máu đầy trời, trong đó có rất nhiều quan viên trước sau khi bị đâm chết! Sự tình này tại Minh Ngọc thành đã dấy lên một cơn sóng lớn.

Trong số các quan viên bị sát hại bao gồm cả thủ bị phủ, tri phủ nha môn, hình bộ nha môn, binh mã ti, là bốn cơ quan quản lý trọng yếu, nên có thể nói là đã cơ bản đem cả bộ máy quản lý của Minh Ngọc thành đánh cho tan nát mà người sáng suốt thì liền có thể nhìn thấy được trận chém giết này vẫn còn tiếp tục.

Quả nhiên!

Trong vòng ba ngày tiếp theo, trong Minh Ngọc thành lại có hơn ba mươi quan viên lớn nhỏ các bộ phận bị sát hại. Cả Minh Ngọc thành bỗng nhiên bị hãm vào một phiến hỗn loạn đến cực độ!

"Đệ Nhất Lâu! Hảo một Đệ Nhất Lâu! Quả nhiên là thủ đoạn thông thiên!" Ngọc Mãn Lâu hai mắt điện quang chợt lóe lên, oán hận đập một chưởng vào mặt án kỷ bên cạnh. Cái án kỷ bằng gỗ đàn mộc này đã vô thanh vô tức hóa thành mạt phấn!

Mộ hắc y nhân như u linh bay vào nói " bẩm báo gia chủ, thuộc hạ có được tin tức, thiếu chủ Thủy Gia Thủy Thiên Huyễn bốn ngày trước đã bí mật tiềm nhập vào Minh Ngọc thành, trước mắt chưa rõ tung tích.

"
Thủy Gia, Thủy Thiên Huyễn?!" Ngọc Mãn Lâu hơi kinh dị kêu lên một tiếng, nhíu mày nói " Chẳng lẽ việc này là do Thủy Gia đang làm trò quỷ mà không phải là Lăng Thiên gây ra".

Ngọc Mãn Lâu bình tĩnh quay đầu lại thong thả đi vài bước, trên mặt lần đầu tiên có vẻ không xác định nói"
Ngươi trước hết mời nhị gia cùng tam gia đến đây đồng thời truyền lệnh lục soát toàn thành tìm kiếm Thủy Thiên Huyễn! Kẻ nào cản trở giết không tha!"

"
Dạ" Hắc y nhân đáp ứng một tiếng rồi vô thanh vô tức biến mất. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Ngọc Mãn Lâu khẽ thở dài một tiếng, thật khó bề phân biệt a!

Đầu tiên là Bắc Ngụy hoàng gia trong một ngày một đêm bị tiêu diệt, tiếp theo là rất nhiều quan viên Minh Ngọc thành bị sát hại. Ngọc Mãn Lâu lúc đầu một mực cho rằng việc này là do Lăng Gia hạ thủ không thể nghi ngờ gì nữa! Chỉ có thế gia nắm giữ đại lượng tài phú như Lăng Gia mới có thể thuê Đệ Nhất Lâu ra tay. Lý do hiển nhiên là vì trả thù, nếu như là chuyện này thì Ngọc Mãn Lâu tuyệt đối có thể lý giải vì nếu đổi lại là hắn tại tình huống này cũng làm như vậy. Nhưng đột nhiên lại nhận được tin tức ngoài ý muốn này làm cho Ngọc Mãn Lâu đối với nhận định trước đây nổi lên hoài nghi!

Nếu việc này do Lăng Gia gây nên thì cũng không khó giải quyết nhưng nếu là do Thủy Gia gây nên thì sự tình lại rất không đơn giản. Thời gian còn lại trước cuộc chiến chỉ còn có hai năm rưỡi mà Thủy Gia đã tiến hành xâm nhập Thiên Tinh đại lục với quy mô lớn. Đầu tiên là khống chế Bắc Ngụy tấn công Thừa Thiên rồi lúc này lại xuất ra thủ đoạn này, Thủy Gia, đến tột cùng là muốn làm gì?

Bất quá chỉ có hai năm rưỡi thời gian mà thôi, sao Thủy Gia lại sốt ruột như thế. Chẳng lẽ Thủy Gia xảy ra sự tình gì sao.

Nghĩ đến đây Ngọc Mãn Lâu đột nhiên cảm giác trái tim nhảy lên kịch liệt. Nếu thực sự là như thế thì đây là cơ hội trời cho cũng không chừng.

Đông đông, có tiếng cước bộ truyền đến rồi có tiếng một người lớn giọng ầm ầm nói: "Đại ca, lúc nàyMinh Ngọc thành đang hỗn loạn, ngài nên hạ lệnh cho Đại trưởng lão cùng Tam trưởng lão quay về. Hai lão này ở đó ăn không ngồi rồi thì ta cũng không thèm nói, mẹ nó vậy mà hai lão bất tử đó lại còn không biết ý! Đổi lại là Tam gia ta thì không còn mặt mũi nào ở đó nữa! Chúng ta đường đường là ngàn năm thế gia a!"

Đại giá của Ngọc Tam Gia Ngọc Mãn Thiên đã đến!

"
Người nào có dũng khí nói bọn hắn tại Thừa Thiên ăn không ngồi rồi". Ngọc Mãn Lâu lạnh lùng nói "Ta lúc này cũng không muốn rút lui nhưng nếu rút lui quay thì lúc này đã không thể nói muốn rút lui là có thể rút lui nữa vì đã thành thế cưỡi hổ, khó mà vạn toàn được".

"
Chẳng lẽ hai lão già kia lại có dũng khí công nhiên cãi lời đại ca ngươi". Ngọc Mãn Thiên nhảy dựng lên "Ta phải đi Thừa Thiên đem bọn hắn trói quay về! Lần trước do ta khinh thường mà bị một tiểu tử làm cho ngã ngựa, bây giờ lão tử toàn bộ tốt lắm, muốn tìm hắn tính toán lấy lại thể diện!"

"
Hừ! Tính toán. Theo ta điều tra, kẻ lần trước đánh ngươi bị thương chính là Giang sơn lệnh chủ Tống Quân Thiên Lý. Người này võ công kiệt xuất thiên hạ, đương thế không có ai bằng, cả đời này ngươi không có hy vọng báo thù rồi. Ngươi ở lại cho ta". Ngọc Mãn Lâu hừ một tiếng, tiếp theo tay đưa qua một phần tin tình báo nói " Đối với chuyện tình tại Thừa Thiên, ngươi có cái nhìn như thế nào".

"
Đại ca! Ta không cam lòng chôn chân ở đây nha, thà rằng bị người ta đánh chết chứ cũng không thể bị người ta hù dọa mà chết. Ngươi không phải là không biết khả năng nhận thức chữ của ta có hạn, đưa cho ta xem gì làm gì cho mất công". Ngọc Mãn Thiên lầm bầm nói, tỏ vẻ không tình không nguyện mà duỗi tay nhận lấy, chú mục nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt hắn một phiến mờ mịt.

"
Ngươi cầm ngược rồi!" Ngọc Mãn Lâu cuối cùng phát hiện ra chỗ không đúng, tức giận vung tay cốp lên đầu hắn một cái.

"
Á á" Ngọc Mãn Thiên cười hai tiếng tránh qua một bên rồi trừng hai mắt đến nửa ngày không biết là đang nghĩ gì. Một lúc sau hắn mới trộm nhìn Ngọc Mãn Lâu nói: "Đại ca, ta mặc dù là chí sĩ nho nhã nhưng cũng biết đạo lý phải biết cầu thị học hỏi, ngài giải thích cho ta một chút hắc hắc hắc"

"
Nho nhã chi sĩ? Ngươi là hỗn đản thì có", Ngọc Mãn Lâu há miệng mắng to: " ngươi là nho nhã chi sĩ cái con chó, trừ uống rượu đánh nhau ra thì cái gì cũng không hiểu? Thi từ ca phú một khiếu không thông, cư nhiên ngay cả một chữ cũng không nhận ra, lại có dũng khí tự xưng cái gì là nho nhã chi sĩ! Thực sự là mất mặt Ngọc Gia ta".

"
Đại ca nói quá lời rồi", Ngọc Mãn Thiên đắc ý dào dạt nói:" nghĩ đến tại Nhã văn hội ở Thừa Thiên, tam đệ ta đã từng đương tràng thi phú, chấn động cả văn đàn thiên hạ".

Một thanh âm văn nhã tựa hồ bị nghẹn cười nói: "
chính là trong tay Lão Tử cầm một thanh kiếm. Không sai không sai, ta và đại ca cũng đã từng đọc, đích xác là khí thế bất phàm, không giống phàm nhân. Quả nhiên là thông đạt, bảy khiếu thì có ít sáu khiếu thông!" Theo tiếng nói, Ngọc Mãn Đường tiến vào. Nghe ra thì Ngọc nhị gia tâm tình tựa hồ cũng không tệ hơn nữa sau khi nghe nói Ngọc Băng Nhan được bố trí vào Lăng Phủ biệt viện thì sự bất mãn đối với Ngọc Mãn Lâu cũng giảm xuống.

Ngọc Mãn Thiên đắc ý cười, há to miệng tưởng nứt ra "
nhị ca cũng nói vậy, ha ha cáp, ta cũng thông lục khiếu, đại ca ngươi nghe thấy chưa. Hắc hắc, thế mới nói Ngọc Gia chúng ta cũng là thư hương môn đệ, nho nhã chi sĩ".

"
Câm miệng! Ngươi là một gia hỏa chẳng biết xấu hổ! Ngươi cho rằng nhị ca tán thưởng ngươi sao?" Ngọc Mãn Lâu chán nản nói.

Ngọc Mãn Thiên cúi đầu đi đến trước mặt Ngọc Mãn Đường nhếch miệng cười: "
Nhị ca ngài xem xem, cái tờ giấy này nói cái gì, nói cho huynh đệ một chút, ta một khiếu cũng không thông mà!".

Ngọc Mãn Đường mới nhìn một chút mà trong nháy mắt mặt biến sắc nói: "
Đại trưởng lão cùng Tam trường lão ở Thừa Thiên mua lại cố cư của Dương Gia, tiến hành mở rộng diện tích rồi lại tiếp nhận gần một nửa các cửa hàng mua bán lớn nhỏ bên trong Thừa Thiên. Bọn hắn lại có nhiều nhân thủ như thế sao, chẳng lẽ bọn hắn lại... Hí. Này.." Ngọc Mãn Đường hít vào một hơi hàn khí.

Ngọc Mãn Thiên bỗng nhiên gầm lên như sấm, vẻ mặt tức giận đến đỏ bừng nói: "
Ta đã biết hai lão già kia là người âm hiểm độc ác, bọn hắn mượn việc kết thân này mà đào mồ Lăng Gia tổ phần hả! Rất là quá phận, thật sự là rất quá phận". Ngọc Mãn Thiên lắc lắc đầu, hai tay vò đầu đau lòng nói: "Là ta hại Lăng Gia a. Ta tự thân đi đề thân, không nghĩ đến oa... cư nhiên làm cho cơ nghiệp Lăng Gia lại bị đám hỗn trướng lòng lang dạ sói này cắn nuốt một nửa!! Ta còn mặt mũi nào mà gặp oa! Ta có mặt mũi nào mà gặp lại tiểu huynh đệ Lăng Thiên, không được. Có việc này, Băng Nhan nhất định là bị Lăng Gia trên dưới xem thường. Nhị ca, lão Tam xin lỗi ngươi a".

"
Đủ rồi! Ngươi có câm miệng lại cho ta không. Ngươi có biết ta cùng nhị ca ngươi lo lắng vì cái gì không. Ngươi không thể tiến bộ được chút nào sao. Nhị ca ngươi không nói sai điểm nào mà. Ngươi không chỉ thất khiếu, lục khiếu bất thông mà ngay cả một khiếu cũng không thông!" Ngọc Mãn Lâu tức giận rống to một tiếng: " Cái này gọi là đào tổ phần Lăng Gia sao? Chỉ sợ Lăng Gia cũng sớm đào tổ phần Ngọc Gia ta. Ngươi cư nhiên lại vì Lăng Gia mà bất bình? Thực sự là cực kỳ hỗn trướng! Cực kỳ vô tri!".

Ngọc Mãn Đường thở dài một tiếng nói: "
đại ca, việc này quyết không thể khinh thường. Nếu như thế, Thừa Thiên lúc này đã trở thành một vũng bùn lầy mà nhị vị trưởng lão bọn hắn vào thì dễ mà muốn bình an thoát ra lại sợ rằng không dễ. Lúc này lực lượng bị phân tán, nếu phát sinh chuyện ngoài ý muốn thì nói một câu không dễ nghe, nếu hai vị trưởng lão gặp chuyện ngoài ý muốn thì chúng ta cũng chỉ là bị tổn thất một chút nhưng vấn đề là tại Thừa Thiên hiện nay chúng ta có hơn năm thành lực lượng tinh nhuệ đóng ở đó, vạn vạn lần không thể để bị tổn hại a".

Ngọc Mãn Lâu mặt trầm như nước nói: "
Băn khoăn của ngươi sao ta lại không rõ, bất quá sự tình đã tới bước này, nói nhiều cũng vô ích. Chúng ta đã vào thế cưỡi hổ khó xuống, đơn giản là sẽ nhân đây tương kế tựu kế, hoặc giả có thể thành chim câu chiếm ổ ác là cũng không chừng".

"
Tương kế tựu kế? Chim câu chiếm ổ ác là?" Ngọc Mãn Đường cau mày nói.

"
Không thể phủ nhận, một chiêu dục cầm cố túng (muốn bắt thì thả) này của Lăng Gia cực kỳ cao minh, không phí nửa điểm nhân thủ đã đem rất nhiều cao thủ tinh nhuệ của Ngọc Gia ta hãm tại Thừa Thiên! Mà bọn hắn còn mượn cơ hội này nắm bắt được thực lực của ta. Nhưng vô luận bọn hắn tính kế như thế nào, bọn hắn cũng không dám động vào nhân thủ của chúng ta tại Thừa Thiên. Lực lượng này dù sao cũng là người của Ngọc Gia ta, động tới bọn hắn chính là động tới Ngọc Gia ta! Chí ít là thời gian trước mắt…" Ngọc Mãn Lâu kiêu ngạo cười nói "Chúng ta thừa dịp thời gian này đưa thêm nhiều nhân tài đến Thừa Thiên, nhanh chóng thế chỗ Bạch ngọc cùng Tử ngọc cao thủ, nếu thời cơ đến thì có thể có lợi lớn, thậm chí là có thể đem Thừa Thiên tạo thành căn cứ thứ hai của chúng ta".

"
Nhưng trong thời gian ngắn, chúng ta biết đi đâu tìm được nhiều nhân tài như vậy. Nếu như vận dụng nhân thủ trong nhà thì chỉ sợ thực lực Minh Ngọc thành đơn bạc. Khi đó các thương hào cũng chịu ảnh hưởng" Ngọc Mãn Đường cười khổ một tiếng: "Một chiêu này của Lăng Gia thực sự là rất ranh mãnh".

"
Chúng ta bên cạnh việc bảo trì bất động thì hết sức từ từ mà điều động, được càng nhiều càng tốt!" Ngọc Mãn Lâu như chém đinh chặt sắt nói, "ngoài ra có tin tức gì mới về Lăng Thiên không".

Ngọc Mãn Đường gật gật đầu nói: "
mới vừa rồi nhận được truyền thư, Thiên Thượng Thiên ẩn cư đã lâu nguyên lai lại hậu thuẫn cho Tiêu Gia, là lực lượng sau lưng Tiêu Gia. Lần này xuất động hơn mười lăm nhất lưu cao thủ, vốn muốn kiếp sát Lăng Thiên nhưng không biết cớ gì lại đột nhiên vây công Giang sơn lệnh chủ Tống Quân Thiên Lý. Song phương đại chiến một trận, rất có thể là đã lưỡng bại câu thương mà Lăng Thiên thì đã không biết đi đâu". Ngọc Mãn Lâu lảo đảo, cơ hồ té ngã, căm phẫn ngửa mặt lên trời mắng to: " mẹ kiếp Thiên Thượng Thiên! Một đám hỗn tạp đến cực điểm, hỗn trướng. Các ngươi ẩn cư thì ẩn cư cho tốt, sao lại nhằm lúc này đi ra nháo sự!".

Ngọc Gia gia chủ Ngọc Mãn Lâu, bình sinh lần thứ nhất kích động như thế.

Quyển 5

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.