Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 441: Vì khanh chữa thương



Mấy chữ này, từng chữ như sự vũ nhục từ mắt từ miệng Lăng Thiên phát ra, thậm chí không dùng bất cứ tý nội lực nào, cũng không có tận lực đề cao âm lượng, nhưng một câu quát trầm thấp này lại làm cho bốn năm chục đại hán này sau khi nghe thấy thì đồng thời cảm giác như được hoàng ân đại xá, trên mặt lộ ra vẻ cuồng hỉ như kiếp hậu dư sinh, không những không tức giận mà ngược lại mang theo vẻ biết ơn cùng nịnh nọt nhìn Lăng Thiên sau đó nâng đồng bọn bị thương dậy mà chạy đi như bay.

Trước khi đi còn có vài người khom lưng hành lễ nói: "Đa tạ ơn Lăng công tử tha mạng, công tử khoan hồng đại lượng nhất định sẽ có phúc báo"

Nhìn đám người này chạy đi dần dần khuất bóng phía xa xa, Lăng Thiên lẳng lặng đứng mà khoé miệng nổi lên một tia cười trào phúng. Trong khi đó Lê Tuyết nhíu đôi mi thanh tú nhìn chung quanh là một phiến máu tanh thì không khỏi chán ghét sắc mặt trắng bệch đi. Không nói là tại tiền thế hay thế giới này, dưới tay Lê Tuyết cũng đã có vài người táng mệnh nhưng tràng diện máu tanh như thế này thì không nói là tiền thế mà nay cũng chưa từng thấy.

Phát hiện ra tâm tình của Lê Tuyết, Lăng Thiên cười cười nói: "Chúng ta vừa đi vừa nói, trước tiên tìm một chỗ nào mà chữa thương đã". Nói xong liền bước đi ngay, thanh trường kiếm mới vừa rồi hắn đã sử dụng chém chết mười mấy cao thủ lúc này lại không để ý chút nào vứt bỏ trên mặt đất. Ngay lập tức thanh kiếm nọ đã tan thành vô số mảnh, vỡ thành vạn ngàn mảnh vỡ, không thể phục hồi lại hình dáng ban đầu. Nguyên nhân là do trong trận đấu kịch liệt vừa rồi nó đã bị Lăng Thiên quán chú công lực thâm hậu vào nên mới có uy lực như thế. Lúc này Lăng Thiên đã thu hồi lại chân lực, thanh kiếm này cũng đã đi đến thời điểm kết thúc sinh mệnh, hoàn toàn tan rã.

Lê Tuyết nhìn Lăng Thiên một cái rồi vội vàng chạy theo.

"Ngươi mới vừa nói, cái này chính là nhân tính là có ý tứ gì?"

"Hai bên vốn là cừu địch bất cộng đái thiên nhưng khi được ta tha mạng thì bọn hắn không hề có tôn nghiêm của võ giả cũng không cảm thấy sỉ nhục mà ngược lại thấy rất may mắn có thể sống tiếp mà nổi lên cảm giác cảm kích với địch nhân. Chỉ riêng một điểm này đã khiến ta thật sự có cảm xúc" Lăng Thiên chậm rãi nói: "Dạng võ sĩ như vậy đã không xứng gọi là võ sĩ nữa mà có thể nói là một đám phế vật! Bọn hắn thậm chí không còn lại chút huyết tính như đám nông phu canh tác nông điền nữa cho nên ta phóng thích bọn hắn. Ngọc Gia có dạng người này, đối với chúng ta mà nói là tốt". Lăng Thiên lộ ra tiếu dung đầy thâm ý. Nguồn: http://truyenfull.xyz

"Nếu bọn hắn thật sự thấy chết không lui thì sao. Nếu thực sự là thiết hán thì ngươi có nhẫn tâm hạ thủ không hay là lại thưởng thức bội phục bọn hắn mà phóng thích ".

Lăng Thiên đột nhiên đứng lại, quay đầu nhìn thật sâu vào mắt Lê Tuyết nói: " Lê Tuyết, ngươi nên nhớ, ta đã nói rồi, ta không phải là chân quân tử hay đại anh hùng! Một khi trong tâm đã xác định là địch nhân thì chính là địch nhân! Không quản hắn là anh hùng khẳng khái bi ca liệt sĩ đáng kính gì đó, về căn bản chỉ có một điểm đó là nếu bọn hắn uy hiếp sinh mệnh ngươi thì đều là địch nhân! Chúng ta cho dù có thưởng thức, bội phục bọn hắn, thậm chí là tôn kính bọn hắn nhưng đến lúc đáng giết thì vạn vạn lần không nên nghĩ đến việc hạ thủ lưu tình. Nguyên nhân vì nếu làm như vậy chính là ngươi đang dưỡng hổ vi hoạn, nuôi dưỡng kẻ mưu sát chính mình và người cạnh mình. Mà dạng người đó chính là địch nhân đáng sợ nhất. Đối với một đám nhu nhược thì hoặc giả có thể không cần để ý nhưng đối với một dũng sĩ thì chỉ cần lưu lại cho hắn một hơi khẩu khí là hắn có thể khiến ngươi bị đại thương tổn! Thậm chí là sự tiếc nuối không thể vãn hồi!"

"Anh hùng tiếc anh hùng, đây chỉ là việc xuất hiện trong truyền thuyết, nếu nó thực sự xuất hiện bây giờ thì chính là một bi kịch " Lăng Thiên chậm rãi nói.

"Ở đây không giống như tiền thế, một phế nhân lại có thể liều mạng nổ tung làm chết hơn phân nửa tinh anh của hai gia tộc. Ngươi không phải là nói đến dạng liệt sĩ này chứ!" Lê Tuyết liếm môi nói giỡn. Giai đoạn này sau khi tâm kết được giải tỏa, Lê Tuyết và Lăng Thiên đối với những chuyện tại tiền thế cũng không quá kiêng kị nữa cho nên Lê Tuyết mới có dũng khí đem sự tình này ra chêu trọc Lăng Thiên.

Lăng Thiên thâm trầm cười nói " So sánh như vậy lại có chút bất đồng. Lúc đó các ngươi không có lập tức giết ta căn bản chính là muốn giữ ta lại để ta thêm hổ nhục, thậm chí là có ý tưởng muốn nhân cơ hội này trừng phạt những người từng trợ giúp ta.

Lê Tuyết yên lặng suy nghĩ một lúc không nói gì.

"
Ta mới vừa cảm giác thán, nếu chúng ta không có cố gắng, không có nỗ lực thì sợ rằng lúc này chúng ta cũng chỉ là dạng người cụp đuôi mà chạy trốn mà thôi". Lăng Thiên tự hỏi rồi nói: " nhân nào quả nấy quả nhiên là rất có đạo lý, cổ nhân nói không sai

"Đúng vậy, tại thế giới này nếu như không cố gắng thì cũng chỉ làm cho tôn nghiêm của chính mình bị kẻ khác chà đạp, vĩnh viễn trầm luân ở tầng dưới chót a" Lê Tuyết cảm thán mà nói.

"Sai rồi!" Lăng Thiên mỉm cười nói: " không chỉ thế giới này mà cho dù ở tiền thế của chúng ta cũng đồng dạng như vậy! Cho dù là thế giới nào thì cũng không có gì khác!"

"Cho dù sinh sống tại tầng dưới chót nhất thì cũng phải cố gắng " Lăng Thiên tổng kết nói: " một người từ tầng dưới chót nhất phấn đấu, phấn đấu một đời cho dù cũng không nhất định là có thể thành công nhưng ít nhất hắn có thể làm được một điểm đó chính là cho con hắn, cho hậu nhân của hắn, nếu như không chịu thua kém mà nói thì có thể mượn lực lượng, lấy tinh thần cố gắng của hắn làm cơ sở mà vươn lên. Tin tưởng rằng chỉ cần nỗ lực cố gắng thì liền có thể thoát ly khỏi tầng dưới chót của xã hội. Nếu như hắn cố gắng thì có thể kiếm được một vị trí tại trung tầng xã hội. Từ một điểm mà nói cũng tính là tạo phúc cho tử tôn. Cho dù con mình cũng chưa chắc đã thành công nhưng đến cháu chắt mình nhất định sẽ có một ngày thành công, cái này cũng chính là đạo lý Ngu công dời núi!"

"Ngươi có phải muốn nói, nếu như đời đời con cháu cố gắng… " Lê Tuyết thản nhiên cười nói: " thì chung quy sẽ có một ngày tử tôn của hắn sẽ đứng ở tầng cao nhất trong xã hội, đời đời con cháu không ngừng cố gắng, hy vọng vô hạn! Một ý này…" chung quy có chút như người ám chỉ những kẻ chỉ biết nói với chính con mình, ta sau này chỉ biết trông cậy vào ngươi mà thôi. Dạng cha mẹ này, bản thân bọn hắn vốn đã không cố gắng, cho nên không có cơ hội thành công. Cho nên nếu muốn con cháu của mình có một xuất thân tốt thì trước tiên bản thân mình phải cố gắng cho thật tốt đã".

Lê Tuyết trầm tư nói: "
nhưng, cho dù là bất cứ một xã hội nào thì số lượng người tại tầng dưới đều chiếm đa số a"

Lăng Thiên cười nói: "
cho nên, những người có chút trải qua cố gắng cũng có được thành công mới có thể trong sự đối lập này mà hưởng thụ thành công ngọt ngào! Có thể nói như ta và ngươi vậy ".

Vừa đi vừa nói, hai người sớm đã rời khỏi con đường lớn, trước mặt lúc này đã có âm thanh nước suối chảy róc rách truyền đến nhưng có vẻ đây chỉ là một con suối nhỏ. Lăng Thiên điểm điểm đầu nói: "
ngay lúc này trước tiên để taương thế của ngươi"

Lê Tuyết bỗng nhiên xấu hổ, trên mặt đỏ hồng: "
ta tự mình có thể xử lý được".

Lăng Thiên sắc mặt trầm xuống: "
vết thương trước ngực thì ngươi có thể tự xử lý nhưng chỗ vai trái cùng sau lưng thì ngươi sao có thể xử lý được? Đừng có lộn xộn. Sau khi ta trị thương cho ngươi thì lại đến lượt ngươi trị thương cho ta, hơn nữa lúc trị phải rất để ý không có là để lại vết sẹo, rất ảnh hưởng cho vẻ đẹp thân hình của ngươi!"

Lê Tuyết con mắt phát sáng: "
hay là trước tiên ta sẽ xử lý vết thương cho ngươi. Dù sao, vết thương của ngươi so với ta còn nghiêm trọng hơn ta. Ta... không ta rất quan tâm xem thân thể ta có vết sẹo hay không!"

"
Hồ đồ!" Lăng Thiên khiển trách nói: " ta há có thể không biết thương thế của ta nghiêm trọng đến đâu. Chờ sau khi ngươi xem xét vết thương của ta xong thì thương thế của ngươi có thể biến chứng nặng thì sao".

Thấy Lê Tuyết vẫn do dự không quyết, Lăng Thiên nói: "
Tuyết Nhi, ta là ca ca của ngươi a!" Hắn đặc biệt nhấn mạnh khẩu khí: " chẳng lẽ trước mặt ta cởi áo chữa thương lại có gì bất hảo sao. Ngươi a, ngay cả cái mông của ngươi ta cũng đã thấy qua a".

Lê Tuyết vẻ mặt đỏ bừng lên nói: "
Đó là tại tiền thế giới còn ngay lúc này ta và ngươi không có nửa điểm quan hệ! Ta tên là Lê Tuyết, không phải là Tuyết Nhi!"

Lăng Thiên giận dữ nói: "
đừng nói nói nhảm, tại tiền thế hay bây giờ hà phải phân biệt". Nói xong không do dự đem Lê Tuyết kéo đến duỗi tay cởi áo của nàng.

Lê Tuyết ưm một tiếng, vẻ mặt đỏ bừng nhắm mắt lại.

Nàng cư nhiên một điểm cũng không phản kháng, cái này lại hoàn toàn ngoài dự liệu của Lăng Thiên nhưng sau đó hắn lại cảm giác được có chút không thích hợp!

Trước mặt hắn là một cô gái xinh như hoa. Lăng Thiên sau khi nhìn thấy khoảng ngực trắng noãn, rồi khoảng gồ lên cao vút kiêu ngạo mà có đường nét nhu hòa, da thịt như tuyết trắng mang theo hơi ấm truyền qua đầu ngón tay Lăng Thiên khiến khuôn mặt tuấn tú của hắn đột nhiên đỏ ửng. Hắn lúc này mới đột nhiên nghĩ tới một sự

Nhìn Lê Tuyết hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt đỏ bừng, thân thể mềm mại có chút run rẩy thì trong lòng Lăng Thiên đột nhiên có một luồng hơi nóng khó kiềm chế nổi lên, biết do lực khống chế trong lòng không đủ mà sinh ra hắn lập tức duỗi tay, ba một tiếng đánh lên mặt chính mình một cái bạt tai, âm thanh rõ ràng giòn giã.

Lê Tuyết không mở mắt hỏi: " ngươi đang làm gì vậy?"

"
Không có gì, có con muỗi mà thôi" Sau đó hắn dùng một tấm áo khô nhúng nước suối, trên tay vận nội lực, bỗng nhiên hơi nước nghi ngút bốc lên, nước suối chung quanh cũng sôi trào, bọt nước bốc lên, xoát một cái hắn kéo tấm áo lên, một tay kéo tấm áo trên thân Lê Tuyết, bỗng nhiên một khối thịt mềm trắng như tuyết run rẩy mà cao lớn nhảy ra.

Lăng Thiên gian nan nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt chăm chú nhìn vào khu vực huyết nhục có vết thương, miễn cưỡng bình tĩnh hạ thần đưa tay nhẹ nhẹ lau vết thương.

Lê Tuyết nhắm mắt, trong mũi khẽ phát ra thanh âm rên rỉ dễ chịu rồi lại đột nhiên ôi…hì hì ôi…hì hì cười nói: "Thiên ca, thân thể ta có đẹp không. So với tiền thế thì sao".

Lăng Thiên vất vả lắm mới bình tâm lại được nay bỗng nhiên lại nổi loạn lung tung, một luồng mùi thơm của cơ thể nữ nhi không ngừng chui vào mũi hắn. Tất cả bỗng nhiên bị một câu này của Lê Tuyết làm cho nổi lên không thể át nổi.

Lăng Thiên vừa tức vừa buồn cười vừa lại khó chịu giơ tay bốp vào mông Lê Tuyết một cái tức giận nói: "
thành thật một điểm đi nào! Đừng nói nhảm nữa"

"
Thực sự là thô lỗ, ta cũng đã quên, ngươi cũng chưa thấy qua thân thể ta!" Lê Tuyết bĩu cái miệng nhỏ nhắn, ủy khuất mím miệng chờ đến lần thứ ba Lăng Thiên xử lý vết kiếm thương xong thì Lê Tuyết đột nhiên róc rách cười lên thở gấp nói: "Thiên ca, nhìn bộ dáng ngươi mặt đỏ hồng thực sự là khả ái, so với tiền thế còn khả ái hơn".

Quyển 5

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.