Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 470: Oai đả chánh trứ



Ba người này đi về phía trước thêm bảy tám trượng nữa thì bên ven đường đột nhiên xuất hiện một âm thanh lạnh lùng: "Người nào? Đứng lại? Nếu còn động thì đừng trách ta?"

Công tử với trang phục hoa lệ kia như có vẻ không kiên nhẫn mà nhíu nhíu mày: "Là ta..."

"A? Thì ra là tam công tử. Xin thứ lỗi cho thuộc hạ mạo phạm..."

Người trong bóng tối xuất hiện với một bộ trang phục đen, hắn cung kính nói: "Bây giờ trong thành không yên ổn chút nào. Tam công tử khi đi ra ngoài nhớ mang theo nhiều người..."

"Hừ..." Tam công tử kia hừ lạnh một tiếng: "Đã bắt được thích khách chưa?"

"Còn chưa có tin tức gì! Các vị đại nhân khác chạy khắp nơi thẩm vấn nhưng vẫn không có tin tức nào truyền về cả!" Người kia cúi đầu nhỏ giọng nói, trong giọng nói có chút xấu hổ.

"Một đám phế vật!" Tâm công tử kia mắng lớn: "Bắt mấy thích khách thôi mà cũng làm lớn thế nhưng lại không chút tin tức nào? Thật không biết gia tộc tốn công nuôi các ngươi có chút lợi ích gì?"

Dừng một chút liền mắng tiếp: "Còn không mau tránh ra một bên để ta đi qua? Đứng như cọc gỗ ở đó làm gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn cản đường ta sao?"

"Thuộc hạ không dám!" Người kia lắp bắp trả lời: "Lần này gia chủ nghiêm lệnh mời công tử lưu tên lại để cho tiểu nhân còn biết trả lời với gia chủ!"

"Bốp!" Tam công tử kia tức giận tát một cái khiến cho người kia lảo đảo: "Hỗn trướng. Bổn công tử đi vào mà còn phải ghi tên à? Ngươi bị sao thế? Chẳng lẽ bổn công tử là gian tế sao?"

Người kia bị đánh một cái làm quay một vòng, đầu óc cũng mờ mịt hơn, hai tay bưng gương mặt đang sưng vù: "Đây là nghiêm lệnh của gia chủ. Gia chủ từng nói qua rằng cho dù gia chủ đi vào cũng phải lưu tên lại. Mong tam công tử hiểu đừng làm khó dễ cho tiểu nhân..."

"Ta làm khó ngươi? Ta làm khó ngươi? Đánh chết cẩu nô tài ngươi..." Đột nhiên tam công tử nỗi giận lôi đình, một câu vừa dứt liền táng hắn một cái, câu tiếp theo lại kết thúc bằng một bạt tai: "Đừng cho rằng ta không biết, từ khi đại ca đi thì các con chó đen các ngươi cùng với nhị ca luôn nhắm vào ta. Cho rằng bổn công tử là kẻ ngu sao? Bây giờ bổn công tử muốn vào tiểu viện của mình cũng phải báo tên? Khinh người quá đáng. Cẩu nô tài..."

Người kia bị đánh khiến ngã trái ngã phải nhưng lại không dám đánh lại cũng không dám mở miệng, trong bóng đêm chỉ còn lại âm thanh 'bốp bốp' vang lên không ngừng giống như một tràng pháo hoa.

Lăng Thiên từ phía xa nhìn thấy tất cả mà trong lòng âm thầm suy nghĩ: "Xem ra vị tam công tử này luôn kiêu ngạo ngang ngược, đối đãi với hạ nhân nhà mình lại như thế? Dưới tình huống này mà quan sát thì người này chính là đứa con thứ ba Ngọc Lưu Thủy của Ngọc Mãn Lâu. Thì ra người nhà Ngọc Gia đã đến tình trạng giương cung bạt kiếm rồi. Điều này thật ngoài ý muốn mà."

Nơi hắn vừa đi vào chính là biệt viện thuộc về Ngọc Lưu Thủy. Nhưng mà những người bên trong là ai? Có lai lịch gì? Xem ra không phải là người của Ngọc Gia?

Càng huống chi từ những nơi ẩn nấp vài khí tức mạnh mẽ kia mà nói thì đó đều là những cao thủ nhất lưu. Chẳng lẽ chính là đội quân mà Ngọc Gia bí mật xây dựng? Nhưng từ những lời nói đó có thể nhìn thấy cả hai bên đều từ quan hệ hợp tác với nhau thôi chứ không phải là quan hệ chủ tử. Nơi đây có gì vậy? Lăng Thiên cảm giác tò mò vô cùng. Chỉ một thoáng thôi hắn đã có suy nghĩ trong đầu: "Chẳng lẽ ta chạy loạn như vậy mà trở thành 'chó ngápruồi' ư?"

Lại nhìn tam công tử bên kia có vẻ như đã phát tiết xong rồi, người bận đồ đen ấy cũng đã nằm xụi lơ xuống đất bất tỉnh. Tam công tử còn chưa đánh đã, tiếp tục đá thêm hai phát nữa mới thở phì phò vỗ bụi đất trên người: "Mẹ. Cũng không tin đánh không lại mấy tên cẩu nô tài kia!" Nói xong rồi mới phủi tay áo mang theo hai tùy tùng đi vào trong.

Hắn vừa mới biến mất thì xung quanh đó đột nhiên vang lên vài tiếng động, tiếp theo có mấy người bận đồ đen và hai người bận đồ trắng đi ra ngoài thở dài ngao ngán nâng tên bị tam công tử đánh nằm bẹp trên mặt đất đi vào trong. Rất hiển nhiên thực lực những kẻ này cũng không tồi, sớm đã đến đây rồi nhưng lại không tiến ra can thiệp, chỉ biết âm thầm quan sát.

Trong lòng Lăng Thiên cười lạnh một tiếng, Ngọc Mãn Lâu nếu có một đứa con như vậy thì xem ra mình không cần phải tốn nhiều công sức làm gì, hơn nữa Tam công tử này lại kiêu ngạo ngang ngược như vậy, tùy ý lăng nhục thủ hạ thì sao đạt được nhân tâm? Mà vị nhị công tử kia lại ở trong biệt viện của mình hưởng thụ thì hẳn cũng là một tên hoàn khố rồi. Mà đại công tử có tiền đồ nhất đã bị Lăng Kiếm chém chết trước cửa Ngọc Gia, vốn khi Lăng Kiếm ra tay chém chết Ngọc Lưu Vân đã lưu lại một chút rồi, Lăng Kiếm sợ rằng làm quá sẽ đưa đến nhiều phiền toái tạo thành tổn thất quá mức. Xem ra điều này đã thu hoạch vượt ngoài suy đoán. Ba người tạo thành thế ba chân kiềm chế lẫn nhau nhưng nếu còn hai người thôi sẽ trở thành cục diện sống chết. Nếu lâu dài như vậy thì phía có lợi chính là hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Chỉ là sự việc phát triển đến như vậy khiến cho Lăng Thiên giật mình: "Chẳng lẽ Ngọc Gia không cần người nối nghiệp sao? Với tâm tính của Ngọc Mãn Lâu luôn quả quyết tàn nhẫn thì sao lại không ngó ngàng đến con mình? Hoặc là phải nói sao hắn lại chịu đựng được khi không có một đứa con nên thân? Cho dù có bận rộn như thế nào đi nữa chẳng lẽ không có thời gian dạy dỗ sao?"

Nhớ đến phụ thân Lăng Khiếu đại tướng quân mỗi một năm thường có tám tháng lĩnh quân ở bên ngoài nhưng lại đánh mình tơi tả, mặc dù khi đánh mình sẽ có mẫu thân hoặc nãi nãi xuất hiện nên không đánh được bao nhiêu cái cả. Nghĩ đến đây Lăng Thiên không tự giác giơ tay vuốt ve mông vài cái, mặc dù bây giờ biết được giữa hai người có phối hợp thiên y vô phùng nhưng sự đau đớn đó Lăng Thiên chưa dùng nội công để chống đỡ lần nào cả. Nhớ đến điều đó hắn cảm giác trong lòng sợ hãi và càng nhớ phụ thân hắn hơn.

Lắc đầu, Lăng Thiên nhìnưu Thủy Ngọc tam công tử ở phía trước mà cười lạnh mấy tiếng, thân tùy ý động, cản người đột nhiên di chuyển nhẹ nhàng như mây phiêu phù giữa không trung dung nhập vào trong bóng đêm, vào ánh trăng... Vô thanh vô tức, vô hình vô ảnh, vô tung vô tích...

Nhẹ nhàng tựa như bông tuyết bay xuống lại giống như hạt bụi bay giữa làn gió, Lăng Thiên lẳng lặng đứng trên sân nhỏ kia. Tuy nói là tiểu trạch viện nhưng so sánh với người khác mà nói thì chẳng khác gì tiến vào hai căn nhà rộng lớn cả. Một hoa viên rộng lớn kia cũng đủ cho thấy tam công tử ở chỗ này đã tốn không ít tâm tư.

Vị trí của Lăng Thiên bây giờ chính là ở trong một căn phòng lớn giữa trạch viện, hắn nghiêng nghiêng lỗ tai lắng nghe nhưng lại không phát hiện động tĩnh nào trong phòng cả. Lăng Thiên nhẹ nhàng di chuyển vài lần, khống chế thân thể của mình nằm xuống.

Vầng trăng trên bầu trời phát ra ánh sáng nhu hòa chiếu lên người hắn như phủ lên một tầng ánh sáng thánh khiết. Lăng Thiên híp mắt lại nhìn ánh trăng trên bầu trời nhưng trong lòng lại nhớ đến bọn người Lăng Thập Cửu, không biết giờ bọn họ sao rồi? Hẳn là bây giờ đã đến bên cạnh Lăng Kiếm rồi chứ? Nghĩ lại đầu lưỡi của Lăng Kiếm bị như vậy khiến cho hắn tức cười vô cùng.

Nha đầu Lê Tuyết kia quả thật rất tàn nhẫn nhưng cũng rất ranh mãnh, lại có thể nghĩ đến biện pháp đó để trị Lăng Kiếm; bất quá sự ăn ý giữa hai người Lăng Thiên hiểu rất rõ, Lê Tuyết đang muốn thay thế chính mình giáo huấn Lăng Kiếm một cái mà thôi. Chuyện lần này tuy không sao nhưng lại quá mức lộ liễu, Lăng Thiên vốn định răn dạy hắn vài câu nhưng nhìn thấy bộ dáng bây giờ như vậy hắn không đành lòng.

Lê Tuyết có vẻ gây loạn một chút nhưng cũng đưa chuyện này qua một bên, chỉ là hi vọng bọn Lăng Thập Cửu ngàn vạn lần đừng động vào cô nãi nãi đó, vị nãi nãi này mà nỗi điên thật thì ngay cả bản thân mình cũng phải kiêng kỵ.

Không biết vì sao khi Lăng Thiên nghĩ đến Lê Tuyết mạnh mẽ như vậy đột nhiên nhớ đến Lăng Thần ôn nhu ở Thừa Thiên, vừa nghĩ đến đó thôi thì ở bụng dưới của hắn có một luồng tà hỏa dâng lên, trong khoảng thời gian này bị Thiên Lý đuổi giết thật sự bị nghẹn quá mà. Nếu bây giờ Thần Nhi ở bên cạnh thì... He he... Nghĩ như vậy khiến cho nhiệt huyết cả người hắn không chịu sự khống chế nữa làm cho 'túp lều' bên dưới phát triển. Trong lòng âm thầm mắng Tống Quân Thiên Lý đáng chết khiến cho bổn công tử không thoải mái chút nào. Nếu bổn công tử không bị ngươi đuổi giết thì bây giờ bổn công tử đang phong lưu khoái hoạt

Đang suy nghĩ trong lòng thì hắn cảm giác có biến, tâm niệm khẽ động liền nhanh chóng điều chỉnh cho thân thể nhẹ nhàng hơn, ngay cả trống ngực cũng đã khống chế đến mức thấp nhất. Trên mái nhà hắn nằm này có vài cây đại thụ che rồi, nếu không chú ý kỹ sẽ không nhận thấy ở tại đây có ẩn núp một người.

Hai bóng người mang theo âm thanh rất nhỏ nhẹ nhàng tiến vào trong tiểu viện.

Bên trong liền truyền ra một âm thanh nho nhỏ: "Người nào?"

"Là ta!" Một người trong đó dùng âm thanh nhỏ giống vậy hỏi tiếp: "Bọn lão đại đã trở về chưa vậy?"

'Chi' một tiếng, cửa phòng mở ra: "Mau vào. Lão đại còn không có trở về!" Hai người đồng ý rồi nhanh chóng lui vào trong, cửa phòng được đóng lại ngay lập tức.

Chỉ vài câu nói đó thôi đã khiến cho Lăng Thiên thất kinh! Bởi vì hắn nghe rõ âm thanh vừa lên tiếng của người kia chính là cao thủ Mộng Tuyệt Trần của Thiên Thượng Thiên! Đồng thời một cảm giác hoang đường xuất hiện: "Quả thật là chó ngáp phải ruồi mà!"

Điều khiến cho Lăng Thiên giật mình chính là bọn họ đánh một trận với Tống Quân Thiên Lý mà Mộng Tuyệt Trần lại không chết! Hơn nữa nghe tiếng nói của hắn thì không có bị thương bao nhiêu hết? Đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ những người của Thiên Thượng Thiên liên thủ với nhau đã mạnh mẽ đến mức đó sao? Dưới tay của Tống Quân Thiên Lý mà vẫn an toàn chạy thoát?

Quyển 5

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.