Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 481: Hành động cùng lúc (2)



Đại cung phụng nhìn theo hướng hắn bay xa, trong lòng vẫn còn đang trầm trồ thán phục một chưởng kinh hồn vừa rồi, quả thật là không thể tin được, trên đời này lại có người luyện được võ công đáng sợ đến như vậy, quay đầu lại hỏi: "Lí Cương, ngươi lúc nãy nói người này là ai?". Lí Cương chính là tên thủ lĩnh Bạch Ngọc vừa nãy.

Lí Cương lập vội vàng bước lên trước một bước, nói một cách cung kính: "Vị Tần lão tiền bối vừa nãy chính xác tự xưng là cố nhân của lão gia chủ Ngọc Thiên Sơn, ngoại hiệu là Khái Nhân, được mệnh danh là "Như Tiên Như Thần Như Ma Thượng Thiên Hạ Địa Cổ Võng Kim Lai Tam Sơn Ngũ Nhạc Bát Hoang Lục Hòa Duy Ngã Độc Tôn Tề Thiên Đại Thánh", thuộc hạ cũng không biết thực hư thế nào".

Đại cung phụng ừm một tiếng, vẻ mặt nghiêm trang nói: "Người này đích xác là cao nhân, nếu như có thể không làm kẻ địch với hắn thì cố gắng không nên đối địch thì tốt, các người tiếp tục đi tuần tra. Lão phu về phủ một chuyến, cao thủ cỡ như này xuất hiện tại Minh Ngọc, không thể xem thường được, lão phu cần phải lập tức báo cho gia chủ biết". Nói rồi liền rời đi.

"Đại cung phụng xin chậm một chút". Một lão nhân cùng đến với hắn vội lên tiếng: "Đại cung phụng đi như vậy đêm nay của chúng ta có nên…."

Đại cung phụng trầm ngâm một lát, quả quyết nói: "Nhị công tử tỉ mỉ lên kế hoạch, sao có thể làm lỡ dở được? Lùi kế hoạch 1 canh giờ, ta đi rồi về ngay, sẽ không làm lở dở kế hoạch". Nói rồi thân người bỗng đột ngột di chuyển, đến trước cái cây đại thụ đó, lặng lẽ nhìn một lát rồi đột nhiên phóng lên không trung, vụt cái đã không thấy đâu.

Lăng Thiên đi được một quãng không xa, nhìn lại đằng sau quả nhiên không có kẻ nào đuổi theo cả, hé miệng cười một cách đắc ý; không biết Ngọc Mãn Lâu nếu như biết được chuyện này, sẽ phản ứng như thế nào? Bản thân mình lúc đó tự đặt ra thân phận như vậy, có chỗ nào có thể lợi dụng được không nhỉ? Hoặc giả mình lại lợi dụng tiếp để xào xáo….

Ngẫm nghĩ một lúc, Lăng Thiên tháo khăn bịt mặt xuống, từ trong người rút ra một tấm mặt nạ da người, cẩn thận đeo lên mặt, theo hướng nơi ở của Ngọc tam công tử, bước đi như bay.

Tại Ngọc gia.

"Tần Thủy Hoàng?"Ngọc Mãn Lâu trau mày, trên mặt lộ rõ nét trầm tư, ngẩng đầu ngẫm nghĩ hồi lâu, mới lắc lắc đầu nói: "Cố nhân của lão gia chủ?! Võ công còn cao thâm như vậy, lão phu trước giờ chưa từng nghe nói trên đời này có người nào như vậy, chẳng nhẽ là biệt hiệu?".

Dường như được lời của hắn làm cho tỉnh táo, đại cung phụng bỗng vỗ đùi nói: "Không sai, gia chủ quả là có con mắt hơn người, lão phu vừa nãy nghĩ nát cả óc cũng không nghĩ ra được, vẫn là gia chủ cao minh, haha". Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.xyz

Ngọc Mãn Lâu cười, liếc nhìn hắn một cái, dường như không chút rung động trước những lời tán dương của hắn; nhưng cái liếc nhìn này đột nhiên làm bộ mặt già nua của đại cung phụng nóng ran lên.

Ngọc Mãn Lâu dạo hai bước hỏi: "Cách xa ba trượng, dùng nội lực để đốt cháy thân cây, mà còn là cây đại thụ cành là tốt tươi, đại cung phụng, dựa vào hiểu biết của người về võ học, công phu như vậy, được xem là đến mức độ nào rồi?".

"Đến mức độ nào?". Cặp lông mày trắng toát của đại cung phụng bỗng trau vào, trả lời một cách khó khăn: "Theo như lão phu được biết, gần như trong phạm trù võ học mà mình biết, hoàn toàn không có loại võ công nào đạt đến được cảnh giới như vậy, hoặc cũng có thể do lão phu kiến thức nông cạn chưa nghe bao giờ cũng không biết chừng".

"Kiến thức nông cạn?". Ngọc Mãn Lâu có chút lạnh nhạt cười: "Đại cung phụng xưa nay ham mê nghiên cứu võ học nhiều năm, trong rất nhiều năm qua, võ công trong thiên hạ không gì không biết, 10 năm trước ngươi vào điện cung phụng, thì lại càng có sự nghiên cứu hiểu biết tương đối về những tàn phổ võ học trong truyền thuyết. Đại cung phụng nếu như nói là kiến thức nông cạn, thì chỉ sợ là thiên hạ này không còn ai là người hiểu về võ học nữa rồi!".

Ngọc Mãn Lâu quay người lại, hai tay chắp đằng sau, trên mặt khẽ cười nhẹ: "Không biết đại cung phụng có từng nghĩ, nếu như đốt cháy cây gỗ ở xa ngoài 3 trượng là công lực thật sự của người đó, thì người này chỉ sợ đã được xem là thần tiên trong truyền thuyết rồi, chẳng phải là vượt xa cả Giang Sơn Lệnh Chủ Tống Quân Thiên Lí sao? Một con người có võ công kinh thiên động địa như vậy, nhưng lại chưa từng xuất hiện trên đời này, chẳng nhẽ đại cung phụng lại không cảm thấy có gì khác thường sao?".

"Có lẽ, hắn từng xuất hiện, nhưng dùng tên khác, hoặc là….". Đại trưởng lão càng nói thì giọng càng nhỏ, đột nhiên hắn hiểu ra ý của Ngọc Mãn Lâu, một con người như vậy, bất luận và dùng thân phận gì, có lí nào lại không làm người khác chú ý? Chỉ cần hắn xuất hiện, kể cả là trong thời gian ngắn ngủi không để lại tên tuổi, cũng đủ để người khác không thể quên được.

Nhưng nhìn chung mấy nghìn năm trở lại đây, lại chưa từng xuất hiện qua một nhân vật thần bí cỡ này, điều này có phải là đã nói rõ điều gì đó không?

Ngọc Mãn Lâu cười, kết luận nói: "Cho nên, người này chắc chắn là người mà chúng ta biết rõ, cố ý đến giả ma giả quỷ; còn về nội lực đốt cháy cây gỗ ngoài 3 trượng, nhìn thì thấy siêu việt lạ thường, có điều nếu như làm cái gì đó trước với cái cây đó rồi mới hành sự thì cũng không phải là không thể nào làm được, trên đời này chỉ có việc nghĩ không được chứ không có việc làm không được. Ta tuyệt đối không tin trên đời này lại có cao thủ đến mức ấy, lại có thể đạt được đến mức độ như này!".

Ngọc Mãn Lâu dừng lại nhìn đại cung phụng: "Sự thật chính là ngươi rất có khả năng bị người khác lừa rồi!".

Khuôn mặt già nua như quả cà bị hong khô của đại cung phụng bỗng nhiên biến thành đỏ như đít khỉ! Nộ khí bốc lên ầm ầm, hắn cả đời tung hoành ngang dọc, đến lúc già như thế nà rồi mà còn bị kẻ khác đùa giỡn, điều này làm cho hắn có chút cảm giác xấu hổ vô cùng. Hắn cũng không phải kẻ ngốc, Ngọc Mãn Lâu nói như vậy, cộng thêm hiểu biết của hắn về võ học, đương nhiên lập tức phát hiện ra điểm không chân thực!

"Người này nếu như không phải là Lăng Thiên, thì rất có khả năng là cao thủ thượng thừa, ta cảm thấy khả năng là Lăng Thiên rất lớn". Ngọc Mãn Lâu trầm tư, hơi nhếch mép cười, từ từ phân tích: "Chỉ biết là chắc chắn không phải Tống Quân Thiên Lý; mà cao thủ thượng thừa chắc sẽ không làm bậy như vậy, kiểu hành sự như vậy, người này tuổi chắc không lớn, cho nên ta mới nói, khả năng người này chính là Lăng Thiên".

"Lăng Thiên, tên tiểu súc sinh này! Nếu như để lão phu bắt được nhất định chém nó thành trăm nghìn mảnh!". Đại cung phụng thở không ra hơi lật đật chạy về báo cáo với Ngọc Mãn Lâu, vì thế mà làm mất đi thời cơ tốt thực hiện kế hoạch không nói, còn bị người ta lừa cho một trận; càng nghĩ càng thấy tức tối, nghĩ lại cái thần thái làm ra vẻ của Lăng Thiên lúc bấy giờ, càng cảm thấy Ngọc Mãn Lâu nói không sai chút nào, hắn nghiến răng kèn kẹt.

"Việc này không thể vội vã được". Ngọc Mãn Lâu lắc đầu nói: "Lăng Thiên có gan xuất hiện, chắc chắn là đã có sự chuẩn bị, tiếp theo chắc chắn sẽ có hành động gì đó; còn về việc hắn chơi trò này, đối với hắn mà nói chưa chắc đã có dụng ý gì; hoặc giả là hứng thú nhất thời, hoặc là hắn sợ chúng ta làm đảo lộn kế hoạch vốn có của hắn cho nên mới mạo hiểm xuất hiện như vậy, có khi chỉ là kế nhất thời của hắn, có điều hắn đã mạo hiểm một cách thành công."

"Ý của gia chủ là….Lăng Thiên đêm nay sẽ có hành động?". Đại cung phụng hỏi dò.

"Không sai! Không những là có hành động, mà theo ta suy đoán, mà còn không phải là hành động nhỏ". Ngọc Mãn Lâu ánh mắt sắc bén: "Đối phó với thằng nhóc này, một chút cũng không được lơ là, ngươi cứ quay về trước dẫn mọi người chú ý động tĩnh toàn thành, lão phu lập tức triệu tập đầu lĩnh của các đường cùng nhau đến. Đêm nay, lão phu sẽ làm cho thằng nhóc Lăng Thiên biết thế nào là thông minh thật sự! Mạo hiểm để cầu may thì không thể làm nên chuyện lớn được!".

"Vâng, gia chủ". Đại cung phụng trả lời, liền đi ra phía ngoài.

"Khoan đã!". Ngọc Mãn Lâu khua tay: "Nếu như Lăng Thiên còn dùng thân phận Tần Thủy Hoàng gì đó để xuất hiện, thì ngươi cứ giả vờ tin hắn, cố gắng kéo dài thời gian, giữ chân hắn".

Đại cung phụng ngẩn người, trong lòng nghĩ hắn đã đạt được mục đích rồi, làm sao mà vẫn dùng thân phận đó được? Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng không dám phản bác lại lời của ngọc Mãn Lâu, ứng một tiếng rồi bước ra ngoài.

Ngọc Mãn Lâu hai mắt nhìn ra màn đêm bên ngoài cửa sổ, khóe miệng lộ ra nét cười đắc ý, tự lẩm bẩm một mình: "Lăng Thiên làm chuyện này, lại có thể dọa được đại cung phụng của Ngọc gia, có lẽ trong lòng hắn cũng cảm thấy rất đắc ý? Nếu đã đắc ý, thì sao hắn lại không muốn được uy phong thêm lần nữa? Kể cả hắn có trí tuệ hơn người như thế nào, xét cho cùng thì cũng chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi!". Cười lạnh lùng một tiếng, trong hai mắt của Ngọc Mãn Lâu bỗng biến thành lặng băng băng, tràn đầy sát khí: "Xét cho cùng là thiếu niên, vẫn còn non nớt lắm!"

Đột nhiên hắn bước mấy bước đến trước cửa, hét lớn: "Người đâu! Triệu tập đầu lĩnh các đường đến ngay chỗ ta, không được phép chậm trễ!"

Trong nhà của Ngọc Lưu Thủy, vẫn còn có mấy chỗ đèn vẫn sáng, xem ra người ở đây vẫn chưa đi ngủ.

Lăng Thiên mặc bộ quần áo màu đen nấp trên ngọn cây, sát khí đầy mình.

Thiên Thượng Thiên, Tiêu Gia các người muốn lấy mạng của Lăng Thiên ta, vậy thì ta phải cho các người một bài học cả đời không quên được! Nhìn mặt trăng từ từ nhô lên cao, Lăng Thiên nhẩm tính thời gian, cười lặng lẽ, hành động của Ngọc Lưu Phong chắc cũng sắp rồi?

Bầu trời đêm mây bay lả tả, không giống như đêm hôm qua không có chút mây nào, cho nên trời lúc tối lúc sáng, chính là thời cơ để dạ hành nhân xuất hành.

Bên trong cửa sổ không ngừng vọng ra ngoài những tiếng rên rỉ đau đớn, âm thanh tuy nhỏ nhưng do màn đêm yên tĩnh, bốn bề im ắng cho nên vẫn vọng ra khá xa. Giống như đang cưỡng chế bản thân chịu đượng sự đau khổ vô cùng lớn.

Lăng Thiên hơi híp mắt lại, thân người nằm sấp trên cành cây, lắc lư cùng với cành lá. Nhìn thì thấy không có chút gì dáng vẻ vội vã cấp bách, giống như đang chơi xích đu vậy.

Phía đằng xa, vang lên những tiếng lột sột, có không ít người đi tuần đêm lục tục ko về phía này. Lăng Thiên nhếch mép, nhưng vẫn nằm yên bất động.

Những tiếng động đó dừng lại ở phía xa, tiếp đó, trong lúc Lăng Thiên đang tập trung tinh thần để thám thính thì có hơn 4, 5 mươi cao thủ của Ngọc gia vây thành một vòng vây nửa đường tròn, từ từ xúm lại về phía bên này.

Lăng Thiên trong lòng khẽ thán phục một tiếng, sự chỉ huy của vị đại cung phụng này thật đúng là hơn người, biết được nếu như lục soát một cách ầm ầm thì chỉ chợ mỗi cái tiếng ống tay áo loạt xoạt cũng đủ để cao thủ của đối phương cảnh giác, tốt nhất cứ bao vây theo kiểu từ từ như này, tuy có chậm một chút, nhưng là cách thức có hiệu quả nhất.

Trong số hàng người của Ngọc gia thì kẻ ở vị trí gần Lăng Thiên nhất cũng phải cách đến gần 50 trượng, mà cách biệt viện vẫn còn khoảng 70 trượng. Thời cơ cũng tương đối rồi, Lăng Thiên đếm nhẩm trong đầu: "3…2…..1…." thân người hắn thuận theo thân cây trượt xuống, không một tiếng động, đến tiếng gió cũng không nghe thấy, bò trên mặt đến đến trước bức tường bao của biệt viện, hơi vận nội công, cơ thể liền như một con rắn ven theo vách tường thẳng đứng trườn lên trên, thậm chí là đang trong lúc trèo tường, cũng không để lộ ra bất kì âm thanh nào.

Tất cả vẫn đang trong sự im ắng, Lăng Thiên bèn như một u linh trong đêm tối, trượt đến căn phòng thứ nhất một cách lặng lẽ, những chỗ mà hắn lướt qua, đến lá cây lùm cỏ đều không bị lay chuyển dù chỉ một chút.

Căn phòng còn đèn sáng duy nhất đó, tiếng rên la đau khổ vẫn tiếp tục. Chính tại lúc này, trên trời thổi qua một đám mây, che khuất mặt trăng, mặt đất bỗng nhiên chìm vào bóng tối; Lăng Thiên nhờ vào một chút thời gian này vụt ngang qua khoảng cách gần 6 trượng, giống như con thạch sùng dán người vào bên dưới cửa sổ.

Bỗng tay trái giơ lên, một thanh đoản kiếm đen sì sì trong tay, nghe kĩ thì thấy bên trong ngoài tiếng kêu rên lúc trầm lúc bổng ra, dường như không còn động tĩnh gì khác, Lăng Thiên không chần chừ gì nữa, móc ngược tay, đoản kiếm trượt một đường, một tiếng "két…."vô cùng nhỏ vang lên, cửa sổ mở rộng, Lăng Thiên lộn người một cách nhẹ nhàng, đã thấy đứng trong phòng. Không một tiếng động.

Quyển 6

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.