Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 555: Lâu ngày gặp lại



"Quả thật hắn đã nhận ra huynh, đồng thời hiểu cả ý nghĩ trong đầu huynh, không ngờ có thể thay huynh an bài thỏa đáng tất cả. Thậm chí huynh cần gì, hắn cũng sớm đã an bài xong." Lê Tuyết trừng mắt, nhìn Lăng Thiên: "Thực sự là một chuyện không thể tin nổi, nếu không biết huynh quả thực vừa mới trở về, muội gần như nghĩ rằng bọn huynh đã liên hệ với nhau từ trước. Muội thực sự không hiểu cảm ứng tâm linh là cái gì hết."

Lăng Thiên cười gượng cũng không xong. Trên thực tế, Lăng Kiếm và mình từ nhỏ đã sống cùng nhau, hai người sớm đã hiểu rõ hết thảy về đối phương, tin tưởng nhau, coi nhau như là huynh đệ chí thân, quan hệ giữa hai người vô cùng mật thiết.

Thậm chí có thể nói một cách hơi khoa trương, giữa Lăng Kiếm và Lăng Thiên đã hình thành một loại nương tựa vào nhau vô pháp tách rời, cũng là một an toàn chí đại. Cách giải thích của Lăng Thiên vẫn còn tương đối đơn giản, sự thực thì, chỉ cần Lăng Thiên xuất hiện trong phạm vi cảm ứng của Lăng Kiếm, Lăng Kiếm liền có thể cảm thấy sự an yên tâm khó hiểu. Đây là một loại cảm giác huyền diệu rất khó giải thích, ngay cả người có trí tuệ hai kiếp như Lăng Thiên cũng vô pháp giải thích.

Ngoại trừ Lăng Kiếm ra, kỳ thực còn có Lăng Thần cũng có loại cảm giác này. Bất quá Lăng Thiên và Lăng Thần lưỡng tình tương duyệt, thanh mai trúc mã, lại thêm có duyên phận kết hợp với nhau, xuất hiện loại tình huống này tựa hồ cũng không quá kỳ lạ, nhưng Lăng Kiếm thì quả thực có phần khó có thể giải thích. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.xyz

"Các huynh... Các huynh sẽ không phải là đồng tính luyến ái chứ? Không phải huynh đã cùng Lăng Thần muội muội làm cái việc kia sao? Lẽ nào hắn là...? Huynh không phải cái gì cũng ăn đấy chứ?!" Lê Tuyết đột nhiên há miệng, trừng mắt nhìn Lăng Thiên, trên mặt hiện lên thần sắc gần như muốn nôn mửa.

"Cái gì!" Lăng Thiên hung hăng vỗ một cái lên cặp mông vểnh cao của nàng: "Muội vừa nói cái gì đó! Không nên quên, huynh và Lăng Kiếm cùng tu luyện một loại công pháp, hơn nữa đã đạt đến tầng thứ tương đối cao, còn nữa chúng ta cùng nhau lớn lên! Một vấn đề khác quan trọng hơn, chính là Lăng Kiếm trung tâm và tín nhiệm huynh! Những thứ này, đều là những nhân tố chủ yếu cấu thành loại cảm ứng kỳ đị đó! Cái đầu nhỏ của muội, toàn nghĩ những chuyện oai môn tà đạo!"

Lê Tuyết duyên dáng kêu to một tiếng, bất ngờ không kịp đề phòng, nhất thời cảm thấy mông mình tê tái, không khỏi bất mãn vô cùng, trề môi nói: " Muội chỉ nói thế thôi, đùa một chút cũng không được à?"

"Đùa cũng không được! Cái này ngay cả nghĩ cũng không được phép nghĩ!" Lăng Thiên trừng mắt, khẽ quát một tiếng: "Thứ chuyện buồn nôn như thế, vậy mà một nữ hài như muội sao lại nghĩ đến được chứ... "

Lúc này ba người đã hạ xuống dưới tàng cây. Đi thẳng đến chỗ xe ngựa. Lăng Thiên đi phía sau. Tiêu Nhạn Tuyết đưa hay tay lên bịt chặt mũi miệng. Hiện trường nồng nặc mùi máu tươi. Làm cho sắc mặt nàng trắng bệch. Thân thể càng không thể nào thích ứng nổi. Cuối cùng đến chỗ xe ngựa. Tiêu Nhạn Tuyết là người đầu tiên vội vội vàng vàng vọt vào trong.... cho dù mùi không thể tránh được. Nhưng nhắm mắt bỏ qua cũng nhẹ nhõm hơn một chút.

Xa xa. Một đạo bóng trắng nhàn nhạt vọt lên không trung mà đến. Trên lưng còn mang theo một người. Tốc độ cực nhanh. Thẳng tắp như vệt lưu tinh. Hầu như vừa mới thấy một đạo bóng trắng nhàn nhạt. Người đã đến ngay trước mắt. Lăng Thiên dừng cước bộ đột nhiên hiện ra thần sắc cực kỳ ôn nhu yêu thương.

"Công tử..." Lăng Thần hô to một tiếng kiều diễm. Thậm chí không kịp buôn Thủy Thiên Nhu trên lưng xuống. Liền như một con yến nhớ tổ ấm xà vào trong lòng Lăng Thiên. Trên mặt nộ ra nụ cười cực kỳ kinh hỉ. Ánh mắt si ngốc, nhạt nhòa tuôn lệ. Nhìn Lăng Thiên nửa ngày, đột nhiên vùi mặt vào trong ngực Lăng Thiên, thân thể thanh tú kịch liệt run rẩy. Bắt đầu khóc thút thít.

Lăng Thiên sâu sắc hiểu rằng nữ hài nhu nhược trước mặt này vì mình đã nỗ lực rất nhiều. Hắn nhè nhẹ vỗ về bờ vai giai nhân một cách yêu thương. Để cho người ấy trút hết những ưu tư buồn lo tích tụ trong lòng bấy lâu!

Lê Tuyết ở bên cạnh cũng nhòe lệ. Vẻ mặt. Có chút vui mừng. Còn có chút ước ao mờ nhạt. Không vì mình cô đơn mà đố kị. Nàng biết Lăng Thần vì Lăng Thiên đã nỗ lực bao nhiêu. Biết mấy tháng qua. Lăng Thần đến tột cùng đã phải chịu đựng nhiều như thế nào. Đương nhiên sẽ không sinh lòng đố kị với nữ tử si tình này. Nàng lặng lễ đi tới. Bế lấy Thủy Thiên Nhu đang hôn mê trên lưng Lăng Thần. Sau đó xoay người đi vào trong xe ngựa. Dành bên ngoài cho đôi tình nhân lâu ngày mới gặp lại.

Lăng Thiên gắt gao ôm lấy thân thể mềm mại của Lăng Thần. Cố hết sức. Như muốn nặn hai người thành một thể. Vào khoảnh khắc nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ của Lăng Thần đang thả vào trong ngực mình, Lăng Thiên cảm thấy tâm linh của mình có chút rung động. Toàn thân bắt đầu nhè nhẹ run lên. Một cỗ cảm giác vô cùng ấm áp trào dâng. Đây. Đây chính là nữ nhân mà mình yêu nhất!

Lăng Thiên nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của Lăng Thần đang vùi sâu trong lòng mình lên, nhìn người con gái như hoa lê trong mưa trước mặt, ánh mắt mang theo tình cảm bỏng cháy, chậm rãi hôn lên giọt nước mắt trên mặt Lăng Thần. Đôi môi đỏ mọng của Lăng Thần khẽ run run... Lăng Thiên cảm thấy vô pháp kiềm chế bản thân, rốt cục khẽ gầm một tiếng, đặt lên môi đỏ mọng của Lăng Thần một nụ hôn say đắm. Toàn thân chấn động, chớp mắt Lăng Thần vươn đôi tay ngọc ra, ôm chặt lấy cổ Lăng Thiên, hai mắt nhắm lại, thỏa thích hưởng thụ yêu thương sau hơn bốn tháng xa cách. Trong lúc này, hai người đột nhiên cảm thấy linh hồn phiêu phiêu đãng đãng, như lọt vào trong sương mù.

Lăng Thiên tham lam thấm mút, tham lam kiếm tìm, tựa hồ muốn bồi thường cho Lăng Thần toàn bộ những thiệt thòi mấy tháng qua. Lăng Thần trằn trọc tiếp đón, hơi thở phì phò, tựa hồ muốn dâng hiến toàn thân mình cho người trong lòng, là người mình yêu thương nhất. Gần như toàn bộ những tương tư khắc clo lắng, sầu khổ trong nửa năm qua theo một nụ hôn này mà biến mất. Cảm giác hạnh phúc vui sướng tràn trề trong lồng ngực.

Một nụ hôn này, thật lâu, như muốn hôn thiên ám địa. Cho dù máu tanh tràn ngập bốn phía cũng không tạo ra bất kỳ sự ngăn trở nào. Lăng Thần hầu như thở không ra hơi, nhưng vẫn như cũ không muốn buông ra, mặc cho người trong lòng thưởng thức vẻ mỹ hảo của mình, hai tròng mắt si mê, má ngọc ửng hồng, kiều diễm như hoa.

Cũng không biết trải qua bao lâu, hai người rốt cuộc tách ra. Lăng Thần mắc cỡ, mặt đỏ bừng, ỷ ôi trong lòng Lăng Thiên. Ngón tay mảnh khảnh vô ý vẽ vẽ trên cổ trên mặt Lăng Thiên, toàn thân mềm nhũn như không xương, khắp người lộ ra một cỗ hân hoan và thỏa mãn, còn có một cỗ ý vị mệt mỏi khó hiểu, cực kỳ động nhân.

Lăng Thiên nhẹ nhàng vùi mặt vào trong mái tóc đen dầy mượt của Lăng Thần. Cảm giác nhẵn nhụi nhu thuận khiến cho thân tâm hắn gần như say sưa, thiếu chút nữa bật lên tiếng rên rỉ sảng khoái, khép hờ đôi mắt, Lăng Thiên ôn nhu nói: "Nhớ huynh không?"

"Nhớ." Lăng Thần rúc vào trong lòng hắn, tham lam hít ngủi mùi vị quen thuộc của người trong lòng, không chút nghĩ ngợi nhẹ giọng trả lời.

"Muội thật là nha đầu ngốc mà." Lăng Thiên vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng chỉ chỉ trên mũi nàng, hai tay xiết chặt lại, ôm lấy thân thể kiều diễm của nàng nâng lên, xoay một vòng, rồi ôm vào trong ngực, xót xa nói: "Nhẹ, nhẹ hơn ít nhất ba cân, sao lại gầy như vậy? Ăn uống không đầy đủ phải không?"

Lăng Thần ngẩng đầu lên, thâm tình nhìn Lăng Thiên, ánh mắt toát ra vẻ nồng nàn không hối hận, ôn nhu nói: "Chỉ cần công tử có thể trở về, chỉ cần trong lòng công tử có thần nhi, đừng nói là ba cân, cho dù ba mươi cân, hay mất nhiều cân hơn nữa, Thần nhi cũng cam tâm tình nguyện."

Lăng Thiên kích động trong lòng, chạm chán mình vào chán của Lăng Thần, hai người bốn mắt nhìn nhau, dịu dàng trách mắng: "Muội cam tâm tình nguyện là chuyện của muội, sao không nghĩ cho huynh?! Trước khi đi không phải huynh đã nói rồi ư? Trong thiên hạ không có ai đủ khả năng giết huynh. Chỉ cần không nhìn thấy thi thể huynh, thì không được tin rằng huynh đã chết; vì sao muội còn tự chuốc khổ vào thân chứ? Chẳng lẽ muội không biết, muội gầy gò thế này sẽ làm huynh đau lòng lắm ư? Phải mau ăn nhiều vào,có biết không? Nha đầu ngốc!"

Lăng Thần dịu dàng cười, nụ cười tràn ngập kiên định, thấp giọng nỉ non: "Thần nhi đương nhiên biết, trong thiên hạ không một ai có đủ khả năng làm gì được công tử, nhưng, Thần nhi vẫn lo lắng, vẫn nhớ mong, vẫn... Ô..." Một câu còn chưa nói hết, cái miệng nhỏ nhắn của nàng đã bị Lăng Thiên chặn lại.

Sau chốc lát, Lăng Thần thấp giọng nói: "Sau này, chúng ta vĩnh viễn không rời xa nhau."

Lăng Thần nhu thuận gật đầu, mang theo nụ cười tươi tắn mỹ mãn, nhẹ nhàng gối đầu lên trước ngực Lăng Thiên, thanh âm như mộng ảo nói: "Vâng, chúng ta, vĩnh viễn không xa nhau."

Hai người lẳng lặng dựa sát vào nhau, tựa như không để ý đến xung quanh; giữa chiến trường đầy máu tanh, trong giờ khắc hai người gặp lại, toàn bộ máu tánh tựa hồ đã biến mất trong mắt hai người, chỉ có an bình và hạnh phúc...

Bên trong xe ngựa, hai người Tiêu Nhạn Tuyết yên lặng ngồi đó, không phát ra bất cứ thanh âm nào, thỉnh thoảng lại liếc nhìn hai người đang dựa sát vào nhau, trong đôi mắt tú lệ tràn ngập ước ao, tràn ngập khát khao. Thỉnh thoảng không biết nghĩ tới cái gì, khuôn mặt trắng như ngọc của hai người đột nhiên lại đỏ bừng lên từng chập...

Một lúc lâu sau... Lăng Thần a một tiếng nhảy dựng lên: "Muội... muội nhất thời say sưa, thế nào mà lại quên mất Nhu muội muội còn đang ở trên lưng muội..." Vừa nói vừa đưa tay sờ soạng trên lưng mình, lập tức biến sắc: "Ơ? Người đâu?" Lăng Thần vừa nhìn thấy Lăng Thiên, nhất thời không để ý đến thứ gì khác, Lê Tuyết đến mang người trên lưng nàng đi, với tu vi của nàng, lại hoàn toàn không hay không biết...

Thấy dáng vẻ đáng yêu của Lăng Thần, Lăng Thiên không nhịn được phì cười, đưa một tay ra kéo nàng vào trong lòng: "Cô nương ngốc ơi, Lê Tuyết tỷ tỷ của muội sớm đã mang người đi rồi. Người ta còn dành không gian cho hai người chúng ta, nhưng muội lại mơ mộng, thực sự là một nha đầu ngốc không hơn không kém mà."

"A? Lê Tuyết tỷ tỷ ở đây..." Đột nhiên nhớ ra, nếu là như vậy, hết thảy những việc vừa mới... chẳng phải đều lọt vào trong mắt của Lê Tuyết sao? Không khỏi trở nên cực kỳ thẹn thùng, mắt len lén nhìn ra xung quanh, thì thấy trong xe ngựa vén ra một khe hở, bên trong, Lê Tuyết tươi cười trêu đùa nàng, giọng nói trong trẻo vang lên: "Khụ khụ, ta mở rộng tầm mắt, thực sự là rất nhiệt liệt, nóng bỏng nha..."

Lăng Thần mắc cỡ, vẻ mặt đỏ như bị lửa đốt, chui vào trong lòng Lăng Thiên, lắc lắc cái eo nhỏ, không ngừng giậm chân bình bịch.

Da mặt Lăng Thiên đương nhiên tương đối dày, đối với sự trêu ghẹo của Lê Tuyết, mặt không đổi sắc, tim không loạn nhịp, ôm Lăng Thần nhảy lên xe ngựa. May mà xe ngựa đủ lớn, mới có thể chứa được năm người. Bước lên xe rồi mới phát hiện ra, hóa ra không có xa phu...

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ngoại trừ Thủy Thiên Nhu đang hôn mê không nói lời nào, Lăng Thần thì vẫn như cũ giống như chú chim cút lủi vào lòng Lăng Thiên. Hai người Tiêu Nhạn Tuyết và Lê Tuyết nhìn nhau, đột nhiên không hẹn mà cùng vươn một ngón tay ra chỉ vào Lăng Thiên: "Huynh đi đánh xe!"

"Cái tên Lăng Kiếm này, mặc dù cẩn thận tỉ mỉ, lại vẫn thiếu chu đáo mà." Lăng Thiên câm hận oán trách một câu, lưu luyến nhìn bốn đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương trong xe ngựa, bước ra khỏi cửa không ngoảnh đầu lại. Ở phía sau, Lê Tuyết còn không quên mà nhắc thêm một câu: "Đừng quên dịch dung!"

"Không phiền lão nhân gia ngài quan tâm!" Ở ngoài thùng xe, truyền vào thanh âm hung tợn cực kỳ phiền muộn của Lăng Thiên.

Quyển 6

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.