Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 57: Đồ mưu cuồng phong



Lăng Thiên âm thầm nghĩ có lão phụ thân có một trăm hai mươi người bên cạnh như vậy thì chắc chắn đại đa số người thường không có việc gì. Ta muốn mười mấy người cũng không tính là quá phận. Hơn nữa cũng sẽ không tạo ra chút ảnh hưởng nào.

Phùng Mặc sửng sốt một chút. Vị tiểu công tử này có chủ ý này? Lại có can đảm đi lấy lực lượng của phụ thân mình? Sửng sốt một lúc lâu mới nhìn Lăng Thiên nói: "Tiểu nhân không có gì là không nguyện ý. Chỉ cần Nguyên soái hạ xuống một mệnh lệnh thì bảo tiểu nhân làm gì cũng được!" Ý tứ là ta giờ không thể đáp ứng ngươi dược. Hơn nữa trong lời nói cũng lộ ra một ý tứ không vui vẻ: Bảo tiểu nhân làm gì cũng được. Rất hiển nhiên những lời này có chút giận dữ.

Lăng Thiên lại như không hề cảm thấy ẩn ý trong đó mà lại cao hứng nói: "Khi trở về ta sẽ nói với phụ thân. Để xem người có đồng ý hay không. Ha ha ha…" Bên ngoài nói vậy nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Ta đi nói mới là lạ. Nói không chừng bị nện cho một trận đó chứ. Chuyện này tốt nhất nên để cho nãi nãi đi. Chắc chắn sẽ thành công.

Phùng Mặc không biết phải nói gì. Chẳng lẽ ý tứ của mình công tử vẫn còn chưa hiểu sao? Nghĩ vậy nên mặt tối đen một mảnh.

Hiện tại Lăng Kiếm không còn chút lực nào, ngồi phệch xuống đất há hốc mồm thở dốc liên tục, hai mắt vô thần. Lăng Thiên thấy hắn cũng đã nôn xong liền bảo Phùng Mặc ôm Lăng Kiếm đưa lên xe ngựa.

Mãi đến lúc này Lăng Nhất mới khôi phục lại chút tinh thần liền đi đến trước người Lăng Thiên, vội vàng nói: "Thiếu… À… Công tử, bây giờ ta sẽ phái người đi thông tri cho lão gia ngay lập tức. Phải bắt bọn Cuồng Phong Bang về quy án nhằm trảo thảo trừ căn, tránh được hậu hoạn sau này". Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Lăng Thiên trợn mắt mắng: "Chuyện này đợi cho ngươi nhớ đến thì đã muộn rồi. Đuổi bắt Cuồng Phong Bang? Làm gì? Chỉ là phí sức mà thôi. Một người cũng không bắt được" Lăng Thiên vừa nói vừa lắc đầu.

Lăng Nhất buồn bực nói: "Như thế nào lại không bắt được? Bọn họ còn có căn cứ ở đó thôi? Sao có thể chạy được?"

Lăng Thiên tức giận vô cùng: "Ngươi là đầu heo hả? Nếu ngươi là Triệu Cuồng Phong sau khi chặn giết công tử của đệ nhất đại gia tộc trong kinh thành không những bị thất bại mà còn bị đối phương bắt giữ rất nhiều tù binh thì ngươi có đứng yên chờ người ta đến bắt mình không? Hiện tại sợ rằng những nhân vật trọng yếu trong Cuồng Phong Bang sớm đã chạy ra ngoài kinh thành hơn mười dặm rồi thì như thế nào có thể bắt được? Trong thành chỉ còn lại vài con tôm tép thì bắt được có lợi ích gì? Bắt để tốn cơm thêm à? Bọn họ thì biết cái gì? Ngu ngốc?"

Suy nghĩ một chút liền tiếp tục mở miệng mắng: "Nếu như các ngươi có thể bắt hết bọn chúng thì không có việc gì nhưng để chạy thoát một người thì sợ rằng bây giờ Cuồng Phong Bang đã không còn tồn tại nữa rồi!"

Lăng Nhất đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa thẹn thùng. Ngượng ngùng một lúc liền vội vàng thi lễ lui xuống.

Lăng Thiên nhìn đám Bạch y nhân đang bị trói tay nói: "Vốn định một đao giết hết các ngươi…"

Nói đến đây liền dừng lại khiến cho đám Bạch y nhân hoảng sợ vội vàng cầu xin tha thứ.

Lăng Thiên tiếp tục: "Hiện tại các ngươi nói rõ đang sống ở đâu, trong nhà có bao nhiêu người, tên tuổi của mình… Sau đó bổn công tử sẽ tha cho các ngươi trở về. Lăng Nhị đến đây ghi chép!"

"Nhớ kỹ, sau khi trở về có thể làm bất cứ điều gì nhưng mà dám chạy trốn thì chỉ cần một người chạy thì hai mươi ba người còn lại ngay cả lão bà hài tử cũng phải chết! Vài ngày sau bổn công tử sẽ phái người đi tiếp thu tất cả sinh ý của Cuồng Phong Bang. Các ngươi nếu biết phối hợp thì sau này ta có thể tiếp tục cho các ngưoi một chén cơm, cuộc sống so với trước kia sẽ tốt hơn! Cởi trói".

Đám Bạch y nhân nhìn lẫn nhau, bọn họ có mơ cũng không thấy kết quả như thế này. Bọn mình đi chặn giết công tử của Lăng đại nguyên soái thì tất cả đều cho rằng không bị chặt đầu thì cũng phải ăn cơm tù cả đời. Nào có ai nghĩ đến vị Lăng công tử này lại dám thả bọn họ ra? Mãi đến khi dây trói đã được cởi hoàn toàn thì bọn họ vẫn còn đang trong mộng. Không thể tin đây là sự thật.

Lăng Thiên cau mày nói: "Còn không đi? Chẳng lẽ muốn bổn công tử dùng xe đưa đi sao?"

Đám Bạch y nhân nghe vậy liền giật mình tỉnh mộng. Nhìn thân thể nhỏ bé của Lăng Thiên bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất: "Tiểu nhân đa tạ công tử gia tha mạng. Từ nay về sau chỉ cần công tử gia không chê thì tiểu nhân nguyện ý trở thành nô tài của công tử. Làm trâu làm ngựa báo đáp ân đức của công tử".

Lăng Thiên nhíu nhíu mày: "Làm trâu làm ngựa cho ta? Các ngươi còn chưa có tư cách này. Trước tiên làm tốt mọi chuyện ta vừa an bài đã, chuyện khác say này hãy nói. Nhớ kỹ, sau khi trở về thì bất luận kẻ nào hỏi cũng không được tiết lộ bất kỳ câu nào. Nếu như tiết lộ ra ngoài ta sẽ tìm các ngươi để hỏi tội!"

Lăng Thiên cố ý không nói 'chết' để cho bọn họ sinh ra một tia hy vọng.

Đám Bạch y nhân vui mừng khôn xiết liên tục mở miệng vâng vâng dạ dạ. Mới vừa rồi bọn họ cũng nghe được những nhân vật trọng yếu trong Cuồng Phong Bang bỏ chạy rồi thì đám người họ trở về tuyệt không có bất cứ nguy hiểm nào. Sau khi nói cảm ơn Lăng Thiên liền dìu lẫn nhau rời đi.

Lăng Thiên nhìn thân ảnh tập tễnh của bọn họ liền nhăn mặt nhíu mày quát: "Trở lại!"

Đám Bạch y nhân cả kinh vội vàng quay đầu lại thì thấy Lăng Thiên đang chỉ vào bao bạc trên mặt đất nói: "Giữ lấy số bạc này. Người bị chặt đứt tay chia nhiều hơn một phần."

Đám Bạch y nhân vừa cảm kích vừa thấy khó hiểu. Thậm chí có ít người yếu đuối liền hu hu khóc thành tiếng. Rốt cục cũng nhặt bao bạc lên rồi đi xa dần.

Đám hộ vệ Lăng Phủ cùng Thiết Huyết Vệ nhìn hành động của Lăng Thiên không hiểu chút nào. Dám hung tàn ác bá nghèo đói này chỉ cần đạt được tin tức rồi thì không hạ một đao xuống giết chết cũng phải giao bọn họ cho quan phủ. Sao lại thả bọn họ đi thế? Chẳng phải quá tiện nghi cho chúng rồi?

Lăng Thiên nhìn đám người bọn họ đang nhìn mình với ánh mắt khó hiểu khiến hắn không khỏi buồn bực trong lòng, thầm mắng đám người đầu heo. Cuồng Phong Bang này trong tay Triệu Cuồng Phong bất quá chỉ là một bang phái nhỏ trên giang hồ thôi. Nhưng một khi rơi vào tay của Lăng Gia thì chỉ trong một thời gian ngắn cũng có thể đưa họ trở thành đệ nhất bang phái trong kinh thành. Đến lúc đó không những Lăng Phủ có thêm một nguồn thu nhập tài chính mà còn có rất nhiều tai mắt. Cuồng Phong Bang kinh doanh chính là thanh lâu và các đổ phường (Sòng bài) thì tất cả cái đó không phải là tài phú sao? Hơn nữa thanh lâu tuy là một địa phương hỗn tạp nhưng là nơi phát ra tin tức nhanh nhạy nhất. Đến lúc đó Lăng Thiên hoàn toàn có thể dựa vào thế lực này để nắm giữ tất cả tin tức trong kinh thành. Điều này không thể dùng giá trị tài phú để hình dung nữa.

Lấy thế lực hiện tại của Lăng Gia thì nếu có được một lực lượng ngầm là Cuồng Phong Bang thì dùng từ 'hổ thêm cánh' cũng không quá đáng.

Bất quá vấn đề khó xử hiện tại chính là Lăng Thiên phải hao hết tâm tư để tìm một người tuyệt đối đáng tin tưởng để ngồi lên vị trí bang chủ Cuồng Phong Bang rồi mới có thể chậm rãi bồi dưỡng thế lực ngầm này.

Lăng Thiên vuốt vuốt cằm, đôi mắt đảo qua đám Thiết Huyết Vệ không ngừng quan sát một lúc không khỏi nở một nụ cười rất...gian trá.

Sau khi đám người Lăng Thiên điều khiển xe ngựa qua sông thì ở sâu trong rừng có một nhân ảnh mờ ảo đột nhiên hiện ra. Trầm tư xe ngựa đi xa dần mới thấp giọng thở nhẹ một tiếng. Sau đó nhắm hướng trong thành đi nhanh về.

Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.