Lăng kiếm vừa nghe lời này. Không khỏi nở nụ cười:
"Hay lắm. Ta đảm bảo tiểu tử ấy thấy ta cho dù nước tiểu không chảy đầy đũng quần thì hai cái đùi cũng sẽ giống như sợi mì".
"Ha ha ha". Lăng Thiên cười to: "Lúc trước ngươi thao luyện Lăng thập Thất đủ thảm. Thảo nào bây giờ tên đó cứ thấy ngươi như là chuột thấy mèo. Ta nhớ có một lần Thập Thất bị tiêu chảy. Ngươi bắt hắn luyện kiếm. Kết quả là tiểu tử đó chịu không nổi. Muốn đi nhà xí. ngươi cứ vậy không đáp ứng. Thật sự là làm cho hắn nhịn cả ngày. Cuối cùng ị ra quần. kết quả bọn Lăng Trì đặt cho hắn một cái biệt hiệu, gọi là Hoàng Kim. Có phải thế không?".
Nhắc tới chuyện này. lăng Kiếm cũng cười rất thoải mái:
"Chính là tiểu tử đó. Biệt hiệu ấy đến bây giờ vẫn còn tiếp tục sử dụng đó. Cũng giống như biệt danh cẩu đản của Lăng Trì. Ai nhắc đến thì sẽ trở mặt với kẻ đó. Ta cũng không dám nhắc đến nữa".
"Ha ha. Còn nói ngươi sẽ không ba hoa. Ba hoa thế này không phải rất vui saoß Chúng ta mau đi di. Đi chậm sợ rằng tiểu tử này sẽ bắt đầu hành động mất. như thế chúng ta sẽ không gặp được trò hay đâu". lăng Thiên quay lại dặn dò một hồi, tức thì bốn trăm hảo thủ tinh nhuệ như một luồng khói từ trước cửa ải chạy như bay mà qua.
Nguyên bản Lăng Thiên mang theo tổng cộng năm trăm người. Bất quá một hồi chiến đấu lúc trước mặc dù đã chiếm hết cả thiên thời địa lợi lại thêm tầng tầng mai phục. Nhưng vẫn thiệt hại bốn, năm mươi nhân thủ. Mặt khác Lăng thiên để lại hai mươi người tiếp nhận việc phòng thủ sơn khẩu.Hiện chỉ còn lại tròn bốn trăm năm mươi người. Bất quá đừng xem thường bốn trăm người này. Cho dù một chi quân đội mấy ngàn người tới vị tất đã có thể
"ăn" được họ. Mỗi người trong đám nhân mã này đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Trong đó có sáu mươi sát thủ vốn là
"đồ để dành" của Đệ Nhất Lâu do một tay Lăng Kiếm huấn luyện. Thiết huyết vệ của Phùng Mặc có hai mươi lăm người. Những người khác đều là những nhân thủ xuất sắc được tuyển chọn kỹ càng từ mấy vạn quân của Lăng phủ biệt viện. Sức chiến đấu đương nhiên không thể coi thường.
Lăng Thiên suất lĩnh vài thủ hạ mặt mũi thô kệch nhìn như đám lưumanh, vô thanh vô tức lướt quá sơn lâm, chọn vào hậu phương quân đội của Tiêu gia.
Doanh trại Tiêu gia.
Chủ soái Tiêu quân Tiêu Phong Dương ngồi ngay ngắn giữa trướng chủ soái cầm trong tay môt bộ sách cổ. Nheo mắt lại. Tập trungtinh thần quan khán, chòm râu dài phiêu đãng, rất có phong thái của quan nhị gia nửa đêm đọc Xuân Thu. Dung mạo rõ ràng phân minh. Cặp mắt dài hẹp. Càng thêm giống như đúc.
Bất quá lúc này sắc mặt của Tiêu nhị gia lại không có được nét mặt bình tĩnh như vậy. Có nói đến cũng chỉ có một...
"Tiền". Ra quân đã hơn mười ngày. Những tiêu hao trong khoảng thời gian này, chỉ có thể dùng một từ để hình dung...
"thiên sổ tự"(1). Tuy rằng quả thực là một con số cực đại nhưng Tiêu gia tuyệt đối có thể trụ được. Danh tiếng thiên hạ tài phiệt của Tiêu gia không phải chỉ đơn giản nếu như đã thực sự dùng tài phú chiến. Tiêu gia tự tin. Tuyệt đối không có ai có thể chống lại nhà mình. Ngàn năm qua tài phú được tích lũy vô cùng lớn. Không phải nói chơi nhưng Ngọc gia hoặc là Thiên Phong Thủy gia. Về phương diện tiền tài không thể so sánh. Điểm này cho đến bây giờ Tiêu gia vẫn rất tự tin.
Theo tin tức bằng con đường đáng tin cậy truyền đến. nam Trịnh đã cử quốc chuẩn bị chiến tranh. Hiện tại đã không chịu nổi gánh nặng. Tuy rằng còn chưa phải bỏ mọt đồng nào ra để trợ cáp thương vong. Nhưng lấy thực lực tài chính của Nam Trịnh mà nói. Đã khôgn thể chống đỡ nổi tiêu hao lớn đến mức như vậy. hai đại gia tộc Lăng gia và Tiêu gia lại cùng phát binh đến Nam Trịnh hơn nữa quá lâu không động thủ. Thời gian càng kéo dài. Thần dân Nam Trịnh lại càng lúc càng hoảng loạn. Cũng có thể xem là bị vây gần như tan vỡ biên giới rồi. Thứ còn thiếu duy nhát chỉ là bức bách tan nát cọng rơm cuối cùng của Nam Trịnh.
Lăng gia tự nhiên là tâm ý rõ ràng. Người qua đường cũng rõ. Nhưng Tiêu gia lại càng dụng tâm, rõ ràng muốn nhất tiễn song điêu.
Hiện tại Nam Trịnh tiêu hao quá lớn. Cố nhiên trước mắt l một mảnh hoang tàn nhưng đồng thời lại không hẳn không phải là một cái bánh nhân thịt cực đại. Nhưng cái bánh nhân thịt này lại vứt ra giữa đội ngũ hai nhà. Mà hai nhà này đều đang hòa hoãn. Tất cả mọi người đều biết. Cái bánh này không thuộc về mình. Nhưng hiện tại lại không biết cuối cùng nó sẽ thuộc về phương nào. Lắc phải đảo trái. Chính là loại cảm giác biết rõ ràng mình sẽ bị diệt vong nhưng lại không nghĩ ra được biện pháp nào hết lần này tới lần khác chỉ còn biết đợi kết quả cuối cùng, bị tiêu diệt, bị bóp chết. Loại cảm giác này. Khiến cho người ta điên cuồng vì tuyệt vọng.
Vấn đề duy nhất lúc này chính là tài lực của Lăng gia còn có thể chống đỡ bao lâu. Hơn nữa theo tình báo truyền tin tức về, sau khi phân tích đã lọc ra một cái tin tức cực kỳ kinh người. Chính là hiện nay không thể nhìn rõ được Lăng gia, lúc này hoàn toàn khôgn có bất luận điểm nào là quá vất vả.
Đây mới là điều khiến cho Tiêu Phong Dương có chút không hiểu rõ đối phương. cũng là lý do mà Tiêu Phong duowng thay đổi kế hoạch, tiến hành tập kích để đẩy nhịp độ nhanh hơn.
Tài lực của Lăng gia. Tự lúc nào đã trở lên cường đại như vậy? Cùng lúc chống đỡ ba mặt chiến tuyến. Lại có bộ dạng hiện không vất vả,nhàn nhã dư giả? Trong suốt khoảng thời gian từ lúc bắt đầu đến hiện giờ. Cho dù với đại tài lực như TIêu gia. Cố nhiên có thể duy trì. Nhưng cũng quyết không dễ dàng. lăng gia bằng vào cái gì để duy trì?
"Giả như theo thời gian, Lăng gia sẽ là cường địch lớn nhất của Tiêu gia ta. Là mối họa tiềm ẩn. Chỉ sợ còn hơn cả Ngọc gia". Tiêu Phong Dương buông quyển sách trên tay xuống. Bùi ngùi thở dài. Vô hạn hối hận:
"Đại ca ơi đại ca. Vài chục năm trước không triệt để sát nhập Lăng gia. Chỉ sợ sẽ là sai lầm lớn nhất trong vòng gần trăm năm qua của Tiêu gia chúng ta".
"Báo nhị gia. Toàn bộ công việc đều đã được an bài thỏa đáng. Chỉ còn chờ mệnh lệnh của ngài". Một viên tướng mặc khôi giáp đen tuyền sải bước tiến vào soái trướng. Cung kính hành lễ nói.
"Được rồi. Lui xuống đi. Còn một canh giờ nữa là đến thời gian chúng ta đã ước định từ trước. Đến lúc đó đại quân chỉnh quân xuất phát. Cần phải hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ đại lục vào bên này". Ngày hôm nay, chính là thời gian đã ước định từ trước với Mộng Nhược Vân. Tính toán thời gian. Lúc này đám người Mộng Nhược Vân hẳn đã tiến nhập vào trong thành Thừa Thien. Mình chỉ cần đúng vào thời gian đã ước định lệnh đại quân khởi xướng chút động tác đám người Mộng Nhược Vân sẽ toàn lực xuất thủ trong hai canh giờ. Đầu tiên sẽ công kích Lăng phủ đại trạch vốn lực phòng ngự rất yếu kém. Sau khi công hãm Lăng phủ đại trạch xong xuôi. tiếp đó mới tiến hành công kích Lăng phủ biệt viện. Nhất định phải phá hủy hai khối hạch tâm tập trung quyền lực cao nhất của Lăng gia trong thời gian ngắn nhất. Cho dù không thể tiêu diệt hoàn toàn Lăng gia. cũng phải khiến cho bọn họ nội ngoại đều loạn. Không thể gượng dậy nổi.
Trong lòng thầm tính toán chuyện này, Tiêu Phong Dương tự cảm thấy ít nhất có thể nắm chắc thành công bảy thành. Một khi Lăng gia bị diệt. Liền có thể nắm Nam Trịnh trong tay. đặc biệt là nghe nói Đông Triệu sắp tới cũng phát sinh nội loạn. Tân gia chủ của Đông Phương thế gia Đông Phương Kinh Lôi đã khởi binh tạo phản. Hiện tại song phương đang ở vào thế bất diệc nhạc hồ. Mà thực lực giữa song phương lại một mực ngang nhau. Cuối cùng đương nhiên sẽ là lưỡng bại câu thương. Đã không đáng phải lo lắng nữa. Tin tưởng sau khi đối phó bên này. Nửa giang sơn theo sự sụp đổ của Lăng gia mà nằm trong tay của Tiêu gia.
Nếu không phải vì mục tiêu khổng lồ ấy. Tiêu Phong Dương lần này làm gì có chuyện một lần khởi thúc bốn mươi lăm vạn đại quân chinh phục thiên hạ. Chẳng lẽ thực sự tồn tại một địch nhân đáng để Tiêu gia khua chiêng gióng trống như vậy hay sao? Cho dù là Ngọc gia cũng khôgn có tư cách ấy để đối phó với Lăng gia. ha ha. THực sự là buồn cười mà.
Sau khi tuyên hạ mệnh lệnh. Tiêu Phong dương vươn người đứng dậy, xuyên qua thiên sơn vạn thủy, dùng một ánh mắt xa xăm nhìn thế đạo.
"Ngọc Mãn Lâu à. Không lâu nữa. Chính là lúc hai nhà chúng ta quyết chiến thiên hạ. ngươi cũng biết Tiêu Phong Dương ta chờ đợi ngày này từ lâu rồi. Vả lại còn muốn xem ai mới là đại gia binh pháp đệ nhất thiên hạ". Giờ khắc này, ánh mắt của Tiêu Phong Dương có phần hào hùng vạn trượng. Cũng có chút tịch mịch lạnh lẽo một mình trên đỉnh cao.
Từ lần đầu tiên lĩnh binh bắt đầu chiến trận, Tiêu Phong Dương vẫn luôn bách chiến bách thắng. Chưa một lần thất bại. ở trong những chuỗi dài thắng lợi, bước lên đỉnh cao tự nhiên có cảm giác ưu việt. Khiến cho Tiêu Phong Dương có cảm giác tịch mịch của một kẻ đứng trên đỉnh cao. Chỉ đối với người là đại gia binh pháp chưa từng bại trận Ngọc mãn Lâu, Tiêu Phong dương mới tưởng tượng hắn là đối thủ mạnh nhất trong trận quyết chiến cuối cùng, những người khác căn bản khôgn có tư cách chen vào trong pháp nhãn của vị Tiêu nhị gia này.
Ngày thắng thì dễ, lại khó cầu.
Tưởng tượng đến cảnh sau này mình cùng đối thủ cực mạnh ngọc mãn Lâu trổ tài khoe kế, quyết chiến chốn sa trường. Trong lúc nhất thời ánh mắt của Tiêu Phong Dương lấp lánh, nhiệt huyết sôi trào. Nếu có thể được như vậy mới thực sự không phụ một đời nam nhi nhiệt huyết, một đời nguyên soái thiên tài, một đời không hối hận.
kèn lệnh vang lên. Nguồn truyện:
TruyệnFULL.vnTinh quang trong mắt Tiêu Phong dương lóe lên. Ngoài trướng. Tiếng những bước chân chân chậm rãi di động vang lên một cách chỉnh từ. Từ từ lan ra toàn bộ đại quân. Ngoại trừ tiếng hí oanh minh của chiến mã. Cùng với tiếng kèn lệnh vang vọng cao vút. giữa lúc này không còn bất kỳ thanh âm nào khác.
Đại quân đã xuất phát.
Đại quân kỷ luật nghiêm minh như vậy, kiên cường như vậy, khí thế như vậy. Trong thiên hạ ngoại trừ Tiêu Phong Dương ta còn ai có đủ khả năng luyện ra chứ?
***
Lăng Thập Thất đi qua đi lại nôn nóng dị thường. Từ lúc quân đội Tiêu gia bắt đầu hành động. hắn cũng bắt đầu nhảy lên nhảy xuống ở trong phiến rừng núi này. Tìm kiếm tất cả những tài nguyên có thể lợi dụng. Bao gồm tất cả những thứ trong thiên nhiên, như nguồn nước gì đó. Nhưng thật đáng tiếc. Đại tướng thống binh Tiêu Phong dương của Tiêu gia quả nhiên không hổ với mỹ danh Tiêu gia đệ nhất binh pháp đại gia, không chút sơ hở.
Điều này làm cho Lăng Thập Thất cấp bách vô cùng. Râu mép cứng như cương đao mọc càng lúc càng dày càng dài. Trong vài ngày ngắn ngủi, đã dài như râu một ông lão. Đâu còn giống như một tiểu tử mới hơn chục tuổi đầu.
Ngay khi nhận được mật lệnh của Lăng Thần truyền đến, muốn hắn không tiếc hết thảy chi phí phá hủy đường vận lương của Tiêu gia. Lăng Thập Thất hoàn toàn điên cuồng. Bằng bất cứ giá nào phá hủy... Lăng Thập Thất cũng rất muốn làm như vậy. Thậm chí vì mục tiêu này cho dù phải chôn vùi hơn một ngàn người bao gồm cả hắn, lăng Thập Thất tuyệt đối sẽ không hối tiếc.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ. Qua mấy ngày điều tra. Lăng Thập Thất bất đắc dĩ phát hiện ra rằng. hắn với đường vận lương của Tiêu gia, chẳng khác nào chó sủa chỗ
Hy sinh rất đơn giản. Nhưng hy sinh cũng phải có cái giá của hy sinh. Nếu mình tùy tiện bồi táng toàn bộ hơn một ngàn người này vào một việc vô ích. Đó chính là hy sinh mù quáng.
Cho dù phải chết, cũng phải chết ở vị trí thích hợp vào thời điểm thích hợp. Cũng muốn dùng cái chết của mình cấp cho địch nhân một kích nặng nề.
Mà cho dù mình cố tình lấy cái chết để vồ vập. Cũng sẽ không có bất luận ý nghĩa nào. mang cả một ngàn người này đập đến cũng không mảy may lay động nổi đường vận lương của Tiêu gia.
Mắt thấy đại quân vận lương của Tiêu gia dưới chân núi không ngừng qua lại như con thoi. Mỗi chiếc xe chậm chạp đều mang theo vô số lương thảo đi qua chân núi. lăng Thập Thất quả thực muốn chửi con mẹ nó.
Trên đường. Cứ mỗi dặm lại có một cái binh trạm. Hơn nữa góc nhìn tương trợ lẫn nhau. Giúp nhau công thủ. Tuy rằng nhân số ở mỗi binh trạm không nhiều. cũng chỉ có bốn năm mươi người. Nhưng toàn bộ những binh trạm này đều đứng ở trên một bãi đất trống rất rộng rãi. Muốn vô thanh vô tức thu thập toàn bộ. Độ khó cực lớn. Hơn nữa chỉ cần có bất luận một binh trạm nào nổi khói báo động. Như vậy thế công của mình sẽ trong một thời gian ngắn nhất bị ngăn chặn toàn diện. Thậm chí rất có khả năng vô pháp thoát thân.
Theo Lăng Thập thất phỏng đoán. Mình ít nhất cũng phải phá hủy hơn hai mươi binh trạm cùng lúc. Sau đó còn phải phá hủy hoàn toàn đường vận lương. Mới có khả năng hoàn thành nhiệm vụ do biệt viện giao cho mình... nhiều nhất trong ba ngày chặt đứt đường vận lương của Tiêu gia.
Nhưng hiện tại, một ngàn hai trăm thủ hạ của hắn, những ngươi này vào nhà cướp của cố nhiên tất cả đều là những hảo thủ nhất đẳng. Nhưng nếu nói đi phá đường. Ngoại trừ phá hủy phóng hỏa. hầu như không còn biện pháp nào tốt hơn. Hiện tại đối mặt với tình huống như vậy. ai nấy đều không thể nghĩ ra được cái gì khả dụng.
Phá hủy bất luận cái gì. Tiêu gia đều có thể nắm rõ trong lòng bàn tay.
Lăng Thập Thất nổi trận lôi đình.
Lúc này hắn đã sắp phát hỏa đến nơi rồi. Những tên cường đạo khác ở xung quanh đều ẩn nấp tạivị trí rất xa. E sợ không cẩn thận chạm phải vị đại đầu lĩnh tính tình vốn vô cùng nóng nảy này sẽ xui xẻo ăn đòn roi. Trước đó đã có vài tên bị ăn roi không thể đứng dậy nói.
Lăng Thập Thất đứng trên núi đá cao cao. nương theo sự che đậy của cây rừng, dùng ưng nhãn sáo đồng trong tay đánh giá một lượt tình hình quân địch dưới chân núi. Càng quan sát lại càng phát hỏa. Càng xem lòng càng khó chịu. Không khỏi lại bắt đầu không ngừng chửi bới ầm ỹ. Lăng Thập Thất tuy rằng đã sớm thấy được bộ hạ của mình tựa như là đã đón tiếp đám người nào đó, đang đưa đến chỗ của mình. Nhưng thần kinh luôn căng thẳng, hắn căn bản không suy nghĩ đến bất kỳ phương diện nào khác. Một mạch cho đến khi hắn nổi trận lôi đình, tiếng cười vui vẻ mới vang lên...
"Ơ. Hoàng Kim à. Lại thế nữa rồi. Sao đỏ mặt thế? Chậc chậc. nhìn hình dạng ngươi ngồi xổm trên tảng đá, ngược lại thật rất giống với bộ dạng thống khổ vì bị táo bón nha. Ách. Lại muốn "chế tạo
" hoàng kim rồi ư?".
"Con bà ngươi im miệng". Đang lúc phiền muộn không chỗ phát tiết, bộ râu quai nón của Lăng thập Thất run rẩy một trận. Nổi trận lôi đình nhảy dựng lên, xoay người lại. Hai mắt phún hỏa.
"con mẹ nó là tên vương bát..." Một câu mắng chưa xong. Đột nhiên cứng họng đứng tại chỗ. Khuôn mặt đầy râu ria vì tức giận mà đỏ bừng đột nhiên xanh mét. Cặp đùi to khỏe đột nhiên mềm nhũn, run lập cập như đang gảy đàn tỳ bà. Đặt mông ngồi xuống đất. Vẻ mặt như vừa gặp quỷ.
Đối diện. chính là lão đại của mình. Được xưng là sát nhân chi vươgn của Lăng gia, Lăng Kiếm. Còn ở bên cạnh vẻ mặt không chút hảo ý đang nhìn mình. Chính thị là kẻ vừa mới chế diễu mình
"cẩu đản" lăng Trì.
Thế là, những cường đạo đang ở xa xa chăm chú nhìn về phía bên này cực nhanh đã nhìn thấy được một màn quả thực là bất khả tư nghị: vị lão đại của đám mình thường ngày lãnh khốc bây giờ gần như trái ngược trở thành hai kẻ khác nhau. Đầu tiên là mừng như điên đứng lên. Sau đó khi muốn cấp cho người ta một cái ôm thật nhiệt tình. lại bị người ta đá một cước uất ức. Vào lúc tất cả mọi người chuẩn bị nhìn cảnh lão đại nổi bão rút đao lao đến liều mạng, thì đã thấy lão đại sau khi bị người ta đá không chỉ không tức giận, trái lại vẻ mặt nịnh nọt tiến gần đến. như là chưa bị đá đủ đau.
Đây vẫn còn là vị lão đại thiết huyết vô tình cương trực dù chết vẫn bất khuất của chúng ta hay sao? Trong mắt của chúng nhân lồi ra. Lẽ nào chúng ta đang nằm m sao? Hốc mắt của chúng nhân đều căng ra. Còn kém chút là chưa lòi ra ngoài.
Chú thích:
(1) Thiên sô tự hay còn gọi là
"thiên văn sổ tự": những con số thiên văn chỉ những số cực lớn lên đến hàng trăm triệu dùng để đo khoảng cách giữa các hành tình.
Quyển 6