Độc đạo Thiên Thủy này thật sự có thể nói là một cánh cổng canh giữ Tiêu gia ở bên trong. Vạn người không thể khai mở. Tại nơi quan hiểm này, Tiêu gia chỉ cần hai ngàn người liền có thể trụ vững như vách sắt thành đồng. Nơi này đủ để an bài mười liên đội binh mã. Một vạn người. đây chỉ là quân thường trú. Không bao gồm các loại binh chủng như: thân vệ, truy binh... cùng với một số loại thượng vàng hạ cám khác. Nếu là toàn bộ ở đây cả. Tin rằng phải nhiều đến hai vạn không ít hơn. Vô luận ở bên ngoài Tiêu gia thảm bại cỡ nào. Nhưng chỉ cần nắm trong tay đạo hùng quan này. Lãnh thổ ba ngàn dặm sơn hà bên trong không ai có thể động đến. Cho dù toàn bộ nhân mã bên ngoài chết sạch, chỉ cần để cho Tiêu gia vài chục năm dưỡng sức, liền lại có hơn mười vạn thiết kỵ có thể bắn ra ngoài. Nhòm ngó thiên hạ.
Lương đạo của Tiêu gia được xuất thẳng từ nơi này chạy ra ngoài. Bên cạnh lương đạo phòng thủ càng nghiêm mật tới cực điểm. Căn bản khôgn tìm được bất cứ chỗ nào có thể lợi dụng để hạ thủ. Nếu muốn cắt đứt lương đạo mà nói. Chỉ với ba ngày, sẽ là phi thường khó làm. Trừ phi khốn chế được độc đạo Thiên Thủy ở trong tay mới có khả năng làm nổi. Trừ điều này ra bất kỳ một hư hại nào trên tuyến lương đạo này, đều có thể trong vòng một hai ngày lại. về phần nói gây ra những phiền nhiễu nho nhỏ lại càng hoàn toàn vô dụng.
"Chẳng lẽ công tử muốn đánh cướp độc đạo Thiên Thủy hay sao?". Lăng Kiếm hít một ngụm lương khí. Đề nghị này cho dù to gan lớn mật như Lăng Kiếm, cũng chưa từng nghĩ đến khả năng thành công. Tọa trấn ở hiểm quan này. Trải qua bao nhiêu thế hệ đến nay, luôn luôn là những đệ tử thề chết tận trung thuộc chi trưởng của Tiêu gia. Cũng là cao thủ trong cao thủ.
Nhất cử đánh hạ. Nói chơi rồi.
Lăng Kiếm tự hỏi nếu mình cùng với vài người đẳng cấp như công tử xông vào quan ải này, dựa vào võ công khinh công siêu phàm thoát tục của chúng nhân. Có lẽ sẽ xông vào được, nhưng nếu muốn sau khi xông vào còn có thể toàn thân trở ra. Không nắm chắc bao nhiêu. Về phần nói tiến vào cướp đoạt quyền khống chế tuyệt đối... cho dù lấy Lăng Kiếm cuồng vọng hay thực lực vô bì của Lăng Thiên mà nhận định. Lăng Kiếm cũng chỉ có thể nói bốn chữ: người mơ nói mộng.
Trên mặt Lăng Thiên hiện ra một tia cười thần bí nói:
"Bằng chút lực lượgn của chúng ta. Muốn cướp đoạt độc đạo Thiên Thủy chỉ là người mơ nói mộng thôi. Nhưng mà nếu như ta nói. Ta muốn hủy diệt quan đạo hiểm trở đệ nhất thiên hạ thì sao đây?".
Lăng Kiếm có một loại xung động muốn trợn lòi con mắt. Nếu như không phải Lăng Thiên trong mắt Lăng Kiếm dường như là thần tiên tồn tại, hắn gần như muốn thốt ra: Không phải ngươi phát sốt đấy chứ, nếu như thực có biện pháp hủy diệt độc đạo quan hiểm đệ nhất thiên hạ này. Chư cường trên đại lục sẽ để nó tồn tại gần một ngàn năm sao?
Lăng THiên đương nhiên sẽ nhìn thấu được tâm tư này của Lăng Kiếm. Mỉm cười nói:
"Dưới tình hình chung. Ý nghĩ của ta không khác với mơ mộng hão huyền là mấy. Bất quá, thế sự không tuyệt đối. Lăng Kiếm, ngươi có nhìn thy hai ngọn núi này không?".
Lăng Kiếm cúi đầu nhìn xuống, nói:
"Hai ngọn núi này ở phía sau của độc đạo Thiên Thủy, chính là cao điểm khống chế hai sơn mạch khác nhau. Cái này thì có quan hệ gì đến kế hoạch của chúng ta? Chẳng lẽ công tử có kế hoạch khác? Có điều là ngọn núi cao thế này không phải sức người có thể lay động nổi".
Lăng Thiên cười lạnh một tiếng, ngón tay di chuyển theo dòng sông màu xanh trên địa đồ. Trên mặt mang theo nụ cười như ác ma: "Sức người cố nhiên. Nhưng lực lượng thiên nhiên lại là cường đại nhất mà cũng là không thể địch nổi nhất. Phần lớn nước sông bắt đầu chảy xiết qua khe hai ngọn núi này. Ngàn vạn năm trùng kích. Gần như khiến cho vách núi tiếp xúc với nước sông biến thành đao sắc. Mà con đường thiên nhiên do Tiêu gia tu chỉnh lại làm ở một ngọn núi khác. Đường cho dù rộng, nhưng chỉ có một cái duy nhất, hai bên đều là núi non gập ghềnh. Ha ha, nếu như hai ngọn núi mà ta đang chỉ vào đổ nát. Như thế tất sẽ chặn ngang dòng chảy xiết của đại giang. Vậy, nước sông sẽ chảy về phương nào?
".
"Nước sông đương nhiên sẽ chảy ngược vào trong sơn đạo. Thậm chí cũng có khả năng sẽ nhán chìm độc đạo Thiên Thủy. Bằng cách này, đừng nói là ba ngày, thậm chí là ba tháng, Tiêu gia cũng không chắc có đủ khả năng khơi thông nước sông một lần nữa. Một khi làm như vậy, không chỉ cắt đứt lương đạo. Thậm chí một binh một tốt muốn đi ra ngoài cũng đều trở thành vấn đề cực lớn. Bên ngoài tiến vào càng không có khả năng. Bằng cách như vậy. Bốn mươi lăm vạn đại quân của tiêu gia ở bên ngoài quả thực sẽ hoàn toàn trở thành tứ cố vô thân". Lăng Kiếm buồn bực lắc đầu.
"Nhưng ngọn núi cao lớn thế này sao có thể tự nó đổ sụp xuống được đây? Chỉ sợ sét đánh cũng không đủ khiến nó sụp đổ đâu. Còn về sức người, thậm chí chỉ nghĩ đến cũgn không dám nghĩ".
"Sơn nhân tự có diệu kế". Lăng Thiên cười như đã dự tính trước mọi chuyện. Tiếp đó sắc mặt nhất thời nghiêm túc:
"Truyền lệnh".
Toàn bộ chúng nhân nhất thời trở nên trang nghiêm. Đứng thẳng tắp.
"Lăng Thập Thất tinh tuyển vài người dẫn đường quen thuộc địa hình bản địa. Dẫn theo nhân mã trung tâm. Phối hợp với quân của Phùng Mặc. Phân một ngàn người thành năm đội. Luân phiên xuất kích. Quấy rối các binh trạm. Vô luận đắc thủ hay không, một kích rút ngay, tuyệt đối khôgn được ham chiến. Tiến hành công kích nhiều lần. Không được lười biếng".
"Những người còn lại. THu thập lưu huỳnh, tiêu thạch, than củi cho ta. Càng nhiều càng tốt. Ta rất cần chúng".
"Phùng Mặc, lập tức dùng phi ưng truyền thư thôgn báo cho biệt viện. Ổn định quân tâm. Bất luận làm thế nào, không tiếc hết thảy. Tạm thời bỏ mặc Nam Trịnh, quay sang công kích TIêu gia, chờ tin tức tốt của ta".
"Thông tri cho quân sư, lấy thủ lệnh của biệt viện điều động nhân mã, ngoạn trừ nhân mã đang ở tại Nam Trịnh ra. Toàn bộ số còn lại điều tới tuyến phía Đông cho ta".
"Lệnh cho Trầm Như Hổ. Từ hướng Đông Triệu vòng trở lại bên này. Một đường vườn không nhà trống. Tùy thời chuẩn bị ngạnh chiến. Lệnh cho quân sư, chuẩn bị thật tốt tùy thời thôn tính bốn mươi lăm vạn đại quân của Tiêu gia. Trong mấy ngày tới đây, quân tâm trong đại quân của Tiêu gia nhất định loạn".
"Truyền lệnh cho binh đoàn ở tuyến Nam của phụ thân ta, một khi chúng ta khiêu chiến với Tiêu gia ở phía Đông, cần phải toàn diện thôn tính Nam Trịnh trong thời gian ngắn nhất2.
"Truyền lệnh toàn bộ nhân mã còn lại của Đệ Nhất Lâu hiện đang ở trong biệt viện. Toàn bộ chuyển đến phía nam nghe mệnh lệnh của phụ thân ta hiệp trợ đại quân phía Nam. cho phép khai triển hành động ám sát. Ta muốn trong vòng nửa tháng khi chiến trường phía Đông khai chiến, thu được tin tức đã bình định nam Trịnh. Sau đó tiến lên phía Bắc, tiến thẳng đến Đông Triệu
".
"Thông tri Đông Phương Kinh Lôi. Trong vòng ba ngày hắn phải tạo ra rối loạn, khiến cho Đông Triệu trở nên náo động. Cho dù phải ném đi toàn bộ nhân mã của hắn. Cũng phải hoàn thành nhiệm vụ này. Nói cho hắn biết, vô luận hắn tổn thất nhiều ít bao nhiêu. Hậu chiến ta sẽ bồi thường gấp đôi cho hắn, quyết khôgn nuốt lời. ngược lại, nếu như hắn không hoàn thành nhiệm vụ, Đông Phương thế gia đừng mơ tưởng còn một kẻ nào còn sống sót
".
"Lăng Kiếm Lăng Trì tuyển ra một trăm hảo thủ có thể vượt qua tòa đại sơn kia. Tùy thời chờ đợi mệnh lệnh của ta, chuẩn bị xuyên núi sang phía đối diện. Ta sẽ có bố trí khác
".
"Toàn bộ mệnh lệnh, không cho phép bất luận ai kháng lệnh. Phải lập tức chấp hành, kẻ nào vi phạm dùng quân pháp xử lý
".
Tròng mắt tràn ngập sát khí của Lăng Thiên lướt qua cánh rừng phía xa xa, nhìn hai ngọn núi cao chọc trời. Lẩm bẩm nói: "Nếu muốn chơi, lần này ta đây dứt khoát chơi một trận lớn nhất. Ta ngược lại muốn xem. mất đi hậu phương cung ứng lương thảo. Mười lăm vạn đại quân của Tiêu Phong Dương, làm thế nào để tiếp tục duy trì
".
"Trong vòng ba tháng, thanh tẩy nửa giang sơn. lưu lại ba ngàn dặm sơn hà phía Đông Nam của Tiêu gia. Nhưng thời gian ấy chúng ta đã nắm giữ độc đạo Thiên Thủy. Tiêu gia đã không còn đáng ngại nữa rồi
".
Lăng Thiên hung hăng cười nói: "Nguyên bản ta thật sự không muốn làm như vậy. Bất quá, Tiêu gia dĩ nhiên có một nơi hiểm yếu vô pháp dùng sức người phá hủy như thế. Ngàn năm qua, khôgn có thế lực nào có thể lay động được nơi ấy. Hắc hắc hắc..."
Theot iếng cười tràn ngập sát khí của Lăng THiên, chúng nhân đang có mặt ở đây đều cảm thấy sống lưng lạnh toát, lông tóc dựng đứng.
Đáng tiếc. Lê Tuyết đại tiểu thư không có mặt ở đây. Bởi vì cũng chỉ có vị đại tiểu thư này mới có thể đoán được Lăng Thiên đang muốn làm gì. Đương nhiên, nếu như Lê đại tiểu thư ở đây, nàng cũng sẽ cười giống như vậy. Bởi vì nàng sẽ được thưởng thức một màn mà nàng vô cùng mong ngóng...
Mặc dù đang ngồi với Lăng THiên, nhưng chúng nhân đối với một loạt những mệnh lệnh mà Lăng Thiên truyền xuống, đều giống như sờ vào đầu ông sư, không hiểu ra làm sao. Nhưng xuất phát từ sự tín phục tuyệt đối với Lăng Thiên. Toàn bộ mệnh lệnh đều đựoc hạ đạt một cách thuận lợi.
Lăng Kiếm nếu như có đăm chiêu, chẳng qua cũng chỉ là suy nghĩ đến một câu nói của Lăng Thiên. Càng nghĩ càng đột nhiên cảm thấy nhiệt huyết toàn thân sôi trào. Tuy rằng hắn vẫn không hiểu Lăng Thiên rốt cục muốn làm gì. Nhưng dựa vào những hiểu biết của mình đối với Lăng THiên. Hắn hiểu rằng kế hoạch này của Lăng Thiên. Tất nhiên sẽ kinh thiên động địa. hơn nữa, chắc chắn sẽ thành công. Điểm này không thể nghi ngờ.
Công tử đã muốn làm. Sao lại không thành công cho được.
Lăng Kiếm có một loại dự cảm: kết cấu của cả đại lục. Sợ rằng sẽ phải thay đổi toàn bộ bởi những mệnh lệnh hôm nay của Lăng Thiên.
***
Lăng Thiên vươn người đứng lên. Đứng ở điểm cao nhất của đỉnh núi. Dõi mắt nhìn ra bốn phương tám hướng. Với nhãn lực của Lăng Thiên, đoàn người dưới chân núi, cũng chỉ có thấy doanh trại lớn cỡ bằng hạt đậu tương.
Khoảng không như vừa được tẩy rửa. Muôn vạn trượng xanh biếc.
Gió núi lạnh thấu xương mang theo ý thu xanh xao thổi qua gương mặt Lăng Thiên. hắc bào lay động. Tạo lên những tiếng phần phật. Mái tóc đen lẫm liệt phiêu hốt. Ở phía sau hắn chừng vài bước, lăng Kiếm lẳng lặng đứng thẳng hộ vệ cho hắn. Nhìn thân ảnh thon dài của Lăng Thiên trên đỉnh núi cao. Thầm nghĩ: chỉ sợ cả đời mình dốc cạn lực. Cũng không đạt được độ cao ấy. Bạn đang đọc truyện được copy tại
TruyệnFULL.vnGương mặt Lăng Thiên phân minh, hiện rõ góc cạnh. Dưới ánh mặt trời chiếu dọi. Toàn thân hắn tựa hồ được dệt thêm một tầng kim quang.
Thiên sơn vạn thủy, đều ở dưới chân.
"Giang sơn như tranh, vai ai gánh vác?". Lăng Thiên nheo mắt. Trong con ngươi hiẹn lên một đạo sát ý đỏ sẫm như máu. Nhẹ nhàng, ôn nhu ngâm tụng một câu. Như nỉ non. Trong câu nói nhẹ nhàng ấy. Ẩn chứa áp lực đến cực điểm của máu tanh. Điểm này, Lăng Kiếm rất rõ ràng cảm giác được.
Quyển 6