"Các huynh đệ có biết vì sao Thuận Thiên Minh của chúng ta lại có tên như vậy không?" Nếu đã giới thiệu, thì lúc này đương nhiên đến lượt người mưu trí nhất của Thuận Thiên Minh, cũng chính là Điền Chi Tư xuất tràng:
" Rất đơn giản, vì chúng ta là người của Lăng Thiên công tử, cho lên Thuận Thiên Minh! Chữ "Thiên
" không phải " Thiên
" của thiên địa, mà là " Thiên
" trong Lăng Thiên công tử! Nói như vậy các huynh đệ đã minh bạch cả chứ?""Minh bạch!" Tám trăm người ở đây đồng thanh cất tiếng đáp tiếng, trong mắt đều bắn ra tia bỏng cháy. Nhìn Lăng Thiên đứng thẳng trên sườn núi, ánh mắt mỗi người đều có chút cuồng nhiệt. Từ bao lâu nay, tuy rằng không rõ Thuận Thiên Minh rốt cuộc có ý tứ gì, dựa vào cái gì để đặt như vậy, nhưng những sự tích có lien quan đến vị công tử Lăng Thiên này sớm đã truyền vào miệng mỗi người.
Lăng Thiên công tử ngũ kị phá tan năm mươi vạn đại quân cứu cha! Ngang dọc trong trăm vạn đại quân như đi vào chỗ không người!
Lăng Thiên công tử bị thiên hạ đệ nhất cao thủ không ai địch nổi giang sơn lệnh chủ Tống Quân Thiên Lý truy sát ngàn dặm, cuối cùng khiến cho Tống Quân Thiên Lý thủ tiêu giang sơn lệnh từ thiên cổ kinh sợ thiên hạ!
Lăng Thiên công tử một mình chặt đứt núi cao trọc trời, khiến nước sông chảy ngược! Đánh bại bốn mươi lăm vạn đại quân của Tiêu gia.
Lăng Thiên công tử hủy Dương gia, giết Đông Phương thế gia, diệt Tây môn Nam Cung, đồ lục Bắc Ngụy, bình định Nam Trịnh, tuyệt Đông Triệu…
Những sự tích này càng khiến cho nhiệt huyết người ta sôi trào, chúng nhân của Thuận Thiên Minh đã sớm kể cho nhau nghe, đương nhiên sự tích năm tuổi làm cho lão sư tức giận bỏ chạy, sáu tuổi đã đi dạo kỹ viện dũng mãnh phi thường thì bị ngăn chặn nghiêm ngặt.
Dưới sức ảnh hưởng ngầm như vậy, công tử Lăng Thiên gần như đã trở thành thần tượng trong lòng chúng nhân của Thuận Thiên Minh, là nhân vật siêu cấp minh tinh. Hôm nay được nghe được nhìn thấy công tử Lăng Thiên bằng xương bằng thịt chính là đối tượng mà mình thuần phục, người người đều kích động không thôi.
Có thể nói, những năm qua đám người Lăng Nhất đã thành công từ mức phi thường đến dị thường tẩy não cho những nhân vật nòng cốt của Thuận Thiên Minh, hiểu quá khá rõ ràng. Tám trăm kỵ binh được lựa chọn kỹ càng này, càng là nhóm nhân vật nòng cốt được tẩy não triệt để nhất, một khi nhìn thấy thần tượng trước mắt há lại không cuồng nhiệt?
Có rất nhiều người lồng ngực kịch liệt phập phồng, nếu không phải Thuận Thiên Minh luôn luôn duy trì kỷ luật nghiêm minh sợ rằng đã lao lên, nắm tay bắt chân, xin chữ ký, thậm chí là cởi sạch quần áo cũng muốn Lăng Thiên công tử lưu lại chút vết tích trên cái đùi lông lá của mình, hành vi điên cuồng truy cầu minh tinh cũng rất có thể sẽ phát sinh… khụ khụ…
"Các huynh đệ!" Lăng Thiên một lời xuất ra, thanh chấn toàn trường, tất cả mọi người đều cảm thấy thanh âm của Lăng Thiên công tử đang ở trong tai, tựa như đang nói chuyện với một mình mình, không hẹn mà cùng vươn thẳng lồng ngực, lại càng đứng thẳng tắp, ánh mắt sùng bái vun vút nhìn về phía Lăng Thiên…
"Từ hôm nay trở đi, chúng ta chính là người một nhà." Lăng Thiên dừng một chút tiếp tục nói: "Trong thời gian qua những gì các ngươi làm được quả thực không tệ! Ta ở Thiên Tinh xa xôi cũng luôn thu được những tin tức của các ngươi, thực sự cảm thấy kiêu ngạo vì các ngươi! Những lời vớ vẩn, huênh hoang hư đầu bá não ta sẽ không dùng tới. Chỉ có một câu, mục tiêu sau này của chúng ta, chính là dẫm đạp cái thế giới chó má này dưới chân! Biến thiên hạ chó chết này thành thiên hạ của chúng ta!"
"Thân tướng không thể không có dũng khí, nam nhi phải tự mình nỗ lực! Muốn đạt vương hầu, phải có khí phách! Không ai biết, trong các ngươi, tương lai có bao nhiêu đại tướng quân đại thừa tướng? Có thể có bao nhiêu vương công hầu tướng? Các huynh đệ, chúng ta hãy cùng nhau đợi, để xem, có bao nhiêu huynh đệ, sẽ lưu danh sử sách, lưu danh thiên cổ, công hầu muôn đời! Ta hi vọng, khi cuộc chiến kết thúc, mỗi người trong các ngươi, đều lưu lại đại danh lừng lẫy của chính mình, nằm trên sử sách của vương triều chúng ta!!"
"Hống! Hống! Hống…" Dưới sự cổ động mãnh liệt của Lăng Thiên, tám trăm đại hán tựa như ăn phải xuân dược, phấn chấn đứng lên.
…
Sau khi phân phó thủ hạ trở về, ba người Lăng Nhất đảm nhiệm công tác hướng đạo, dẫn hai người Lăng Thiên đi vào trong thành Bích Thủy. Cởi bỏ y bào che dấu diện mạo, ba người không còn là ba thủ lĩnh thần bí của Thuận Thiên Minh nữa, mà là những đại phú hào giầu có bậc nhất tại đại lục Thiên Phong. Tài đại khí thô, Lăng Nhất đã sớm bao trọn hết thẩy những tửu lầu tửu điếm xa hoa nhất trong thành Bích Thủy
"Du du Bích Thủy quán", vì hai người Lăng Kiếm tổ chức yến tiệc tẩy trần.
Vừa mới qua giờ Tỵ buổi sáng, trên bàn đã được mang lên đủ loại thức ăn cùng với rượu ngon, lộ ra phong vị đặc sắc của đại lục Thiên Phong. Chim bay cá nhảy, sơn trân hải vị, nhiều như sao trên trời lần lượt bày ra rất có trình tự. Bàn tiệc lớn như vậy, chỉ thoáng chốc đã được bằng ra chi chít, không những thế thức ăn vẫn như lưu thủy tiếp tục được bưng lên…
Qua ba tuần rượu, mọi người từ từ thả lỏng tay chân, kích động lúc mới gặp lại, cũng dần dần bình phục xuống.
Lăng Thiên ngồi ở thủ vị, Lăng Kiếm ngồi bên trái, còn ở bên phải là đám người Lăng Nhất theo trình tự mà ngồi. Một bàn tiệc như vậy, chỉ có năm người bọn họ ngồi quây quần.
"A Đại à, lúc trước ta phThập Cửu và Lặng Nhị Thập qua đây, hai người bọn chúng đang ở đâu?" Lăng Thiên uống một ngụm rượu, tùy ý hỏi.
"Hai tên gia hỏa đó thực là nhàn cư vi bất thiện mà". Nhắc tới Lăng Thập Cửu và Lăng Nhị Thập, Lăng Nhất tựa hồ có chút đau đầu nói:" Sau khi bọn hắn đưa tới công pháp đến đây, liền ở lại không đi đâu hết, nói là phụng mệnh công tử. Nếu phụng mệnh công tử thì cứ ở lại thì đã tốt! Công tử cũng biết tính cách trước nay của hai tên đó, thật sự chỉ e thiên hạ không loạn, một ngày một đêm không đánh nhau là toàn thân ngứa ngáy khó chịu. Nhiều năm một mực lăn lộn đánh đấm trên chiến trường, an tĩnh một chỗ không quá ba ngày, đã náo loạn, gà chó không yên. Bọn hắn ra tay thu thập huynh đệ thủ hạ của ta một trậnm còn nói là thay ta thao luyện bọn họ! Hai ba ngày đầu thủ hạ tới tìm ta tổ khổ suốt đó. Hai vị cha sống này, nói thì không nghe, mà đánh thì không lại, người nói ta phải làm sao đây?! Sau ta đành phải nói với bọn chúng: các ngươi không phải thích đánh nhau sao? Ta sẽ giao cho hai tiểu hỗn đản các ngươi phụ trách hết thảy mọi việc liên quan đến đấu đá, tức thì bọn chúng lại mừng rỡ…"
Nói đến đây, mọi người cùng cười, Lăng Nhất gãi gãi đầu, nói:
" Mấy ngày trước khi thư của công tử truyền đến, có một đại thương hội do chúng ta quản lý, lúc đi ngang sườn núi Khánh Thủ, đột nhiên bị người ta đánh cướp. Thế là hai người bọn họ vào giữa đêm liền kéo nhân mã giết qua đó, hôm qua truyền tin tức về, nói là đã có manh mối, đang ở bên đó truy xét.""À" Lăng Thiên gật đầu. Lăng Kiếm chen ngang nói:" Nói cách khác, từ lúc hai người bọn chúng đến đây, các ngươi một mực lười biếng phải không? Công phu khẳng định không tiến bộ!? Huynh đệ dưới tay các ngươi bị Thập Cửu, Nhị Thập thao luyện, thế còn các ngươi thì sao? Trước đây công phu của các người cao hơn một bậc so với Thập Cửu, Nhị Thập, sao bây giờ lại có chuyện ba người đánh không hai người? Có phải nên giải thích một chút hay không đây?!"
"Khụ khụ khụ…" Ba người cùng lúc ho khan, ba khuôn mặt đỏ bừng chuyển sang trắng bệch, rồi từ trắng bệch chuyển sang tái mét! Lăng Nhị Lăng Tứ liếc mắt nhìn gã gia hỏa không biêt giữ miệng, hận không thể đánh hắn một trận.
"Không có gì cả, chuyện thi thoảng các ngươi lén lười biếng, kỳ thực có thể lý giải được. Hiện tại các người đều là những đại nhân vật có quyền cao chức trọng. Thực sự ta không có ý trách tội các ngươi." Lăng Kiếm cười, nụ cười khiến cho lông tóc của người ta dựng đứng:
" Chờ lát nữa cơm nước xong xuôi, để ta xem tiến cảnh võ công các ngươi. Ừm, luận bàn chỉ điểm cho các ngươi một chính là chỉ điểm một chút mà thôi.""A?!" Ba người nghe được nửa câu đầu, có phần không tin những gì mình nghe thấy là sự thực, sau khi nghe nửa câu sau, mới xác định những gì nghe thấy đều là sự thực cả, đồng thời mặt như biến thành trái mướp đắng, đồng loạt tái xanh.Thực là không may rồi, chỉ là một câu nói trong lúc vô ý, không ngờ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy. Ánh măt Lăng Nhị, Lăng Tứ nhìn Lăng Nhất càng thêm bất thiện, hàm nghĩa rất rõ ràng: Đều tại cái miệng thối của ngươi! Tràng cảnh thụ huấn của Lăng Kiếm ca đối với thủ hạ năm đó hiện ra rõ ràng trong lòng ba người, khiến cho cả ba không khỏi rùng mình một cái.
Nguồn: http://truyenfull.xyzLăng Nhất ngồi tại chỗ như chịu tang cha mẹ, hận không thể tát cái miệng chó của mình vài cái. Cái miệng khốn nạn! Ai cho ngươi nói bậy…
Thấy ánh mắt cầu cứu của ba người, Lăng Thiên không nhịn được phì cười, nói:
"Được rồi, được rồi,cho dù muốn luận bàn, cũng phải đợi cơm nước xong đi đã. Khi đó mới có sức chứ, bây giờ nói chuyện đó không có ý nghĩa. Ba người các ngươi cũng nên cùng Kiếm ca của các ngươi tập luyện cho thật tốt đi. Dọc đường đi, đã làm cho hắn khó chịu lắm đó."Ba người cùng cất lên một tiếng ai than, hoàn toàn hết hi vọng…
"Tình hình Mạc Không Sơn lúc này thế nào rồi? Điều tra có tiến triển gì không?!" Lăng Thiên châm rãi hỏi vấn đề mà mình cảm thấy hứng thú nhất.
"Toàn bộ Mạc Không Sơn đã bị Thủy gia chiếm cứ, trở thành cầm địa của đại lục Thiên Phong. Bất kỳ ngoại nhân nào cũng không được phép đi vào, phòng bị cực kỳ sâm nghiêm." Lăng Nhất có chút trầm ngâm nói:
" Chúng ta vốn tưởng rằng Thủy gia có âm mưu nào đó tại Mạc Không Sơn, đã từng vào đó hai lần, vẫn chưa phát hiện có gì dị thường, hơn nữa lại không tiến được vào tận cùng bên trong, cho nên, gần như không có tiến triển, thỉnh công tử thứ tội.""Có việc này sao?" Lăng Thiên vô cùng kinh ngạc hỏi. Đây là vì sao nhỉ? Chẳng lẽ Thủy gia cũng mơ hồ nắm được bí mật của Mạc Không Sơn? Lăng Thiên vuốt cằm, nhíu mày hỏi:
" Không điều tra được rõ ràng?! Cũng không có vấn đề gì, trong đó vị tất đã có gì đặc biệt, hơn nữa lúc trước thực ra ta cũng chỉ là tùy tiện nói ra mà thôi! Chỉ là… Theo các người quan sát. Thủy gia phong vệ nghiêm mật nhất ở hướng nào tại Mạc Không Sơn?"Lăng Tứ công tử đã hỏi, tất có nguyên nhân, tuy rằng ngoài miệng nói không có gì nhưng ý tứ chính là khuyên ba người mình dứt khoát làm một mẻ, liền trải địa đồ ra:" Thỉnh công tử nhìn, Mạc Không Sơn có ba đỉnh, phân bố thành tam giác. Vị trí của Thủy gia, chính là ở trung tâm của hình tam giác. Lấy hình cá là ví dụ., đầu cá là phía Đông, đuôi cá là phía Tây. Hai mặt này, phòng vệ không quá nghiêm mật. Chỉ cần người có khinh công cao minh hoàn toàn có thể tựdo ra vào không bị phát hiện. Duy ở đỉnh nũi chính giữa, phòng vệ nghiêm mật tới cực điểm! Cho dù lấy khinh công của ba chúng ta, cũng chỉ có thể tiến nhập khu vực ngoại vi, lại phải quay lại một cách vô ích. Về phần đi vào bên trong, chưa một lần tiến vào được. Phỏng chừng đến khu vực trung tâm, ít nhất phải có bảy tám tầng phòng ngự, trừ phi chúng ta cường công, bằng không"…
"Giữa đỉnh núi…" Lăng Thiên mở to hai mắt nhìn:
"Thủy gia phòng vệ nghiêm mật giữa đỉnh núi? Ngược lại thực sự trời giúp ta rồi!" Lăng Thiên lắc đầu, nở nụ cười, càng lúc càng cười to hơn, thoải mái không thôi.
Sau đó, ba người Lăng Nhất kể lại những tao ngộ, cũng với những kỳ văn dị sự trong những năm gần đây tại Thiên Phong. Lăng Thiên nghe kể một cách say sưa, bất tri bất giác mặt trời đã đến chính ngọ.
Mọi người lâu ngày mới gặp mặt lại, cực kỳ hào hứng, thậm chí Lăng Kiếm cũng quên cả việc thao luyện ba người Lăng Nhất, Lăng Nhị, Lăng Tứ. Giữa lúc đó thì có tiếng vó ngựa gấp gáp từ xa truyền lại, trên đường nhất thời vang lên những tiếng kinh hô. Lăng Thiên nhíu nhíu mày, bên ngoài chinh là con đường phồn hoa nhất của thành Kim Bích (Sao ở trên là Bích Thủy ở dưới này lại là Kim Bích nhỉ @_@), bình dân qua lại như nước chảy, vậy mà những người này lại có thể dùng thúc ngựa chạy với tốc độ như thế, rõ ràng là không thèm để mạng người trong mắt.
Quyển 7