Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 7: Gia tộc hào môn



Lăng lão công gia chủ đã có thêm một đứa cháu mập mạp.

Lăng đại tướng quân rốt cuộc cũng có được đứa con đầu tiên của mình! Mẫu tử bình an, em bé mới sinh ra dĩ nhiên nặng kinh khủng – chín cân tám!

Sự tình này giống như sấm gầm sóng lớn, chấn động khắp cao tầng Thừa Thiên Vương Quốc. Không đề cập đến thân phận, địa vị của Lăng lão công gia cùng với Lăng đại tướng quân thì Lăng Gia là một trong sáu đại gia tộc có thế lực nhất! Mà Lăng lão công gia Lăng Chiến là một gia chủ của gia tộc cường đại này. Lăng gia, vô luận là tài lực, quyền lực hay nhân lực đều đạt đến môt trình độ dọa người.

Trong lúc nhất thời, trước gia môn Lăng gia có một đội ngũ người đến chúc mừng xếp một hàng thật dài, đến đi không dứt. Đừng nói là những gia tộc trong vương quốc mà ngay cả tứ đại gia tộc ở hai đại lục khác cũng không quản xa ngàn dặm cử người đến chúc mừng. Về phần đương kim Hoàng đế bệ hạ Thừa Thiên Vương Quốc không đợi Lăng tiểu công tử đầy tháng đã tự mình đến chúc mừng.

Gần như mỗi người trong Thừa Thiên Vương Quốc đều biết được Lăng lão gia Lăng Chiến từng được tiên hoàng khấu đầu bát bái chi giao! Huynh đệ sinh tử! Vạn lý sơn hà của Thừa Thiên Đế Quốc có ít nhất một nữa do Lăng lão công gia đánh đoạt được, có cống hiến to lớn với vương quốc như vậy, trong vương quốc không người nào có thể xem thường được!

Mà Lăng Khiếu Lăng đại tướng quân chính là một trụ cột của Quân đội vương quốc! Uy chấn tứ phương! Một phần ba quân đội cả nước đều do Lăng đại tướng quân thống lĩnh. Uy quyền to lớn. So với đương kim tể tướng Dương Không Quần – gia chủ của Dương thi gia tộc không yếu hơn bao nhiêu.

Ngoại trừ những ra thì Lăng Đại Tướng Quân chính là huynh đệ tình thâm với đương kim hoàng đế bệ hạ, thưở nhỏ cùng lớn lên với nhau. Mà muội muội duy nhất của Lăng đại tướng quân chính là phi tử có địa vị chỉ thấp hơn hoàng hậu mà thôi - Lăng quý phi.

Một gia tộc như vậy ai dám xem thường?

Lăng Thiên còn chưa tròn tháng mà hai căn phòng chuyên môn được xây lên để chứa hạ lễ thôi đã tràn đầy. Mà khoảng thời gian này bên trong Lăng gia cứ cách một đoạn thời gian lại có thượng khách đến chúc mừng. Rượu mừng không ngừng đưa lên! Tiếng cười hào sảng của Lăng lão công gia lúc nào cũng vang lên không ngừng nghỉ. Còn vẻ rầu rĩ của Lăng đại tướng quân trước kia hoàn toàn biến mất! Lăng lão phu nhân luôn làm từ thiện lần này lại chi lớn, xuất ra một ngàn vạn lượng cứu trợ dân nghèo. Trong lúc nhất thời, những người nghèo khổ liền đem Lăng lão phu nhân lên tôn thờ như thánh thần.

Lăng Thiên sau khi biết được những vấn đề này không chút cao hứng nào. Trong lòng ngược lại xuất hiện sầu lo rất nhiều! Nước đầy liền cạn, trăng tròn liền khuyết, mọi việc đều đi đến cực thịnh liền trở nên cực suy. Mà hiện tại quyền thế của Lăng gia đã đi đến một tình trạng nguy hiểm vô cùng! Trực tiếp uy hiếp đến hoàng quyền của đế quốc. Đây không phải là một chuyện tốt đẹp gì.

Một gia tộc mạnh mẽ như vậy nếu nói hoàng thất của vương quốc không chút cố kỵ nào là điều không có khả năng! Trước mắt, gia tộc có lẽ thăm căn cổ đế trong vương quốc, không thể nào khinh động. Thứ nhì đó là vương quốc này kiến tạo chưa được bao lâu. Nội ưu ngoại loạn cần phải có Lăng gia hỗ trợ trấn áp. Cho nên thế lực của Lăng Gia trong một thời gian ngắn vẫn duy trì sự cường thịnh. Nhưng mà một khi vương quốc hoàng quyền được củng cố, nội ưu diệt hết, ngoại loạn quét sạch chỉ sợ đó là lúc tận thế của Lăng gia.

Bất cứ một quốc gia vừa mới thống nhất đều không thể dễ dàng tha thứ cho một con quái vật lớn như Lăng gia tồn tại! Điểu tử cung tàn, thỏ tử cẩu phanh. Đều là xu hướng phát triển của lịch sử từ trước đến giờ. Tình nghĩa không có tồn tại trong vương quyền, nó không có chút tác dụng nào cả. Đó chính là chính trị!

Lăng Thiên cảm thấy bản thân phải phòng ngự trước khi tai nạn ập đến, phải làm một điều gì đó. Nếu không thì một khi đến năm gia gia Lăng Chiến của chính mình gần đất xa trời, phụ thân Lăng Khiếu tử trung với đế quốc, bị tình nghĩa của Hoàng đến bệ hạ trói buộc. Cứ như vậy thì Lăng gia bị diệt vong là chuyện không thể nào tránh né được.

Hiện tại, Lăng gia có mình là người danh chính ngôn thuận trở thành người kế thừa tất nhiên sẽ khiến cho vương quốc càng thêm cố kỵ! Dù sao thì lấy thế lực của Lăng gia hiện tại muốn tạo phản là một chuyện hết sức dễ dàng.

Hiểu rõ được tình cảnh của gia tộc chính mình hiện tại. Lăng Thiên bất ngờ phát hiện ra mình vừa sinh ra đã được đặt trong trước đầu ngọn gió. Dường như vừa oa oa ra đời liền bị đặt lên trên miệng núi lửa! Là một tiêu điểm mà các thế lực lớn khác chú ý đến không thể tránh. Đối với tình huống này Lăng Thiên chỉ biết cười khổ trong lòng.

Lăng Thiên hiểu rõ rằng một khi mình lớn lên chỉ cần biểu hiện một chút điểm xuất sắc thôi thì nguy cơ của Lăng gia gặp sẽ sâu sắc hơn một tầng. Nghĩ thông suốt điểm đó khiến cho Lăng Thiên khóc không ra nước mắt. Chẳng lẽ lão tử phải ở thế giới này ngụy trang cả đời sao? Một đời này không thể không ngụy trang sao?

Một chuyện Lăng Thiên cảm thấy thuận tâm chính là phụ thân, gia gia cùng với mọi người cũng đa mưu túc trí sau một ngày một đêm thảo luận rốt cuộc cũng đặt được tên cho mình. Khiến hắn chấn kinh là tên hắn hiện tại cùng với tên kiếp trước giống nhau. Đều gọi là Lăng Thiên!

Mẹ nó, lão tử không chỉ có mang theo trí nhớ xuyên việt qua đây mà ngay cả tên cũng xuyên việt qua. Bất giác trong lòng Lăng Thiên có ý nghĩ như vậy.

Cảm thấy một tia mừng rỡ thì Lăng Thiên cũng rất muốn mắng lớn một tiếng. Mắng gia gia cùng với phụ thân cả ngày luôn cười ngây ngốc với mình.

Quả thực là hai cái siêu cấp ngu ngốc. Không có một chút giác ngộ chính trị nào cả!

Tên Lăng Thiên này ở thế giới trước kia không sao cả, thập chí là một cái tên rất bình thường. Bất quá chỉ có chút khí thế mà thôi. Nhưng hiện tại ở kiếp này, ở trong vương triều phong kiến này lại là một cái tên đại nghịch bất đạo! Lăng Thiên phỏng chừng rằng nếu như thế giới này cùng với kiếp trước giống nhau sợ rằng chỉ với tên này thôi cũng đủ có tư cách trảm cả nhà rồi.

Đối với trình độ ngu ngốc về chính trị của gia gia và phụ thân, Lăng Thiên không biết phải nói gì.

Mà Lăng Thiên cũng cấp cho người Lăng gia một cái kinh ngạc thật lớn. Lăng lão phu nhân vì cháu mình mà đã tìm đến hai vú nuôi cường tráng và khỏe mạnh. Nhưng không nghĩ đến là vú nuôi mỗi lần đem "bầu sữa" đến gần là tên này luôn tránh cái đầu nhỏ qua một bên, không muốn "ăn" chút nào! Thà rằng đói quá khóc oa oa lên nhưng cũng không chịu uống mấy bầu sữa này. Điều này thôi cũng đủ khiến cho Lăng phu nhân rầu rĩ không thôi.

Có gì hay ho mà cười chứ? Sữa mẹ nuôi trẻ mới chính là một lựa chọn tốt nhất. Cái loại phụ nữ không cùng huyết thống này ăn vào có gì ngon chứ? Chỉ là một con bò sữa mà thôi! Bú của họ thì tốt nhất là cho ta trực tiếp uống sữa đi. Lăng Thiên đương nhiên cự tuyệt mấy vú nuôi này. Đương nhiên trong lòng Lăng Thiên còn có một ý định khác nữa.

Mẫu thân Lăng Thiên nhìn con mình không chịu uống sữa mà đau lòng liền ôm nó vào trong lòng. Không nghĩ đến vừa tiến vào trong lòng mẫu thân thì tên gia hỏa này liền trở nên hợp tác vô cùng. Từng ngụm từng ngụm uống một cách ngon lành, trên gương mặt nhỏ tràn đầy hạnh phúc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Lăng lão phu nhân lo lắng cho thân thể con dâu mình có chút yếu, lại vừa mới sinh con xong sợ nàng không thể nào chịu nỗi. Càng sợ này không đủ sữa sợ làm đói tiểu bảo bối chính mình khiến cho cuống quít không thôi. Kết quả là không đầy một tháng sau, không vì chiếu cố tiểu hài tử mà ảnh hưởng đến thân thể, mà ngược lại trạng thái của thân thể so với trước kia mang thai càng tốt hơn rất nhiều, tinh thần càng thêm thịnh vượng hơn nhiều, không khỏi tấm tắc bảo kỳ lạ.

Trong lòng Lăng Thiên âm thầm đắc ý. Từ mới hắn sinh ra thôi liền phát hiện ra thân thể mẫu thân mình rất suy yếu. Lại vừa trải qua sinh nở nên tình trạng thân thể giống như đèn dầu sắp cạn.

Lăng Thiên không muốn còn nhỏ đã phải thừa nhận sự thống khổ do mất đi mẫu thân liền nhân cơ hội "uống sữa" lén lúc dùng tiên thiên chân khí có chút căn cơ của chính mình vì mẫu thân mà chăm sóc lại kinh mạch, tu bổ lại thân thể mẫu thân. Kết quả hiển nhiên tốt đẹp vô cùng. Mẫu thân nếu như không có chút ngoài ý muốn nào mà nói, thì Lăng Thiên hoàn toàn tin tưởng nàng có thể sống đến trăm tuổi cũng không khó khăn.

Còn một điểm nhỏ mà Lăng Thiên khiến cho toàn bộ người trong Lăng gia cảm thấy kinh ngạc chính là từ lúc sinh ra đến hiện tại chưa bao giờ tiểu trên giường! Mỗi lần mắc quá đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên cũng không dám đái dầm. Hơn nữa mỗi lần "mắc" liền kêu y y nha nha, tay chân múa loạn cả lên nhắc nhở những người bên cạnh mình muốn tiểu. Quả thực là

Mỗi lần từ trong nhà có khách đến tham thì mẫu thân và nãi nãi của chính mình liền đem chuyện này nói với một ngữ khí kiêu ngạo. Một lần như vậy khiến cho một mảnh kinh hô và hâm mộ, sau đó là khích lệ truyền đến như thủy triều.

Đối mới mẫu thân và nãi nãi lấy chuyện mình không hề đái dầm khoe khoang ra ngoài khiến cho Lăng Thiên cảm thấy buồn bực vô cùng! Nói như thế nào thì mình cũng nắm giữ ý thức của người hai mươi lăm tuổi mà. Như thế nào lại có thể lại làm chuyện đái dầm đây chứ? Chờ mong một thanh niên hai mươi lăm tuổi dái dầm tốt hơn hết là đi chờ mong tất cả động vật ăn thịt đi ăn chay đi.

Thời gian ngày nối ngày trôi qua. Người trong Lăng gia lại bất ngờ phát hiện một sự tình phát sinh trên người tiểu thiếu gia nữa: "Vị thiếu gia này không bao giờ khóc không có lý do. Hơn nữa thời gian hoạt động mỗi ngày đều có quy luật đến dọa người. Đến lúc đáng ngủ liền tự động nhắm hai mắt lại, đến lúc đáng ăn liền há mồm ăn rất ngon lành mà không cần người hầu hạ. Lúc không ăn không ngủ cũng rất đáng yêu. Nếu không mở to đôi mắt chuồn chuồn ra lắng nghe mọi người nói chuyện một cách hăng hái vô cùng, nếu không im lặng nằm một bên thì cũng tự chơi đùa. Cơ hồ mỗi một nữ nhân nào gặp qua tiểu thiếu gia đều nói rằng chưa từng thấy tiểu hài tử nào ngoan ngoãn như vậy!

Vì vậy, lời đồn về tiểu thiếu gia của Lăng Gia ngày càng mạnh. Chỉ ngắn ngủi trong một thời gian ngắn thôi thì cơ hồ không một người nào ở Thừa Thiên Quốc đều biết được Lăng gia có tiểu thiếu gia là một siêu cấp thiên tài.

Tác giả phong lăng thiên hạ

Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.