Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 721: Đại khai sát giới (2)



Nhưng khi nhìn năm sát thủ này ra tay,kiếm thuật tinh nhuệ, công lực thâm hậu, khiến cho người ta khiếp sợ! Đặc biệt đáng sợ nhất chính

là, năm người này giết người như uống rượu không đồ nhắm, vô cùng lạnh lùng. Tựa hồ tính mạng trong tay họ giống như là cỏ rác, thích

chặt chém thế nào thì làm thế đấy, hoàn toàn không chút biểu cảm.

Thái độ coi mạng người như cỏ rác khiến cho người ta rợn tóc gáy. Bọn họ sinh ra để làm sát thủ! Thuần túy là đồ tể máu lạnh!

"Nhu nhi, mấy người này đều là cao thủ đắc lực nhất của Lăng Thiên sao?" Thủy Mạn Không lặng lẽ hỏi con gái:"Quả nhiên là võ công

cao cường, đệ nhất thiên hạ, khó trách Lăng Thiên chiến đấu với ngàn không mất một sợi tóc!"


"Cũng không hẳn, bọn họ ở trong biệt viện của Lăng phủ, thực lực tuy cũng coi là hạng nhất nhưng cũng chưa phải là giỏi nhất. Trên họ

còn có vài người, Lăng Thiên từ xa tới Thiên Phong, đương nhiên phải để mấy vị cao thủ trấn thủ Thiên Tinh."
Thủy Thiên Nhu thành thật

nói nhưng mấy câu này lại làm Thủy Mạn Không và mấy vị trưởng lão bên cạnh tròn mắt.

Thân thủ của năm người trước mặt này, e rằng ai cũng đủ tư cách xưng bá một phương?! Vậy mà vẫn chưa phải là cao thủ nhất? Như vậy,

thân thủ của những người hạng nhất đó sẽ đạt đến trình độ nào?

Hơn nữa trong biệt viện của Lăng Thiên, còn có rất nhiều người thân thủ như bọn họ. Thực lực trước mặt bọn họ quả thật không là gì."

Thủy Thiên Nhu thở dài nói khiến cho mọi người thấy run cả người, người như vậy, còn có thể coi là người sao? Còn bao nhiêu người như

thế??? Thực lực rốt cuộc là bao nhiêu?! Thủy Mạn Không và mấy trưởng bối cảm thấy khó thở.

"
Còn có rất.... nhiều.? Rất nhiều rốt cục là..... bao nhiêu?" Trưởng lão Thủy gia hỏi câu này suy nghĩ cũng giống như những người khác,

thầm nghĩ người như vậy quả thật là đáng sợ. Thủy Thiên Nhu nhíu mày nói:"
Ta cũng không rõ là có bao nhiêu, phỏng chừng, cũng còn

khoảng mười bốn mười lăm người."

"
Mười bốn...... mười lăm... người?!!! Thực lực còn mạnh hơn mấy người này gấp mấy lần?!"Giọng của lão trưởng biến đổi như con vịt

đực bị giẫm vào đuôi. Sau một hồi dừng như muốn hôn mê bất tỉnh.

Quá kinh khủng, quá đáng sợ.

Người như vậy ở Thủy gia, ít nhấtà tuyệt đại cao thủ! Trước cuộc chiến diễn ra, toàn bộ Thủy gia cũng chỉ có vài ba người, mấy

thanh niên mặt lạnh đó thực lực cũng phải ngang với trưởng lão Thủy Vô Ba.

Chỗ Lang Thiên có đến mười bốn mười lăm người như vậy, hơn nữa, con số đó cũng không phải là chính xác? Nếu như Lăng gia còn có

sức mạnh ẩn giấu?! Thực lực cũng quá thâm hậu, quá khủng bố. Cục diện tranh cãi lúc đầu giờ đã nghiêng về một bên.

Thủy gia dù sao cũng là thế gia ngàn năm, chính vì lúc đầu bị đánh bất ngờ nên loạn, ba chục người lên đều bị đánh chết, một khi ổn định

đội hình thì không dễ dàng như vậy. Có thể nhận ra điều đó vì thủ hạ của bọn họ có người bị thương rồi.

Năm người từng người tự chiến đấu, ra sức chém giết; Mỗi người đã giết ít nhất năm sáu nhân mạng, nhưng người của Thủy gia sau khi ổn

định cũng đã hình thành thế vây bắt.

"Thủy Mạn Không! Ngươi thân là gia chủ của Thủy gia sao lại cấu kết với người ngoài, hại người nhà Thủy gia, phá hoại cơ nghiệp của

Thuey gia.

Trời đất khó dung tah, sau này ngươi chết đi cũng không còn mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông!" Thủy Mạn Bình vừa chiến đấu vừa hét lên.

Từ đầu đến cuối, người của Lăng Thiên cũng chỉ nhằm vào bọn chúng mà đại khai sát giới. Còn người của Thủy Mạn Không lại không hề

hấn gì, đừng nói trợ chiến, đến ngay cả một câu cũng không nói. Thủy Mạn Bình nếu như không nhận ra thì đúng là đâm đầu chết luôn.

Nhưng mà đúng lúc đó, Thủy Mạn Bình lại tràn đầy tin tưởng. Bọn hắn đã vây địch trong vòng vây, mặc dù thực lực của chúng khá mạnh,

nhưng bon hắn đã chiếm thượng phong, có chi cũng chỉ là ngoan cố chống cự mà thôi, giờ đây càng vạch ần âm mưu của Thủy Mạn

Không, chỉ chờ dẹp loạn xong, thì hắn sẽ làm gia chủ.

Thủy Mạn Vân và Thủy Mạn Thành hai người cũng đã đều bị mất mạng, cuối cùng cũng không có ai tranh đoạt với hắn, chỉ cần dẹp loạn

là có thể độc tôn.

Nghĩ đến đây, Thủy Mạn Bình càng thêm hưng phấn. "Nhìn hắn vui vẻ chưa kìa, chết đến nơi rồi mà vẫn còn vui vậy, đúng là chuyện lạ."

Lăng Thiên lắc đầu thở dài, đột nhiên áo bào trắng khẽ động, người nhẹ nhàng đứng dậy, như một đám mây trắng bay vào vòng chiến, hai

tay quét ngang, trong số bảy cao thủ đang vây lấy Lăng Phong tức thời có hai người lăn trên mặt đất, máu tươi bắn ra, chắc chắn là không

thể sống nổi.

Lại thêm một chiêu nữa, Lăng Thiên tay trái tay phải tóm lấy hai tên, dùng lực đập hai tên vào nhau, sau đó người nhẹ nhàng nhanh chóng

thối lui, tiến vào vòng vây Lăng Vân, thân thể khẽ lay động, hai thanh trường kiếm đồng thời lao về phía hắn, Lăng Thiên thân thể vừa trợt,

sai một ly, thì hắn đã chết rồi, thân hình bay lên, ba người trực tiếp bị chém ngang lưng, biến thành sáu đoạn bay ra ngoài.

Cùng lúc đó, hai người bị Lăng Thiên túm lấy tóc đụng vào nhau oang một tiếng, hai cái đầu như hai quả dưa hấu vỡ nát, máu bắn tung tóe.

Lăng Thiên cũng không quay đầu lại, hai ngón tay khẽ miết, răng rắc một tiếng, xương cốt của một người gẫy răng rắc, hai mắt lồi ra; thân

thể còn chưa ngã xuống thì tay phải của Lăng Thiên đã như tia chớp lần lượt đánh vào ngực hoặc là lưng của tám người đang vây Lăng

Lôi.

Sau đó tám người này cơ hồ đồng thời chao đảo, lúc này Lăng Lôi đâm ra,lại đâm vào không khí vì không có mục tiêu.....

Ánh sáng lóe lên, Liệt Thiên Kiếm thoát ra khỏi vỏ! Lăng Thiên phi thân tiến về chỗ có nhiều người Thủy gia nhất, một đường kiếm nhanh

như chớp quét qua, vút một tiếng, Liệt Thiên Kiếm bay vào vỏ. Thân thể của Lăng Thiên không chạm đất, xoay tròn, bay ra khỏi đám

người, lạnh lùng quát:

"Toàn bộ giết sạch!" Hắn vừa dứt lời thì đám người không dưới bốn mươi người, hoặc là bị chặt đầu, hoặc bị chặt ngang chặt đứt, ngã gục

trên mặt đất.

Trong nháy mắt, chỉ thấy một đường sáng lóe lên nhưng Lăng Thiên đã thực hiện trọn vẹn bốn mươi đường kiếm! Không một kiếm thất

bại, không phải thực hiện lại dù chỉ một lần.

Một nhát kém chém vào và rút ra chỉ là một cái thở ra hít vào, nhưng chỉ trong thời gian ngắn đã có khoảng bảy mươi người chết dưới tay

hắn. Những người này đều là cao thủ ở Thiên Phong đại lục, vậy mà bị hắn chà đạp không thương tiếc, không hề có chút năng lực phản

kháng!

Trong thời gian chưa uống hết một chén trà, hơn một nửa số người đã bị giết chết. Lăng Kiếm thấy Lăng Thiên ra tay, tinh thần chấn động,

khuôn mặt lạnh lùng, trường kiếm như gió, ngoan độc như xà, mỗi một kiếm ra, tất có một người ngã xuống; Lăng Phong bốn người, áp

lực giảm nhiều, phối hợp với Lăng Kiếm, cũng như hổ vồ lao vào đám người còn lại.

Đến lúc này chi thứ Thủy gia đã không còn khả năng lật lại cục diện. Nguồn: http://truyenfull.xyz

Lăng Thiên lách mình ra khỏi vòng chiến, thân thể khẽ bay, đến cạnh Thủy Thiên Nhu, Lăng Thiên cười nói:"Tiểu mỹ nhân,

sợ chứ? Thế nào? Tướng công ta dũng mãnh không?"

Thủy Thiên Nhu lập tức đỏ mặt, quay đầu đi chỗ khác, nói:"
Tự mình khen mình đúng là không biết xấu hổ."

Thủy Mạn Không cười ha ha, nói:"
Đâu có, đâu có, Lăng công tử quả nhiên võ công cái thế, không phải là nói khoác. Theo ta đến ngay cả

đệ nhất trưởng lão của Thủy gia, Thủy Vô Ba cũng không thể sánh bằng." Lời vừa nói ra, mấy trưởng lão bên cạnh cũng gật gù.

Lăng Thiên mỉm cười, nhìn mấy người, nói:"
Chỉ là mấy chiêu bình thường thôi mà, sao có thể để các vị tiền bối khen vậy chứ? Khen nhầm,

khen nhầm rồi!" Vừa nói hắn vừa nhìn Lăng Kiếm đang đánh nhau với kẻ thù. Mọi người lập tức đều đỏ mặt!

Quyển 7

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.