Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 760: Liệu pháp kì quái!



Hậu quả của nội lực cực mạnh đó quả thật rất nghiêm trọng!

Luồng nội lực cuồng mãnh chạy xuyên qua thanh trường kiếm đè nén xuống một cách hung tợn, Tiêu U Hàn lập tức cảm thấy xương cốt

toàn thân như muốn vỡ vụn, lục phủ ngũ tạng như có lửa đốt, từ trong cái miệng nhỏ xinh của nàng phụt một tiếng bắn ra toàn máu tươi,

sau nhát kiếm này nàng đã bị nội thương cực kì nghiêm trọng, nhưng nàng không hề lùi lại, mà cắn răng giữ chặt thanh trường kiếm trong

tay!

Nhát kiếm này của nàng đã có được hiệu quả như mong đợi, Lăng Kiếm bình an vô sự!

Lăng Kiếm vặn người một cái, tránh được sự uy hiếp của hai đường kiếm khác, nhìn thấy máu tươi nơi khóe miệng của Tiêu U Hàn, hắn

trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng xót xa, một tiếng gầm vang lên, thanh trường kiếm trong tay hắn bay vọt ra khỏi tay với tốc độ kinh hồn,

lao vụt đi trong không trung, phập một tiếng, lão già đang đọ kiếm với Tiêu U Hàn bị thanh kiếm này đâm xuyên qua ngực, c thẳng vào

cây cột trụ của đại điện!

Đường kiếm này đột ngột bất ngờ, ai cũng không thể ngờ được, tên sát thủ coi kiếm như sinh mạng này, lại vì một người phụ nữ mà ném đi

thanh trường kiếm trong tay mình! Mất kiếm chẳng phải đồng nghĩa với mất mạng?!

Đồng thời với lúc Lăng Kiếm phi thanh kiếm của hắn đi, thanh kiếm trong tay Tiêu U Hàn cuối cùng cũng không chịu nổi áp lực của luồng

nội lực của lão già đó, vỡ vụn rơi xuống, Tiêu U Hàn cả tai mắt mũi miệng đều cùng lúc rỉ máu, người nàng mềm nhũn ngã xuống. Cũng

may Lăng Kiếm kịp thời ra tay giết lão già râu bạc đó, nếu như muộn thêm một chút, Tiêu U Hàn có lẽ đã ngọc nát hoa tàn.

Lăng Kiếm lộn người về trước, đỡ eo ôm chặt lấy giai nhân, tiếp đó lộn người về sau hai cái, thoát khỏi một nhát kiếm khác đang được

chém đến của một lão già khác.

Thanh kiếm của lão già râu bạc vừa chết đó choeng một tiếng chém trúng xuống đất, ngực hắn đã bị kiếm của Lăng Kiếm xuyên thủng,

nhát kiếm chém xuống đất này chỉ là động tác theo quán tính trước lúc chết của hắn, thân người hắn cùng với thanh trường kiếm từ từ ngã

xuống, nằm im bất động.

Bên ngoài đại điện, Lăng Thiên lúc này đang đứng ở một chỗ tối thở dài một hơi nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói: "Cuối cùng cũng không làm ta

thất vọng, cô Tiêu U Hàn này ghép đôi với Lăng Kiếm, ta cũng xem như là có thể yên tâm rồi"
. Nghĩ xong lập tức trong lòng bàn tay hắn

thả lỏng một cái, hai ám khí kì quái hung tợn lóe sáng xuất hiện, nếu như vừa nãy Tiêu U Hàn không cứu Lăng Kiếm, thì Lăng Thiên sẽ ra

tay ở thời cuối cùng! Nhưng Tiêu U Hàn đã lao ra, tuy vì thế mà bị trọng thương, nhưng đã giành được sự tín nhiệm của Lăng Thiên

và tình cảm của Lăng Kiếm!

Lăng Thiên khổ tâm lên kế hoạch, sau khi phát hiện ra tâm ý của Tiêu U Hàn đối với Lăng Kiếm, đầu tiên hắn dùng lời nói để từ từ đẩy

Tiêu U Hàn rơi vào cạm bẫy, sau đó mượn uy danh của cái kẻ được gọi là Đệ Nhất Lâu chủ đó để làm cho Tiêu U Hàn sinh ra cảm giác

khinh thường đối với Lăng Kiếm; sau đó để Tiêu U Hàn phối hợp hành động với Lăng Kiếm. Để cô ấy có thể phát hiện ra một cách "kinh

ngạc bất ngờ"
, người mà cô ấy coi không ra gì này, lại chính là thần tượng hoàn mĩ nhất trong lòng cô ấy!

Cứ như vậy, có sự xem thường trước đó làm đòn bẩy, tâm tư của chị em sẽ rơi vào trong một trạng thái tình cảm cực kì phức tạp, vừa

thấy có lỗi, vừa hiếu kì vừa có cảm giác gì đó thân thiết. Bởi vì trong quá trình Tiêu U Hàn xem thường Lăng Kiếm, Lăng Kiếm hoàn toàn

không làm gì cả, điều đó làm cho Lăng Kiếm hiện lên càng có phong độ người quân tử, cao nhân nhã lượng.

Cho đến lúc cuối cùng, sau khi để cô ấy trông thấy thần công kinh thiên động địa của Lăng Kiếm, sau đó khéo léo sắp xếp màn kịch hay

"mĩ nhân liều mạng cứu anh hùng", như vậy thì tất cả đều tự nhiên sẽ tốt đẹp….

Để cho tên đầu đất như Lăng Kiếm này nợ ơn cứu mạng một lần, như vậy sao hắn có thể không chết trong lòng một ít được? Còn Tiêu U

Hàn kể cả là không có cảm tình gì với Lăng Kiếm, nhưng sau khi cùng với hắn trải qua trận chiến sinh tử như này, trong lòng cũng sẽ có

chuyển biến tốt. Đồng thời đến lúc đó Lăng Kiếm tiếp tục chơi bài bám như đỉa đói….

Lăng Thiên cười hihi, đắc ý, lắc lắc đầu nói: "Tục ngữ nói, liệt nữ sợ triền lang (đại loại là cứ bám dai thì gái nào cũng đổ)!

hêhê…"
. Có thể nhìn ra, Lăng Thiên cảm thấy rất hài lòng về kế hoạch lần này của hắn, có thể nói là vô cùng hài lòng!

Đúng với kế hoạch đã được thiết kế, để Lăng Kiếm và Tiêu U Hàn cùng bị trọng thương, nhưng dựa vào diệu dược tuyệt đỉnh của Lăng

Thiên và sự có mặt của thánh thủ trong giới y thuật như Tống Quân Thiên Lí, chỉ cần không tắt thở tại chỗ, thì có lẽ muốn chết cũng không

được.

Nói đến việc Lăng Kiếm bị trọng thương, Lăng Thiên ho khục khục hai tiếng, cảm thấy vô cùng chột dạ. Bởi vì hắn vốn dĩ dự định, nếu

như Lăng Kiếm có thể bình an vô sự mà bước ra, thì kể cả là hắn đích thân ra tay cũng phải cho thằng cha này ăn chút thương tích, như

vậy thì mới có cơ hội cho người đẹp ra tay tương trợ được…

Bên ngoài có 7, 8 bóng đen đang triển khai thế trận đồ sát những môn nhân tháo chạy ra ngoài của Thiên Thượng Thiên! Phía đằng xa, có

ba ánh lửa lớn trước sau bốc lên ngùn ngụt, những tiếng hô hào chém giết lúc trầm lúc bổng. Lăng Kiếm khóe miệng vẫn đang chảy máu,

bồng Tiêu U Hàn trên tay, lộn một vòng tháo chạy ra ngoài đại điện. Tên sát thủ trước giờ lúc nào cũng mặt lạnh máu lạnh này, hiện giờ trên

mặt tràn đầy nét hoảng sợ. Phía sau lưng hắn, hai lão già râu bạc hai mắt đỏ ngàu, bất chấp sống chết mà đuổi theo!

Lăng Thiên hừm một tiếng lạnh lùng, kế hoạch đã được hoàn thành, hai lão già râu bạc này chỉ là diễn viên tạm thời, cũng đến lúc cúi chào

khán giả mà ra về rồi! Lăng Thiên sao có thể để chúng làm hại Lăng Kiếm trước mặt hắn được? Vừa nãy là vì diễn kịch diễn

còn bây giờ lại để chúng đâm cho Lăng Kiếm mấy phát nữa thì Lăng Thiên ta chẳng phải là đồ đần độn sao!

Đột nhiên thân người Lăng Thiên vọt lên trên không, hai chân đá ra liên hoàn uyên ương cước (chiêu này em cũng nghe lần đầu, hì). Thanh

trường kiếm trong tay hắn chém xuống như mưa sao băng, sau khi xuất thủ xong, Lăng Thiên mới hét lên một tiếng quái dị: "A….đánh!".

Đúng là rất có phong thái của nhất đại công phu ngôi sao lớn Lí Tiểu Long.

Trong mắt hai lão già râu bạc lúc này hoàn toàn chỉ có Lăng Kiếm, kẻ thù lớn đã giết chưởng môn và các huynh đệ của chúng, lúc này

ngoài việc làm sao để chém Lăng Kiếm thành trăm mảnh ra, trong đầu chúng không còn ý nghĩ nào khác, làm sao còn có thể quan tâm đến

người khác? Đương nhiên là càng không thể ngờ bên ngoài đại điện còn có một tuyệt thế cao thủ đã ngồi chờ từ lâu!

Không những thế, người này còn là đáng sợ hơn rất nhiều so với Đệ Nhất Lâu chủ!

Bịch bịch hai tiếng, cả hai người đều bị dính cước vào ngực, lăn lộn ngược trở lại, người thì lăn còn mồm thì phun máu, sau khi trúng cước

hai người mới nghe thấy tiếng hét lớn đó của Lăng Thiên, lập tức cảm thấy vô cùng tức tối!

Một cao thủ tuyệt đại như này, không ngờ lại dùng trò đánh lén hèn hạ vô liêm sỉ hạ lưu như vậy, đúng là tức chết! Nếu như đánh chính

diện, hai người chắc chắn cũng sẽ bị đánh bại, điều này có thể nhìn thấy từ khí thế của người vừa ra tay, nhưng điều làm chúng tức vỡ bụng

là, người này đến cơ hội đánh chính diện cũng không cho chúng!

Điều này đúng là một sự sỉ nhục lớn! Một nỗi nhục mà có chết cũng không rửa

Hai người vô cùng phẫn nộ, vừa phẫn nộ vừa lăn tròn vừa phun máu, đang muốn mở mồm chửi, nhưng không cầm được máu trong mồm

ngừng chảy, chửi không thành tiếng. Chuyện đầu tiên mà hai người này làm sau khi dừng lại không phải là bật người đứng dậy, mà là đồng

thời ngẩng đầu lên để nhìn nhân vật vừa đánh lén chúng, hai mắt tức đến muốn lòi ra! Đang cùng nhau há cái miệng còn đang đẫm máu tươi

để chửi.

Nào ngờ còn chưa kịp chửi thành lời thì một luồng sáng rực rỡ đã bao trùm lấy cả hai người!

"Đê tiện….Á..!" Một tiếng kêu thảm thiết trước lúc chết vang lên!

"Vô sỉ….lão phu không phục….Á…!" Lại một tiếng gào thảm thiết không cam tâm khác vang lên!

Lăng Thiên hừm một tiếng lạnh lùng, hắn lau thanh Liệt Thiên Kiếm vào áo của hai người, giọng điệu khinh nhờn nói: "Ai cho ngươi phục?

Ta chỉ cần ngươi chết là được rồi! Ngươi lại còn cứ muốn phục? Lão tử không cho ngươi phục đấy!"
.

Lúc này, Lăng Kiếm bồng Tiêu U Hàn chạy đến, hoảng loạn nói: "Công tử, làm sao bây giờ, cô ấy…cô ấy..bị thương rất nặng".

Lăng Thiên "ồ" một tiếng ngạc nhiên, giơ ngón tay ra đặt lên mạch cổ tay của Tiêu U Hàn, nội lực được truyền vào, cẩn thận xem xét. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Nội lực của Tiêu U Hàn tất nhiên là kém xa so với lão già râu bạc đó, có thể nói là kém nhau một trời một vực, thời gian hai thanh kiếm

chạm vào nhau tuy ngắn, nhưng cũng đủ để lục phủ ngũ tạng bị chấn động mạnh, do cô ấy vì sự an toàn của Lăng Kiếm, không ngờ đến

việc lùi lại để giảm bớt kình lực cũng không chịu lùi, dựa vào thân người nhỏ bé yếu mềm này để chống đỡ với luồng nội lực cực lớn đó!

Nếu như không phải là lão già râu bạc đó đã kịch chiến một thời gian dài, nhuệ khí đã mất đi không ít, thì nhát kiếm đó khó có thể nói

trước được điều gì. Hiện nay Tiêu U Hàn đã bị ngất đi, thương thế tuy nặng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Vốn dĩ dựa vào trình

độ của Lăng Kiếm thì cũng không đến nỗi là nhìn không ra, nhưng do hắn quá quan tâm đến U Hàn nên tâm thần bấn loạn, với lại hắn cũng

không thông thạo y thuật, cho nên cuối cùng vẫn là không nhìn ra.

Lăng Thiên bắt mạch một cách nghiêm túc, sắc mặt lo lắng: "A Kiếm à, ngươi phải có tâm lí mà chuẩn bị đi, thương thế của Tiêu cô nương,

vô cùng đáng ngại!"
.

"Ả?!" Lăng Kiếm lập tức đần người ra, hai vai hắn rũ xuống, vành mắt đỏ hoe.

"Thương thế của Tiêu cô nương, hoàn toàn là do cứu ngươi, aizz…tại sao hồng nhan lúc nào bạc mệnh thế này chứ….aizz,….". Lăng

Thiên sắc mặt trầm xuống, cứ như là Tiêu U Hàn sắp chết đến nơi vậy, không còn cơ hội nào có thể cứu chữa.

"Công tử, người thủ đoạn thông thiên, cầu xin người cứu cô ấy! Đúng rồi, Tống Quân Thiên Lí là y đạo thánh thủ, hay là nhờ ông ấy cứu

cô ấy?!."
Lăng Kiếm phịch một tiếng, quỳ xuống nói.

"Thương thế như này mà, Thiên Lí cũng chưa chắc có thể cứu chữa được, nếu như thật sự muốn cứu cô ấy, cũng không phải là không

được, có điều…có điểm rất khó nói trong đó"
. Lăng Thiên sắc mặt trầm tư, dường như là đang ra sức nghĩ biện pháp vậy, nói: "Không

những thế, sẽ làm hao tổn rất nhiều công lực, mà còn phải là đồng tử chi thân thì mới được…."
.

nghe nói có thể cứu được, lập tức như được sống lại, không nghĩ ngợi gì liền nói: "Công tử, thuộc hạ chính là đồng tử chi

thân; thuộc hạ cũng không sợ hao tổn công lực, thuộc hạ vẫn là….xử nam (trai tân)"
.

Nghe thấy hắn nói vậy Lăng Thiên liền muốn phì cười, nhưng vì đại kế trong lòng, cố gắng kiềm chế, kìm đến đúng là khổ.

Lăng Thiên liếc mắt nhìn vào bên trong đại điện, Tống Quân Thiên Lí lúc này đã khống chế được đại cục, mấy cao thủ bên ngoài của Lăng

Gia cũng đã giải quyết sạch chỗ đệ tử tháo chạy của Thiên Thượng Thiên, đang đánh vào trong điện.

Lăng Thiên đảo mắt, nói: "Vết thương này của Tiêu cô nương, chỉ có một cách có thể cứu được. Bắt buộc phải là đồng tử chi thân, tiên

thiên chi thể, thuần dương chi lực, hai miệng áp sát vào nhau, đem nội lực thuần dương của mình truyền qua, để nó chạy một lượt qua kinh

mạch toàn thân cô ấy; đồng thời, nội lực khi chạy đến từng huyệt đạo, thì phải dùng tay xoa bóp chỗ huyệt đạo đó, làm tăng tốc độ máu

chảy và làm khơi thông nội lực, khơi mở những kinh mạch bị tắc nghẽn của cô ấy….".

Đó chẳng phải là sờ mó khắp người cô nương nhà người ta sao? Lại còn phải miệng đối miệng?!

Lăng Kiếm càng nghe sắc mặt càng đỏ, bất giác chân tay luống cuống, nói: "Công tử…điều này….điều này, cái đó…".

Lăng Thiên bỗng trợn mắt, nét mặt đường hoàng đạo mạo, nói: "Khó khăn lắm sao? Tính mạng quan trọng hay là danh tiết quan trọng?

Lúc này chỉ có ngươi mới có thể cứu được cô ấy, công tử ta từ lâu đã không phải là đồng tử chi thân rồi, có tâm nhưng mà không có

lực….khục, khục…, ngươi đừng ngắt lời ta, ta vẫn chưa nói xong đâu. "


dạ dạ vâng vâng nghểnh hai tay lên lắng nghe.

"…Đồng thời thương thế trên người cô ấy sẽ từ từ thoát ra theo các huyệt đạo, chú ý, trong quá trình này, da của cô ấy bắt buộc phải giữ

được sự lưu thông tuyệt đối với không khí, luồng nội lực cực độc trong người một khi được thoát ra, bắt buộc phải được phân tán vào

trong không khí, nếu như bị quần áo cản trở, thì nó sẽ tấn công ngược lại vào tâm mạch, đến lúc đó thì thần tiên cũng không cứu được".

"Còn phải….còn phải cởi bỏ quần áo trên người cô ấy ư? Điều này….". Lăng Kiếm lắp bắp, hai mắt trợn ngược, trán toát mồ hôi.

Quyển 7

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.