Ngọc Mãn Đường sắc mặt trầm xuống: "Bởi vì ta cũng chỉ là một con người, chứ không phải là một hòn đá, cho dù biết rõ rằng làm như vậy là không đúng, ta cũng không thể nào chối bỏ tình cảm huynh đệ mấy chục năm, về đạo nghĩa thì không nên, nhưng về tình cảm, thì ta bắt buộc phải làm như vậy, ta tuyệt đối sẽ không để đại ca ta một mình một chiến tuyến đối mặt với thiên vạn hùng quân của ngươi. Bởi vì ông ta vĩnh viễn là đại ca của ta! Càng bởi vì ta vĩnh viễn là người của Ngọc Gia".
"Có thể các người sẽ cho rằng ta ngốc, không biết phân biệt thị phi, tốt xấu. Nhưng hiện nay chuyện cả đời của Băng Nhan đã được gửi thác cho người tốt, trong lòng ta cũng không còn điều gì cần băn khoăn lo lắng cả. Cho nên ta quyết định như vậy, tuy là có hổ thẹn với lòng mình, nhưng ta thấy rất thoải mái".
"Băng Nhan đã có chỗ nương tựa cả đời, vậy thì những việc mà đại ca ta làm với nó trước đây coi như đã là quá khứ. Bất luận đại ca ta không đúng như thế nào, có thể là do ông ấy nghĩ sai việc, hoặc lựa chọn sai phương hướng, thậm chí là ông ấy tội ác chồng chất không thể tha thứ, nhưng tất cả những điều ông ấy làm đều là vì Ngọc Gia! Ít nhất thì điểm xuất phát này, ta không nghi ngờ gì!".
Ngọc Mãn Đường cười haha, quay đầu lại, ánh mắt rạng rỡ:
"Lăng Thiên, con rể, chăm sóc thật tốt cho con gái ta! Để cho nó được hạnh phúc!". Khi hắn vừa nói xong, trước mặt Lăng Thiên đã không còn bóng dáng hắn đâu cả.
Lăng Thiên lùi lại hai bước, ngồi lên ghế, từng câu nói của Ngọc Mãn Đường vẫn đang văng vẳng bên tai.
Bỗng có hai bóng người vọt lóe lên, hai người Lăng Kiếm Lăng Trì xuất hiện ở cửa, nét mặt hai người đều như là đang suy nghĩ gì đó. Hiển nhiên, hai người đều nghe được những lời Ngọc Mãn Đường nói vừa nãy.
"Công tử có cảm thấy, lời nói của Ngọc nhị gia có chút rất khó lí giải không?". Lăng Trì hỏi.
Lăng Thiên cười khổ lắc lắc đầu, không nói câu gì. Hắn sao có thể không hiểu lời nói của Ngọc Mãn Đường, nhưng kể cả là như vậy, hắn vẫn cảm thấy trong đầu rất hỗn loạn, quả thực là đã hỗn loạn đến cực điểm.
Lăng Kiếm mỉm cười, nói: "Thực ra lời nói của Ngọc nhị gia rất dễ lí giải, cách nói đó của Ngọc nhị gia, chính là những điều nên làm trong tính cách của mình. Cũng giống như việc huynh đệ chúng ta đi theo công tử; bất luận là công tử làm việc gì, chúng ta đều ủng hộ, kể cả là nghịch với đạo trời, cho dù là phải đối lập với cả thiên hạ, thậm chí là người người oán hận, diệt tuyệt nhân tính cũng vậy. Trong lòng chúng ta đều có tiêu chuẩn thiện ác của riêng mình, cũng biết thế nào là thị phi đúng sai, nhưng chỉ cần công tử quyết định, vậy thì bất luận là sai lầm như thế nào, chúng ta cũng sẽ cùng với công tử bước đến cùng, sai đến cùng".
"Nếu như công tử lựa chọn làm đại thiện nhân, vậy thì chúng ta ai cũng sẽ là phật sống trên đời, còn nếu như công tử lựa chọn làm đại ác nhân, vậy thì chúng ta sẽ như là đồ đao trong tay công tử! Điều này không có quan hệ gì với thiện ác đúng sai cả, then chốt là ở lựa chọn của công tử mà thôi".
"Chúng ta là vì công tử mà sống, tất cả những gì chúng ta làm đều là vì công tử mà làm, cho nên cũng không cách nào có thể nói là thiện hay ác, nếu như trên đời này không có công tử, thì kể cả chúng ta trở thành thần tiên được người người ca tụng hay là đại anh hùng vô địch thiên hạ, thì cũng có ý nghĩa gì?".
"Tin chắc rằng Ngọc nhị gia đối với Ngọc Mãn Lâu cũng là như vậy!". Lăng Kiếm khẽ cười, nói tiếp:
"Còn chúng ta đối với công tử còn hơn nhiều so với Ngọc Mãn Đường đối với Ngọc Mãn Lâu!".
Lăng Trì gật đầu một cách vô cùng đồng cảm, nói:
"Điều Lăng ca nói chính là điều mà đệ đang nghĩ".
Lăng Thiên bỗng cảm thấy đầu óc như tỉnh táo, như tỉnh ngộ ra điều gì. Không sai, chính là như vậy, có lẽ đó nên gọi là trung thành một cách ngu muội! Cũng có thể nói đó chính là sự thể hiện sức cuốn hút nhân cách của một con người.
Chân lí và chính nghĩa, có lẽ ai cũng đều hiểu cả, ai cũng rõ ràng cả, ranh giới giữa thiện và ác, trong lòng mỗi người cũng đều có tiêu chuẩn rõ ràng. Nhưng chính vị một sự cố chấp nào đó, nhân gian mới có thể trở nên muôn màu muôn vẻ như này, như vậy mới có vô số những truyền thuyết anh hùng, vô số những điều xúc động lòng người!
Kẻ sĩ vì người tri kỉ mà chết!
Đại khái chính là như vậy!
Người tri kỉ, chưa chắc đã là thiện nhân, chưa chắc đã là người tốt!
Nhưng, sẽ có rất nhiều người trước sau vì hắn mà hi sinh.
Còn nhớ sử sách có ghi chép, Nam Tống Nhạc Phi sau khi chết, rất nhiều đại tướng dưới chướng của hắn sau khi nghe được tin dữ, đều đã tự sát tại chỗ, có lẽ cũng chính là đạo lí này! Có ai không biết sinh tử nặng nhẹ! Có ai không biết phân biệt thiện ác? Một khi đã lựa chọn sẽ không còn đường để quay đầu! Nhưng vẫn phải làm như vậy!
Ngu muội mà đáng kính, ngu muội mà đáng yêu! Ngu muội mà làm người đời xúc động!
Lăng Thiên vỗ vai Lăng Kiếm và Lăng Trì, không nói một câu gì, bước vào phía trong, bước chân vốn dĩ nặng nề của hắn bỗng chốc trở nên nhẹ nhàng vô cùng.
Lăng Thiên suýt chút nữa thì quên mất hôm nay là ngày đại hỉ của hắn! Vẫn còn có 6 vị tuyệt sắc giai nhân đang đợi hắn. Tiệc rượu trong hoàng cung cũng đã tan rồi. Bên ngoài vẫn là những tiếng hò reo náo nhiệt.
Trên đường Lăng Thiên bước về cung, ven đường không ngừng có các thái giám và cung nữ quỳ gối hành lễ.
Trước mặt chính là Đông Cung, nơi ở của hoàng hậu, nơi ở của Lăng Thần!
Hỏi ra Lăng Thiên mới biết, cung điện của các nàng đều là cách nhau ở các phía đông nam tây bắc, vừa nghe thấy thế Lăng Thiên liền cảm thấy chút bực tức. Cách nhau xa vậy để làm gì? Chẳng nhẽ ta ngủ ở chỗ này đến nửa đêm, rồi lại phải khoác trăng đội sao đến chỗ khác? Đúng là lí nào lại thế! Một người làm sao thỏa mãn được dục vọng của đại đế ta?!
Vừa đi vừa nghĩ, Lăng Thiên đột ngột đứng lại, nói:
"Ngày mai lập tức tìm người mở rộng tẩm cung của ta ra, đến lúc đó để tổng quản đến chỗ ta lấy bản vẽ".
Thái giám ở bên cạnh vội vàng quỳ xuống lĩnh chỉ, Lăng Thiên trong lòng nghĩ thầm, ngôi vị hoàng đế này đúng là không dễ làm, đi đến đâu cũng có người bám theo, đúng là phiền chết người, chả trách ông nội với cha mình lại phản cảm đến vậy, quả nhiên là người thông minh.
Phải nhanh chóng điều chế ra một thằng nhóc thôi, rồi sẽ đến ngày mình thoát khỏi cuộc sống phiền toái này.
Nguồn: http://truyenfull.xyzVất vả lắm mới đến được Đông Cung, Lăng Thần mặt ửng đỏ đón hắn vào trong, nói không được hai câu liền rất kiên định đuổi hắn ra ngoài. Lí do là hôm nay là ngày đại hỉ, bản thân nàng là hoàng hậu, không thể một mình chiếm giữ Lăng Thiên được, Lăng Thiên phải đến chỗ những tỉ muội khác, làm xong những việc cần làm thì mới được.
Lăng Thiên vừa sờ mũi vừa bước ra ngoài, thấy Lăng Thần cười hiền từ đưa tiễn, hắn đành quay ra. Lăng Thiên cảm thấy hơi chút khó chịu, rồi tự nhiên nhớ đến dung nhan lạnh lùng cô ngạo của Lê Tuyết, bất giác cảm thấy nóng ran trong người, trong lòng nghĩ thầm, lợi dụng cơ hội này thu phục ma nữ đó cũng là một chuyện không tồi, ai bảo nha đầu này lúc nào cũng chỉnh bản công tử ta, hôm nay ta sẽ cho nàng biết thế nào là nhất thương tung hoành, trong lòng suy nghĩ miên man, hắn không nén được lòng cười lớn hai tiếng quái dị. Nghĩ đến bộ dạng tuyệt sắc uốn éo cầu xin bên dưới người mình, quả thật làm hắn không thể chịu lâu hơn được.
Bước đến trước cổng cung điện của Lê quý phi, Lăng Thiên ngỡ ngàng, không ngờ lại bị từ chối ngay ngoài cửa! Vua của một nước bị quý phi cho ăn quả bế môn tạ khách!
Hai cung nữ run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất, bẩm báo rằng quý phi nương nương trong người cảm thấy mệt nên đã đi ngủ rồi, xin bệ hạ di giá đến chỗ khác!
Lăng Thiên trong lòng càng bực bội, đây là hoàng cung? Ta là đương kim hoàng thượng, là vua một nước! Trong hoàng cung còn có chỗ mà hoàng thượng không được vào ư? Đúng là chuyện động trời! Lăng Thiên đang định xông vào thì hai cung nữ nhất quyết không chịu nhường đường, nói: nếu như hoàng thượng nhất định phải gặp được quý phi, thì trước tiên cứ hạ chỉ giết chết bọn nô tì đã. Lăng Thiên tò mò, hỏi ra mới biết hóa ra là quý phi nương nương hạ ngiêm lệnh, nếu như để hoàng thượng tiến vào thì hai người này phải đi treo cổ tự vẫn, đỡ mất công nàng trừng phạt. Lăng Thiên vừa tức vừa dừng bước, trợn hai mắt đứng đó tức mất một lúc, hắn nghĩ không thể vì chuyện này mà giết hai cung nữ này được! Thế là hắn hừm một tiếng quay người đi đến chỗ của một quý phi khác---Ngọc Băng Nhan. Trong lòng nghĩ, Băng Nhan trước giờ ôn nhu hiền lành, chắc sẽ không đóng cửa để ta ở bên ngoài được?
Ngọc Băng Nhan quả nhiên không làm Lăng Thiên thất vọng, nàng không từ chối hắn ngay từ ngoài cửa, còn ân cần đón hắn vào trong, nhưng lại nói với hắn kiên quyết một cách dị thường: rất nhiều tỉ muội còn đang đợi bệ hạ…vân vân, nói chung là muốn nói đêm nay không thể ngủ lại, Lăng Thiên ngồi còn chưa nóng đít, cầm tách trà lên còn chưa kịp uống ngụm nào, liền bị Ngọc Băng Nhan rất khách khí tiễn ra ngoài cửa.
Lăng Thiên trong lòng tức tối vô cùng, đầu hắn như muốn bốc khói.
Cũng may khinh công của Lăng Thiên bệ hạ độc bộ thiên hạ, vẫn cố gắng được, nhưng đúng là khổ cho tên thái giám lẽo đẽo cầm đèn lồng đi sau hắn, hai chân như muốn rã rời, thở dốc từng hơi, xét cho cùng thì không phải ai cũng là cao thủ tuyệt đỉnh.
Đi thêm một lúc lại đến chỗ của Tiêu Nhạn Tuyết, Tiêu Nhạn Tuyết cũng rất ân cần, lễ độ, nhưng cũng giống với Ngọc Băng Nhan, kiên định dị thường, vô cùng lễ phép mời Lăng Thiên đến chỗ tỉ muội khác!
Lăng Thiên ngẩng đầu nhìn trời than một hơi dài.
Ý nghĩ gian tà chưa hết, thế là hắn lại đi tìm Thủy Thiên Nhu, đãi ngộ, lí do đều giống nhau.
Cuối cùng kẻ có khinh công cái thế thiên hạ như Lăng Thiên cũng không đỡ được, quả thật hắn cảm thấy đã mệt lắm rồi, lao thẳng đến phòng của Giảo Nguyệt công chúa, hạ sẵn quyết tâm, sống chết cũng không đi đâu nữa.
Nhưng đến cuối cùng, Lăng Thiên cũng là không biết thế nào lại bị đuổi ra ngoài.
Nguyên nhân thì vẫn vậy, Giảo Nguyệt công chúa do không còn cách nào khác đành dùng đến vũ khí lợi hại nhất của phụ nữ: nước mắt!
Vũ khí này đối với Lăng Thiên mà nói, chính là thứ đáng sợ nhất.
Thấy vị biểu tỉ này nước mắt lã chã rơi xuống, ý nghĩ sắc dục trong đầu Lăng Thiên bỗng bay vút lên chín tầng mây, đến cậu nhóc tiểu Lăng Thiên cũng cụp xuống, hắn lững thững bước ra ngoài.
Đại đế của đế quốc Thần Châu mặt mày xám xịt, cúi đầu ủ rũ chầm chậm bước đến ngự hoa viên. Hắn không nén được lòng ngẩng đầu nhìn trời than thở! Xoay mặt lại, nhìn tên thái giám xách đèn lồng đang mệt đến thè lè lưỡi, Lăng Thiên hỏi:
"Tiểu Đức Tử, ngươi đã bao giờ gặp một hoàng đế nào còn đen đủi hơn ta chưa? Một chốc một lát cưới 6 đại mĩ nhân nhan sắc tuyệt trần, nhưng đêm tân hôn lại không tìm được chỗ để ngủ! Ửm?".
Tiểu Đức Tử thở hồng hộc, trán đầy mồ hôi, một câu cũng không dám nói, nói đúng ra là chả còn sức mà nói, cả đêm này dường như là đã chạy khắp cả hoàng cung, đến Lăng Thiên còn mệt thành bộ dạng này, thì đừng nói đến người không biết võ công như hắn.
Lăng Thiên quả thực cảm thấy rất chán nản, ngồi phịch cái xuống ghế đá dưới gốc cây, nói:
"Ngươi đi về ngỉ ngơi đi, không cần để ý đến ta". Đuổi tên thái giám đi xong, Lăng Thiên ngồi ôm gối, thở dài than ngắn.
Làm hoàng đế mà đêm tân hôn không có chỗ để ngủ, cũng xem là thiên cổ kì đàm, chẳng nhẽ đây chính là đạo lí nhiều vãi không ai đóng cửa chùa!?.
"Muốn bức ép lão tử, lão tử ra ngoài chơi gái cho các người biết!". Lăng Thiên hằm hè nghĩ.
Đang nghĩ ngợi bỗng cảm thấy trong không khí có điều gì đó không bình thường, rõ ràng là có cao thủ tuyệt định đang xuất hiện trong hoàng cung.
Quyển 7