Không còn cách nào khác nên Sở Đình Nhi liền nghĩ chủ ý này. Lợi dụng cả nước ăn mừng đại thắng vừa ban ra thì nàng liền lập tức tìm hoàng thượng. Dùng lời lẽ mềm mại khiến cho hoàng thượng một lần nữa hạ chỉ ý! Đến lúc đó để cho con mình đi xem một chút, chỉ cần ở đó nhìn trúng người nào thì trở về nói rồi tự mình đi cầu hoàng thượng ban hôn. Bởi Lăng Khiếu lần này có công lớn trở về nên nói gì thì cũng vì chính con mình mà tìm được một người vợ về nhà cũng không quá đáng.
Không ai tới nhà đề thân thì thôi, chính mình tự đi nhà người khác thăm viếng đề thân cũng bị cự tuyệt! Quả thực là chuyện buồn cười, Lăng phủ tốt xấu gì cũng là gia tộc có công giữ quốc nhất chẳng lẽ ngay cả khuê nữ mà Lăng gia cũng không có một người sao? Sở Đình Nhi hoàn toàn nổi giận! Bởi vậy đã nghĩ ra một cái chủ ý: Các ngươi không phải không muốn sao? Được, ta đi mời hoàng thượng hạ chỉ! Xem các ngươi có tránh được không?
Lăng Thần đứng một bên ôm bụng cười đến run rẩy cả người. Nhìn bộ dáng buồn bực của Lăng Thiên càng nhịn không được cười không ngừng
Lăng Thiên bực bội vô cùng. Nghĩ không ra chính mình lại khó cưới vợ trong mắt mẫu thân như vậy! Dĩ nhiên lại tới tìm hoàng thượng mạnh mẽ đòi ban hôn! Nghĩ tới đây Lăng Thiên muốn trực tiếp tìm đậu hũ đâm đầu vào cho rồi!
Sở Đình Nhi lại chẳng biết hắn buồn bực! Con mình hoàn khố như thế nào? Sở Đình Nhi thật muốn chạy ra ngoài lớn tiếng la lên: Con ta chưa bao giờ ra ngoài cưỡng chiếm dân nữ, cũng chưa bao giờ làm chuyện thương thiên hại lý, rốt cuộc là hoàn khố ở điểm nào? Nha đầu thiếp thân của con ta mười năm ở trong phòng hắn vẫn còn là xử nữ, hai chữ
"hoàn khố" này rốt cuộc từ đâu mà ra?!
Bất quá là thường xuyên ra ngoài đánh nhau gây phiền phức thôi? Hài tử nhà ai mà không đánh nhau chứ? Điều này chứng tỏ con ta khỏe mạnh! Chỉ là từ hoàng tử kinh thành cho tới nhi tử bách quan đều bị con mình đánh một lần? Đây chính là nói con ta có bản lãnh! Nói rõ nhi tử các ngươi không có bản lãnh! Hắn nếu có bản lãnh thì cứ việc đến đánh con ta! Không có tiền đồ lại đi bảo con ta là siêu cấp hoàn khố, ta khinh!
Sở Đình Nhi trong lòng rất là bất bình và tức giận!
Ánh mắt nhìn Lăng Thiên cũng càng ngày càng bất hảo. Một đại danh hoàn khố của ngươi nhưng lại không làm được gì? Đi đánh nhau có thể mang vợ về nhà sao? Chỉ cần ngươi xuất hiện ở chỗ nào thì con gái người ta bỏ chạy sạch sẽ rồi? Cứ
"cường hoành" cưỡng đoạt đi không tốt hơn sao? Ván đã đóng thuyền thì ai còn dám nói gì nữa? Làm một trận rồi sẽ kiếm được vợ về mà ngươi còn cho rằng có hại sao? Muôn người muôn dạng mà, tán gái tốt nhất là phải thô bạo…
Có đôi khi Sở Đình Nhi mắt thật sự nóng nảy, hận không thể nhắc nhở nhi tử một chút, đi ra tìm một cô nương môn đăng hộ đối rồi
"nấu cơm" luôn đi cho nhanh! Nếu không phải lời này khó nói thì Sở Đình Nhi đã dùng cây gỗ đánh Lăng Thiên cho hắn đi ra ngoài kiếm vợ rồi.….
Sỉ nhục a! Đường đường là tôn tử duy nhất của nhà Lăng lão công gia! Nhi tử duy nhất của Lăng đại tướng quân! Người duy nhất thừa kế của đệ nhất thế gia ở Thừa Thiên Vương Quốc này lại không tìm được vợ! Không có một nhà nào tới cầu hôn! Điều này quả thực là chuyện chê cười cực kỳ.
Nhìn bộ dáng Lăng Thiên ngây ngốc, Sở Đình Nhi tức giận đi lên đá hắn một cước:
"Chuẩn bị cho tốt vào. Bảo Tần đại tiên sinh làm cho ngươi vài bài thơ. Phải ghi nhớ thật kỹ, đừng có làm cái bộ dáng không ra gì đó! Lần này mà không thành, vi nương chặt chân của ngươi!"Sở Đình Nhi có chút bất lực, mặc dù nhi tử nhìn qua da mỏng thịt mềm nhưng lại chịu đòn tốt vô cùng. Dùng cây gỗ lớn đánh nữa canh giờ khiến hắn kêu cha gọi mẹ nhưng khi vừa buông tha thì chạy nhảy bình thường trở lại. Cũng không biết da thịt của hắn như thế nào nữa.
Nhìn mẫu thân xuân phong đầy mặt khi đến nhưng lại giận dữ rời đi, lại nhìn Lăng Thần đứng một bên sớm đã cười đến đau cả bụng! Đang ôm cái bụng nhỏ rên rỉ. Chứng kiến bộ dáng chết đi sống lại của Lăng Thần, Lăng Thiên có chút nghiến răng nghiến lợi. Không nhịn được một tay bắt lại, đem thân thể nàng kéo lại đặt lên trên đầu gối mình, cố gắng đẩy cái mông nở nang lên
"ba ba" hai cái tát to tướng. Âm thanh thanh thúy dễ nghe, Lăng Thiên lại cố ý vân vê ngón tay. Ừm, cảm giác thật mềm mại…
Lăng Thần hoảng hốt kêu một tiếng, bưng mông nhảy dựng lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ như gấc. Vành mắt cũng đỏ lên.
Vừa thấy Lăng Thần lại muốn rơi nước mắt thì Lăng Thiên lại càng hoảng sợ, vội vàng chuyển mắt nói:
"Thần nhi, vậy phải làm sao bây giờ, công tử ta đến lúc đó nên ứng phó như thế nào hả, mau giúp ta nghĩ một cái chủ ý đi."Lăng Thần bị hắn ngắt lời, trong đôi mắt sáng nước mắt sắp chảy ra liền chảy ngược trở về, nghĩ đến việc này khiến nàng ko nhịn được lại nở nụ cười:
"Hừ, làm thế nào là làm thế nào, thiếp cũng không tin trong thiên hạ này, còn có vấn đề khó nào công tử không giải quyết được?"Lăng Thiên thở dài một tiếng, vẻ mặt đau thương:
"Sự tình cho tới bây giờ thì ta cũng không thể làm gì khác hơn là phải đi ra ngoài một lúc!""Hì hì hì …" Lăng Thần hiển nhiên rõ ràng Lăng Thiên nói
"đi ra ngoài một lần nữa" là có ý tứ gì. Nàng nhịn không được cười lớn hơn nữa. Tiếng cười như chuông ngân quanh quẩn tại tiểu viện, có vẻ như chủ nhân của tiếng cười vui sướng tới cực điểm. Bạn đang đọc truyện được copy tại
TruyệnFULL.vnLăng Thiên âm trầm nghiêm mặt, trên mặt tựa hồ sẽ toát ra một tầng sương lạnh nói:
"Hỏi Lăng Kiếm một chút chuyện của phụ tử Lăng Không hắn điều tra tới đâu rồi? Một lũ đầu heo, mười năm không có tiến triển chút nào. Nói cho hắn, trong vòng hai tháng nếu không làm được thì kêu hắn hồi phủ, ta tự tay chỉ bảo!" Một l lửa giận không chỗ phát tiết nên đành phải phát tới trên người Lăng Kiếm vậy.
Kỳ thật việc này không trách được Lăng Kiếm, chủ yếu là Lăng Thiên vốn không đem phụ tử Lăng Không để vào mắt,. Từ khi Lăng Thiên bắt đầu hơi lớn một chút thì phụ tử Lăng Không trở thành một món đồ chơi bị Lăng Thiên chơi đùa xuốt ba năm. Mấy năm gần đây lại đem hai phụ tử này trục xuất tới Tây Bắc. Bây giờ Lăng Thiên không biết chính là kẻ đồng mưu với phụ tử Lăng Không. Bên trong Lăng Phủ đã bị Lăng Thiên tiêu trừ không ít nhưng bất quá vì bắt được kẻ chủ sự sau lưng Lăng Không nên tạm thời Lăng Thiên còn không nghĩ sẽ động đến hắn. Lại e sợ cho gia gia tuổi lớn, chịu không nổi đả kích này, liền chậm rãi hạ xuống. Bất quá chịu tội cũng là Lăng Không phụ tử, cơ hồ bị hắn hành hạ muốn chết đi sống lại!
Thân thể mềm mại của Lăng Thần co rụt lại, thầm nghĩ: Lăng Kiếm, tiểu tử đáng thương! Ngươi vô tội lại trở thành đối tượng cho công tử phát tiết. Ráng bảo trọng nha. Một lúc lâu sau, một con diêu ưng trong tiểu viện cất cánh bay ra, tại giữa không trung xoay tròn tựa như một đạo tia chớp màu đen biến mất tại phía chân trời!
Lăng Kiếm đang bề bộn công việc ở xa ngàn dặm đột nhiên sợ run cả người.
Dưới sự bất đắc dĩ của Lăng Thiên và tiếng cười vui vẻ của Lăng Thần, đám hạ nhân trong phủ đều vội vàng chuẩn bị trang phụccho Đại hoàn khố đi dự tiệc. Hôm nay binh mã của Lăng đại nguyên soái rốt cục cũng hồi kinh.
Cả nước vui mừng, bách quan đến dự đại khánh điển ở trong cung và bữa tiệc nhỏ do công chúa tổ chức lấy thơ lấy tranh kết bạn cũng được tiến hành.
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử