"Thơ hay! Chữ đẹp!" Bốn nữ tử đồng thời lớn tiếng khen hay. Thi nhau đọc nhẩm bài thơ này, càng đọc càng cảm thấy sự tuyệt vời về tả vật, tả cảnh trong đó, giống như hoa sen nở trên mặt nước xanh, tự nhiên nhưng lại rất rực rỡ. Thật đúng là xuất thần nhập hóa, điêu luyện sắc sảo!
Nữ tử đó lại nhìn phần đề tên trên bức tranh của Lăng Thiên, trong mắt có vài phần mất mát. Dịu dàng hỏi:
"Xin hỏi công tử, bốn chữ 'lệ mộng hồng trần' này không biết có dụng ý gì?" Ý hỏi là chàng vì sao không viết tên thật của mình lên đó mà lại viết ra bốn chữ cổ quái này?
Lăng Thiên mỉm cười:
"Hằng Nga ứng hối thâu linh dược, bích hải thanh thiên dạ dạ tâm (Hằng Nga hối trót ăn linh dược, Tẻ lạnh trời cao đêm lại đêm)! Tại hạ cho rằng, vẻ đẹp chân chính trong nhân sinh, chẳng qua chỉ có một lần. Bỏ lỡ rồi, thì chỉ có thể giống như Hằng Nga trên cung trăng, chỉ còn lại lệ mộng hồng trần mà thôi. Vả lại..." Lăng Thiên chuyển đề tài, mắt nhìn về phía thiếu nữ vẽ tranh, mỉm cười nói: "Còn phần đề tên của tại hạ, chẳng lẽ cái này không phải là cái mà cô nương hi vọng được thấy sao?
Cố sự Hằng Nga chạy lên cung trăng, trong thế giới này cũng được lưu truyền rộng rãi, thiếu nữ tất nhiên biết. Nghĩ tới sự lạnh lẽo hiu quạnh ngàn vạn năm của Hằng Nga trên cung trăng, hối hận cúi đầu nhìn nhân gian. Lại nhớ tới Lăng Thiên vừa nói 'vẻ đẹp chân chính trong nhân sinh, chẳng qua chỉ có một lần.. Bỏ lỡ rồi, thì chỉ có thể giống như Hằng Nga trên cung trăng, chỉ còn lại lệ mộng hồng trần mà thôi."
Sâu trong tim nàng không khỏi run rẩy. Chẳng lẽ, ta phải làm Hằng Nga trên cung trăng ư? Không! Hằng Nga hối trót ăn linh được, tẻ lạnh trời cao đêm lại đêm! Ta không muốn tẻ lạnh trời cao đêm lại đêm! Ta không muốn lệ mộng hồng trần! Thân hình yêu kiều của nàng lập tức giống như cành liễu trong gió, khe khẽ lay động, trong đôi mắt đẹp đã long lanh nước mắt. Nhớ tới câu
"chẳng lẽ đây không phải là cái cô nương hi vọng được thấy sao?" Câu này khiến nàng lòng đau như bị dao cắt.
Lăng Thiên trong lòng biết rằng, nếu tiếp tục thì chỉ sợ sẽ phản tác dụng.
Thấy thiếu nữ mắt long lanh sắp khóc, dáng vẻ đáng thương, Lăng Thiên trong lòng mềm ra. Xin lỗi! Kỳ thật ta rất thích nàng! Vừa nhìn thấy nàng, ta đã thích nàng rồi! Tuy không thể thấy được diện mạo thực của nàng! Nhưng loại cảm giác này, ta không thể dối gạt được chính bản thân mình! Ta có cảm giác với nàng, nhưng nàng chắc gì đã có cảm giác với ta! Để chúng ta sau này không phải hối hận, cũng vì đại kế trong lòng ta; Mong nàng thông cảm vì ta đã dùng tâm cơ đối với nàng, xin tha thứ vì ta hiện giờ đang làm tổn thương nàng. Sau này, ta sẽ bù đắp cho nàng! Lăng Thiên trong lòng thầm nghĩ.
Nguồn: http://truyenfull.xyzTrong nhất thời, mọi người đều im lặng. Tiếng nói cười từ xung quanh truyền tới, càng lộ ra vẻ vô cùng yên tĩnh.
Lăng Thiên khẽ ho một tiếng, nhìn sắc trời, nói:
"Làm phiền đã lâu rồi, trời không còn sớm nữa, tại hạ cũng nên cáo từ." Trong lòng thì nghĩ đã tạo một bức nền rồi, tiếp theo đợi tiểu nữu này tìm tới cửa. Với sự thông tuệ của thiếu nữ này, hắn thực sự không tin rằng nàng không thể hỏi th được thân phận chân thật của hắn.
Nữ tử nọ cũng không ngờ rằng, vị công tử này ngay cả tên của đám người bên mình cũng không hỏi một câu đã muốn đi. Mình dịch dung thì coi như thôi đi, nhưng Ngụy tỷ tỷ ở bên cạnh là một vị đại mỹ nhân hàng thật giá thật. Xem ra vị công tử này chắc chắn là một vị chính nhân quân tử rồi! Nghĩ tới đây, không khỏi tăng thêm vài phần kính phục đối với nhân phẩm của Lăng Thiên. Nàng lưu luyến không nỡ xa rời, nói:
"Công tử cứ vậy mà đi sao?"Lăng Thiên đi được hai bước, đột nhiên đừng lại, nghĩ tới nha đầu này yêu thích vẽ tranh như vậy, cuối cùng thở dài một hơi, không nhịn được nói thêm hai câu:
"Hôm nay được nói chuyện cùng cô nương, lòng ta rất vui sướng. Lúc này chia tay, chắc chắn sau này khó gặp lại. Cùng là người yêu tranh, tại hạ đột nhiên nhớ tới một cố sự nhỏ, có thể sẽ giúp ích được cho cô nương. Tại hạ đi đến vội vã, người không có vật gì thừa, lúc sắp chia tay, đành dùng cố sự nhỏ này để làm lễ vật tặng cho cô nương vậy."Nử tử vui mừng, thi lễ nói:
"Đa tạ công tử, tiểu nữ tử xin rửa tai lắng nghe". Nàng không kìm lòng được tiến gần về phía Lăng Thiên một bước.
Lăng Thiên chỉnh đốn lại mạch suy nghĩ, từ từ cất tiếng:
"Có một họa sĩ rất có tiếng, gọi là Văn Đồng. Ông là một cao thủ vẽ trúc đương thời.""Văn Đồng để vẽ trúc thật giỏi, bất kể xuân hạ thu động, nắng gió mưa giông, quanh năm ông đều không ngừng chui ra chui vào rừng trúc. Hết sức chăm chú quan sát sự thay đổi của cây trúc. Ông chỉ trong chốc lát dùng đầu ngón tay là có thể ước lượng được đốt của cành trúc dài bao nhiêu, lá trúc dày như thế nào.""Có một lần, trời cao nổi trận cuồng phong. Tiếp đó, sấm đánh chớp giật, mắt thấy một cơn mưa lớn sắp đổ xuống. Mọi người đều ào ào chạy đi. Nhưng ngay tại lúc này, Văn Đồng đang ngồi trong nhà lại vội vàng tìm một cái mũ rơm, đội lên đầu rồi chạy vào rừng trúc ở trên núi. Ông vừa ra khỏi cửa, trời đã mưa to như trút nước.""Văn Đồng một lòng muốn nhìn cây trúc trong mưa gió, chẳng thèm để ý đến trời mưa đường trơn! Ông vén áo trèo lên núi, chạy về phía rừng trúc. Ông hổn hà hổn hển chạy tới rừng trúc, không thèm lau nước mưa trên mặt đã quan sát cành trúc không chớp mắt. Chỉ thấy cành trúc trong mưa lúc nghiêng lúc ngả, đung đưa không ngừng. Ông liền ghi nhớ tư thái của cành trúc bị gió tạt vào
"Vì ông đã nhiều năm quan sát và nghiên cứu cành trúc, cho nên hình dáng của cây trúc bốn mùa xuân hạ thu đông biến hóa như thế nào; Vào ngày mưa tuyết âm u, nhan sắc của cành trúc có hình dáng gì; Dưới ánh nắng chói chang hay dưới ánh trăng trong trẻo, cây trúc có gì khác lạ; Cành trúc khác nhau thì có những hình dáng khác nhau như thế nều, ông đều rõ như lòng bàn tay. Cho nên khi vẽ trúc, căn bản không cần phác thảo.
"
"Hậu nhân khen ngợi ông như thế này; Văn Đồng họa trúc, sớm đã hung hữu thành trúc (Tức là trước khi đặt bút vẽ trúc thì trong lòng sớm đã có trúc, đã phác thảo sẵn trong đầu) rồi.
"
Vừa kể cố sự xong, Lăng Thiên đã vái chào: "Tại hạ xin cáo từ."
Hắn hạ quyết tâm, giả như không thấy ánh mắt đầy lưu luyến của thiếu nữ, vội vàng bước ra ngoài. Đột nhiên cảm thấy rung động, một cỗ áp lực mạnh mẽ không ngờ lại trói chặt lấy mình!
Lăng Thiên chấn động trong lòng, nhưng mặt không đổi sắc, bước chân cũng không dừng lại. Người này rõ ràng là đang thử mình, chỉ phóng thích uy áp chứ không có sát ý! Hèn chi vừa rồi mình có cm giác không thoải đáng, thì ra còn có một vị cao thủ siêu cấp đang ẩn tàng bên cạnh vị Ngọc gia tiểu công chúa này! Thầm nghĩ thế mới hợp lý chứ, hai nữ tử đó võ công tuy cao, nhưng cũng chỉ là hạng trung lưu mà thôi. Ngọc gia sao có thể yên tâm để tiểu công chúa ra ngoài như vậy? Có vị cao thủ ẩn thân trong bóng tối này âm thầm bảo vệ, mới là chuyện hợp tình hợp lý!
Khóe miệng Lăng Thiên vẫn mỉm cười ung dung như cũ, đối với vị cao thủ ẩn thân trong bóng tối này giả như không hề cảm thấy gì, bước chân không nhanh không chậm ra khỏi viện. Cỗ thần thức đó sau khi chuyển động trên người hắn một vòng thì được thu hồi lại, tựa hồ như không hề phát hiện ra có gì dị thường.
Phía trước truyền tới một tiếng cười như tiếng chuông bạc, tiếp đó một giọng nói yêu kiều vang lên: "Vệ tỷ tỷ, các người còn chưa vẽ xong à."
Theo tiếng nói này, một thiếu nữ xinh đẹp trong tay cầm một bó hoa dại rực rỡ, liên tục nhún nhảy xuất hiện trước mặt Lăng Thiên.
Lăng Thiên không khỏi cười một cách rất vui vẻ! Đúng là trời giúp ta rồi! Người đưa tin xuất hiện trước mặt không ngờ lại là một người quen!
Thiếu nữ này chính là tiểu nữ nhi Trầm Nhu Nhi của Trấn Diện đại tướng quân Trầm Như Hổ! Hai nhà vốn là thế giao.
Chỉ có điều Trầm Nhu Nhi lại không cao hứng như Lăng Thiên, vừa thấy tên đệ nhất hoàn khố, ác danh vang dội trong kinh thành này đột nhiên xuất hiện ở đây, chỉ cho rằng hắn tới làm chuyện xấu gì đó, hoặc là tới trêu ghẹo hai vị tỷ muội. Lúc này thấy hắn đang vội vàng bước ra ngoài, bộ dạng lại giống như đã đắc thủ! Không khỏi kinh hãi thất sắc! Bó hoa dại trong tay cũng rơi tuột xuống đất! Hô lên thất thanh: "Tên ác đồ người tại sao lại ở đây?" Giọng nói lanh lảnh cao vút, đầy vẻ khó tin.
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử