"Thiên Phong Hữu Thủy! Cái này là ý gì vậy?". Đầu Lăng THiên suy nghĩ dồn dập. Suy đoán trước đây của ta quả nhiên không sai! Nhưng đôi mắt hở ra ngoài khăn che mặt màu trắng lại chẳng tỏ vẻ gì, tiếp tục dùng thanh âm quái dị tựa hồ mang theo vài phần bất mãn nói:
"Chúng ta chỉ là gặp được Ngọc tiểu công chúa ở đây, đặc biệt tới chào hỏi thôi. Huynh đài hà tất phải đem tổ huấn ra bức người?".
"Ha ha ha, hoang đường! Nực cười!". bóng đen dưới cơn tức giận, sắc mặt vốn ẩn trong bóng tối không ngờ lại trắng dã.
"các ngươi làm trái minh ước, tự tiện tới THiên Tinh, vốn chính là thất tín bội nghĩa! Hôm nay không ngờ lại gan to tày trời, tới rình trộm tiểu công chúa nhà ta, chính là mưu mô khó lường!". Rồi không muốn nói lời thừa cùng hắn nữa, hai tay chấn động, bay tới, trường kiếm rung lên phát ra tiếng sấm sét, trong không trung lập tức kiém quang đầy trời! Cả người như biến thành một ma thần ngàn tay ngàn kiếm, bắn về phía Lăng Thiên.
Bên kia, người áo đen vẫn luôn im lặng cũng phi người tới! Hai người còn chưa tới, tay áo của Lăng Thiên đã bị kình phong mạnh mẽ thổi tung bay.
Lăng Thiên khẽ mỉm cười, đêm nay đã không thể giả vờ được nữa rồi! Nhìn khí thế của hai người, biết rằng hai người ở trước mặt đã quyết định không đếm xỉa gì đến sống chết nữa rồi! Lăng Thiên không muốn dây dưa với họ nữa, mục đích đạt được, lưu lại cũng vô ích.
Hai tay hất lên, lập tức hai đám sương trắng dày đặc nổ tung trên không rồi tản ra, trong chốc lát trong phương viên mấy trượng, giơ tay khôgn thấy được năm ngón. Hai người đang xông tới thân hình không khỏi ngừng lại, chỉ sợ có độc, không dám tiến vào vùng bị sương trắng bao phủ, chỉ đành thở dài!
Hương nhiên phát hiện ra, với thân thủ của người trước mặt cho dù là hai người mình hợp lại thì cũng chắc chắn sẽ thua! Nghĩ tới thế gia đối địch không ngờ lại có hạng cao thủ như thế này! Loại nhân vật như thế này chỉ sợ võ công chắc khôgn dưới gia chủ! Tin tức này vô cùng quan trọng, phải nhanh chóng thông tri cho gia chủ để sớm phòng bị!
Khói mù vừa tan đi, khôgn ngoài dự đoán của mọi người, hai bóng người mặc áo trắng che mặt đã biến mất. Đập vào mắt chỉ có bóng tối mt mù, gió đêm hiu hiu, ngân hà lấp lánh, trăng sáng trên cao. Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.xyz
Bóng đêm vẫn ôn nhu yên ả, nhưng trong lòng đám người của Ngọc gia như bị đá đè! Lòng ai cũng nặng trình trịch, có hạng địch nhân như thế này ẩn thân bên cạnh mình, quả thật là khó mà đề phòng được! Mấy hộ vệ khác sắc mặt trắng bệch, cuộc chiến đấu vừa rồi mọi người đều thấy tận mắt, loại cảnh giới chiến đấu đó những người như mình hoàn toàn không thể nhúgn tay vào được! Có thể suy ra, đám người mình nếu gặp phải hai người vừa rồi, e rằng chỉ đành khoanh tay chịu chết mà thôi.
"Đúng là bọn chúng ư?".
"Chắc không sai đâu, kiếm ý như nước thu khôgn ngừng chảy, thân pháp như suối chảy qua khe núi, chắc là không sai rồi. Không ngờ bọn chúng lại có cao thủ như thế này!". Đám người Ngọc gia đều trầm mặc trong bóng đêm.
Hai người bọn Lăng Thiên lợi dụng bóng đêm im hơi lặng tiếng, quay về tiểu viện của mình.
"Thần nhi, nàng phát ra tin tức, thôgn tri cho mấy người bọn Lăng Cửu, lập tức chọn ra vài nhân thủ tháo vát, đi tới Thiên Phong đại lục, dò la tin tức này". Từ lúc nghe thấy người áo đen nọ cùng Lăng Thiên đối địch, buột miệng nói ra bốn chữ
"Thiên Phong Hữu Thủy", Lăng Thiên lờ mờ cảm thấy đây là một mấu chốt, cho nên hắn vốn không định ra tay vẫn phải lựa chọn hiện thân, quả nhiên nghe được tin tức cực kỳ quan trọng.
"Ước định tổ tông ngàn năm". Câu này ước định là ước định gì? Có phải là chuyện giữa hai đại gia tộc không?
"Các ngươi làm trái minh ước, tự tiện tới Thiên TInh, chính là thất tín bội nghĩa!".
Ba câu nói này của người áo đen đã cho Lăng Thiên rất nhièu gợi ý!
Quả nhiên có gì đó mờ ám! Trong mắt Lăng Thiên lấp lánh tinh mang, miệng lẩm bẩm nói. Thật muốn xem xem, cái mạng che mặt dày cộp này, các ngươi có thể che được bao lâu.
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử